Chương 1: Ngày đầu của ma Ran Mori
CHAPTER 1 – NGÀY ĐẦU CỦA MA RAN MORI:
“Tôi đang ở đâu đây? Sao tôi trong suốt thế này? Sao tôi lơ lửng thế này?” Hàng loạt câu hỏi vang lên trong đầu Ran.
Một giọng nói lè nhè mệt mỏi dài sườn sượt bỗng vang lên sau lưng nó “Đêm hôm gọi ta dậy là để đi đón con ma mới này sao?” Đó là một lão mập tóc xoăn. Mặt lão nhăn nheo uể oải, đầu tóc xơ xác, nhưng quần áo lại khá tươm tất. Lão lướt xuyên qua mọi thứ, cũng trắng đục lờ nhờ như Ran. Nó lắp bắp “Sao con…”
“Chết” Lão chỉ vào một Ran khác nằm bất động, vô hồn. Nhiều tiếng la ó vang lên. Lão tiếp “Khi con ở hai nơi một lúc tức là con đã thành ma rồi. Đi đăng ký sổ Tử nào! Ta là Agasa Hiroshi. Cảnh cáo con ko đụng vào người dc nhưng tông trúng ma thì có” Lão kéo Ran bay xuyên qua một bụi cây.
Đêm rất lạnh, nhưng Ran lại ko thấy lạnh gì hết. Có lẽ làm ma thì ko bị thời tiết tác động nữa. Nó chỉ thấy lạnh ở chỗ bàn tay lão Agasa đang ghì chặt nó thôi. Cả hai tiến về một tòa lâu đài cổ. Có lẽ hồi xưa nó rất đẹp, nhưng bây giờ trông nó rõ là điêu tàn, hoang phế đến ko ở dc, nhiều cánh cửa sứt mẻ, vườn tượt nhớp nháp, um tùm cỏ dại, rong rêu lan tràn khắp nơi. Cả hai lướt vào cổng chính. Nó hỏi “Là ma thì sao phải đi cổng chính?”
“Như vậy lịch sự hơn.” Lão vừa nói vừa dụi mắt.
Trong lâu đài tràn ngập ma. Có những hồn ma đã già như lão, cũng có những hồn ma chỉ trạc tuổi nó. Nhưng có lẽ cái chết ko ảnh hưởng đến họ nhiều lắm, nhiều tên la hét chí chóe rồi cười đến ứa nước mắt. Bây giờ cả hai đang ở trước 1 cái bàn tròn lơ lửng ko chân và mờ ảo cứ xoay chầm chậm. Mặt bàn chạm khắc những hoa văn lộng lẫy cứ dịch chuyển lung tung. Một lão ma đeo kính trỏ ngón tay mục rữa vào Ran, hỏi “Ma mới?” Lão uể oải xòe bàn tay ra giữa bàn làm hiện ra một cuộn chất lỏng lấp lánh, lớn dần, đỏ như máu và xoay tít. Lão thọc tay vào đó, lôi ra chiếc lá to màu đen, nói “Để tay lên!”
Ran ịn bàn tay lờ mờ của nó lên chiếc lá, rồi thận trọng rút ra. Bây giờ trên đó đã hiện lên những ký tự màu trắng ngoằng ngoèo.
HỌ TÊN: RAN MORI
SINH NHẬT: 26-4-1994 (cái nì “em” bịa ra)
TỬ NHẬT: 20-7-2006
à THỌ: 12 TUỔI.
MÃ SỐ: X19988754
LÝ DO GIA NHẬP HỘI ĐỒNG MA:…
Nó chưa kịp đọc lý do thì lão đã giật lấy và quẳng chiếc lá trở lại cuộn chất lỏng. Chất lỏng đó quay nhanh dần, nhỏ lại rồi mất hút. Agasa nói “Xong! Đi ăn thôi!”
“Ớ, có nhà hàng nữa ạ?”
“Ừm, chứ ko thì chán chết. Mặc dù với ta thì cũng chán rồi. Nhà hàng gì mà 400 năm ko có một giọt rượu!”
Hai ông cháu đứng trước quầy thức ăn. Một phụ nữ xinh đẹp với mái tóc xoăn quý phái đang múc những thứ ngon lành để bồi bàn dọn ra. Lão Agasa nói “Cho hai đĩa mì ý đi Yumiko” (bà nì là mẹ Shinichi)
“Chỉ còn đủ mì cho 1 đĩa thôi”
“Chậc, cũng dc!” Lão tặc lưỡi thèm thuồng.
Agasa nhường nó cho Ran. Hai ông cháu đang ngồi tại cái bàn lơ lửng ko chân ở góc phòng. Lão hỏi “Lúc còn sống con thế nào?”
“Bình thường!”
“Phải chia sẻ thông tin chứ!”
“Ko!”
