(¯`•¸·´¯) Ran Mori Fan Club (¯`·¸•´¯)
Chào mừng mọi người đã đến với Ran Mori FC. Hãy đăng kí ngay bây giờ để có thể trở thành một thành viên của đại gia đình RFC nhé!
Đằng sau cái chết ran mori chap4 631c6cbbea94f8cd94c7ab5a64fdc235_45812660.mouri
(¯`•¸·´¯) Ran Mori Fan Club (¯`·¸•´¯)
Chào mừng mọi người đã đến với Ran Mori FC. Hãy đăng kí ngay bây giờ để có thể trở thành một thành viên của đại gia đình RFC nhé!
Đằng sau cái chết ran mori chap4 631c6cbbea94f8cd94c7ab5a64fdc235_45812660.mouri
Đằng sau cái chết ran mori chap4 2454906408976a05dfaco

Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Đằng sau cái chết ran mori chap4 Mashim10
Đăng ký

Chào mừng đến với diễn đàn
» Nếu đây là lần đầu tiên bạn tham gia diễn đàn, xin mời bạn xem phần hỏi / đáp để biêt cách sử dụng diễn đàn
» Để có thể tham gia thảo luận, bạn phải đăng ký làm thành viên.Bấm vào đây để đăng ký.

Za, hè về rồi, cùng chơi nào mọi người ơi >"<. Hãy vô topic [Hot] 2nd RFC's SUMMER FESTIVAL để bắt đầu một mùa hè thật vui nhé. ^^~

Share|

Đằng sau cái chết ran mori chap4

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Đằng sau cái chết ran mori chap4 I_icon_minitimeSun Apr 03, 2011 8:07 am

riana
Aboutriana Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 0:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 23
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 08/09/1997

Tiện ích
Đằng sau cái chết ran mori chap4 Icon4Đằng sau cái chết ran mori chap4 Icon5Đằng sau cái chết ran mori chap4 Icon6Đằng sau cái chết ran mori chap4 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 0:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 23
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 08/09/1997

Bài gửiTiêu đề: Đằng sau cái chết ran mori chap4

Chương 4-a: Hoa hậu bất tử của Red Wood
Hoàng hôn choàng xuống tòa lâu đài Red Wood một tấm áo lụa màu vàng sậm. Những ánh tà dương cuối cùng chiếu xuyên qua các ô cửa sổ, để lại những sọc đen kéo dài trên sàn.

Ran gõ cửa phòng lão Agasa. Cánh cửa kêu lên bằng một giọng khàn khàn uể oải “Chủ nhân ơi, có khách tới nè, là Ran Mori. Có cho con bé vào ko ạ?”


“Ừ, cho nó vào đi.” Một giọng nói cũng có vẻ ngái ngủ ko kém đáp lại.


Ran chui tọt vào trong. Lão Agasa đang ngồi quay lưng lại phía nó, nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ. Nó khe khẽ hỏi:


“Ông cũng xem hoàng hôn à?”


“Ừ, chậc, ta đã quên thói quen này hơi lâu rồi, ko sao, lại đây ngồi đi, con gái ta”


Ran lướt về phía lão, lặng lẽ ngồi xuống. Cứ mỗi lần nhìn thấy kiểu mặt này của lão là Ran biết lão đang “hoài cổ”, và như thế thì tốt nhất là đừng làm ồn, hãy lắng nghe, dù muốn hay ko.


Nhưng lão chẳng nói gì để mà nghe cả. Lão chỉ ngó chằm chằm quả cầu lửa ngoài kia đang chìm dần vào “lớp bùn đen”, hắt lên trời những tia tà dương cuối cùng, và nhuộm đỏ các cụm mây.


Ánh tà dương len lỏi qua lớp kính bụi bặm rồi tràn vào phòng lão, đổi dài trên sàn. Cặp kính của lão ko phản chiếu chút tia sáng nào cả. Vì đó là kính ma mà. Những tia tà dương vẫn tiếp tục lan dài, xuyên qua người lão, như thể lão ko có mặt ở đó vậy. Mà…có thật lão đang ở đó ko?


Lão đột ngột lên tiếng, giọng xa xăm “Lúc còn sống thì ta chẳng bao giờ thèm ngó coi mặt trời đi đâu cả, cũng chẳng thèm biết ơn nó đã sưởi ấm cho mình như thế nào, hừ, đến bây giờ thì ta mới thấy tiếc. Nó ko cho ta chạm vào nữa. Ta thấy lạnh Ran à”


“Nhưng cũng ko lạnh bằng bị mắc mưa, ông à” Ran ngây ngô nói “Hồi lễ bế giảng đó, bác con say xỉn rồi quên đón con về luôn. Trời mưa kinh khủng, ai cũng có người đón về cả, có ô, có xe để đi, có khăn để sưởi. Con…con thì chỉ có bộ đồng phục thôi. Con đứng chờ tới tối luôn, nhưng ko ai tới hết nên con phải lội bộ về. Mưa lạnh hơn như vầy nhiều lắm.”


