(¯`•¸·´¯) Ran Mori Fan Club (¯`·¸•´¯)
Chào mừng mọi người đã đến với Ran Mori FC. Hãy đăng kí ngay bây giờ để có thể trở thành một thành viên của đại gia đình RFC nhé!
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 631c6cbbea94f8cd94c7ab5a64fdc235_45812660.mouri
(¯`•¸·´¯) Ran Mori Fan Club (¯`·¸•´¯)
Chào mừng mọi người đã đến với Ran Mori FC. Hãy đăng kí ngay bây giờ để có thể trở thành một thành viên của đại gia đình RFC nhé!
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 631c6cbbea94f8cd94c7ab5a64fdc235_45812660.mouri
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 2454906408976a05dfaco

Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Mashim10
Đăng ký

Chào mừng đến với diễn đàn
» Nếu đây là lần đầu tiên bạn tham gia diễn đàn, xin mời bạn xem phần hỏi / đáp để biêt cách sử dụng diễn đàn
» Để có thể tham gia thảo luận, bạn phải đăng ký làm thành viên.Bấm vào đây để đăng ký.

Za, hè về rồi, cùng chơi nào mọi người ơi >"<. Hãy vô topic [Hot] 2nd RFC's SUMMER FESTIVAL để bắt đầu một mùa hè thật vui nhé. ^^~

Share|

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 I_icon_minitimeTue Jan 24, 2012 2:58 pm

Believe me or not? But I'll protect you, my friends
Sunny Archangel
AboutSunny Archangel Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 1:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 1:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Bài gửiTiêu đề: [LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE

First topic message reminder :

LOVE FOREVER
AND ONLY ONE



Author: Sunny Archangel
Fic title: LOVE FOREVER AND ONLY ONE
Discaimers: Hình tượng nhân vật do tác giả Aoyama Gōshō tạo ra, có một vài nhân vật mình đã đổi tên hoặc họ (nhưng ko ảnh hưởng gì nhiều) và một số nhân vật mình tự nghĩ ra hay dựa theo một bộ manga khác. Nội dung fic thuộc về tác giả Sunny Archangel
Genres: Romance, Fantasy
Pairing: Shinichi ♥♥ Ran
Hakuba ♥ Haibara
Heiji ♥ Kazuha
Makoto ♥ Sonoko
Kaito ♥ Aoko
Rating: T
Note: _Đây là fic đầu tay của mình nên các đọc giả cứ góp ý thẳng tay để mình rút kinh nghiệm để những fic sau viết hay hơn
_ Nếu bạn nào có nhã ý đang bài ở forum khác, mong bạn sẽ ghi rõ nguồn, tên tác giả và không sửa nộii dung của fic. Sẽ càng tốt khi bạn thông báo cho Sunny một tiếng trước khi đăng forum khác
Summary:
Tình yêu là mãi mãi
Anh và cô – hai con nười ở hai thế giới khác nhau
... Nhưng, họ đều có chung một trái tim
Một trái tim biết yêu
LOVE IS FOREVER
Anh có biết?
Cho dù phải từ bỏ thân phận cao sang của một nàng tiên để có thể đến được với anh, cô cũng sẽ làm
Cho dù cả thể giới này cố ngăn cản cuộc tình của họ, cô cũng sẽ đấu tranh để bảo vệ chúng
Bởi vì: trên thế gian này, anh là người duy nhất mà cô yêu
Và cô có biết?
Anh sẽ đổi lấy tính mạng của mình để bảo vệ cô
Cho dù Trái đất này có ngừng quay đi chăng nữa, anh cũng sẽ mãi yêu một mình cô mà thôi
Because I love you … I love you … In this world … More than anyone alse
LOVE IS ONLY ONE

Giới thiệu nhân vật:

Ran Mouri (Nữ thần Mặt Trời):

Spoiler:
Sinh ra từ dòng dõi hoa tiên – hoa lan tím. Với đôi mắt tím biếc, suối tóc đen huyền ảo
và làn da trắng hồng mịn màng – tất cả những thứ tuyệt mĩ ấy đã tạo nên một Ran Mouri tuyệt sắc giai nhân mà người đương thời khó hoặc không ai có thể sánh kịp.Một tâm hồn tinh khiết sự sương mai và một trái tim nồng ấm. Cô luôn là hình mẫu lí tưởng của các chàng trai. Nhưng, có ai biết rằng trái im người thiếu nữ ấy chỉ hướng về một người duy nhất mà thôi

Shinichi Kudo/Conan Edogawa

Spoiler:

Một chàng tai hoàn hảo về mọi mặt nhưng lại mù tịt về ,ặt tình cảm. Cuộc sống của anh thật nhàm chán, tính cách của anh cũng thật lạnh lùng (phải nói chưa từng ai lọt được vào mắt xanh của anh cả). Nhưng rồi ngày kia có một cô gái xinh đẹp và lạ lùng xuất hiện ở nhà mình làm cuộc sống của anh đảo lộn hết cả. Và từ đó, cô gái ấy cứ xuất hiện trong tâm trí của anh: Ran Mouri – một cô gái rắc rối mà cũng thật là đáng yêu!

Haibara Ai (Nữ thần mặt trăng)

Spoiler:

Khác hẳn với nét đẹp trong sáng, thuần khiết của Ran. Haibara được mệnh danh là nữ thần có nét đẹp sắc sảo. Mái tóc ngắn mâu nâu đỏ và đôi mắt phượng màu xanh biếc – đó là những gì bạn thấy ngay khi may mắn gặp được nàng tiên này. Đúng vời danh hiệu nữ thần Mặt Trăng, cô luôn là người huyền bí và quyến rũ nhất trên thiên giới hiện nay. Cô luôn tỏ ra lạnh lùng với người khác. Nhưng với Ran – cô em kết nghĩa của mình, cô lại luôn quan tâm và lo lắng

Hakuba Saguru

Spoiler:

Một chàng tiên điển trai nhưng lạnh lùng. Là con trai của thiên đế. Được cử xuống trần gian để tìm kiếm bốn nữ thần và hai tiên với mục đích đem hô về tiên giới để trị tội. Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Haibara Ai, trái tim đông giá ấy đã tự nhiên ấm áp trở lại. Và anh quyết định sẽ giúp “thập tiên” thoát khỏi sự trừng trị của cha mình

Kazuha Toyoma (Nữ thần hoa mộc)

Spoiler:

Cô có một sắc đẹp rực rỡ như hoa, sức sống mãnh liệt như cây đang lớn. Sắc đẹp của cô khiến hoa phải ghen, liễu phải hờn. Tính cách hơi nóng nảy, bộp chộp song cô là người bạn, người chị, người em rất tốt. Giống như Ran và những người chị em khác, Kazuha yêu ai cũng sẽ yêu hết mình mà ghét ai thì người ấy chẳng thể sống nổi với cô nàng

Heiji Hattori

Spoiler:

“Bao công thời nay”, thông minh và nóng nảy. Bạn chí cốt của Conan. Cuộc sống của anh sẽ thật buồn chán biết bao nếu không có cô bạn “thanh mai trúc mã” Kazuha của mình. Anh hay cãi nhau với cô nhưng nếu vắng bong cô nàng một ngày thì… Luôn nói cô là ngớ ngẩn khi tin những lời mê tín dị đoan và làm lá bùa tặng mình, nhưng anh lại luôn mang lá bùa ấy theo mình. (Đồ ngốc! Đó là lá bùa do nữ thần tặng nên đượng nhiên có giá trị gấp tỷ lần lá bùa do đại pháp sư làm đó!)

Sonoko Suzuki (Nữ thần nước)

Spoiler:

Là một trong tứ đại mỹ nhân của tiên giới. Cô đẹp thanh thoát tựa nước hồ thu, tính cách dữ dội như dòng thác. Là người hoạt bát, vui vẻ và đanh đá nhất trong bốn chị em, Sonoko luôn là tâm điểm vũ trụ với những trò quậy phá của mìn. Khi xuống trần gian, cô được gia đình dòng họ Suzuki tài phiệt nhận nuôi. Trong bốn chị em cô đặc biệt quan tâm đến Ran – Cô em út của mình

Makoto Kyogoku

Spoiler:

“Hoàng tử của những cú đá”, anh yêu cô tiểu thư đỏng đảnh Sonoko ngay từ cái nhìn đầu tiên. Với tình yêu chân thành của mình, anh đã cảm hóa được nữ thần này. Nhưng với tính tình “ông cụ non” của mình nên Sonoko và Makoto cứa cãi nhau suốt ngày. Và rốt cuộc chàng cũng phải nhường nàng thôi.

Aoko Nakamori

Spoiler:

Không nằm trong tứ đại mỹ nhân của tiên giới. Nhưng nếu xếp theo hành ngũ mỹ nhân trên tiên giới thì Aoko đứng hàng thứ năm, vì cô có nét mặt hao hao giống Ran Mouri – đệ nhất mỹ nhân. Được Ran và các người chị của Ran giúp đỡ, Aoko cùng Kaito trốn xuống trần gian vì đã làm trái đạo luật của trời: Sắc giới

Kaito Kuroba

Spoiler:

Một chàng tiên điển trai. Rất yêu Aoko, nhưng cũng sợ Aoko phải vì mình mà đau khổ. Nhìn cặp đôi Kaito♥Aoko, Ran chợt nhớ đến mối tình đầu của cô, và biết được họ cũng sẽ đau khổ giống mình và Shinichi lúc trước nên đã quyết định giúp cặp này chạy trốn xuống trần gian

Ayumi Yoshida

Bạn cùng lớp với Conan (Shinichi).Rất thích Conan, luôn tìm mọi cách để hãm hại và tách Ran ra khỏi Conan

Fumiyo Edogawa (Yukiko Kudo)

Mẹ của Conan Edogawa (Shinichi Kudo)

Eri Kisaki (nữ thần công lý)

Là một nữ thần trốn xuống trần gian vì đã lỡ yêu người phàm trần. Là người mẹ nuôi nấng Ran từ nhỏ

Vermouth / Sharon Vineyard

Thành viên trong tổ chức Áo đen. Là người dạy Ran hát

Megure Saguru (thiên đế)

Aoyama Masaya/ Brandy (diêm đế)


Muốn cưới Ran về làm vợ nhưng không được nên quay sang trả thù

Gin

Tay sai của diêm đế, trùm băng đản áo đen (B.O) trên trần gian

Voldka

Tay sai của diêm đế trợ thủ của Gin

Agasa Hirosh


Bác tiến sĩ ở kế bên nhà Conan. Vì ở độc thân nên đã nhận Hakuba làm con nuôi, và nhận nuôi Haibara khi cô giáng trần

Kogoro Mouri

Võ sĩ giỏi nhất Nhật Bản, gia đình giàu có. Nhưng vì kết phu phụ với nữ thần Eri nên bỏ công danh sữ nghiệp, cùng nàng trốn đi ở ẩn trong một ngôi làm nhỏ gần nơi rừng thiêng

Araide Mouri

Con trai Eri và Kogoro Mouri. Người đã tìm thất Ran trong rừng thiêng và đem cô về nuôi.
_______________________________________________________________________

Mong mọi người ủng hộ Fic đầu tay của mình.
HAPPY NEW YEAR

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Sunny Archangel
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Sunny Archangel



Được sửa bởi Sunny Archangel ngày Fri Jun 08, 2012 12:49 pm; sửa lần 1.
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 I_icon_minitimeMon Jun 18, 2012 11:35 pm

Believe me or not? But I'll protect you, my friends
Sunny Archangel
AboutSunny Archangel Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 1:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 1:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Bài gửiTiêu đề: Chương 15

Chương 15:



Đắm mình trong cái nắng sớm của mùa xuân, lâu đài gia tộc Kudo trông lộng lẫy, nguy nga và tráng lệ y như những tòa lâu đài trong các câu chuyện thần tiên

Nhưng trong khung cảnh thần tiên đó, những người sống trong lâu đài lại có vẻ mặt vô cùng lo âu. Đó chẳng qua là sự lo lắng của họ dành cho một người - Ran Mouri tiểu thư, hay nói theo cách chính xác hơn thì phải là cô hầu Mouri

Ông bà Kudo đứng ngồi không yên trong căn phòng tiếp khách sang trọng. Trên khuôn mặt xinh đẹp của bà Kudo hiện hữu rõ nét lo lắng, giống như một người mẹ lo cho đứa con gái cưng của mình bỗng nhiên bị mất tích

_ Lin, có thật là Ran không có ở đây không? – Bà Kudo quay sang hỏi cô người hầu. Đây có lẽ là lần thứ một trăm bà hỏi câu này.

Lin không có vẻ gì bực bội khi bị hỏi một câu nhiều lần như vậy. Ngược lại, cô cũng lo lắng cho Ran giống như bà chủ của mình vậy:

_ Dạ thưa phu nhân, con ước gì mình đã nói dối người. Nhưng thực sự là tiểu thư không về đây từ hôm kia đến giờ.

_ Thiếu gia đâu – Ông Kudo lên tiếng, ông vô cùng bình tĩnh nhưng trong giọng nói của ông vẫn không che giấu nổi sự lo lắng.

Lin quay người lại, cúi đầu nói:

_ Dạ thưa lão gia, không hiểu sao vào buổi tối thiếu gia lấy ngựa và bỏ đi ...

Lin nói chưa dứt lời thì một tiếng hí dài của con hắc mã vang lên.

_ Shinichi – Bà Kudo vui mừng la lên. Bà chạy ào ra sân vườn, mong ước rằng theo sau đứa quý tử nhà minh là một cô gái có đôi mắt to tròn màu tím biếc vô cùng ngây thơ, vô cùng xinh đẹp.

Nhưng khi ra ngoài sân, một sự thất vọng xâm chiếm lấy khi bà thấy đứa con trai mình một mình đi xuống ngựa.

Shinichi vén chiếc áo choàng đen lên, bước xuống lưng con hắc mã, vầng trán cậu lấm tấm mồ hôi. Cậu có vẻ khá mệt sau một buổi tối đi tìm kiếm. Cậu chẳng hiểu sao mình lại làm một việc theo cảm tính như vậy. Rõ ràng là Ran không có ở trong tòa lâu đài để gọi cậu vào lúc nửa đêm. Nhưng tiếng nói ấy cứ vang lên trong đầu cậu một cách chân thật nhất, khiến cậu vô cùng lo lắng, băn khoăn. Trước giờ cậu luôn làm việc thuận theo lý trí, ba thứ gọi là cảm tính quá xa vời và hầu như nó là điều cấm kỵ trong cách hành xử của một người học theo nghề làm thám tử. Và cô gái hai năm trước còn là người xa lạ kia đã khiến Shinichi phá bỏ quy luật mà cậu đã từng đặt ra và tưởng không bao giờ có thể phá hủy – hành động theo cảm tính.

Lúc Shinichi bước xuống ngựa thì cậu thấy mẫu thân mình – bà Yukiko nước mắt lưng tròng, nhìn sang phụ thân thì thấy ông ấy vẫn khá là bĩnh tĩnh, nhưng nét bình tĩnh ấy có gì rất khác với ngày thường. Một cảm giác bất an bao trùm lấy cậu, Shinichi hỏi:

_ Cha, có chuyện gì vậy? – Shinichi nhìn xung quanh, nhưng không thấy Ran đâu, nỗi bất an càng dấy lên nhiều hơn – Ran đâu?

Bà Yukiko nghẹn ngào nói:

_ Ran .... con bé .... nó .... biến mất rồi.

Thấy vợ mình quá xúc động, ông Kudo đặt một bàn tay lên vai trấn an. Nhìn vào Shinichi, điềm tĩnh nói:

_ Sáng nay ta đi về không thấy Ran đâu, hỏi đám lính canh gác thì nói Ran đã về đây vào lúc nửa đêm. Cha và mẹ con liền lập tức khởi hành về, về đến đây, Lin lại nói Ran chưa về. Con biết đấy ... dạo gần đây hay có những vụ cướp của giết người ... và Ran đi một mình vào đêm khuya như thế này thì không tốt lắm ... Tuy đã có một đám lính gác đi theo ... nhưng rủi ro là một điều không tránh khỏi.

Shinichi trầm ngâm không nói gì, vẻ mặt cậu đăm chiêu suy nghĩ:

_ Con sẽ sai người đi tìm kiếm – Cậu nhìn sang bên mẫu thân mình nói – Mẹ, đừng khóc nữa, sẽ tìm ra nhanh thôi mà. Ran không phải là một người yếu đuối, cô ấy có võ đấy.

Ông Kudo nghe vậy, liền tiếp lời an ủi vợ mình:

_ Đúng đấy, nương tử đừng quên, Ran-chan là con gái của thượng quan võ Mouri, nên võ công chắc chẳn không tồi rồi.

Bà Kudo thút thít nói:

_ Nhưng, cho dù ông ấy giỏi võ đến cỡ nào, thì chẳng phải cũng đã chết trong tay bọn cướp hay sao?

Câu nói ấy vừa dứt, một khoảng im lặng bao trùm phong cảnh xung quanh. Không ai nói với ai lời nào. Họ đều biết, câu nói của Yukiko là đúng. Đến ông Mouri giỏi võ đến thế mà còn bị bọn cướp giết chết, thì cô gái bé nhỏ mới hơn mười lăm tuổi đầu này làm sao có thể địch nổi bọn cướp tàn bào cơ chứ? Điều đó khó có thể xảy ra. Trừ khi ... trừ khi có một phép màu ...

Trong khung cảnh im lặng đến đáng sợ, tiếng chân của con ngựa cứ vang lên đều đều. ”Lộp cộp, lộp cộp” tiếng chân ấy ngày càng vồn vã, ngày càng gần hơn.

Đang suy nghĩ, Shinichi nghe tiếng vó ngựa đến gần, bất giác cậu quay mặt sang. Một hình ảnh quen thuộc hiện lên. Bóng dáng của người con gái xinh đẹp ngồi trên yên ngựa, đôi môi nở một nụ cười rạng rỡ đang vẫy vẫy tay với cậu. Hình ảnh này cậu vẫn nhìn thấy hằng ngày. Cô vẫy tay mỉm cười với cậu, nụ cười tỏa nắng, ngây thơ và thánh thiện. Tiếng cô gọi ”Thiếu gia Shinichi” thật nhẹ nhàng và êm tai, làm lòng cậu trở nên ấm áp hơn. Cậu cứ ngỡ mình đang nằm mơ – một giấc mơ ngọt ngào và cậu không bao giờ muốn tỉnh giấc. Cậu không dám chắc tình cảm của mình dành cho cô gái này nhưng có lẽ, cậu đã yêu cô thật rồi. Còn ai mang lại sự ấm áp nơi trái tim cho cậu như cô gái tên Ran này được? Không phải, không phải có lẽ, mà thật sự cậu đã yêu cô – Ran Mouri. Cậu nguyện sẽ bảo vệ cô suốt đời này.

Trong hình ảnh như ảo như thực, đâu đó vang lên tiếng gọi:

_ Thiếu gia Shinichi.

Shinichi giật mình, và cậu phát hiện ra rằng những điều cậu thấy là sự thật. Cô không sao! Cô đã an toàn. Niềm vui bỗng ngập tràn trong cậu. Chưa bao giờ cậu thấy nhẹ nhõm đến thế. Nhưng lập tức, sự tức giận nổi lên trong cậu. Cô gái ngốc này thật quá đáng, dám để cậu phải lo lắng đến nỗi mất cả ngủ. Vậy mà cô lại vui vẻ thế kia sao? Cậu phải cho cô một trận mới được.