“Con cần chia sẻ. Như đĩa mì này, nếu ngon, con nên chia sẻ với người khác, để họ vui; nếu dở, con càng nên chia sẻ, ko nên giữ một mình! Chà, có chia ko đây?”
“Chia đĩa mì hay thông tin?” Ran ngờ vực hỏi.
“Tất nhiên là thông tin!” Lão cáu.
Nó bắt đầu kể. Bố mẹ đã bỏ nó lại trước cửa căn nhà tồi tàn của ông bác để tìm “tự do” riêng. Bác nó là một người đưa thư đầu óc rỗng tuếch. Dù biết ông cũng muốn nói chuyện với nó, nhưng khổ nỗi ông ít nói tới mức có lúc nó tưởng ông thiếu vốn từ vựng trầm trọng. Bác cháu nó sẽ đủ sống nếu một nửa số tiền lương của ông ko bị hòa tan trong các ly rượu. Nó phải làm thêm ở một quá bar để có đủ tiền đi học. Đó là lý do nó chết đứng khi bác nó trúng sổ xố 1 tỷ yen. Tới đây thì lão Agasa ngắt ngang “Chậc, vậy là con chết trước khi hưởng thụ rồi. Ngốc quá! Như ta đây, hưởng 90% rồi mới chết…”
“Vậy ông chết ra sao?”
“Ờ…hồi ta con trẻ, cũng hơn 400 năm rồi. Một lão khùng bán cho ta cái rương nặng chịch với giá rẻ mạt vì lão ko mở dc, lão cũng muốn rũ bỏ nó để rảnh nợ vào nhà thương điên. Tất nhiên ta đã mở dc nó chỉ bằng một mánh nhỏ. Biết có gì bên trong ko?” Lão xuýt xoa trong cơn hồi tưởng “Một rương kho báu của cướp biển. Ta dùng nó để hưởng thụ. Năm ta 69, vào một đêm trăng sáng, ta…a…say, rồi …ra gốc cây hóng mát, nhưng ko may, chà…ta nhắm ko đúng hướng nên…bay xuống vực, ta toi!”
“Lúc đó ông thế nào?” Ran ái ngại hỏi.
“Lâu quá rồi. Hình như ta thấy mình bay lên, rồi ở hai nơi một lúc. Nhưng dù sao bay bổng một phút còn hơn nằm liệt giường rồi chết…”
“Hèn chi người ta ko bán rượu, chắc sợ ông chết…”
“Làm ma thì sao mà chết dc! Và ma cũng ko già đi, biết chưa?”
Cuối cùng, cả hai rời khỏi quán. Lão tiếp “Phòng con đây! Con chỉ có thể vào một căn phòng mà chủ nhân nó cho phép. Sàn nhà dc ếm để con khỏi bị lọt xuyên xuống đất. Ko có điện hay thứ công nghệ nào hết. Đơn giản là để chúng ta ko phải mệt mỏi đua theo chúng như hồi còn sống” Lão lướt vào một căn phòng mà mọi thứ đều mờ ảo “Phòng 978, lâu đài Red Wood!”
“Nhưng đây là lâu đài ma ám mà!” Ran kinh hoàng la lên.
“Thì tụi tao ám chứ ai! Ma già nhiều quyền lực hơn một chút, có thể tác động đến loài người. Chà, ngày mai – 3 năm 1 lần, con phải thi để siêu thoát, mỗi trụ sở ma thi vào ngày khác nhau để đủ số lượng ma sinh ra hàng ngày, tức là trở lại làm em bé ấy mà.”
“Mai á?! Nhưng thi thế nào?” Ran lại la lên, nhưng bây giờ trông kinh hoảng theo kiểu khác.
“Thì họ xét coi con có đủ bình thường để siêu thoát chưa? Những tên cà chớn thì tới già cũng chưa siêu thoát dc, chúng còn vươn vấn mấy ả ma. Tới đây thì chúng đòi chết sớm hơn để ko bị liệt vào hạng ma-già-xấu-trai. Còn tội phạm thì bị cải tạo. Choảng nhau hoài, kể ra nhốt cả lũ một chỗ cũng ko nên, nhưng ko có cách nào khác”
“Ông đã chết 400 năm mà chưa siêu thoát sao?” Ran cao giọng phê phán.
“Hả?” Lão thốt lên, vẻ bị xúc phạm ghê gớm “Ta là Đại Vong Sư chỉ dẫn ma mới. Vì chưa ai đủ tư cách để thay ta nên ta chưa siêu thoát thôi, vả lại ta cũng ko thích siêu thoát lắm, lại phải kiếm tiền, bươn chải! Trời ạ! Ngoại trừ các Đại Vong Sư như ta và Yumiko thì ma nào trượt quá 100 năm sẽ bị tan thành mây khói”
“Ác thế sao?” Ran rên lên.
END CHAP 1.
yên tâm chị ran sẽ gặp anh shin sớn