“Vậy ra như vầy vẫn còn ấm hả?” Lão quay nhìn nó, nhe răng cười, những nếp nhăn trên mặt lão xô lại nhăn nheo trông thật quái dị.


Ran cũng cười, nó tựa vào lưng lão, cảm thấy nó đang ấm dần lên, nhưng ko phải do hơi ấm của những tia tà dương yếu ớt ngoài kia.



Mặt trời lại lên cao. Những tia sáng chói lọi lúc 9 giờ tới tấp tràn xuống mái đầu xám xịt của Red Wood – tòa lâu đài thảm hại trông như đã bị thời gian nghiền nát này, tạo cho nó một cái vẻ già cỗi, rõ ràng nó đã trượt ra khỏi dòng thời gian.


Các cư dân của Red Wood đang bắt đầu náo động lên, tất cả chen chúc nhau để ngó vào cái bảng thông báo màu vàng nhợt nhạt cũ mèm và thi nhau hô hoán lên ầm ĩ. Những tiếng xì xầm khen chê lẫn lộn bắt đầu rộn lên. Ran cũng tìm dc một chỗ để đọc những gì viết trên bản thông báo:


“CUỘC THI HOA HẬU BẤT TỬ CỦA RED WOOD LẦN THỨ 299


Đối tượng dự thi là các cô bé từ 12-16 tuổi”


Ran chỉ kịp đọc thêm vài dòng nữa trước khi bị bàn tay to bè của lão Agasa lôi tuột ra ngoài, để khỏi bị đám đông nghiền nát. Lão cười to, hỏi:


“Con có thi ko hả? Cũng có cuộc thi cho người lớn nữa, nhưng phải tới cuối năm nay”


“Ơ, dạ, ừm…con ko biết”


“Ta thấy con có triển vọng lắm à!” Lão xoay Ran một vòng, nheo mắt ngắm nghía “Thì cũng đi vài vòng, trổ mấy cái tài lặt vặt rồi trả lời câu hỏi thôi chứ có gì đâu!”


“Vậy thì sao mà con đậu nổi?” Ran le lưỡi hỏi.


“Hứ, đừng có tưởng mấy con ma nhí đó là tài giỏi gì cho lắm. Cái lũ đó cũng ngốc nghếch và nhí nhố như cái tuổi của chúng thôi!”


Ran lừ mắt ngó lão, “như cái tuổi của chúng thôi”, như cái tuổi 12 của Ran thôi. Nó bỗng thấy bị xúc phạm ghê gớm. Và lão cũng kịp nhận ra sai sót đó trong câu nói của lão, vội lấp liếm nhanh:


“Cũng có những đứa ko như vậy, như con đó. Con nên thi đi! Thế nào thằng Shinichi cũng sẽ bỏ cho con một phiếu!”


“Ông đừng có chọc con!” Ran ngượng nghịu nói.


“Nếu nó ko bầu thì ta bầu cho vậy”


“Cũng dc. Con đi ghi danh đây, gặp ông ở tiệm của cô Yumiko sau”


Ở một góc khác của căn phòng, Hattori và Shinichi đang chụm đầu lại, nhìn chằm chằm vào tờ rơi chúng vừa nhặt dc mà dẩu môi ra cả thước. Shinichi kêu lên nhạo báng:


“Hoa hậu bất tử, trời ạ, có tin nổi ko Hattori?”


“Ko tin cũng phải tin thôi” Nó thở dài ngán ngẩm “Tưởng tượng cái cảnh đêm trao giải đó mà muốn bệnh luôn!”


“Bồ có bao giờ thấy cái kế hoạch tổ chức nào sơ hở tùm lum như vầy chưa? Giờ giải lao giữa các tiết mục chỉ có 5 phút, rồi thế nào cái phần ứng xử với ngún nguẩy của mấy cô nàng cũng làm lố giờ cho coi. Rồi còn đủ thứ dưới này nữa…”


“Ko biết kẻ dư hơi nào lại nghĩ ra cái trò nhí nhố này ta? Thật là khùng, mình mà gặp kẻ đó thì … chà” Hattori kêu lên bằng giọng khát máu.


“Mẹ mình đó!” Shinichi quắc mắt nhìn Hattori đầy hăm dọa.


“Ờ…vậy hả?” Hattori lúng túng nói.


“Rồi ko biết có kho kí ức nào đủ cho chi phí làm đẹp của Sonoko ko nữa” Shinichi lướt mắt nhìn Sonoko lúc đó đang vội vàng trôi qua với mái tóc vàng chóe và thỏi son môi còn múa may trên tay.