Shinichi bước lại gần con hắc mã đang chạy đến tòa lâu đài. Định bụng sẽ mắng cô một trận ra trò. Nhưng sau khi nhìn thấy chàng thanh niên đang ngồi trên lưng ngựa, choàng tay ôm gọn người Ran trong lòng mình, cậu dừng lại ngay, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

_ Ran-chan – Bà Yukiko hét lên vô cùng vui sướng.

Ran nghe thấy vậy, liền vẫn tay nói:

_ Lão gia, phu nhân, con về rồi này.

Con hắc mã dừng lại ngay tại sân của tòa lâu đài nguy nga. Chàng trai trong bộ hiệp sĩ áo đen bước xuống lưng ngựa, đáp xuống đất một cách vững vàng nhưng lại không tạo nên tiếng động. Tiếp sau đó, chàng thanh niên ấy bế Ran xuống.

Ran vừa đứng vững được trên mặt đất chưa đầy một giây thì bà Yukiko chạy lại, ôm chầm lấy cô, thút thít nói:

_ Ran-chan, con về rồi, con không sao chứ, sao con về mà không đợi ta, trên đường đi có gặp nguy hiểm gì không, ...

Ran ngẩn người ra. Không phải vì bà Kudo hỏi cô một lúc nhiều câu hỏi quá, mà vì cô không ngờ những người này lại quan tâm, lo lắng cho cô đến thế. Ran vô cùng cảm động, từ xưa đến giờ ngoại trừ gia đình ra, chưa ai quan tâm cô như vậy. Nhưng gia đình Kudo đã làm, họ đã cho cô có cảm giác như một gia đình thực sự, và cô quý trọng điều này biết bao. Cô mỉm cười, nụ cười như tỏa ánh hào quang xung quanh:

_ Thưa phu nhân, con không sao.

Bà Kudo nghe vậy cũng yên lòng hơn, nhưng bà vẫn còn nhiều thắc mắc. Boh đâu? Sao Ran lại về đây với một người xa lạ như vậy? Và con nhiều, còn nhiều điều nữa bà muốn hỏi cho rõ. Khi bà Kudo định hỏi thì ông Kudo vội ngăn lại:

_ Nương tử à, nàng hỏi nhiều vậy sao con bé trả lời được. Nàng xem, chẳng phải Ran đã mệt lả người rồi hay sao?

Bà Kudo nghe vậy liền im bặt, nước mắt ngừng chảy. Bà nhẹ nhàng buông Ran ra nói:

_ Xin lỗi Ran-chan, ta vô ý quá.

Ran mỉm cười đáp lại:

_ Dạ, không có gì đâu phu nhân.

_ Ai vậy – Cuối cùng, người im lặng nãy giờ cũng đã lên tiếng.

Ran quay người sang nhìn Shinichi nói:

_ Thưa thiếu gia Shinichi, đây là Aoyama Masaya, người đã cứu khi em gặp bọn cướp.

Nghe vậy, bà Yukiko hốt hoảng:

_ Ran-chan, con gặp cướp ư? Có sao không? Bọn chúng có làm gì con không?

Aoyama Masaya bước lại gần nói:

_ Không sao, may mà tôi đến kịp.

Nhắc lại chuyện này, nước mắt Ran lại rơi ra, cô nói:

_ Đúng vậy, thưa phu nhân. Con đã gặp bọn cướp. May mà anh Aoyama tới cứu kịp, nếu không, có lẽ con cũng đã mất mạng … như … như Boh rồi.

Bà Kudo lại gần an ủi Ran:

_ Ran-chan không phải lỗi của con, con an toàn là may rồi.

Ran nghẹn ngào nói:

_ Nhưng con đã hại Boh. Nếu con nghe lời Boh thì đã không. Đã không …

Bà Yukiko ôm Ran vào lòng, vỗ về cô:

_ Đừng nói nữa, con an toàn là ta mừng rồi.

Trong khi bà Kudo đang dỗ dành Ran, Shinichi và ông Kudo lại hướng ánh nhìn sang một người thanh niên lạ mặt. Cậu ta dáng người dong dỏng cao, khoảng 1m80 là ít nhất, làn da rám nắng, đặc biệt là khuôn mặt góc cạnh vô cùng cao ngạo.

Shinichi chẳng hiểu sao ngay từ lúc đầu tiên nhìn mặt đã chẳng ưa nổi anh chàng này. Là do ấn tượng ban đầu chăng? Cậu tiến lại gần và lạnh lùng hỏi:

_ Ngươi là ai?

Aoyama mỉm cười ngạo nghễ đáp:

_ Ta tên Aoyama Masaya

Ông Kudo hỏi:

_ Cậu là người đã cứu Ran nhà chúng tôi?

Aoyama nói:

_ Đúng!

_ Cảm ơn, ngươi muốn ta tạ ơn như thế nào? – Shinichi lạnh lùng hỏi

Aoyama đáp:

_ Không cần. Nếu muốn ngân lượng thì ta đã bắt Ran đi và đòi tiền chuộc rồi.

Shinichi vô cùng bực bội trước lời nói của Aoyama. Cậu bực bội trước cái cách anh ta gọi Ran một cách tự nhiên như thế. Ít nhất tên Aoyama này phải gọi Ran là Mouri-san.

Mặc dù nhìn thấy vẻ mặt hầm hầm của Shinichi, ông Kudo vẫn bình thản hỏi chuyện Aoyama. Chắc ông đã quen nhìn cái gương mặt này của Shinichi nên không biết quý tử nhà mình đang có chuyện không vui:

_ Ồ, vậy thì cảm ơn cháu nhiều lắm, Masaya-san. Ta có thể hỏi, cháu là người ở đâu không.

Aoyama nói:

_ Ta không đến từ nới nào cả, đời ta phiêu bạt giang hồ ngay từ khi còn nhỏ.

_ Vậy cháu không có người thân sao – Ông Kudo hỏi.

_ Không

_ Việc làm

_ Không

_ Vậy à – Ông Kudo nói và trầm ngâm suy nghĩ, và ông tiếp lời – Vậy cháu có thể làm việc ở đây được không?

_ Đó là một gợi ý? – Aoyama hỏi lại. – Nếu làm ở đây, tôi sẽ làm việc gì?

Ông Kudo nói:

_ Cận vệ cho tiểu thư Ran. Được chứ?

_ Không – Một giọng nói lên tiếng. Ngạc nhiên thay đó không phải là lời đáp của Aoyama, mà là lời nói của Shinichi. – Con có thể làm việc này

Ông Kudo bắt đầu thuyết phục cậu:

_ Ồ, ta nghĩ là con có thể bảo vệ Ran. Nhưng ta chắc con không có đủ thời gian đâu. Phần lớn thời gian của con dành cho các vụ án mạng.

Shinichi không trả lời, cha cậu nói đúng. Các vụ án mạng đã chiếm gần hết khoảng thời gian của cậu. Nhưng mà, Ran không cần có cận vệ riêng, và nếu cần thì chắc hẳn không phải là người này.

_ Trong lâu đài của chúng ta còn người – Cậu nói

_ Con không biết hay cố tình không biết vậy, Shinichi? Lâu đài đang thiếu người làm.

_ Chúng ta có thể tuyển thêm người – Shinichi cãi lại

_ Đó chẳng phải là việc cha đang làm hay sao? Cậu ta giỏi võ, và đó là tất cả những gì người cận vệ cần. – Ông Kudo điềm tĩnh nói.

Thấy Shinichi định nói tiếp, ông Kudo nói:

_ Shinichi à, con không thích cậu Masaya này ở điểm nào. Nếu con nói rõ, ta sẽ không nhận cậu ta.

Shinichi nín bặt. Cậu cũng chẳng biết ghét anh chàng này ở điểm nào. Ừ, thì có lẽ anh ta cao hơn cậu một cái đầu, võ công cũng giỏi. Nhưng Shinichi chưa bao giờ ganh ghét ai về hai viêc này cả! Dù sắc hay tài có hơn nhau hay không cậu chẳng thèm quan tâm. Mặc dù vậy nhưng cậu vẫn chẳng hiểu sao cậu cứ ghét anh ta

Trong lúc Shinichi đang suy nghĩ “lý do” ghét Masaya thì anh ta lên tiếng:

_ Được! Tôi chắp nhận lời đề nghị này. Tôi sẽ làm cận vệ cho Ran

Shinichi nghe thấy lời này, cậu quay sang Aoyama chiếu tia nhìn lạnh lẽo vào người anh ta. Và cậu cũng được đáp lễ bằng ánh mắt như thế

~ ♥ HẾT CHƯƠNG 15 ♥ ~



________________________________________________________________________________________________


Sunny vô cùng xin lỗi mấy bạn vì đăng chap mới trễ. Vì tuần qua nhiều chuyện xảy ra quá

Mình sẽ cố gắng ít nhất mội tuần một chap. Mong mấy bạn ủng hộ.

Ai đọc thì nhớ cmt để động viên mình viết tiếp nha. Yêu mấy bạn nhiều lắm

Chap này có vẻ hơi sến. Nhưng các bạn cứ làm quen từ từ đi :onion2:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Sunny Archangel
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Sunny Archangel

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 I_icon_minitimeWed Jun 20, 2012 12:00 am

không bui không buồn
Natsmi Danaoka
AboutNatsmi Danaoka Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 0:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 27
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : B-people
Birthday Birthday : 04/11/1995
Tâm trạng Tâm trạng : không bui không buồn

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 0:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 27
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : B-people
Birthday Birthday : 04/11/1995
Tâm trạng Tâm trạng : không bui không buồn

Bài gửiTiêu đề: Re: [LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE

Mình lấy tem đêy :onion69:
Chap này ngắn hơn mấy chap trước...nhưng theo mình thấy thì hok sến đâu...
Chờ chap típ của bạn :onion179:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Natsmi Danaoka
Chữ ký của Natsmi Danaoka

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 I_icon_minitimeSun Jul 01, 2012 11:04 am

vui
Aboutbdolley_99 Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 0:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 8
Birthday Birthday : 21/03/1999
Tâm trạng Tâm trạng : vui

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 0:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 8
Birthday Birthday : 21/03/1999
Tâm trạng Tâm trạng : vui

Bài gửiTiêu đề: Re: [LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE

tho mong ghe! neu co tg minh cug thu viet truyen xem sao

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của bdolley_99
Chữ ký của bdolley_99

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 I_icon_minitimeSun Jul 01, 2012 5:56 pm

Believe me or not? But I'll protect you, my friends
Sunny Archangel
AboutSunny Archangel Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 1:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 1:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Bài gửiTiêu đề: Chương 16

Chương 16:




Từng tia nắng mùa hè oi ả, lung linh chiếu xuyên qua kẻ lá. In hình trên mặt đất đang nóng lên từng giờ là một bóng đen to cao. Cái bóng đen đó mô tả một chàng trai có vóc dáng hoàn mỹ đang tạo tư thế của một người bắn cung chuyên nghiệp.

Như một chiến binh Hy Lạp!

Đó là tất cả những gì chúng ta nói được khi nhìn thấy chàng trai này. Tư thế vươn người bắn cung của chàng trai trông oai phong, lẫm liệt hệt như một chiến binh Hy Lạp anh dũng đang đối đầu với kẻ thù đáng sợ nhất đời mình, mặc dù mục tiêu của chàng chỉ là tấm bia vẽ những tâm điểm màu đỏ đang được treo trên thân cây.

”Soạt”

Một cách nhẹ nhàng, chàng trai ấy giương căng dây cung ra, đôi mắt màu hổ phách chăm chăm nhìn vào những vòng tròn màu đỏ như thách thức.

”Phập”

Đường tên bay thẳng tắp, nhẹ nhàng bay đến tấm bia, gắm một cách gãy gọn vào chính giữa tâm điểm

Sau tiếng phát ra từ mũi tên chạm vào tấm bia, một tiếng xuýt xoa của người thiếu nữ vang lên:

_ Woa, anh bắn hay quá!

_ Muốn thử không? – Trước vẻ phấn khích của thiếu nữ xinh đẹp, chàng trai ấy nói.

_ Đương nhiên rồi – Người thiếu nữ mỉm cười trả lời, cô vui vẻ bước đến chỗ chàng trai, giành lấy cây cung từ tay người thanh niên ấy. – Anh Aoyama xem, Ran Mouri này bắn không thua gì anh đâu.

Ran cố gắng bắt chước kiểu đứng bắn cung lúc nãy của Aoyama mà cô quan sát được, làm giống luôn cả ánh nhìn thách thức dành cho tấm bia. Cô giương căng dây cung ra, nhìn thẳng vào tâm điểm.

”Sao mà khó dữ vậy nè, dây cung gì đâu mà nặng quá. Lúc nãy rõ ràng thấy anh Aoyama kéo một cách dễ dàng mà?” – Ran thầm than thở trong bụng

”Phập”

Mũi tên sắc nhọn được bắn ra, gắm phập vào ... mặt đất cách chỗ Ran đứng chừng ba bước chân

Thấy điệu bộ lúc này của Ran, Aoyama chỉ muốn cười thật to, nhưng anh đã kịp ngăn lại, vẻ mặt cố gắng bình thường như mọi khi.

Sau vài phút đứng ngây người, Ran biện minh:

_ Cái này chỉ là thử nghiệm xem cây cung này như thế nào, bây giờ mới là bắn thật.

Nói xong, Ran cố gắng lấy hết sức mạnh từ đôi tay của mình, căng dây cung ra và bắn.

”Phập”

Có vẻ lần này, cú bắn của Ran đã tiến triển hơn một tí khi mũi tên sắc nhọn gắm chặt vào gốc cây

_ Không phải, lần này mới là thật – Ran nói với Aoyama

Ran quay người, đối diện trực tiếp với tấm bia, đôi mắt tím biếc rực lửa, tia nhìn vô cùng đáng sợ.

Aoyama nhìn thấy cảnh này, vô cùng tức cười, cảm thấy cô gái này sao mà thú vị và dễ thương quá. Anh ta nhẹ nhàng đến gần Ran, để bàn tay rắn chắc, thô ráp của mình đặt lên bàn tay mềm mại của cô, nắm chặt lại.

Đứng trong tư thế thân mật này, sự giận dữ vì bắn trượt của mình lúc nãy bỗng chốc thay đổi bằng sự ngượng ngùng. Mặt Ran ửng hồng lên, cô lắp bắp hỏi:

_ Gì vậy anh?

Từng hởi thở ấm nóng của Aoyama phả vào mang tai của Ran, nhịp đập con tim cuồng loạn, anh ta nói:

_ Để anh giúp em bắn cung.

Vừa nói, Aoyama giương cây cung ra, bắn mũi tên vào tấm bia.

_ Khi bắn, em phải làm như thế này này ... – Vừa nói, Aoyama vừa thực hiện lần lượt các động tác bắn cung cho Ran xem. Nói cho Ran xem thì cũng không đúng, vì sự thật thì anh ta đang choàng người ra ôm lấy cô, giúp cô thực hiện từng động tác một.

Ánh nắng chiều rực rỡ chiếu khắp mọi nơi trong sân vườn gia tộc Kudo. Trên cao, một ánh nhìn vô cùng khó chịu nhìn vào cả hai người bên dưới đang tập bắn cung. Ánh nhìn của đôi mắt màu xanh bao la nhưng vô cùng lạnh lẽo.

***




Làn gió mùa thu nhè nhẹ lướt qua người Ran, mơn man trên từng lọn tóc đen nhánh thoang thoảng mùi hoa lan của cô.

Ran mỉm cười thích thú. Cô vui vẻ cầm dây cương, ngồi trên lưng con bạch mã. Con vật xinh xắn chạy thật nhanh trên con đường đầy lá vàng rơi khi nữ chủ nhân xinh đẹp cúa nó quất roi vào mông.

_ Ran, chạy chậm thôi – Giọng một chàng trai vang đến.

Ran vội thắng con bạch mã lại, quay đầu nhìn vào chàng trai, mỉm cười nói:

_ Anh Aoyama, mau lên đi.

Từ đằng xa, tiếng bước chân vồn vã của một con hắc mã chạy tới. Ngồi trên lưng con hắc mã khỏe mạnh là một chàng thanh niên có làn da rám nắng, gương mặt góc cạnh lạnh lùng cùng với đôi mắt hổ phách tinh anh, chàng trai ấy khoác trên người mình bộ bắn cung làm bằng thứ gỗ đắt tiền.

Aoyama nhanh chóng thúc con hắc mã chạy đến chỗ Ran đứng, nói:

_ Chạy nhanh vậy nguy hiểm lắm đó.

Ran cười tươi như hoa, nói:

_ Hihi, không sao đâu mà

Ran vừa nói dứt lời, cô quay đầu ngựa lại cùng cho cùng chiều với hướng đi của Aoyama.

_ Ôi, đó là con... – Ran thốt lên

Ran chỉ tay vào con hươu đứng cách họ vài mét. Con hươu có bộ lông màu vàng nâu to bằng khoảng con bạch mã cô đang cưỡi, hoặc chí ít là nhỏ hơn bạch mã một tí xíu. Chú hươu đang ngẩn ngơ ngậm cỏ ven rừng, đầu cúi xuống để lộ rõ chiếc sừng chắc khỏe.

_ Suỵt. – Aoyama ra hiệu cho Ran im lặng.

Aoyama nhanh nhẹn lấy mũi tên từ trong chiếc giỏ đeo sau lưng, rồi giương cùng nhắm thẳng vào con hươu tội nghiệp.

_ Anh ... – Ran ngạc nhiên khi nhìn thấy những hành động của Aoyama

Con hươu đang ngậm cỏ, nghe thấy tiệng động liền co chân bỏ chạy vào rừng.

Thấy con mồi mình sắp bắt được lại bỏ chạy, Aoyama thúc ngựa chạy đuổi theo con hươu. Ran cũng vội vàng thúc con bạch mã của mình, chạy theo.

Con hươu bị dồn vào góc rừng, không lối thoát. Toàn thân của nó run lên bần bật. Đôi mắt nhìn thẳng, chan chứa niềm khát khao được sống. Nó cũng giống như con người, cũng muốn sống một cuộc sống đẹp tươi, muốn được ở bên người thân yêu trong ngôi nhà to lớn của người mẹ thiên nhiên. Nó cũng là một sinh linh bé bỏng cần được nâng niu và bảo vệ. Vậy, tại sao con người lại giết nó?! Phải chăng chỉ để giải tỏa thú vui của mình?

Ran nhìn vào chú hươu vàng tội nghiệp. Con vật ấy có tội tình gì mà phải bị chết như thế này? Không nghĩ ngợi gì nhiều, cô bước xuống lưng con bạch mã, đứng chắn trước thân hình đang run lên vì nỗi sợ hãi khi đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết.

Aoyama thấy Ran làm như vậy, ngạc nhiên hỏi:

_ Gì vậy Ran. Tránh ra để anh bắn nó.

Đôi mắt tím biếc nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách, cô nói:

_ Anh Aoyama à, tha cho nó đi.

_ Tại sao? – Anh ta hỏi lại. – Nó chỉ là thú vật, giết hay không đâu có quan trọng.

Ran trả lời lại, lời lẽ thống thiết:

_ Sao lại không quan trọng hả anh? Nó cũng là một sinh linh bé bỏng như con người chúng ta. Ta không có quyền gì để giết chúng cả.

Aoyama cãi lại:

_ Nếu anh không bắn nó, thì hôm nay, ngày mai, hay một hôm nào đó thú dữ cũng ăn nó thôi!

Ran đứng im lặng trong một lát, rồi cô lại nói:

_ Nhưng đó là quy luật của tự nhiên. Con hươu này có thể bị giết để làm thức ăn cho kẻ khác. Nhưng làm việc đó vì để bảo toàn mạng sống. Còn anh giết nó để làm gì. Chẳng phải ở lâu đài đã có đủ thức ăn hay sao?

_ Nhưng ... nhưng mà ... em biết đấy, Ran. Sừng con hươu này có thể làm vật trang trí, da của nó có thể làm áo khoác, thịt nó làm thức ăn. Chẳng phải rất lợi ích à?

Ran nói:

_ Thì ra anh xem mạng sống của kẻ khác là thứ đồ để kiếm lợi nhuận? Con người tự cho rằng mình là loài yếu đuối, hay bị yêu quái, thú dữ tấn công. Chỉ vì quan niệm như vậy mà đã giết đi bao nhiêu thú vật. Nhưng họ không tự nhận ra rằng, kẻ ác nhất, nguy hiểm nhất chính là họ. Thú vật chỉ giết loài vật khác, yếu hơn để kiếm ăn, duy trì mạng sống. Còn con người, họ giết thú vật ngoài để kiếm ăn ra, còn làm các thú vui tiêu khiển khác, ngay cả với những con người với nhau, vì lợi ích cá nhân, họ cũng giết cả.

Nghe Ran nói một cách phẫn nộ như vậy, Aoyama bất giác rùng mình. Anh định tìm vài câu để biện minh, nhưng lý lẽ của Ran nói hoàn toàn đúng, không có một sơ hở nào để cãi lại, dù chỉ một câu.

Ran nhìn thấy Aoyama vẫn còn đằn đo suy nghĩ, cô quyết định dùng chiêu cuối cùng. Đôi mắt tím biếc giờ đây long lanh nước, Ran nghẹn ngào nói:

_ Tha cho nó đi, xin anh đấy.

Anh hùng không qua ải mỹ nhân. Thấy đôi mắt tím biếc mê hồn ấy lại ngân ngấn nước, Aoyama đành phải xin hàng, anh ta nói:

_ Được rồi, anh tha cho nó. Con hươu kia, xem như ngươi có tu kiếp trước.

“Có tu kiếp trước mà kiếp này lại đầu thai thành hươu sao” – Ran thầm nghĩ trước câu nói của Aoyama. Nhưng vì nghe nói anh đã đồng ý tha cho chú hươu này, Ran vội lấy tay chùi nước mắt, miệng nở một nụ cười thật tươi, như có hàng vạn tia nắng chiếu quanh, cô nói:

_ Cám ơn anh, Aoyama.

Rồi Ran quay người lại, nhẹ nhàng tiến lại gần con hươu. Nhìn thấy cô, chú hươu dường như cảm nhận thấy sự an toàn, thân hình thôi không run lên nữa. Thấy vậy, Ran tiến nhanh lại chú hươu, ôm nó vào lòng, thi thầm vào tay nó:

_ An toàn rồi, chạy nhanh vào rừng đi nhé.

Con hươu như hiểu tiếng người, dụi dụi đầu mình vào lòng Ran. Khi cô buông tay ra, con hươu chạy nhanh vào rừng, lúc tiến vào rừng sâu, nó còn ngoảnh đầu lại, đôi mắt to tròn của nó nhìn vào Ran như thể nói lời cảm ơn,

_ Đi về thôi Ran – Aoyama nói

Khi Ran leo lên lưng con bạch mã của mình, cô nói:

_ Về thôi.

Aoyama nhìn Ran, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười. Có lẽ nụ cười này đã rất lâu rồi mới được sử dụng, nên nhìn có vẻ hơi gượng gao. Song nó vẫn rất đẹp, thu hút lòng người.

_ Ran, em thật nhân từ.

Nghe được khen như vậy, mặt Ran ửng đỏ lên như ánh chiều hoàng hôn. Cô lắp bắp:

_ Đâu … đâu có ... đâu.... Mà thôi, về lẹ đi, trời sắp tối rồi kìa anh.

Ran chỉ tay lên bầu trời giờ đây đã nhuộm ánh đỏ. Rồi phi nhanh về lâu đài Kudo.

***




_ Đi đâu? – Vừa bước vào sân, Ran đã bị chặn lại bởi một ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

_ Em ... em ... –Ran lắp bắp nói, như đứa trẻ phạm lỗi bị phát hiện

_ Đi cùng tôi đấy – Aoyama lên tiếng, giải vây cho Ran,

_ Xin lỗi thiếu gia Shinichi, em quên báo cho ngài biết. – Ran lí nhí nói.

Đáp lại sự e thẹn vì mắc lỗi của Ran, Shinichi nói:

_ Lên phòng.

Ran vội vàng nói, sợ Shinichi sẽ giận mình .

_ Nhưng thiếu gia Shinichi ...

Chưa để Ran nói hết câu, Aoyama đã lên tiếng, giọng điệu dịu dàng:

_ Lên phòng đi em.

Vừa nói, cậu ta vừa đẩy Ran về phòng của cô. Thấy vậy Shinichi nói:

_ Masaya ở lại, tôi có chuyện cần nói.

Aoyama dừng lại bước chân của mình, nhìn Ran nói:

_ Ran về phòng đi.

Ran nghe Shinichi nói vậy, sợ cậu sẽ trách phạt Aoyama, liền quay lưng lại nói:

_ Nhưng mà thiếu gia Shinichi, anh Aoyama không có lỗi gì đâu ...

_ Lên đi em, anh không sao đâu – Chưa để Ran nói hết câu Aoyama lại đẩy Ran đi về phòng.

Ran nhìn Shinichi và Aoyama, ánh mắt lộ rõ vẻ e thẹn. Rồi cô bước vào trong lâu đài. Vào phòng tiếp khách, cô ngạc nhiên khi thấy ông bà Kudo cũng ở đây. Họ đã đi ngay sau khi biết cô không bị gì sau vụ gặp bọn cướp, và thường sẽ không về đây khi chưa đến mùa xuân năm tới. Chắc hẳn đã có chuyện gì! Mà chuyện gì mới được chứ? Ran thấy được trong ánh mắt của bà Yukiko hiện lên sự lo lắng và đâu đó lẫn sự không can tâm. Ran định bụng rằng sẽ lại an ủi phu nhân, nhưng khi thấy gương mặt xinh đẹp của Ran, bà Yukiko lại quay lưng lẩn tránh. Thấy vậy, Ran cũng không nói gì, liền vội vã quay về phòng của mình.



Tại một căn phòng lớn trong lâu đài Kudo
Căn phòng màu xanh bao la của đại dương hệt như đôi mắt của chủ nhân nó.
Trong căn phòng vốn toát lên vẻ lạnh lẽo này, có hai người thanh niên
Hai người ấy đối mặt, lạnh lùng nhìn nhau.

_ Tôi muốn anh nghỉ việc, Masaya. – Shinichi lên tiếng, phá vỡ sự im lặng đến mức đáng sợ.

_ Không.

_ Đó là yêu cầu của gia chủ, anh không có quyền lựa chọn.

_ Người thuê tôi là ông Kudo, và người có thể đuổi tôi chỉ có thể là ông ấy. Anh không có quyền đâu, thiếu gia Shinichi Kudo. – Aoyama nói, giọng điệu khiêu khích.

_ Vậy thử xem tôi có thể làm gì được nào? – Shinichi lãnh đạm đáp lại.

Đôi mắt màu hổ phách tinh anh nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh bao la của đại dương, lộ rõ vẻ tinh quái của mình.

_ Lý do, Shinichi, tôi cần một lý do.

_ Không có – Shinichi nói.

Aoyama nở một nụ cười ma quái:

_ Thật sao nào? Cậu đuổi tôi mà không cần lý do. Có vẻ không phù hợp lắm với một vị thám tử nhỉ?

Shinichi im lặng. Đây đúng không phải là phong cách của cậu. Cậu làm gì đều có lý do của nó cả. Nhưng lần này ...

_ Tôi có thể bảo vệ Ran, không cần đến anh đâu. Masaya.

Aoyama bỗng bật cười thật to, anh ta nói:

_ Cậu? Bảo vệ Ran? Đúng là nực cười! Chẳng phải hồi trưa, có khâm sai đến ban lệnh cho cậu sang Vương Quốc Vespania để kết hôn cùng công chúa à? Vậy cậu bảo vệ Ran bằng cách nào đây. Qua bên đó, làm Quốc Vương, rồi sai một đội cận vệ túc trực bên cô ấy sao?

Mặt Shinichi hơi biến sắc, rồi cậu cũng lấy lại được vẻ bình tĩnh thường ngay:

_ Aoyama Masaya, sao anh biết?

_ Chẳng có việc gì mà Masaya này không biết cả? – Aoyama đắc ý nói.

Shinichi trả lời:

_ Không, tôi sẽ không cưới công chúa bên Vương Quốc Vespania. Tôi sẽ qua bên ấy để từ chối.

_ Đồng nghĩa với cái chết? – Aoyama nói lại. – Ran Mouri thật sự đáng để cậu làm như vậy sao?

Shinichi giận dữ nói:

_ Không cho phép anh nói cô ấy như vậy?

_ Vậy sao? Vậy cậu nói thử cho ta xem, đối với Ran Mouri, cậu dành tình cảm gì cho cô ấy?

Shinichi lặng thinh trước câu hỏi của Masaya. Đã nhiều ngày, cậu đã tự hỏi với chính mình rằng tình cảm mình dành cho cô gái ấy gọi là gì? Cậu không hiểu, cũng không biết trả lời sao cho phải? Liệu có phải là tình yêu? Hay chỉ là sự thương cảm?

Như đọc được dòng suy nghĩ của Shinichi, Aoyama nói:

_ Cậu nên suy nghĩ cho kỹ vào. Tình yêu không có cơ sở nào dựa trên sự thương hại cả!


~ ♥ HẾT CHƯƠNG 16 ♥ ~

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Sunny Archangel
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Sunny Archangel

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 I_icon_minitimeSun Jul 01, 2012 9:35 pm

không bui không buồn
Natsmi Danaoka
AboutNatsmi Danaoka Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 0:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 27
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : B-people
Birthday Birthday : 04/11/1995
Tâm trạng Tâm trạng : không bui không buồn

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 0:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 27
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : B-people
Birthday Birthday : 04/11/1995
Tâm trạng Tâm trạng : không bui không buồn

Bài gửiTiêu đề: Re: [LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE

Ui hay woá đi^^...
Chờ chap típ của bạn :onion179:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Natsmi Danaoka
Chữ ký của Natsmi Danaoka

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 I_icon_minitimeMon Jul 02, 2012 8:33 am

đang chờ đợi một...
kdoshnchi
Aboutkdoshnchi Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 4:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 352
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 04/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : đang chờ đợi một...

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 4:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 352
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 04/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : đang chờ đợi một...

Bài gửiTiêu đề: Re: [LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE

aaa~ chờ mãi ms thấy chap típ của chị hà *cắn khăn*
ôi, đọc chap này mà tâm trạng cứ biến đổi liên tục, khi thì buồn cười, khi thì cảm động, khi thì hồi hộp, đủ thứ hết!
nhưng rất hay! :leaf21:
muh Shin vẫn chưa bk tình cảm của mình đối vs Ran là gì ạh?! Thật là~
Yuki like câu cuối! ^^ Tình yêu không có cơ sở nào dựa trên sự thương hại cả!
Mong chap của chị nhìu :leaf19:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của kdoshnchi
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của kdoshnchi

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 I_icon_minitimeMon Jul 02, 2012 9:46 pm

Ko có tâm trạng nào để nói cả.
Angel99
AboutAngel99 Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 5:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 484
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 11/08/1999
Tâm trạng Tâm trạng : Ko có tâm trạng nào để nói cả.

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 5:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 484
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 11/08/1999
Tâm trạng Tâm trạng : Ko có tâm trạng nào để nói cả.

Bài gửiTiêu đề: Re: [LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE

Oa oa mấy ngày Yume không vào fic mà chỉ có mỗi một chap thôi, chán ghê
Haiz, anh Shin vẫn không bít tình cảm của mình đúng là ghen lồng lộn đòi đuổi người ta ra mà... chẹp, ngốc quá
Chap sau nhớ post nhanh nhanh nha chị

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Angel99
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Angel99

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 I_icon_minitimeMon Jul 16, 2012 8:52 pm

Believe me or not? But I'll protect you, my friends
Sunny Archangel
AboutSunny Archangel Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 1:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 1:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Bài gửiTiêu đề: Chương 17

Chương 17


~ Nếu được, xin hãy làm mặt trời sưới ấm trái tim anh ~


Đêm.

Trăng tròn vằng vặc chiếu sáng khắp mọi nơi.

Thứ ánh sáng huyền ảo soi rọi lòng người đến từng ngóc ngách trong tâm hồn.

Nhưng, vẫn còn một ẩn khuất, một góc tối mà ánh trăng dù có sáng đến mấy vẫn không tài nào soi sáng nổi.

Trong sân vườn lâu đài gia tộc Kudo, dưới ánh trăng bàng bạc mà thanh khiết, cậu thanh niên gương mặt tuấn tú, đứng thẳng lưng, ngẩng cao đầu. Đôi mắt của chàng xanh thẳm – màu xanh của đại dương bao la nhìn vào mặt trăng tròn. Cứ như thể lời giải đáp của chàng trai đang nằm ở mặt trăng xa xôi kia.

Đã mấy đêm rồi Shinichi không ngủ được. Cậu không hiểu tại sao mình lại như thế này? Đêm đêm, khi vào giấc ngủ, hình ảnh của người con gái ấy lại hiện về trong tâm trí cậu với hàng tá câu hỏi mà cậu chẳng tài nào giải quyết được, và điều ấy làm cậu tỉnh giấc. Bài toán ấy nghe tưởng chừng thật đơn giản nhưng lại làm chàng thám tử tài hoa mệt óc: Yêu thật lòng hay chỉ là thương hại.

Shinichi đã là đủ mọi cách, tìm đủ loại sách để đọc, nhưng hình như, bài toán này lại muốn “chơi khó” vị thám tử khi chẳng có quyển nào đề cập đến vấn đề này cả.

Trăng hiền hòa nhìn xuống trần gian. Một vài tia sáng màu vàng nhạt chiếu thẳng vào đôi mắt xanh của Shinichi, như muốn giải mã cho bài toán nan giải của cậu: Câu trả lời nằm ngay ở trong tim

Cũng với mặt trăng như thế, nhưng đứng trên cao, trăng tròn và to hơn bao giờ hết. Trăng to và gần đến nổi làm ta có cảm giác như chỉ cần với tay lên là có thể chạm được.

Ngước đôi mắt tím biếc lên nhìn trời, Ran khẽ khàng mỉm cười thích thú, Cô thích ngắm trăng – đó là điều đương nhiên ở những người thiếu nữ. Nhưng, chắc hẳn, chẳng người thiếu nữ nào lại dám leo tận lên nóc của tòa lâu đài cao chót vót mà ngồi ngắm. Có thể có những người thiếu nữ không sợ độ cao, nhưng khi nhìn thấy việc mình phải leo tận vài trăm mét để có thể ngắm trăng thì ... chẳng ai làm cả. Và Ran lại có một ưu thế hơn bất kỳ ai trên trần gian này

_ Hihi, ngắm trăng trên đây thích thật. Giờ nghĩ lại thì làm hoa tinh và có phép thuật cũng không hoàn toàn là xấu. – Ran vừa nói vừa cười khúc khích

“Có tiếng động” – Ran nghĩ và vội nhìn xuống. Dù tiếng chân ‘lộp cộp” của chú hắc mã vang lên rất nhỏ, nhưng chúng vẫn không tài nào thoát khỏi thính giác nhạy bén của cô. “Thiếu gia Shinichi đi đâu thể nhi?” – Ran thầm thắc mắc khi thấy giữa đêm khuya Shinichi lại đi ra ngoài một mình.

Bình thường, cho dù có việc gấp đến mấy, Shinichi cũng mang một thanh gươm theo mình. Và nếu có việc gấp, thì chắc hẳn ông Kudo cũng phải đi theo. Cho dù Shinichi có thông minh, khôn ngoan cách mấy thì giải quyết công việc cũng không thế nào tốt bằng ông Kudo được.

Ran nhìn xuống, mặc dù xung quanh không có ai, Shinichi vẫn cứ lạnh lùng ngồi trên yên ngựa. Ánh sáng của trăng bao bọc xung quanh người thanh niên này như một vòng hào quang tỏa sáng.

Trí tò mò trong người Ran trỗi dậy. “Đêm khuya thiếu gia đi đâu vậy? Mình phải tìm hiểu mới được”. Nghĩ sao làm như vậy, Ran đợi Shinichi đi xa thêm một quãng đường nữa, mới phi thân, bay theo chàng trai

Trong đêm khuya vắng lặng, hình bóng của một chàng trai cưỡi con hắc mã trông oai nghiêm như một vị thần. Trên cao, người thiếu nữ xinh như nàng tiên đang từ xa bay theo. Ánh sáng của trăng sao hòa quyện bóng hình họ với nhau. Như là một

Shinichi cột dây cương chú hắc mã vào một gốc cây, rồi cậu thả bộ tiến sâu vào khu rừng thiêng

Tỏa bóng một khoảng rộng rãi ở chính giữa khu rừng thiêng là một cái cây khổng lồ với cành nhánh đồ sô trải rộng trong không trung. Dưới ánh sáng nhập nhòe, nó mơ hồ giống như một cây bồ đề với vô vàn chiếc lá thon dài đan dệt vào nhau, thân cây cao ước chừng mười mét, thân rắn chắc và cũng có chút mập mạp

Shinichi không ngần ngại gì, bước lại gần cây bồ đề cổ thụ, như thể đây là điều lẽ nhiên phải làm. Không khí đang đậm đặc quanh cậu, cuộn xoáy lấy cơ thể cậu như ngọn lửa. Làn sóng lửa đang trườn dần vào không khí cậu đang thở và lấp đầy cậu, cả bên ngoài lẫn bên trong. Nhưng Shinichi chẳng hề hấn gì cả, cậu cử thản nhiên mà bước vào.

Shinichi đi đến gốc cây và ngồi xuống, lưng cậu tựa vào gốc cây sần sùi. Đôi mắt xanh thẳm từ từ nhắm lại.

Làn gió đêm thổi qua, xoáy vào tai của Shinichi là tiếng là cây xào xạc.

Ran ngạc nhiên trước những gì mình nhìn thấy. Cô đã nghe Thần Cây nói rằng bất kỳ người phàm trần nào cũng không vào đây được. Cô rất chắc chắn về việc Shinichi là một người phàm trần và lại là người không tin vào những điều phi thực tế. Vậy thì tại sao cậu ấy lại có thể ngồi dưới gốc cây bồ đề cổ thụ mà không gặp trắc trở gì cơ chứ? Có một ẩn khuất nào chăng!?

_ Ra đi! – Trong lúc Ran đang suy nghĩ, Shinichi bỗng lên tiếng

Một lúc sau, vẫn không thấy “kẻ phá đám” mình bước ra, Shinichi nói tiếp:

_ Ta biết ngươi trốn ở đằng sau thân cây bồ đề này, mau bước ra đi!

Không còn cách nào khác, Ran đành bước ra ngoài, tiến lại gần chỗ Shinichi đang ngồi. Cô dịu dàng ngồi xuống bên cạnh Shinichi, cười trừ nói:

_ Thiếu gia Shinichi, người biết em ở đây từ lúc nào vậy.