“A, hai đứa ở đây hả?” Cô Yumiko tràn tới, hớn hở “Mấy đứa lên lầu 13 lấy mớ bong bóng trong kho xuống đây đi, lẹ lên” Cô lùa hai đứa nhỏ, ko thấy gương mặt chúng đang chảy nhão ra vì chán ngán.


Ba ngày sau đó là những ngày lâu đài ngập trong mùi nước hoa và son phấn. Những cô bé với bộ dạng chải chuốt quá đáng liên tục bay ngang dọc qua các khu quần áo ở lầu 9 để mua sắm. Cô nào “may mắn” thì còn dc bố mẹ hộ tống theo nữa. Những lời bàn tán đầy thiện ý lẫn ác ý liên tục râm ran hâm nóng lâu đài, chẳng hạn như ở ngoài hành lang lầu 2:


“Chắc chắn mình sẽ đoạt giải!” Sonoko hào hứng nói, ko ngừng tay vuốt lại tóc.


“Còn mình dự thi nữa, đừng quên chứ?” Một cô gái nhìn Sonoko với vẻ bực bội thấy rõ.


“Ôi dào, đừng có tuyên bố hùng hồn quá. “Nói trước bước ko qua” đấy” Một cô bé mặt nhọn khác thêm vào.


“Sonoko nói thì mới bị cãi lại thế chứ nếu là mình thì ko ngoa chút xíu xìu xiu nào đâu” Một cô bé ngông nghênh với mái tóc đỏ ngân nga bằng cái gịong the thé chói tai.


“Cứ chờ tới đó thì biết!” Sonoko hất tóc lên khỏi mặt, nổi nóng nói. Cô bé ko ngờ tới tình trạng này, bình thường nếu ko có cuộc tranh đua nào thì tụi nó vẫn tốt tính lắm mà.



“Ta ko biết son môi, Ran ơi” Lão Agasa sợ hãi kêu lên “Con đi hỏi đứa nào đi, ta thấy Sonoko chuyên nghiệp lắm đó”


“Nhưng mà dạo này Sonoko nó chẳng thèm giúp đối thủ nào cả, chắc con phải qua kiếm Kazuha quá?” Ran bực mình nói, cảm thấy lão Agasa vô dụng quá sức chịu đựng.



Ngày sơ kết cũng tới. Kazuha nhào qua nhào lại hội trường tham khảo ý kiến các con ma đang treo màn nhung lên cao. Bộ cánh của nó cũng ko có gì nổi bật cho lắm, nhưng cũng dễ nhìn, đó là một bộ váy hồng dài với nhiều bông hoa kết trên vai.


“Mời các thí sinh bước ra sân khấu!” Cô Yumiko nói vọng qua khắp hội trường bằng một cái micro dc ngụy trang như một đóa hoa hồng đỏ.


Những cô nhóc dc giấu kĩ trong mớ quần áo nhiều màu lần lượt bước ra, có đứa ỏng ẹo ngún nguẩy nhiều đến mức người ta ko biết chúng có bị dị tật bẩm sinh hay ko. Ran thì bước đi lập cập, chốc chốc lại suýt đạp vào bộ váy của Kazuha đang đi phía trước nó.


Bỗng mọi người rộ lên xì xào và chỉ chỏ về phía nó thay vì vào những cô gái đang đi phía trước. Ran nhắm mắt lại kinh hãi, bộ đồ của nó trông khá giống một cô gái hay đi theo ông già Noel, nó màu đỏ, có những dải bông xốp màu trắng dày viền xung quanh, ngắn tới đầu gối và lấm tấm những hạt kim tuyến lấp lánh. Trên đầu nó thì có một đôi tai to trắng muốt như tai mèo và chân nó mang một đôi giày ống màu nâu. Nhưng đó cũng chưa có gì là kỳ quái so với những bộ cánh xung quanh cả, chỉ hơi nổi bật một xíu thôi, có gì đâu mà họ phải trầm trồ đến vậy?


Ran hé mắt thăm dò, và nó nhận ra họ ko nhìn nó mà nhìn kẻ đang đi, hay đúng hơn là đang lắc lư phía sau lưng nó. Đó là Sonoko. Ran tò mò ngoái lại nhòm một cái, và cổ nó bị sự kinh ngạc vặn trẹo luôn ra phía sau, Ran ko đừng dc, nó cũng ngó Sonoko chằm chằm như những khán giả bên dưới.


(cont.)
:onion40:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của riana
Chữ ký của riana

Đằng sau cái chết ran mori chap4

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
(¯`•¸·´¯) Ran Mori Fan Club (¯`·¸•´¯) :: ♥Sở cảnh sát♥ :: Sở cảnh sát :: Nhà giam-
Đăng Nhập NhanhThanks for viewing Teen Bình Dương ^_^!
.:Đăng kí:. | .: Quên mật khẩu :.