Shinichi vội mở mắt ra, nhìn vào Ran, vẻ mặt khá ngạc nhiên:

_ Ran, em ra đây hồi nào vậy.

Ran nghe vậy hỏi lại:

_ Vậy thiếu gia Shinichi không biết sao?

_ Không, tôi chỉ biết có người đứng sau gốc cây này. Đâu ngờ lại là em. – Đang nói, Shinichi bỗng trở nên giận dữ - Em ra đây khi nào? Có biết đi một mình ban đêm nguy hiểm lắm không?

Ran thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô mừng vì Shinichi không phát hiện ra lúc nãy mình đã bay theo anh chàng này. Nếu không, cô chẳng biết phải xứ lý ra sao. Cô nói:

_ Tại em thấy trăng hôm nay đẹp quá nên tản bộ ra đây đó mà.

_ Khi nào? – Shinichi lại tiếp tục hỏi, như đang hỏi cung một tên tội phạm

Ran tính toán trong đầu. Từ lâu đài ra đây, nếu đi ngựa thì mất khoảng một tiếng, đi bộ thì chừng vài canh giờ là đến. Lúc này đã giữa đêm khuya, hơn nữa cô đã nói việc tản bộ ra đây là để ngắm trăng, nên sẽ mất nhiều thời gian hơn thế. Cô nói:

_ À, sau khi ăn tối, thấy trăng đẹp quá nên em đã đi tản bộ rồi. Lo ngắm trăng nên không ngờ lại đi đến tận đây.

Shinichi bực bội nói:

_ Ừ, nhưng lần sau không được đi vô rừng một mình.

Ran mỉm cười nhẹ dưới ánh trăng:

_ Vâng, em biết rồi, thưa thiếu gia Shinichi. Mà, thiếu gia Shinichi, người ra đây chi vậy.

Hơi ngập ngừng, nhưng Shinichi trả lời lại:

_ Tôi đến đây để tìm câu trả lời.

_ Tìm câu trả lời? – Ran ngạc nhiên hỏi lại.

Shinichi khẽ gật đầu, cậu nói tiếp:

_ Khi có chuyện gì ẩn khuất trong lòng, không giải đáp được, tôi thường đến đây. Khi ngồi dưới gốc cây này, nghe tiếng lá cây xào xạc, mọi căng thẳng của tôi đều được giải tỏa, câu trả lời của tôi cũng được giải đáp.

Ran như hiểu ra lời của Shinichi nói. Không chỉ hiểu mà cô còn biết người nào đã giải đáp thắc mắc cho cậu, cô nói:

_ Như vậy thì tốt quá, nhưng thiếu gia Shinichi cũng có lúc không tìm ra được lời giải thích thích đáng cho câu hỏi của mình à? Vậy lần này, việc gì làm thám tử tài hoa của chúng ta không tìm ra câu trả lời thế?

Câu hỏi của Ran tuy nhẹ nhàng nhưng lại như một tiếng sét đánh vang trời bên tai Shinichi. Lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy bối rối trước một câu hỏi, thân người nóng ran lên, khuôn mặt vốn lạnh lùng nay cũng bỗng nhiên ửng hồng. Cậu lắp bắp:

_ À … thì … là … Em ra đây ngắm trăng hả, ngồi đây không thấy rõ đâu. Để tôi dẫn em đến chỗ này nhìn rõ hơn. – Cảm thấy không trả lời được câu hỏi có vẻ khá hóc búa của Ran, Shinichi liền đổi ngay chủ đề.

Ran biết được Shinichi cố ý chuyển chủ đề, nhưng cô cũng không bận tâm. Có lẽ thiếu gia Shinichi ngại nên không nói ra. Vì thế, Ran cũng chẳng thắc mắc gì thêm, cô nói:

_ Chỗ nào vậy, thiếu gia Shinichi?

Shinichi mừng thầm trong bụng, cậu vô cùng cảm kích cô gái này. Sau gần hai năm quen biết, cậu biết khá rõ tính cách của cô. Và một trong những điều cậu biết là: Ran không bao giờ từ bỏ một việc nào đó khi cô cảm thấy tò mò về việc ấy. Nhưng lần này, cô lại không tra hỏi tiếp. Quả là một người hiểu chuyện!

Shinichi đứng thẳng dậy, và kéo Ran cùng đứng lên, cậu chỉ tay lên ngọn cây cổ thụ bồ đề:

_ Lên đó sẽ ngắm rõ hơn.

Chưa để Ran nói hay phản ứng gì, cậu lại nâng Ran lên gần một cành cây vững chắc. Ran không còn cách nào khác, cô đành bám chặt lấy cành cây và leo lên. Cô thận trọng leo lên những cành tiếp theo và cuối cùng, cô kết thúc việc leo trèo này bằng cách ngồi lên một cành cây cao nhất và vững chắc nhất của cây bồ đề. Leo sau Ran là Shinichi, cậu chú ý kỹ để tránh trường hợp Ran ngã xuống, rồi cậu cũng thận trọng ngồi lên cành cây cùng với Ran.

Trong lúc leo trèo, Ran dặn dò Shinichi:

_ Thiếu gia Shinichi, cẩn thận đó!

_ Tôi không sao! – Shinichi nói

Thật ra, ý Ran muốn nói là cẩn thận đừng làm một chiếc lá nào rụng xuống. Cô không muốn vì trò giải trí ngắm trăng của mình mà bất kỳ ai phải mất mạng.

Ran nhìn Shinichi ngồi xuống, cô mỉm cười nói với cậu

_ Thiếu gia Shinichi, lên đây ngắm cảnh đúng là đẹp quá.

Trước mặt Ran hiện giờ là một phong cảnh hữu tình. Khu rừng vốn linh thiêng này giờ càng huyền ảo hơn khi đắm mình trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo của mặt trăng. Từ trong các tán cây, những đốm sáng lung linh bay ra khắp mọi nơi, trông chúng như những ngôi sao xinh xắn chẳng may rơi xuống trần gian, tỏa sáng cả khu rừng. Đây không phải là trần gian, mà là một tiên cảnh!

Ran chỉ chỉ tay đến những đốm sáng giờ dày đặt hơn cả sao trên trời, hỏi:

_ Thiếu gia Shinichi, cái gì vậy?

Shinichi nhìn vào các đốm sáng nhỏ li ti nhưng nhiều đến nỗi không đếm xuể nói:

_ Là con đom đóm đấy!

_ Đẹp, đẹp quá. Giống như sao trên trời vậy. – Ran vừa nói vừa mỉm cười thích thú

Shinichi nói tiếp:

_ Đom đóm thường xuất hiện vào những đêm đầu mùa hạ. Bây giờ đã là giao mùa rồi, sao còn đông vậy?

Ran nghe Shinichi nói vậy, liền nói:

_ Nếu vậy thì đây là những nàng tiên cánh mỏng rồi. Lúc mẹ em còn sống có nói, những nàng tiên cánh mỏng có nhiệm vụ mang lại sự giao mùa và tạo ra những ánh sáng đễ dẫn đường cho những người đi lạc.

Shinichi nghe Ran nói về những điều phi thực tế như vậy, liền bác bỏ:

_ Không có chuyện đó đâu. Em toàn suy nghĩ vớ vẩn.

Ran rất tức khi bị nói là vớ vẩn, cô liền cãi lại:

_ Cái gì mà vớ vẩn chứ. Nếu không tin anh thử bắt lấy một đốm sáng thử xem rồi biết!

Ran là thế, bình thường thì luôn nói chuyện nhỏ nhẹ, giữ lễ nghĩa. Nhưng khi ai chọc tức cô nàng thì bao quy tắc, lễ nghi cô đều bỏ qua hết. Có lẽ đây là nhược điểm duy nhất của cô.

Tuy đây là lần đầu tiên Shinichi bị mắng bởi một người con gái nhỏ tuổi hơn mình. Thế nhưng, đây cũng là lần đầu tiên cậu thấy Ran nổi giận cũng như việc lần đầu tiên cậu nghe Ran gọi mình là anh. Những làn gió đêm thổi qua, tiết trời ngày càng se lạnh, ấy vậy mà trong lòng cậu quỷ tử độc tôn của gia tộc Kudo lại đang dấy lên một sự ấm áp vô hạn - một sự ấm áp xuất phát từ trái tim.

Sau khi nói, Ran nhận ra ngay mình đã lỡ thất kính với thiếu gia Shinichi, lại thấy cậu không phản ứng gì đâm ra lo sợ. Cậu vội vàng xin lỗi:

_ Xin lỗi, thiếu gia Shinichi, em lỡ lời.

Cái dáng vẻ cúi gằm mặt xuống, lắp bắp xin lỗi của Ran làm Shinichi cảm thấy vô cùng buồn cười. Cậu nhếch khóe môi lên, tạo nên đường cong tuyệt mỹ. Đây không phải nụ cười nửa miệng quen thuộc hay nụ cười đắc thắng khi giải quyết được vụ án hóc búa, chỉ đơn giản là một nụ cười lúc cậu đang vui.

Ran không thấy Shinichi nói gì, bèn ngẩng đầu lên. Nụ cười tỏa sáng như ánh sao trời chiếu thẳng vào đôi mắt tím biếc của cô. Bất giác cô cũng nở lại một nụ cười.

_ Thiếu gia Shinichi, người cười đẹp lắm, như ngôi sao trên trời vậy.

_ Ngôi sao không biết cười – Nghe Ran nói vậy, nụ cười trên môi Shinichi tắt ngấm, cậu trở lại vẻ lạnh lùng như thường ngày.

Ran thở dài giải thích:

_ Ý em nói là, lúc thiếu gia Shinichi cười, trông người tỏa sáng như ngôi sao trên bầu trời vậy đó

_ …

Ran thấy Shinichi có vẻ không thích nên đành chuyển chủ đề:

_ Thiếu gia Shinichi người thấy ngôi sao nào đẹp nhất. Riêng em thì em thích sao hôm nhất, vì đó là ngôi sao đầu tiên chiếu sáng vào ban đêm

_ Mặt trời – Shinichi đáp

Ran tưởng Shinichi không nghe rõ câu hỏi của mình nên hỏi lại:

_ Em hỏi thiếu gia Shinichi thích ngôi sao nào nhất mà?

_ Mặt trời – Vẫn câu nói đó, Shinichi đáp trả lại câu hỏi của Ran

Ran ngạc nhiên trước câu nói của Shinichi, cô hỏi:

_ Thiếu gia Shinichi, mặt trời sao gọi là ngôi sao được chứ!

Shinichi bình tĩnh trả lời:

_ Đồ ngốc! Mặt trời chính là một ngôi sao lớn nhất và tỏa sáng nhất trên bầu trời.

_ Vậy sao?

_ Ừ

_ Vậy sao … - Ran nói – Nếu một ngày được làm nữ thần của các vì sao, em sẽ làm nữ thần Mặt trời

_ Em toàn suy nghĩ vớ v …. – Đang nói, Shinichi bỗng nhớ lại phản ứng lúc nãy của Ran nên liền im lặng, không nói gì.

Mặt trăng nhìn xuống trần gian, mỉm cười trìu mến nhìn chàng trai và người thiếu nữ


..
.
.
..


Vài tia nắng xuyên qua kẽ lá cây bồ đề, chiếu thẳng vào khuôn mặt xinh xắn. Lúc này, thời tiết đã giao mùa, khí trời mùa thu mát mẻ, dễ chịu hơn mùa hạ nên cái nắng trưa không gay gắt như mùa hạ, chỉ đủ để sưởi ấm vạn vật.

Ran lơ mơ tỉnh giấc, đôi mắt tím biếc hãy còn mơ màng.

_ Trời sáng rồi hả? – Như chợt nhớ chuyện gì đó, Ran hốt hoảng – Chết, mình chưa làm buổi sáng cho thiếu …

Chưa nói hết câu, cô cảm thấy cảm giác rất lạ. Cảm giác y hệt những ngày đầu tiên mẹ Eri dạy cô cách phi thân, lúc đó, cô chưa bay được, toàn bị ngã xuống từ trên cao. Trong lúc đang lơ lửng trong không trung, cô chợt nhận ra, tối qua, lúc ngắm trăng, từng làn gió thổi qua, mơn man trên gương mặt trắng hồng, làm bay những lọn tóc đen nhánh của cô, tiếng côn trung kêu ríu rít đã ru cô vào giấc ngủ.

“Hic, kỳ này mình tiêu rồi” – Ran thầm than trong bụng. Mặc dù cô đã học được cách phi thân lên cao, nhưng trong lúc đột ngột như thế này, vả lại cô lại đang trong trạng thái rơi tự do, không có chỗ lấy đà, nên chẳng thể nào vận dụng những gì mà cô đã học được

Ran rơi từ độ cao gần tới mười mét, không còn hy vọng gì nữa, cô đành nhắm mắt lại, thả lỏng người, để mình tự do rơi xuống.

Thần cây nhìn thấy người bạn thân của mình đang gặp nguy hiểm, ngài liền hạ thấp một cành cây xuống, đỡ lấy Ran.

Không xây xước, không nguy hiểm tính mạng. Ran nhẹ nhàng rơi xuống đống lá từ cành cây mà Thần cây hạ xuống để đỡ cô.

Ran từ từ mở mắt dậy. Cô không hiểu vì sao rơi từ độ cao như vậy mà không có cảm giác đau nhức mà hoàn toàn ngược lại.

Ran phát hiện ra, Thần cây đã cứu cô, cô vội vàng ngồi dậy, cẩn thận ra khỏi đống là của cành cây. Cô nói:

_ Xin cảm ơn Thần cây đã cứu giúp cháu.

Thần cây ôn tồn trả lời:

_ Không có gì đâu, cháu à!

Rồi Ran nhìn xung quanh nói:

_ Thưa Thần cây, ngài có thấy thiếu gia Shinichi không ạ?

Thần cây nói:

_ Shinichi đã đi về từ sớm rồi cháu à, nó sợ cháu thức nên đã đi xuống rất nhẹ nhàng, và còn cột chú hắc mã ở gần đây để cháu về đấy.

Ran đứng dậy, cúi đầu hành lễ với Thần cây:

_ Cháu cám ơn ngài. Chào ngài, cháu về đây ạ!

Rồi Ran quay người đi.

Chú hắc mã được cột dây cương cẩn thận vào cành cây cách chỗ cây bồ đề cổ thụ chừng khoảng chừng vài mét.

Ran đến gần chú hắc mã, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bờm màu đen. Cô leo lên lưng chú hắc mã, rồi phóng về tòa lâu đài.

Mặt trời như quả cầu lửa, treo lơ lửng trên bầu trời sang thu

Khi đã vào sân vườn của tòa lâu đài, Ran bước xuống lưng chú hắc mã, nhẹ nhàng cầm dây cương dắt vào. Từ trong tòa lâu đài, một cô gái vận bộ Tsumugi màu cam chạy ra ngoài, cô vui mừng nhìn Ran, hỏi:

_ Ran-chan, từ sáng giờ em đi đâu vậy? Làm chị lo muốn chết.

Ran nhìn cô gái thân thiện này, mỉm cười nói:

_ À, sáng hôm nay, thấy trời đẹp nên em đi dạo đó mà – Ran ngó xung quanh – Mà chị Lin này, thiếu gia Shinichi đâu rồi.

Lin trả lời:

_ Em không biết gì sao? Sáng nay thiếu gia cùng lão gia và phu nhân đi sang vương quốc Vespania rồi

_ Vương quốc Vespania là ở đâu vậy chị Lin – Ran hỏi lại.

_ Vương quốc Vespania là một vương quốc rộng lớn và giàu có nằm ở phía đông đó em. – Lin nói

Ran hơi khó chịu nói:

_ Bình thường thiếu gia Shinichi đi đâu đều dẫn em đi theo mà, sao lần này không dẫn.

Lin thấy vậy liền nói:

_ Chị cũng không biết nữa, nghe nói là có việc gì trọng đại lắm.

_ Dạ, em biết rồi – Ran mỉm cười với Lin rồi nói – Chị Lin, em lên phòng nha, chị dẫn chú ngựa này vô chuồng dùm em.

Ran đưa dây cương của chú hắc mã cho Lin, rồi lên phòng của mình.

Ran nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại, tuy lúc nãy cô mỉm cười với chị Lin nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.

_ Thiếu gia Shinichi không dẫn mình theo, tức thật.

Nghĩ ra một điều gì đó, Ran mỉm cười:

_ Thiếu gia Shinichi, người không dẫn em đi thì em tự đi vậy.

Nói rồi, Ran liền mở tủ ra, lấy một vài bộ y phục đơn giản, vài lượng vàng bạc, và xuống nhà kho lấy thêm lương khô bỏ vào túi nải. Cô cũng thay cho mình bộ áo kimono cách điệu. Phần thân dưới Ran cột thêm một dải khăn dài màu xanh lá cây, bên trong cô bận một chiếc quần ôm dài cho dễ dàng di chuyển, cũng như dễ vận dụng các thế võ phòng thân khi cô gặp kẻ thù. Cô đem theo một thanh gươm bên mình để phòng trường hợp bất trắc xảy ra.

Ran ngó nghiên ngó dọc, sau khi chắc chắn rằng mọi người trong lâu đài đã đi nghỉ trưa, cô liền lẻn ra sân sau, dắt con bạch mã quen thuộc của mình ra ngoài. Cô leo lên lưng ngựa, quất cây roi da vào mông nó. Con bạch mã hí lên một tiếng dài rồi chạy nhanh về hướng đông

Những hành động của Ran tuy nhẹ nhàng, nhanh gọn nhưng không tài nào thoát nổi đôi mắt của chàng trai.

Chàng trai có đôi mắt màu hổ phách mỉm cười – nụ cười vô cùng ngạo nghễ nhìn cô.


~ ♥ HẾT CHƯƠNG 17 ♥ ~



_____________________________________________________________________
_______________________________________________________
_______________________________
____________

Lời đầu tiên, Sunny xin lỗi đọc giả vì thời gian ngâm fic của mình quá lâu. Và cũng xin cám ơn ~ người đã ủng hộ mình

Thứ 2, mình cảm thấy mình viết có xuống tay, nên mọi người góp ý thẳng cho mình để mình sửa chữa lại.

Thứ 3, mình hứa chương sau sẽ ra nhanh hơn chương này, và sẽ có nhiều tình tiết, diễn biến hơn

Thứ 4, trg chương này có vài chi tiết giống với truyện "Bùa mê" của tg Aprilynne Pike

Còn một việc nữa, là bộ áo kimono ở đoạn cuối Ran bận, thật sự là mình ko biết miêu tả ra sao và ko biết tên bộ áo. Mình muốn tả giống bộ đồ bình thường mà nhân vật nữ Sango trong Inuyasha mặc. Nếu ai biết đc tên bộ áo đó thì nói cho mình biết nhé! Cám ơn ^o^

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Sunny Archangel
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Sunny Archangel

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 I_icon_minitimeWed Jul 18, 2012 10:48 pm

Believe me or not? But I'll protect you, my friends
Sunny Archangel
AboutSunny Archangel Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 1:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 1:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Bài gửiTiêu đề: Chương 18

Chương 18


~ Nếu một ngày, có một cô gái giống hệt như em xuất hiện. Liệu, anh có nhận ra em không? ~




Trong khung cảnh tĩnh lặng của rừng đêm, Shinichi ngồi dựa lưng vào gốc cây cổ thụ bồ đề, đôi mắt xanh nhắm nghiền lại

Làn gió đêm mang theo tiếng lá cây xào xạc xoáy vào tai Shinichi

_ Shinichi cháu muốn ta giải đáp điều gì – Giọng nói khàn khàn, trầm ấm yêu thương của một ông lão vang lên bên tai Shinichi

_ Cháu muốn hỏi ông một việc – Shinichi trả lời người ông lão đó, thật ra là cậu đang thầm suy nghĩ trong lòng, và ông lão lạ mặt luôn giải đáp mọi thắc mắc cho cậu sẽ đọc được suy nghĩ của cậu.

_ Cháu nói đi nào – Ông lão tiếp tục lên tiếng

_ Cô gái đó là một người xinh đẹp, dịu dàng và nết na – Shinichi bắt đầu “nói” – Nhưng hơn cả, cô ấy sở hữu một tâm hồn trong sáng và thuần khiết

_ Đó là một cô gái tốt – Ông lão thì thầm trong tai của Shinichi

_ Nhưng là một người bất hạnh, gia đình cô ấy đã bị giết hết khi lũ cướp tràn qua, để lại cô ấy một mình trên đời này. – Shinichi “nói” tiếp

_ Thì sao nào? Mỗi người đều có một số phận riêng. Nhưng ông Trời rất công bằng, khi lấy của ai một cái gì thì sẽ trả lại người đó một thứ khác

_ Cháu đã cứu cô ấy, chăm sóc cho cô ấy gần hai năm nay. Ban đầu, cháu cứu cô ấy chỉ là do thấy cô ấy tôi nghiệp

_ Bây giờ thì sao? – Ông lão hỏi

_ Cháu không biết! Không có gì là rõ ràng cả

Shinichi nghe thấy ông lão ấy nói sau tràn cười rõ to của ông:

_ Mọi chuyện đã được định sẵn rồi, Shinichi ạ! Câu trả lời cháu đã có trong tay, chỉ là cháu chưa nhận ra thôi

_ Nhưng mà ...


Két!!!

Chiếc xe ngựa sang trọng của gia tộc Kudo đang đi trên đường, bỗng dưng dừng lại. Hai con ngựa khỏe mạnh bị dây cương kéo giật lại đột ngột, bọn chúng nhảy hai chân trước lên, hí một tiếng rõ dài.

Sau tiếng ngựa kêu lên là giọng quát tháo của người đánh xe:

_ Con nhỏ tiện tì kia, mau tránh đường

_ Còn lâu, các người đi mà không nhìn đường, sắp đụng phải ta, không xin lỗi thì thôi mà con la mắng kiểu đó hả??? Thật là thất lễ - Cô gái ấy cũng chẳng vừa, quát lên

_ Ngươi dám!!! Ta nói cho ngươi biết, trên xe đây là thượng quan văn của nước Nhật, ngươi còn không mau tránh đường

Cô gái đó cười mỉa mai, nói:

_ Haha, chức cũng to đấy chứ! Nhưng ta nói cho ngươi biết, đây là lãnh vực của vương quốc Vespania, cho dù ngươi có là vua của nước nào khác, qua đây chẳng khác nào thường dân. Vì thế đừng có đem chức quyền ra đây mà hù dọa ta.

_ Ngươi ... ngươi dám – Tên đánh xe giận tái mặt vì những lời nói của cô gái kia, hắn đưa cao cây roi da trên tay, nhắm vào cô gái mà đánh

_ Dừng tay lại – Ông Kudo lên tiếng, ông từ từ bước xuống xe ngựa, phong thái chững chạc nói – Cô ta nói đúng, chúng ta không nên ... Ơ, Ran-chan, sao con lại ở đây?

Nghe ông Kudo nói hai tiếng Ran-chan, bà Kudo ngạc nhiên, bước xuống xe ngựa, nhìn vào người thiếu nữ

_ Ra ... Ran-chan ... sao con đến được đây?

Cô gái kia không hiểu mô tê gì cả, nhưng cũng trả lời:

_ Tôi trốn ra đến đây, Có chuyện gì không? Mà ai là Ran-chan vậy?

Bà Kudo nghe vậy ngạc nhiên:

_ Ran-chan, con bị sao vậy?

Cô gái đó chỉ ngón tay vào mặt mình, nói:

_ Tôi hả? À, tôi không sao, vẫn bình thường, chỉ là suýt chết dưới tay tên đánh xe kia thôi – Cô gái ấy nhìn vào người đánh xe, nói mỉa

Bà Kudo nghe vậy, quay sang nhìn tên đánh xe một cái sắc lẻm, rồi quay qua, nắm tay “Ran” nói:

_ Con không sao là tốt rồi, chắc con mệt lắm, lên xe nghỉ đi con

Cô gái ấy cười mỉm, nói:

_ Vâng ạ

Từ chiếc xe ngựa sang trọng, một chàng trai bước xuống.Chàng trai ấy đẹp như một bức tượng tạc hoàn mỹ nhất, gượng mặt lạnh lẽo góc cạnh, đôi mắt của chàng xanh thẳm – màu xanh của đại dương bao la, mái tóc đen nhánh, ôm sát gương mặt hoàn mỹ của chàng trai. Một nét đẹp thật nam tính mà cũng thật lạnh lùng.

_ Ai thế? – Cô gái nhìn vào Shinichi hỏi

_ Là Shinichi đấy! Con không nhớ sao?

Cô gái ấy cười trừ, nói:

_ À, đúng là Shinichi rồi, làm sao mà con quên được chứ.

Shicnichi nhìn vào người thiếu nữ đứng đối diện mình. Cô gái ấy đẹp một cách thuần khiết nhưng cũng không kém phần sắc sảo. Làn da cô ấy trắng mịn màng, đôi mắt bồ câu to tròn màu xanh tím, đôi môi nhỏ xinh, hồng phớt như cánh hoa anh đào. Quả thật, cô ấy đẹp hoàn hảo đến từng centimet

Shinichi nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh tím của cô gái, khẽ nói:

_ Ran …


..
.
.
..


_ Ran …– Từ đằng xa, giọng một người thanh niên vang lên

Ran thắng dây cương chú bạch mã của mình lại, nhìn xung quanh

Quái lạ! Ran đã đi cách lâu đài gia tộc Kudo rất xa, vùng đất cô đang đứng là một nơi lạ lẫm, vậy tại sao lại có người biết tên cô chứ? Cô không phải là người nổi danh đến nỗi tất cả mọi người trên hành tinh này đều biết đến tên của cô. Cô khẽ lắc đầu nói:

_ Chắc mình nghe nhầm rồi, hoặc là có người nào trùng tên với mình

Rồi Ran phóng ngựa đi tiếp.

Đã gần hơn ba ngày kể từ lúc Ran rời khỏi lâu đài, cô đi từ sớm tinh mơ đến tối khuya – khi mà ông trăng đã lên đến đỉnh đầu - mới nghỉ ngơi. Không phải cô có việc gì gấp mà phải đi nhanh đến vậy, nhưng cô muốn đuổi kịp đoàn xe của Shinichi. Cô muốn gặp lại cậu, nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn tức giận của cậu. Lúc đó, người giữ nụ cười đắc thắng trên môi sẽ là cô, và cô nói rằng: “Thiếu gia Shinichi, người không nên để em ở lại như thế!”

_ Ran – Tiếng kêu của người thanh niên ấy vẫn vang lên trong tai của Ran

Cô dừng ngựa và quay đầu lại.

Từ đằng xa bóng hình một chàng thanh niên ngồi trên lưng con hắc mã đang cố gắng phóng nhanh hết sức tới chỗ cô. Chàng trai ấy như một vị thần Hy Lạp cưỡi con linh thú của mình phiêu diêu khắp mọi nơi.

_ Ran, chờ anh với – Chàng trai ấy vẫy vẫy tay với Ran

_ Anh Aoyama – Ran ngạc nhiên khi nhìn thấy người thanh niên này – Anh đi đâu vậy?

Aoyama thắng con hắc mã lại khi anh ta đến chỗ Ran đang đứng, sau khi thở ra một hơi rõ dài chứa đựng sự mệt mỏi, anh ta nói:

_ Nhiệm vụ của người cận vệ này là phải luôn đi theo và bảo vệ tiểu thư Ran đây

Ran khúc khích cười, cô nói:

_ Ồ, tiểu thư này quên mất. Mà cho hỏi, cận vệ biết tiểu thư này trốn từ khi nào vậy?

Aoyama trả lời, giả giọng kính cẩn:

_ Thưa tiểu thư, tại hạ phát hiện ra vào buổi trua chiều ạ!

Ran hỏi tiếp:

_ Vậy sau ngươi biết bổn tiểu thư ta đi đâu để mà tìm?

Aoyama nói:

_ Thưa tiểu thư, tại hạ lần theo dấu vết của bước chân con bạch mã để chạy theo, vừa hay biết được lão gia đi về phía đông để đến vương quốc Vespania, nên phần nào đoán được tiểu thư cũng muốn du ngoạn sang vương quốc này. Vì thế tại hạ đã phóng ngựa nhanh nhất có thể để bắt kịp tiểu thư. – Nói xong, Aoyama cúi người xuống hành lễ

Sau khi hành lễ, Aoyama ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách tinh anh nhưng cũng rất đỗi lạnh lùng nhìn vào đôi mắt tím biếc của Ran, họ cùng nhau phá lên cười.

_ Anh cưỡi ngựa lâu như vậy, có mệt không – Ran ân cần hỏi

_ Em không mệt thì làm sao anh mệt được chứ - Aoyama đáp

Ran mỉm cười nói:

_ Ừm, nếu vậy thì, chúng mình tiếp tục lên đường thôi

Aoyama gật đầu biểu thị sự đồng tình:

_ Lên đường nào!

Mặt trời lặn phía sau lưng họ. Vài tia nắng màu vàng yếu ớt còn luyến tiếc nhân gian chiếu qua những đám mây trôi bồng bềnh. Khung cảnh tuyệt đẹp nhưng đâu đó vẫn ẩn chứa một nỗi buồn man mác…

.
..


..
.

Tiếp giáp với phía đông vùng đất mặt trời mọc là vương quốc Vespania. Đây là một trong những nước đang hưng thịnh nhất hiện nay. Đấu tranh để phát triển. Và đó là vấn đề lớn nhất hiện giờ. Một đất nước đang hưng thịnh đồng nghĩa với việc nước đó đang cần tìm nguồn tài nguyên cũng như nhân lực. Và Nhật Bản hiện đang là một miếng “mồi ngon” mà vương quốc Vespania đang nhắm đến. Để tránh chiến tranh, Nhật Hoàng đã ban lệnh cho Shinichi Kudo – quý tử gia tộc Kudo – sang vương quốc Vespania để cầu hôn công chúa.

Nhưng liệu, mọi thứ có đơn giản như vậy?

Trước mặt Ran hiện lên một tòa thành nguy nga và tráng lệ, tráng lệ hơn bất cứ tòa thành nào mà cô từng thấy. Trong vô thức, cô nói:

_ Đẹp quá!!!

Aoyama dừng bước chân con hắc mã lại, nhìn tòa thành đồ sộ và nói:

_ Chúng ta đã đển vương quốc Vespania rồi!

Ran trầm trồ khen ngợi:

_ Ở đây còn đẹp hơn cả cung điện của nhà vua bên nước mình nữa

Aoyama nói:

_ Vương quốc Vespania đang trong thời kỳ hưng thịnh. Và kiến trúc xây dựng của họ theo phong cách của người Tây. Phong cách kiến trúc của Tây chính là sự sang trọng và tao nhã, nên đương nhiên đẹp hơn nước Nhật Bản rồi

Ran mỉm cười nói:

_ Đúng vậy

_ Ở đó kìa tụi bây – Một tên con trai hét toáng lên

Sau tiếng nói của hắn, một tốp người cầm thương chạy đến chỗ Ran và Aoyama đang đứng

_ Chuyện … chuyện gì vậy? – Ran hốt hoảng kêu lên

Đó là một tốp người bận trang phục giống như binh lính. Dường như sau tiếng kêu lúc nãy của tên lính kia, các tốp khác lại nườm nượp tiến lại gần chỗ Ran đang đứng

_ Bỏ ta ra – Ran hét toáng lên khi hai tên lính nắm chặt lấy hai tay của cô

_ Thưa công chúa, chúng ta phải về cung điện thôi. Nhà vua và hoàng hậu rất lo cho ngươi – Một tên lính nói, giọng điệu vô cùng kính trọng

_ Các ngươi bị gì hả? Ai là công chúa của các ngươi, bỏ tay ta ra – Ran thật sự không hiểu bọn chúng nói gì cả. Công chú ư? Ai là công chúa ở đây chứ?

_ Công chúa, xin người đừng bướng bỉnh nữa, nếu không tại hạ sẽ không khách sáo nữa đâu – Tên lính ấy cố gắng thuyết phục xen lẫn đe dọa Ran

Ran đã hết chịu nổi rồi, cô hét toáng lên:

_ Ngươi bị điên hả!!! Ta không phải là công chúa, bỏ ta ra, nếu không các ngươi sẽ lãnh hậu quả cực kỳ nghiêm trọng đó!

Tên lính nghe vậy, mặt hơi biến sắc, nhưng rồi hắn nói:

_ Nhưng nếu không đưa được công chúa về, chúng tôi sẽ bị đức vua xử trảm, xin người hãy theo chúng tôi về cung

_ Bỏ cô ấy ra. – Một giọng nói lạnh lùng lên iếng, âm thanh sắc gọn cứa vào màng nhĩ đám binh lính làm chúng sợ hãi. Nhưng so với nỗi sợ phải mất đầu thì sự sợ hãi chốc lát này chẳng thấm vào đâu cả. Mặc dù như thế, mặt bọn lính đều tái mét, vài tên yếu bóng vía còn run lên cầm cập

_ Ngươi là ai? Sao dám xen vào chuyện của bọn ta? – Một tên có thể xem là dũng cảm nhất đám lên tiếng, tên ấy sấn lại gần chỗ Aoyama đang đứng

Aoyama không nói gì, sau khi tặng tên lính ấy ánh nhìn sắc lẻm làm hắn buốt đến từng tế bào thần kinh, anh ta liền nắm lấy tay tên lính, xoay người và quật ngã hắn xuống. Tên lính ấy bất tỉnh!

Các tên lính còn lại sợ đến nỗi mặt đã trắng bệch ra, nhưng tên lính đang nắm chặt tay bên phải của Ran hét lớn, hình như hắn là chỉ huy của đám lính này, ra lệnh:

_ Xông lên!

Vừa dứt khẩu lệnh, đám lính chạy đến vây quanh Aoyama. Trên gương mặt vốn bình tĩnh đến lạnh lùng này nở một nụ cười bỡn cợt. Bọn chúng thật sự không phải là đối thủ của anh

Aoyama nhẹ nhàng tránh đường thương của bọn lính, cầm lấy đầu thương của một tên đang đâm thẳng vào ngực anh, và xoay tròn. Tên lính hồn vía đã bay tán loạn, hắn bị Aoyama nhấc bổng lên một cách không thể nhẹ hơn thế, quay làm những tên lính khác ngã nhào.

Trong lúc Aoyama đánh nhau với đám linh, tên chỉ huy cùng một tên lính khác kéo Ran đi đến chiếc xe ngựa đang chờ sẵn.

_ Bỏ ta ra – Vừa dứt tiếng hét, Ran đá một cú đau điếng vào chân của tên chỉ huy, hắn đau đớn ngã quỵ xuống

Sau khi thoát khỏi một “gọng kiềm”, nhanh chư chớp, Ran quật tên còn lại ngã xuống đất, nằm chỏng gọng.

Vài giây hốt hoảng, bọn lính lại kéo đến, bao quanh Ran và Aoyama như lũ kiến vây quanh con mồi

Võ công của bọn lính thật sự không phải là đối thủ của Ran và Aoyama, nhưng phải đối đầu với một số lượng địch thủ đông như vậy chẳng khác nào mãnh hổ nan địch quần hồ.

Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách. Ran thầm suy nghĩ đối sách trong đầu khi đang đánh nhau với bọn lính. Chạy thì không thể, vì binh lính ở đây đông như kiến, một khẽ hở cũng không có. Hay dọn đường máu. Không được, nhất định không được! Bọn lính mặc dù đáng ghét thật, nhưng vì bọn chúng phải hoàn thành nhiệm vụ đức vua ban cho, mà cũng thật tai hại khi nhầm lẫn cô với nàng công chúa nào đó.Hơn nữa, bọn chúng chẳng có tý tà tâm nào, nếu không thì đã bị chết cháy vì cái kết giới cô tự tạo ra để bảo vệ mình.

Ran ngửa mặt lên, bầu trời trong xanh, mát rượi đã nhuốm màu đen của đêm tối. Đúng rồi, phi thân. Chỉ còn cách đó mới có thể cứu được Ran. Ngặt nỗi một điều, cô thì có thể phi thân để chạy trốn được, còn Aoyama thì sao? Anh đã xả thân cứu cô như vậy, nhẽ nào lại bỏ anh ta lại. Cô không thể nào đỡ anh ta để phi thân bỏ chạy cùng được, vì người phàm trần nặng hơn ba quả núi, nửa quả núi chưa chắc cô nâng được chứ nói gì ba quả! Hết cách thiệt rồi.

Đã đánh nhau hơn mấy tiếng đồng hồ, số lượng binh lính ngã xuống bất tỉnh nhân sự dưới quyền cước của Ran và Aoyama cũng có thể chất vài xe kéo rồi. Nhưng sức người có hạn, cô và anh cũng thấm mệt. “Xem ra cách này không ổn rồi, phải đổi thôi” – Ran thầm suy nghĩ

_ Tất cả hãy dừng tay lại. – Ran nói lớn

Đám binh lính và Aoyama thôi đánh nhau, tất cả ánh mắt đổ dồn vào người thiếu nữ xinh đẹp. Lúc này, mái tóc đen nhánh của cô đã bịn lại, lưng áo thấm đẫm mồ hôi, gương mặt mỹ miều trong sáng hằn lên rõ sự mệt mỏi.

Sau khi mọi người thôi đánh nhau, Ran bỏ thanh gươm vốn không được tra ra khỏi vỏ của mình xuống đất, cô chậm rãi bước đến chiếc xe ngựa đang sẵn sàng đón nàng “công chúa” hồi cung

Một tên lính thấy vậy liền hỏi:

_ Thưa công chúa, vậy là …

Ran bực dọc nói:

_ Ta sẽ về cung, các ngươi còn không mau đi.

_ Ran – Aoyama ngạc nhiên, anh ta cầm lấy bàn tay mềm mại của Ran

Hai tên lính nhân lúc Aoyama không chú ý, nắm chặt lấy hai tay của anh ta, quật ra đằng sau lưng.

Ran thấy vậy liền nói:

_ Nếu các ngươi làm hại đến anh ấy ta sẽ không hồi cung. Anh ta sẽ theo ta về

_ Nhưng thưa công chúa …

Ran nhìn sang tên lính đang nói, ánh mắt tím sắc sảo làm hắn rụt cổ lại, không dám hó hé điều gì. Cô nói:

_ Ngươi có ý kiến gì không?

_ Dạ không … không ạ … thưa công chúa … chúng thần mời người hồi cung – Tên lính lắp bắp trả lời

Ran bước chân chậm rãi bước chân lên xe ngựa, cô quan sát xung quanh xem có một kẽ hở nào không, nhưng thật tồi tệ là không có một kẽ nào để cô chạy trốn cả. Kế hoãn binh này đành phải tiếp tục thôi. Vào cung cô sẽ tìm cách giải quyết tốt hơn, hoặc là thiếu gia Shinichi cũng sẽ cứu cô khi người vào cung điện.

Aoyama bước lên xe ngựa sau Ran. Tất nhiên là ban đầu, các tên lính không đồng ý, nhưng với sự kiên quyết của cô, chúng phải đầu hàng.

Sau khi Ran và Aoyama lên xe ngựa, bọn lính cũng xếp hàng ngay ngắn xung quanh chiếc xe. Tên chỉ huy hét to:

_ Đưa công chúa Mira hồi cung!!!



~ ♥ HẾT CHƯƠNG 18 ♥ ~


Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Sunny Archangel
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Sunny Archangel

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 I_icon_minitimeThu Jul 26, 2012 6:53 pm

Believe me or not? But I'll protect you, my friends
Sunny Archangel
AboutSunny Archangel Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 1:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 1:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Bài gửiTiêu đề: Chương 19

Chương 19:

~ Có những chiều em thấy đơn côi, hãy về đây, dựa vai anh mà khóc ~


Đó là nơi lộng lẫy nhất mà Ran từng được thấy.

Nếu ai ví tòa kinh thành của xứ mặt trời mọc là một chốn bồng lai, thì cung điện ở đây thật sự phải là Tây Phương cực lạc

Dưới ánh trăng loe loét lúc tỏ lúc mờ, cung điện Vespania hiện lên sừng sững trông uy nghiêm nhưng chẳng kém phần tráng lệ.

Ran nhẹ nhàng bước vào một căn phòng lớn, hình như là căn phòng lớn nhất trong tòa cung điện đồ sộ này. Trần nhà cao vút, những cây cột to khỏe chạm trổ công phu, căn phòng được trang trí sang trọng, tao nhã với màu vàng hoàng anh.

Chiếc ngai vàng được đặt cao trên bậc thềm ngay ở trung tâm căn phòng. Xung quanh là một hàng cẩn vệ căn phòng cẩn thận

Một phụ nữ chừng khoảng ba mấy- bốn mươi chạy xuống, ôm chầm lấy Ran khi cô bước vào phòng:

_ Mira, con đã đi đâu vậy, ta lo quá – Người phụ nữ ấy nói, hàng nước mắt trong vắt của người phụ nữ chảy xuống, thấm vào vai áo của Ran

Trong lúc Ran đang bối rối chẳng biết nên xử lý ra sao, thì người đàn ông trung niên đang ngồi trên ngai vàng đứng dậy, mặt ông bình tỉnh, từng nét nhăn trên gương mặt của ông hằn lên, không che giấu nỗi sự tức giận:

_ Mira Hime, con đã trốn đi đâu mấy ngày nay, làm ta và mẫu hậu lo lắng, con đã biết tội chưa?

_ Con ... con ... – Ran lắp bắp, cô chẳng biết phải nói gì vào lúc này.

Người phụ nữ thấy Quốc vương tức giận, liền hạ mình xuống van xin:

_ Xin bệ hạ hãy tha lỗi cho hoàng nhi, hoàng nhi đã biết lỗi rồi

Quốc vương nhìn vào hoàng hậu, ánh mắt trìu mến nhưng vẫn không kém phần kiên quyết:

_ Nếu như Hậu cứ bênh vực như thế này, Mira sẽ ngày càng hư cho mà xem

Vị hoàng hậu vẫn cúi mình, nhỏ nhẹ nói:

_ Nhưng nhiều ngày nay Mira đã ở ngoài cung, chắc cũng phải chịu nhiều khổ cực lắm, ngài nhìn xem, bộ y phục của hoàng nhi cũng đã nhàu nát rồi này.

Thật ra, lúc vào cung, Quốc vương đã nhìn thấy bộ dạng của con gái mình. Bộ y phục nó bận trên người nhàu nát, đâu đó còn có vài vết rách nhỏ, tóc tai thì bù xù, gương mặt vốn xinh đẹp hiện lên rõ sự mệt mỏi. Ngài nhìn mà thầm đau xót trong lòng. Đứa con này từ khi lọt lòng đã được gọi hai tiếng “công chúa”, được mọi người kính trọng và có phần ghen tị. Nhưng tính cách của nó lại hoàn toàn ngược lại với chức danh mà mọi người gọi. Nó ngỗ nghịch y như một thằng con trai, suốt ngày leo trèo, phá phách khắp mọi nơi. Chưa nói đến việc nó lại thích trốn ra ngoài chơi. Chẳng hiểu ở chốn đó có gì thú vị mà nó lại thích đến thế. Nếu là một người bình thường, chức vụ cũng bình thường thì ngài đâu cấm nó đi ra ngoài. Nhưng ngài lại là vua của vương quốc Vespania– một vương quốc đang hưng thịnh nhất hiện nay – không biết ở ngoài thành có biết bao người muốn độc chiếm ngôi vị này, ra ngoài đó thì chắc hẳn lành ít dữ nhiều. Vậy mà nó lại to gan trốn ra ngoài, làm ngài và hậu thấp thỏm trong lòng mấy bữa nay.

Ran nhận thấy quốc vương và hoàng hậu chỉ nhất thời lo lắng cho công chúa nên mới tức giận như vậy, cô bèn hành lễ, dịu dàng nói:

_ Thưa Qu ... Thưa Phụ vương, con biết lỗi rồi ạ, con hứa lần sau sẽ không trốn ra ngoài và làm người và mẫu hậu lo lắng nữa

Quốc vương và hoàng hậu không nói gì, tất cả người trong phòng – hầu hết là binh lính và cung nữ - nhìn chằm chằm vào Ran, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên. Thật ra, luật trong cung rất nghiêm ngặt, các cung nữ và binh lính đều không được phép nhìn mặt vua chúa. Nhưng dưới sự ngạc nhiên đến cực độ này, trong đầu mỗi người đều có chung một thắc mắc: Công chúa bị gì vậy?

Nếu như những lần khác, khi bị bắt về, công chúa sẽ bướng bỉnh không chịu nghe lời, giận dỗi bỏ về phòng và tuyệt thực vài ngày. Thì lần này, công chúa Mira lại lễ phép nhận lỗi. Nhìn việc này chẳng khác nào thấy cảnh chuột đuổi mèo cả!

Ran hơi bối rối trước cái nhìn của mọi người xung quanh. Cô chắc chắn những lời mình nói rất lịch sự và nhã nhặn giống như một nàng công chúa thực thụ. Tuy Nhật Bản và Vespania là hai nước khác nhau, nhưng chung quy chỉ có một cách xưng hô theo kiểu hoàng tộc. Vậy thì mọi người không cần nhìn cô như người mới từ ở trên trời rơi xuống kia chứ!

Thấy được sự ngượng ngùng của con gái mình. Quốc vương mỉm cười hài lòng. Con gái của ngài đã đến lúc trưởng thành rồi, không còn nông nổi, trẻ con nữa. Quốc vương liền hắng giọng, lên tiếng giải vậy:

_ E hèm! Thôi được, dù sao con cũng biết lỗi rồi, lần này ta tha, nếu còn tái phạm nữa thì sẽ trị theo Quốc Pháp. Thôi, trời đã tối, mau về điện phòng nghỉ ngơi

Sau tiếng hắng giọng của quốc vương, tất cả mọi người không nhìn Ran nữa. Cô bớt được tí ngượng ngùng, hành lễ đáp

_ Xin đa tạ phụ vương – Rồi Ran từ từ lôi ra khỏi điện

Ran tần ngần đứng nhìn tòa cung điện rộng lớn, cô thầm than trong lòng “Biết tìm điện phòng công chúa ở đâu bây giờ?”

_ Thưa công chúa, mời người đi hướng này – Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên

Ran quay người sang nhìn. Cô gái ấy chừng khoảng hai mươi tuổi, đôi mắt tròn màu xám, bận y phục của người hầu trong hoàng gia, mỉm cười nhìn Ran một cách thân thiện

Ran như người chết đuối vớ được khúc gỗ, mừng không xiết, nhưng cố nén lại nụ cười, nghiêm giọng nói:

_ Ừ, ta biết rồi, thôi ngươi đi trước ta đi ... (coi như dẫn đường) – Vài chữ sau, Ran nghĩ thầm trong bụng

_ Nhưng mà ... thưa công chúa ... – Cô gái sợ hãi nói

_ Không nhưng nhị gì hết, ta bảo sao làm vậy – Chưa để cô gái nói hết câu, Ran đã ra lệnh, sắc mặt kiên quyết

Cô gái không nói gì nữa, chỉ vâng dạ rồi đi trước dẫn đường cho Ran.

Như chợt nhớ điều gì, Ran hỏi:

_ À, mà ngươi có thấy anh Aoyama đâu không?

Từ lúc vào điện, binh lính đã cố gắng tách Aoyama ra khỏi Ran, nói rằng cô hãy gặp quốc vương và hoàng hậu trước, sẽ đưa cậu Masaya đi nghỉ ngơi. Cô không còn cách nào khác, đành gật đầu, miễn cưỡng nghe theo. Nay đã xong việc gặp người vốn-không-cần-gặp rồi, cô mới hỏi.

Cô gái kia cúi đầu nói:

_ Dạ thưa công chúa, công tử Masaya đã được đưa vào cung để nghỉ ngơi rồi. Bây giờ cũng đã khuya, công chúa về phòng nghỉ ngơi trước, mai hẵng gặp.

Ran nghe cô gái này nói, thấy cũng có vài phần hợp lý. Cô và Aoyama sau vài tuần đi ngựa đến đây đã mệt, còn phải đánh nhau với bọn lính nữa nên chẳng còn tí hơi sức nào cả, cần phải tịnh dưỡng một chút. Cô mỉm cười gật đầu với cung nữ nói:

_ Vậy cũng được.

Rồi cung nữ dẫn Ran đến phòng của công chúa

Không như Ran nghĩ, phòng công chúa màu trắng xám thanh nhã chứ không phải tông hồng dễ thương và ngọt ngào. Đồ nội thất được làm bằng thứ gỗ đắt tiền, bố trí sắp đặt hơp lý trong căn phòng lớn.

Ran ngồi lên chiếc giường, mỉm cười thích thú. Theo như lời nói của cung nữ hầu cận kia thì, mới đây hoàng hậu đã thay cho cô – tức là công chúa Mira – một tấm nệm bằng lông thiên nga loại tốt nhất. Cô nằm xuống, thoải moái vươn vai, tham lam tận hưởng sự mềm mại và ấm áp của chiếc giường

Được vài phút sau, cô cung nữa kia bước tới, cúi đầu nói với Ran:

_ Thưa công chúa, nước đã chuẩn bị xong, mời người đi tắm ạ.

Ran mở mắt nhìn người cung nữ, nói:

_ Ừ, em .... à .... ta ra liền

Ran uể oải ngồi dậy, mặc dù cô muốn ngủ liền, nhưng nghĩ tới việc vài tuần nay mình chưa tắm đành đứng dậy. Tuy cô không bốc mùi hay gì khác, nhưng với người vốn ưa sạch sẽ như cô thì khó có thể chấp nhận được

Ran bước vào một căn phòng, rộng khoảng bằng nửa căn phòng của công chúa. Ở đó có một bồn tắm cỡ lớn, ngập đầy bọt xà phòng và mùi hương nhẹ nhàng, dễ chịu

Ran bước vào phòng, cô cung nữ lúc nãy đã đóng cửa xong, mau chóng lại cởi bỏ bộ y phục cô đang bận trên người

_ Ngươi ... ngươi làm gì vậy? – Ran ngạc nhiên hỏi

Cung nữ không để ý đến thái độ của Ran, vẫn cứ cới bỏ y phục trên người của cô ra. Cô lắp bắp:

_ Ta tự làm được mà

_ Nhưng thưa công chúa, hầu hạ người là bổn phận của Kyle này ạ - Cung nữ cung kính trả lời

Ran nghe vậy, liền nói:

_ Nhưng ta có thể tự làm được việc này, hơn nữa ta có tay chân đầy đủ, nên không cần phiền tới ngươi đâu. Ra ngoài đi nhé – Ran nở nụ cười duyên, hy vọng cung nữ này sẽ nghe lời mình

Đáp trả lại hy vọng của Ran, cung nữ đã cởi bỏ xong y phục cô đang bận trên người, nói:

_ Không được đâu, thưa công chúa. Nếu người cứ như vậy thì tiểu nữ sẽ bị quốc vương trách phạt đấy

Ran nghe vậy, liền thất thiễu bước vào bồn tắm. Ngâm mình trong làn nước ấm áp, xen lẫn mùi hương của hoa hồng, bao mệt mỏi của cô đều tan biến.

Cung nữ Kyle bước theo sau Ran. Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh bồn tắm, dùng bàn tay mềm mại của mình mát-xa da đầu cho cô

Phút đầu, Ran hơi bối rối, nhưng cảm giác dễ chịu xâm lấn cô. “Thôi kệ, dù sao cũng giả làm công chúa thì cũng nên biết tận hưởng một chút, lần sau chắc không còn dịp nào được như vậy nữa” – Cô thầm nghĩ

_ Công chúa à! – Cung nữ Kyle lên tiếng

_ Gì cơ – Ran bực dọc hỏi lại, cô muốn thư giãn vào lúc này

_ Dạ ... có chuyện này tiểu nữ muốn hỏi người

Thấy cung nữ có vẻ e dè mình, Ran mỉm cười trấn an, cô nói:

_ Không có việc gì phải sợ, ngươi nói đi

Được sự cho phép, cung nữ Kyle mới hỏi:

_ Thưa công chúa, lần này người trốn ra ngoài có vui không ?

Ran thành thật trả lời:

_ Ừ, đương nhiên là vui rồi, còn rất thích thú nữa. Trừ lúc ta bị bắt về đây ...

Cung nữ Kyle hỏi tiếp:

_ Nhưng hành động của người hôm nay thật lạ

_ Lạ ở chỗ nào cơ? – Ran hỏi, cô muốn chắc rằng mình phải đóng thật tốt vai diễn cho đến khi trốn được ra khỏi nơi này

Cung nữ Kyle đáp:

_ Dạ, thưa công chúa, lúc vào diện kiến quốc vương và hoàng hậu, người lễ phép hơn trước nhiều, không cau có, bực mình về việc bị bắt về

_ À .... à ... ta ... ta – Ran lắp bắp

Cung nữ Kyle mỉm cười:

_ Công chúa, người không cần phải ngại tiểu nữ biết rồi

Người Ran cứng lại, cô thiểu não:

_ Ngươi biết rồi hả?

Cung nữ Kyle cười khúc khích nói:

_ Vâng, tiểu nữ biết rồi, người đã trưởng thành, đã cảm mến một người, nên đã thay đổi phải không?

Rầm! Trong đầu Ran nổ một tiếng rõ to, cô tưởng phen này mình tiêu chắc rồi. Cô nghĩ đến việc mình bị phát hiện giả làm công chúa, bị tống vào tù, hành hình, rồi treo cổ, chặt đầu, hay uống thuốc độc gì đó. Ai dè, cung nữ Kyle lại nghĩ ra việc này.

Ran không khỏi mừng thầm trong bụng. Nhưng cô nghĩ lại lời cung nữ Kyle nói về việc mình đã cảm mến một người, bất giác, cô nghĩ đến Shinichi. Không biết giờ này Shinchi đang ở đâu, khi nào mới đến cứu cô đây?

Thấy công chúa Mira im lặng không trả lời, mặt lại ửng hồng lên, cung nữ Kyle mỉm cười, nhưng lại là nụ cười buồn. Cung nữ Kyle nói:

_ Thần rất vui khi công chúa cảm mến một ai đó. Nhưng mong người nhớ cho, người là công chúa, không thể yêu một thường dân. Hơn nữa, người cũng có vị hôn phu rồi

_ Ta ... ta sao? – Ran ngạc nhiên khi nghe lời khuyên nhủ của cung nữ Kyle, cô chợt nhớ ra việc mình đang giả dạng công chúa - Ừ, ta biết rồi mà.

Ran không nói gì nhiều, chỉ im lặng nhìn xuống bồn tắm. Những chiếc bong bóng xà phòng trắng xóa hòa quyện cùng cánh hoa hồng màu đỏ tạo nên màu sắc tuyệt đẹp.

Cung nữ Kyle nghĩ công chúa Mira đang buồn, nên liền chuyển sang vấn đề khác, cung nữ Kyle nói:

_ À, công chúa này, sao tiểu nữ thấy người càng ngày càng đẹp vậy

_ Càng ngày càng đẹp? Ta thấy mình vẫn vậy mà – Ran nói

_ Không có đâu, tiểu nữ thấy người đẹp hơn trước mà. Người nói cho tiểu nữ biết đi!!!

Ran e dè hỏi:

_ Biết, biết gì?

_ Bí quyết – Cung nữ Kyle nháy mắt nói

Ran ngơ ngác:

_ Ta có bí quyết gì đâu.

Cung nữ Kyle giả vờ giận dỗi, nói:

_ Nhưng mà tiểu nữ thấy da công chúa đẹp hơn trước mà, lại còn mịn màng nữa

Ran cười trừ nói:

_ À, không có đâu, chắc ngươi nhìn nhầm

Cung nữ Kyle lại hỏi:

_ Công chúa không muốn nói thì thôi vậy, nhưng hình vẽ trên lưng người thì sao đây

_ Hả??? – Ran sợ hãi nói

Từ nhỏ, trên lưng của Ran đã có một vết bớt. Nếu nói là vết bớt cũng không phải, vì nó có hình dạng và màu sắc rõ ràng – hình đóa lan rừng màu tím biếc. Lúc nhỏ, cô không biết hình đóa lan này có ý nghĩa gì, nhưng bây giờ cô mới hiểu, đó là vết tích duy nhất cũng có thể là cuối cùng cho cô biết được nguồn gốc của mình – hoa tinh.

Trong lúc Ran không biết trả lời ra sao, cung nữ Kyle nói:

_ Hihi, công chúa ra ngoài thành nhờ người ta vẽ lên phải không?

_ Hả? À, đúng rồi – Ran gật đầu lia lịa

_ Nhưng mà lạ quá, nó không mất đi khi gặp nước – Cung nữ Kyle suy nghĩ

Ran toát mồ hôi hột, cô nói:

_ À ... tại vì người đó dùng loại mực tốt mà, không ra đâu. Mà thôi, ta mệt, muốn nghỉ.

Cung nữ Kyle nghe Ran nói vậy, liền “vâng, dạ” rồi lấy khăn bông mềm mại và áo ngủ cho cô. Sau khi thấy Ran chắc chắn đã “yên vị” trên chiếc giường làm bằng lông thiên nga, cung nữ Kyle mới tắt đèn, lui ra ngoài.

Bình minh ban phát những tia nắng xuống trần gian, trên lá cây, vài giọt sương thu còn vương vấn đọng lại, óng ánh phản chiếu tia nắng mặt trời. Tiếng chim kêu ríu rít hòa cung vào tiếng người bận rộn trong cung điện.

Vài tia nắng rọi vào khung cửa, len lỏi qua tấm vải màn, chiếu nhẹ lên gương mặt của người thiếu nữ đang say ngủ trong cơn mộng. Gương mặt người thiếu nữ ấy khi ngủ trông vẫn thật xinh đẹp – một nét đẹp trong sáng và thuần khiết.

_ Công chúa Mira ơi – Một tiếng kêu thẻ thọt vang lên, nhưng đối với Ran chẳng khác nào tiếng chó sủa mèo gào lúc vào đêm, vô cùng phiền phức

Không thấy Ran có động tĩnh gì, ngoài việc xoay người, úp gối vào tai, cung nữ Kyle tiếp tục lên tiếng:

_ Công chúa Kyle, sáng rồi, người mau dậy đi, hôm nay phải diện kiến một người quan trọng đấy

Ran cảm thấy rất bực mình, đã nhiều ngày nay cô ngủ không được ngon, hôm nay muốn ngủ một giấc thật đã, vậy mà cũng bị làm phiền. Gặp một người quan trọng à? Đó là việc của công chúa mấy người, con tôi là Ran Mouri, và tôi cần được ngủ!!!

Ran xoay người, đôi mắt tìm lờ mờ nhìn lên trần điện phòng cao vút, hỏi:

_ Mai gặp được không, hôm nay ta hơi mệt.

Cung nữ Kyle lại gần giường của công chúa, đỡ Ran dậy, nói:

_ Nhưng thưa công chúa Mira, nếu người không có mặt trong vòng một canh giờ nữa, thần sẽ bị chém đầu đấy

_ Hả??? – Ran ngồi bật dậy – Ai có kiểu xử người vô lý đó chứ, nói đi, ta sẽ lấy lại công bằng cho ngươi

Không ngạc nhiên trước thái độ của Ran, cung nữ Kyle mỉm cười khúc khích, nói:

_ Hihi, công chúa vẫn là công chúa, tính cách vẫn không lẫn vào đâu được.

Ran ngơ ngác nhìn cung nữ Kyle, nhưng rồi cô cười nói:

_ Haha, đúng vậy, ta vẫn là ta thôi, không thay đổi gì đâu

Cung nữ Kyle kéo Ran xuống giường, đẩy cô vào phòng tắm nói:

_ Đúng vậy, tuy người phá phách như con trai, nhưng vẫn luôn đối xử tốt với các cung nữ và xem họ như chị của mình vậy. Điều này chưa chắc một nàng công chúa nào khác làm được. Điều cấp bách bây giờ là người cần thay đồ diện kiến phò mã đã.

_ Nhưng mà ... ta ...

Chưa để Ran nói hết câu, cung nữ Kyle đã đẩy Ran vào phòng tắm



Bộ váy này thật sự rất lạ đối với Ran, nó không ôm sát vào người như bộ kimono truyền thống ở Nhật. Phần thân đển eo áo ôm vào người, phần váy dưới phồng lên dài tới tận gót chân.

Ran trong bộ váy trắng tinh với những đường viền chân áo màu hồng, chiếc vương miệng nhỏ lấp lánh trên mái tóc xõa xuông xinh đẹp vô ngần. Cô nhẹ nhàng bước vào điện phòng – nơi mà hôm qua cô đã diện kiến quốc vương và hoàng hậu. Cô cúi đầu xuống hành lễ:

_ Mira Hime xin diện kiến phụ vương và mẫu hậu.

Quốc vương gật đầu tỏ ý hài lòng, rồi mỉm cười đôn hậu nói:

_ Tốt lắm, đây là Yusaku Kudo và Yukiko Kudo, là thương quan văn từ nước láng giềng sang.

Ran sững người khi nghe câu nói này, cô vui mừng khôn xiết, vậy là cô có thể thoát ra khỏi đây sớm rồi. Cô xúc động ngẩn mặt lên, nhìn vào bà Kudo, ánh mắt lấp lánh niềm vui.

Giống như những hành động của Ran, ông bà Kudo nhìn cô sững người trong giây lát. Nhưng trong lòng dấy lên sự ngạc nhiên chứ chẳng phải niềm vui sướng vì sắp phải thoát khỏi cái tù lỏng này. Lắp bắp, bà Kudo khẽ nói:

_ Ran

Quốc vương thấy vậy, liền hắng giọng nói:

_ Mira, con hãy diện kiến hai người này đi, họ sẽ là song thân của con trong tương lai đấy!

_ Song … song thân ạ?

Quốc vương gật đầu, nói:

_ Con quên hay cố ý? Ta đã nói với con rằng hôm nay phò mã tương lai của con sẽ đến diện kiến. Thôi, không được vô lễ nữa, mau diện kiến song thân đi.

Ran miễn cưỡng nghe theo, cúi đầu thật thấp chào ông bà Kudo, cố che đi đôi mắt tím man mác buồn.

Ran ngồi đó, hờ hững nghe hai bên gia đình bàn chuyện cưới hỏi, trong lòng não nề. Có thể mọi người luôn cố gắng che dấu đi tình cảm của chính mình, nhưng cô không làm vậy. Cô yêu thì nói yêu, hận thì nói hận. Nhưng mà giờ đây, cô lại phải ngồi nghe chuyện cưới hỏi của chàng trai mình yêu với người con gái khác. Trong lòng nhói đau!

Không chịu nổi, không chịu nổi nữa rồi! Ran cúi người, xin quốc vương về phòng nghỉ ngơi. Nếu cô ở lại đây thêm giây phút nào nữa, có thể một chuyện không hay sẽ xảy ra.

Ran nhẹ nhàng cáo lui về điện phòng. Đôi chân bé nhỏ lướt nhanh trên mặt thềm, chạy thật nhanh, thật nhanh.

Ngồi bên khung cửa sổ, nhìn những đám mây hờ hững trôi, giọt nước mắt không kìm nén nổi mà tuôn rơi, lóng lánh như viên pha lê rơi xuống … vỡ tan.

_ Thiếu gia Shinichi, người đi một mình vì không muốn em đi theo làm phiền người phải không? – Trong tiếng nấc, Ran hỏi vu vơ

_ Có phải người thấy em không xứng với người không?

Ran mỉm cười, nụ cười chua xót:

_ Từ lúc bắt đầu đến giờ, em chẳng là gì với người.



Tiếng chân chậm rãi nhưng vững chắc bước vào phòng, người thanh niên gương mặt chững chạc nhưng lạnh lùng nhìn vào Ran, đôi mắt màu hổ phách không giấu nổi sự ưu buồn.

Từ từ, anh tiến lại gần Ran, nhẹ nhàng áp lòng bàn tay ấm áp mình vào đôi má ửng hồng.

Ngay từ lúc đầu, anh chỉ nghĩ cô ấy là một thú vui tiêu khiển mới, là cuộn len trong lúc con mèo này đang buồn chán. Nhưng từ khi gặp cô, mọi chuyện đã khác. Cô xinh đẹp hơn anh từng tưởng tượng rất nhiều. Không những thế, cô luôn luôn dịu dàng, ân cần và quan tâm đến anh.

Đối với người có chức vụ cao như anh, quyền thế như anh, thì những quan tâm, ân cần của người khác mà anh nhận được là vô số kể. Nhưng ai chắc rằng, họ quan tâm đến anh, hay quan tâm đến địa thế của anh? Anh không chắc điều gì cả, nhưng anh chắc rằng, cô gái này quan tâm anh thật lòng.

Bây giờ nhìn người con gái duy nhất mình yêu thương lại khóc vì người con trai khác, anh không khỏi nhói đau trong lòng. Thì ra, đây là thứ tình cảm bình thường mà anh luôn xem thường. Tình yêu luôn làm người ta yếu đuối

Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen nhánh của cô, ôm cô vào lòng ngực đang quặn đau của mình, anh khẽ thì thầm:

_ Nếu em muốn òa khóc, hãy tựa lấy bờ vai anh


~ ♥ Hết chương 19 ♥ ~

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Sunny Archangel
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Sunny Archangel

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 I_icon_minitimeSun Jul 29, 2012 11:32 am

Believe me or not? But I'll protect you, my friends
Sunny Archangel
AboutSunny Archangel Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 1:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 1:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Bài gửiTiêu đề: Chương 20

Chương 20:


~ Em ko muốn quên đi những ngày tháng vui vẻ ở bên anh nhưng em muốn quên đi nỗi đau khi em mất anh. ~



_ Shinichi! Shinichi này, đợi tôi với – Giọng một cô gái hét lên, chất giọng trong trẻo xen lẫn hơi thở hổn hển.

Shinichi đứng lại, lạnh lùng nhìn vào cô gái xinh đẹp:

_ Cô đi chậm quá rồi đấy!

Cô gái đi nhanh lại chỗ Shinichi đang đứng, cúi người xuống, chống hai tay lên đầu gối mà thở, cố gắng lấy bơm đầy oxi vào buồng phổi của mình.

Sau vài giây nghỉ mệt, cô ngẩng mặt lên, trừng mắt nhìn Shinichi, đôi mắt xanh tím giận dữ:

_ Anh đi dạo kinh thành hay chạy dạo vậy hả?!

Shinichi nhìn vào cô gái trước mặt mình, lạnh lùng nói:

_ Chẳng phải cô muốn tôi dẫn đi dạo xem người dân ở vương quốc Vespania này sống như thế nào sao?

Cô gái này không ai khác chính là công chúa Mira – nàng công chúa ngổ ngáo của vương quốc Vespania. Trong lúc trốn ra ngoài cung điện, cô đã gặp phải đoàn xe của gia tộc Kudo đang trên đường đi đến cung điện Vespania. Vì vẻ bề ngoài của cô rất giống Ran nên đã bị họ nhận nhầm, và bắt đi theo.

Mira không biết Ran có quan hệ gì với mấy người này. Nhưng nhìn cách đối xử mà ông bà Kudo dành cho cô trong vài ngày qua, cô chắc chắn rằng cô gái tên Ran này rất quan trọng đối với họ. Còn Shinichi, tên này thật sự khó hiểu. Lúc thì lạnh lùng, lúc thì dịu dàng. Mặc kệ hắn có quan hệ gì với cô gái lạ mặt kia, thì hắn đối xử với nàng công chúa như cô phải lễ phép một tí. Cô nhờ hắn dẫn đi dạo một vòng xem người dân sinh sống như thế nào, có khác với cuộc sống trong cung điện không, hắn không đồng ý thì thôi, còn nếu đồng ý thì nên dẫn cho đàng hoàng một chút, sao lại đi nhanh hơn ma đuổi, làm cô chạy theo phát mệt

Đôi mắt xanh tím nhìn thẳng vào Shinichi, Mira quát:

_ Đúng là tôi có bảo anh dẫn đi tham quan ở đây, nhưng mà anh xem đi, có ai đi dạo mà như ma đuổi giống anh không!

Shinichi quay lưng lại, thong thả đi tiếp, trước khi đi, anh buông một câu lạnh lùng:

_ Tôi đi trước, cô cứ việc đi từ từ.

_ Nè nè nè anh kia!!!

Mặc cho tiếng la hét đến chói tai của Mira, Shinichi vẫn đi tiếp.

Gương mặt xinh đẹp của Mira đỏ lên vì sự tức giận xen lẫn mệt mỏi. Lát sau, gương mặt xinh đẹp này lại đỏ lên vì sự ngượng ngùng. Cô hét lên to như vậy, làm mọi người xung quanh đều chú ý, nhìn chằm chằm vào cô. Cô đành cúi mặt, lủi thủi bước đi.

Mira ngó quanh ngó dọc, nhìn khắp mọi nơi. Kể ra cuộc sống ở ngoài đây cũng thú vị, nhưng luôn bận trăm công ngàn việc, nhìn mặt ai cũng đăm chiêu, nghèo khổ, khác hẳn với cuộc sống xa hoa trong chốn cung điện.

_ A! Ngươi đi đứng cẩn thận một chút – Mira vừa nói, vừa đỡ một tên nhóc đứng dậy.

Tên ấy quần áo dơ bẩn, mặt thì lầm lầm lì lì. Mira đỡ tên đó dậy, hắn không nói không rằng mà bỏ chạy. Cô ngạc nhiên:

_ Ơ, người này thật kỳ lạ - Mira nói

Mira phủi phủi chỗ quần áo bẩn do va chạm lúc nãy. Bất chợt, một sắc thái hốt hoảng xuất hiện trên gương mặt của cô. Sau khi đã tìm kiếm xung quanh, cô tìm thấy được tên nhóc mình vừa gặp mình lúc nãy, hét lên:

_ Tên kia, trả ngọc bội cho ta!!!

Tên kia nghe Mira hét lên, liền vọt chạy đi.

_ Đứng ... đứng lại cho ta! – Mira vừa hét vừa chạy theo

Tên nhóc ấy cho dù cố chạy nhanh đến mấy cũng đều cách Mira một khoảng mười bước chân. Hắn chạy va vào người đi đường, vào các hàng quán làm hàng hóa vương vãi khắp mọi nơi.

Mặc dù đã thấm mệt, nhưng Mira vẫn cố chạy theo tên ăn cắp ấy. Đó là ngọc bội của cô, là món quà đầu tiên mà phụ vương và mẫu hậu tặng cho cô, tên ấy không có quyền lấy đi. Hơn nữa quốc pháp của vương quốc Vespania rất nghiêm, việc trộm cắp được xem như là một trọng tội, phạt chặt tay. Bản thân là công chúa, cô không thể để người dân nước mình phạm tội như vậy được

Mira rẽ vào một ngõ cụt theo tên cướp, cô nhìn hắn nói:

_ Tên kia, đây là ngõ cụt rồi, mau trả lại, ta sẽ không truy cứu.

Chẳng hiểu sao tên ấy không hốt hoảng như bao tên trộm cắp khác, ngược lại vẻ mặt hắn rất đắc chí. Hắn cười cười nhìn cô, rồi hắn nói to:

_ Sao nào, hàng này được không?

Mira không hiểu hắn nói gì, nhưng hắn lại chưa trả cô miếng ngọc bội, cô tiến lại gần hắn, đưa tay nói:

_ Hàng với hóa gì? Trả ta miếng ngọc bội.

Hắn thảy miếng ngọc xuống đất, nói:

_ Thứ này ta cóc cần, trả cho ngươi, việc của ta đã xong.

Mira rất bực bội, nhưng cô không để ý cuối người xuống nhặt miếng ngọc bội lên, cất vào người mình.

_ Haha, đúng ý bọn này muốn, được lắm. – Một tên nói

Mira xoay người lại nhìn vào tên lạ mặt. Tên ấy mặt mày bặm trợn, có vài vết sẹo trên mặt, rõ là người không đàng hoàng. Cô sợ hãi lùi lại, thì đụng vào người một tên khác. Cô giật nảy mình, quay người nhìn hắn. Hắn nhìn cô vẻ hài lòng, dùng bàn tay dở bẩn vuốt vào gò má của cô.

_ Em đẹp thật đấy, nếu ngoan ngoãn bọn anh sẽ không làm em đau đâu

_ Buông ta ra – Mira hất bàn tay dơ bẩn ấy ra khỏi mặt cô, dù sợ nhưng phải kiên cường

Trái lại với hành động của Mira, hắn không những không tức giận mà lại tỏ ra vô cùng thích thú. Hắn cười bỡn cợt nhìn cô:

_ Em càng chống đối càng quyến rũ hơn.

Hắn đưa tay xuống, vuốt ve người của Mira, bàn tay bẩn thỉu mơn trớn trên người cô.

Kinh tởm!

Đáng sợ!

Mira hất tay của tên sàm sỡ ấy ra, tát một cái đau điếng vào gương mặt của hắn.

Tên ấy mặt mày tối sầm lại, hắn quát to:

_ Bắt con nhỏ ấy lại cho tao, rượu mời không uống đòi uống rượu phạt.

Lời vừa dứt, hai tên khác lại nắm chặt hai tay của Mira. Mặc dù cô chống cự, giãy nãy, nhưng vẫn không thể thoát được. Cô hét lên, nước mắt giàn giụa:

_ Thả ta ra, đụng đến ta các ngươi sẽ bị chặt đầu.

_ Hahaha, còn ngươi không nghe lời bọn ta, ngươi sẽ bị phanh thây – Tên lúc nãy lãnh trọn cú tát Mira nói, đôi mắt hắn giờ đây đỏ ngầu. Dục vọng đã chiếm hữu, điều khiến cơ thể hắn.

_ Bỏ ra, cứu tôi với – Mira vẫn tiếp tục giãy giụa

_ Bỏ cô ấy ra – Một giọng lạnh lùng lên tiếng, tiếng nói đầy phần uy lực khiến người ta phải nghe theo.

Trong lúc bọn dâm tặc không chú ý, Mira vùng chạy lại chỗ có tiếng nói uy lực kia:

_ Shinichi à, cứu tôi với

Bọn chúng thấy có kẻ lạ mặt phá đám “bữa ăn” ngon lành của mình, một tên quát to:

_ Thằng kia, cút mau, nếu không ta sẽ giết!

Shinichi nhìn hắn, nụ cười nửa miệng ngạo nghễ nở trên môi, cậu nhìn bọn dâm tặc, không chút lo sợ:

_ Vậy thử đi.

Bọn chúng có ba tên, cộng thêm tên giả cướp hồi nãy nữa là bốn, mặt mày tên nào cũng hung dữ, bặm trợn, thân hình to gấp hai lần Shinichi. Tên đầu đàn nghe lời thách thức của Shinichi, tức giận hét:

_ Giết cho ta!!!

Rồi bọn chúng xông vào

Shinichi bình tĩnh nhìn hành động của bọn cướp, cậu rút thanh kiếm đeo bên hông mình ra, xông thẳng vào bọn chúng. Trước khi đi, cậu không quên dặn dó Mira:

_ Cô tránh xa một chút.

Mira gật đầu, cố gắng lê những bước chân nặng nhọc thoát ra khỏi ngõ cụt hắc ám.

.
.
.

_ Cô không sao chứ? – Giọng nói lạnh lùng lùng nhưng không giấu nổi sự quan tâm vang lên

Mira ngẩng đầu lên nhìn chàng trai. Xúc động, cô đứng dậy, ôm chầm lấy cậu.

_ Shinichi, anh không sao chứ!

_ Không, tôi không sao – Shinichi trả lời, cậu hơi bất ngờ trước việc làm của Mira

_ Cám ơn anh, cám ơn nhiều lắm, Shinichi! – Mira vẫn ôm lấy người Shinichi, thút thít nói.

Shinichi lấy tay vỗ vỗ vào vài Mira, nhẹ nhàng an ủi cô.

Vài phút sau, khi mà Mira đã bình tĩnh trở lại, cô nhận thấy việc mình ôm một tên con trai xa lạ khá là lố bịch. Cô ngượng ngùng đẩy cậu ra, chuyển đổi chủ đề:

_ À, mà bọn chúng sao rồi

Shinichi hất hàm, nói:

_ Muốn thấy không?

Mira thật sự không quen nhìn mấy cảnh đánh nhau, máu me hay xác chết, cô vội lắc đầu.

Shinichi mỉm cười nói:

_ Yên tâm đi, bọn chúng chưa chết đâu, chỉ bị ngất thôi

_ Chỉ cần biết là anh đã hạ bọn chúng là được rồi. Đi về thôi, chẳng phải buổi chiều anh có buổi hẹn sao?

_ Ừ

Mira quay người lại, định bước đi thì cô ngã khuỵu xuống:

_ Đau, đau quá!

Shinichi đang định bước đi, nghe tiếng rên khẽ liền quay người lại. Cậu nhìn vào cô gái đang ngồi bệt dưới đất:

_ Sao vậy?

Mira cười cười nói:

_ À, lúc nãy chắc chạy nên bị trật chân đó mà. Không sao đâu, tôi vẫn đi được.

Mira cố gắng đứng dậy, lê những bước chân khó nhọc

_ Đi được không đó – Shinichi hỏi

_ Đương nhiên là được rồi! Tôi là ai cơ chứ! – Mira kiêu hãnh nói, mặc cho thực tế có khó khăn đến cỡ nào

_ Thôi được rồi, lên đi, tôi cõng

Mira bối rối nói:

_ Không không cần đâu mà!

_ Lên – Shinichi lạnh lùng ra lệnh

Mira mừng thầm trong bụng, dù có hơi ngượng ngùng thật, nhưng cái chân của cô đã quá đau để có thể tiếp tục đi nữa

_ Cảm ơn anh, Shinichi!

.
.
.

_ Ngồi yên – Shinichi nói

_ Nhưng mà đau – Mira oan ức nói

Mira nhìn Shinichi đang nhẹ nhàng băng bó vết thương lại cho mình, trong lòng dấy lên sự ấm áp lạ kỳ - cảm giác mà trước đây cô chưa bao giờ có được

_ Xong rồi, cô nghỉ ngơi đi.

Shinichi đứng dậy, cất bộ sơ cứu vào trong tủ.

Mira đang ngồi ghế gọi:

_ Shinichi này!

Shinichi quay lưng lại, nhìn vào Mira nói

_ Có chuyện gì không, Ran?

Lại nữa! Cậu lại gọi như vậy! Cậu có biết rằng, mỗi lần cậu nói như vậy, làm cô đau lòng lắm không. Tuy đôi mắt màu xanh bao la của đại dương mê hồn ấy nhìn vào đôi mắt xanh tím của cô, nhưng mà cảm giác lại không giống. Cậu ngồi đây nhìn cô, nhưng trong sâu thẳm ở đáy mắt cậu lại hiện hữu hình bóng của người con gái khác. Ánh nhìn của cậu trông xa xăm như đang hướng về phía cô gái kia. Một lòng, một dạ hướng về chỗ cô gái đó.

Mira cúi gằm mặt xuống, không nhìn sẽ không thất vọng, sẽ không phải đau lòng, cô nói:

_ Tôi cũng muốn đi vào cung

_ Không được! – Shinichi trả lời

_ Tại sao lại không chứ!

Shinichi nhìn Mira, ánh mắt khó hiểu, cậu nói:

_ Không có ai mời cô, cũng không có ai đuổi cô ra. Cô muốn đi thì đi

Rồi Shinichi bước về phòng của mình.

Mira hỏi với theo:

_ Nè đi với đuổi gì chứ? Rốt cuộc anh có dẫn tôi đi không? Shinichi ... Shinichi

Đáp lại lời nói của Mira là tiếng đóng sập lại của cửa phòng. Cô tức giận nói:

_ Hay thật! Anh ta lại phớt lờ mình ... Nhưng mà, mình trốn ra đây mấy ngày rồi sao phụ vương và mẫu hậu không sai người đi kiếm? Hay họ giận, bỏ mình luôn rồi ... Không được, hôm nay phải về cung!

.
.
.

_ Cô cũng kiên trì thật! Đau chân mà vẫn ráng bước đi – Shinichi ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống cô gái

_ Haha, đương nhiên rồi, tôi là ai cơ chứ! – Mira nói lên, gương mặt hằn học nhìn Shinichi

_ Vậy cô là ai? – Shinichi nói

_ Tôi ... tôi ... – Mira lắp bắp, mồ hôi trên người cô bắt đầu tuôn ra – Là Ran chứ là ai, haha, anh mau quên thật

Shinichi nhìn Mira không nói gì, cậu bước xuống ngựa, nói:

_ Lên đi!

_ Không cần – Mira cọc cằn nói, cố bước đi

Shinichi nhìn theo bóng dáng cô gái, rồi cậu dắt ngựa theo sau nói:

_ Cô không lên sẽ hối hận đó. Xét theo bề mặt địa lý học thì ở đây cách cung điện chừng vài kilomet, xét theo bề mặt y học thì chân cô không đủ khả năng để đi một kilomet

Mira nghe vậy cô suy nghĩ “Dù gì thì tối nay phải quay về cung, lễ gặp mặt của mình mà không xuất hiện, phụ vương và mẫu hậu sẽ rất mất mặt”, liền quay lại, giựt dây cương nói:

_ Anh tránh ra đi, con ngựa này tôi cưỡi

Mira leo lên lưng ngựa ngồi, Shinichi đi kế bên dắt ngựa. Cả hai cùng đi đến cung điện Vespania.

.
.
.

Tòa cung điện đồ sộ, nguy nga và tráng lệ hiện lên trước mắt hai người.

Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc!

Shinichi và Mira bước vào cổng cung điện. Ở đó có vài tên lính đứng gác. Chúng mặc y phục sang trọng chỉ dành cho những dịp đặc biệt. Một tên chặn hai người lại, nói:

_ Cho xin thiếp mời

Shinichi lấy ra một tấm thiếp màu trắng đưa cho tên lính.

Tên lính sau khi nhìn thấy tấm thiếp màu trắng, liền cúi đầu hành lễ, trịnh trọng nói:

_ Xin mời ngài vào. Xin thứ lỗi cho tại hạ vì tội thất lễ.

Shinichi không nói gì, dắt chú hắc mã vào trong. Tên lính thấy vậy liền chặn lại:

_ Thưa ngài, ngài có thể vào, nhưng cô gái này thì không

Mira nghe vậy liền ngạc nhiên nói:

_ Tại sao ta không được vào?

Tên lính ấy nhìn cô, vẻ mặt xem thường:

_ Cô không được mời.

_ Đó là bạn của ta – Shinichi nói

Tên lính nghe vậy liền cúi đầu nói:

_ Xin ngài hiểu cho, hôm nay là ngày quan trọng, không thể đưa thường dân vào được

Mira nghe vậy, giận dữ nói:

_ Tên lính kia. Hỗn láo. Dám nói ta là thường dân.

Tên lính ấy mặc dù nể sợ Shinichi, nhưng vẫn nói:

_ Nhưng thưa tiểu thư, vậy người là chức gì ạ?

Mira tức giận. Ta là ai hả? Bọn ăn lương mà không biết chủ!:

_ Ta là công chúa Mira, ngươi không nhận ra hả???

Tên lính nghe vậy, cười khẩy nói:

_ Xin thứ lỗi nhưng mà công chúa đang ở trong cung điện. Ở đâu ra một nàng công chúa khác ở đây?

Mira nghe vậy, mặt đỏ lên vì tức tối:

_ Công chúa nào ở trong cung điện, giả! Giả! Giả! Mira Hime này đang ở đây, mau cho ta vào

Mira thúc ngựa chạy vào, nhưng đã bị bọn lính chắn lại, tên lính lúc nãy nói:

_ Này cô kia. Ta ăn nói với cô như vậy vì nể mặt vị công tử đây, nếu cô còn không mau biến đi, tôi sẽ bắt cô vì tội mạo danh công chúa!

Mira lấy miếng ngọc bội trong ra, đưa tên lính, nói:

_ Vậy ngươi xem, đây là cái gì

Tên lính nhận lấy miếng ngọc bội. Hắn nhìn mà tay chân run rẩy.

Lúc thôi nôi công chúa, quốc vương đã tặng ngọc bội này cho cô, và ban lệnh rằng “ Ai nhìn thấy ngọc bội này mà không cúi chào, xem như khi quân phạm thượng, xử chém!”

Tên ấy run lẩy bẩy. Lạ thật! Công chúa rõ ràng đang có mặt ở đại sảnh gặp gỡ song thân của nàng, sao ở đây lại xuất hiện một cô công chúa khác chứ! Nếu hắn cho cô gái tự xưng là công chúa này vào, nếu không phải thật thì sẽ bị xử chém. Còn nếu không cho cô ấy vào, mai sau cô ấy là công chúa thật, sẽ bị xử phanh thây. Thôi, dù gì cũng phải chết, nhưng chém đỡ hơn phanh thây. Đành nhờ vào vận may vậy.

Tên lính ấy trả miếng ngọc bội lại cho Mira, nói:

_ Được thôi, mời tiểu thư vào.

Rồi hắn ra lệnh cho các tên khác rút lui.

Shinichi và Mira tiến thẳng vào đại sảnh – nơi đang tổ chức buổi gặp mặt. Mặc dù chân đang rất đau nhưng cô vẫn cố gắng bước đi. Chân có thể mất nhưng thể diện của cô, của công chúa nước Vespania này không thể mất được!

_ Tất cả dừng lại ngay – Mira hét lên khi bước vào đại sảnh.

Từ trên bậc thềm cao nhất, một người thiếu nữ vận bộ váy trắng toát tựa thiên thần nhìn xuống.

Đôi mắt tím biếc của cô gái nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của đại dương bao la. Trong đáy mắt ẩn chứa biển tình sâu sắc

Đôi mắt tím xanh nhìn vào đôi mắt tím biếc một cách giận dữ xen lẫn đố kị.

Đôi mắt màu hổ phách nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của đại dương bao la – ánh nhìn lạnh lùng, tranh chấp

Đôi mắt xanh thẳm của đại dương bao la nhìn vào đôi mắt tím biếc, yêu thương ngận tràn


~ ♥ HẾT CHƯƠNG 20 ♥ ~

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Sunny Archangel
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Sunny Archangel

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 I_icon_minitimeWed Aug 01, 2012 5:25 pm

đang chờ đợi một...
kdoshnchi
Aboutkdoshnchi Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 4:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 352
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 04/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : đang chờ đợi một...

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 4:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 352
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 04/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : đang chờ đợi một...

Bài gửiTiêu đề: Re: [LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE

oa, cô công chúa Mira giống hệt Ran àh, thú vị quá, tính cách cô nàng cũng rất dễ thương nữa *tuy ko bằng Ran* :leaf11:
lâu rou mới đọc tiếp dc truyện của ss, có vẻ tay nghề của ss đang dc nâng cao nhỉ :leaf2:
thôi, mong chap mới của chị nhé :leaf3:
p.s: vote ủng hộ chị phát :leaf5:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của kdoshnchi
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của kdoshnchi

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 I_icon_minitimeTue Aug 14, 2012 10:11 pm

Believe me or not? But I'll protect you, my friends
Sunny Archangel
AboutSunny Archangel Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 1:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 1:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Bài gửiTiêu đề: Chương 21

Chương 21:


Buổi tối, tại cung điện Vespania.

Một buổi tiệc tuy nhỏ nhưng sang trọng được tổ chức trong đại sảnh. Khách mời không nhiều, có mặt chỉ có những người có địa vị lớn trong hoàng tộc và song thân tương lai của công chúa

Dưới ánh đèn vàng, nàng công chúa bước ra, vẻ đẹp như ảo như thực của nàng khiến người khác phải mê muội. Nàng đẹp, một nét đẹp man mác buồn

Ông bà Kudo không phút nào rời mắt khỏi “con dâu tương lai” của mình. Ở cô công chúa này có một cái gì đó rất quen thuộc với họ. Cứ như rằng không phải chỉ mới gặp nàng vào sáng ngày hôm nay, mà đã gặp lâu lắm rồi.

Tuy đây là buổi tiệc gặp mặt của công chúa, nhưng vị phò mã tương lai lại chưa xuất hiện. Đáng nhẽ ra, chàng phải có mặt ở đây vài phút rồi. Ở vương quốc Vespania rất quý trọng giờ giấc, trễ hẹn là một điều không thể chấp nhận được.

Công chúa đứng trên bậc thềm cao nhất nhìn xuống, đôi môi đỏ mọng của nàng bặm lại, đôi mắt tím biếc long lanh nước, ẩn sâu trong đáy mắt là hình ảnh của một chàng trai hòa chung với nỗi buồn.

Chàng trai ấy là người nàng yêu thương, nỗi buồn ấy là nỗi buồn của người con gái đang yêu phải chứng kiến cảnh người mình yêu đính hôn với người con gái khác. Đau khổ và tuyệt vọng nhưng không dám nói thành lời, chỉ im lặng lắng nghe con tim thổn thức từng giờ. Nàng đã là gì với chàng?

Bỗng nhiên, từ phía cửa lớn, một tiếng hét vang lên, phá hỏng sự thanh lịch của buổi tiệc:

_Tất cả dừng lại ngay!

Trong đại sảnh, tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về cửa lớn nhìn cô gái. Ánh mắt ban đầu là sự tò mò xem người nào gan lại to đến như vậy. Nhưng sau vài phút, ánh mắt ấy dần chuyển sang sự ngạc nhiên.

Ngay tại cửa lớn, một cô gái chừng khoảng mười sáu tuổi, thân hình mảnh mai. Đôi mắt bồ câu to tròn màu xanh tím đang long lên giận dữ. Ngay cả lúc nổi giận cô ấy cũng thật đẹp!

Sau khi thu hút được ánh nhìn của mọi người, cô gái ấy nói:

_ Tất cả hãy bắt người giả mạo kia lại, Mira Hime thật sự đang ở đây!

Vài giây lắng đọng như đang cố phân tích những gì cô gái kia nói, rồi sau đó, cả đại sảnh vỡ òa, người ngạc nhiên, người bàn tán xôn xao. Cô gái này nói gì vậy?

Trước sự kinh ngạc của mọi người, Shinichi vẫn yên lặng, cậu ngước mặt lên, đôi mắt xanh thẳm của đại dương bao la nhìn vào đôi mắt tím biếc. Ánh mắt bình tĩnh và vẫn lạnh lùng như trước, nhưng ẩn sâu trong ánh mắt đó là sự yêu thương của cậu dành cho cô.

_ Bắt cô ta lại – Vị quốc vương lên tiếng, ngài thật sự bất ngờ khi trước mắt mình lại xuất hiện hai cô công chúa.

Mira sững người trong giây lát, rồi cô vùng vẫy khi hai tên lính đển bắt cô:

_ Buông ta ra, người các ngươi cần bắt là cô ta – Mira chỉ tay về phía cô gái đang đứng trên bậc thêm

Từ trên bậc thềm cao nhất, một người thiếu nữ vận bộ váy trắng toát tựa thiên thần nhìn xuống.Đôi mắt tím biếc của cô gái nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của đại dương bao la, sự yêu thương hiện rõ trong ánh mắt ấy. Cô không cần quan tâm diễn biến xung quanh như thế nào, cô chỉ cần biết, cậu đang ở đây, nhìn vào cô, hướng về cô, như vậy là đủ rồi!

Quốc vương e dè nhìn vào cô gái đứng trước cửa và cô gái đứng trên bậc thềm. Hai cô gái này tuy diện mạo rất giống nhau, song tính cách thì một trời một vực. Nếu người thiếu nữ xinh đẹp đang đứng trên bậc thềm kia là một nàng công chúa dịu dàng, đoan trang, có tất cả những phẩm chất mà nàng công chúa cần có. Thì cô gái đứng trước cửa kia lại là một cô tiểu thư tinh nghịch, và ương ngạnh, không nho nhã, thùy mị, không có tính cách của một nàng công chúa , nhưng khí chất toát ra lại vô cùng cao sang, chẳng phải người bình thường!

Ngay từ đầu, quốc vương đã cảm thấy cô công chúa mới này có cái gì rất lạ, rất khác với con gái của ngài, và khi cô gái đứng trước cửa kia xuất hiện, làm hỏng bữa tiệc gặp mặt, ngài đã biết rõ con gái của mình là ai. Nhưng với hy vọng rằng con gái của mình đã trưởng thành, đã biết đúng sai và thay đổi, ngài lại hỏi:

_ Ngươi có bằng chứng gì chứng minh không?

Ran nhẹ nhàng đi xuống các bậc thềm trước ánh nhìn tò mò của người xung quanh. Đã quá đủ thời gian để chơi trò đóng thế công chúa! Cô bước xuống trong cái im lặng đáng sợ của điện phòng. Ran vẫn bình tĩnh, cúi người xuống hành lễ và nói:

_ Thưa quốc vương, không cần bằng chứng đâu ạ, dân nữ tên là Ran Mouri, và không phải là công chúa!

Đại sảnh ồ lên một tiếng, rồi mọi người lại bàn tán xôn xao. Quốc vương không quá bất ngờ trước câu nói này, nhưng một cảm giác thất vọng lại xâm chiếm lấy ngài.

Thấy vẻ mặt của cha mình, Mira nghĩ rằng cha cô vẫn còn chưa tin, cô liền lấy miếng ngọc bội ra nói:

_ Vậy là quá rõ ràng rồi, con đã có bằng chứng chứng minh mình là công chúa, cô ta cũng đã nhận tội.

Quốc vương giấu sự thiểu não của mình vào trong, sắc mặt trở nên nghiêm nghị nói:

_ Thả Mira ra và bắt cô gái này lại.

Mira sau khi được thả ra, cô xoa xoa phần da thịt bị bọn lính nắm chặt lúc nãy, phàn nàn:

_ Đám lính này không nhận ra đâu là công chúa, ngăn cản ta về cung, lại còn bắt ta lại, tội gì đây hả?

Bọn lính lúc này sợ xanh cả mặt. Mặc dù lúc nãy là do quốc vương ban lệnh, nhưng với tính khí của công chúa thì ít nhất bọn họ cũng phải bị đánh vài trăm hèo mới chịu buông tha, chứ không thì chẳng chịu để yên.

Ran không có phản ứng gì khi mình bị bắt lại. Đó là điều lẽ nhiên. Cô tự hiểu như vậy. Công chúa là một người có danh phẩm rất cao, một thường dân như cô lại dám làm chuyện giả mạo công chúa chẳng khác nào việc hạ thấp danh dự của hoàng gia. Cô biết, hình phạt cho việc này là khó tránh khỏi, nhưng giả mạo là do cô làm, không thể để người khác chịu tội được. Hơn nữa, người nhận nhầm và bắt cô về cung là một tốp lính khác, không phải mấy người này. Nghĩ vậy, cô cúi người xuống, điềm tĩnh nói:

_ Thưa quốc vương, việc giả mạo công chúa là do dân nữ làm, không liên quan gì đến họ. Vì do dân nữ quá giống với công chúa đây nên bọn họ bị nhầm lẫn, xin ngài tha tôi cho họ.

Quốc vương vẻ mặt hài lòng nhìn Ran. Cô gái này tuy không xuất thân cao sang, nhưng nhìn tư cách và phẩm chất thì rất xứng đáng để được làm một công chúa. Cô ấy lại rất giống con gái ngài, nên việc nhận thêm con cũng là điều dễ dàng. Mặc dù như vậy, ngài vẫn phải trừng phạt cô gái này, nếu không thì Quốc pháp sẽ bị lỏng lẻo, con gái ngài sẽ không chịu tha.

_ Được, bắt cô ta lại, tống vào ngục.

Lúc này, từ đằng sau, ông bà Kudo bước lên, đứng trước mặt quốc vương, cúi đầu hành lễ nói:

_ Thưa quốc vương, đây là người của chúng tôi, kính xin ngài hãy tha tội và đưa về cho chúng tôi trừng trị

_ Không được – Mira nói – Cô ta đã giả mạo tôi, phải theo luật của vương quốc Vespania mà trị tội.

Shinichi nãy giờ im lặng cũng lên tiếng:

_ Đây là hầu cận của tôi, xin quốc vương thứ lỗi.

Giọng nói tuy lạnh lùng nhưng có sức thuyết phục rất cao, quốc vương cũng gật đầu ra chiều đồng ý, nhưng Mira lại hậm hực nói:

_ Không! Không được tha, việc cô gái này làm chẳng khác nào hạ thấp nhân phẩm của con.

Shinichi nghe vậy, liền nói:

_ Cô gái này là người hậu của tôi, do tôi dạy dỗ, nên nếu cô ấy sai phạm hãy bắt tôi mà xử. Theo tôi biết thì trong luật của vương quốc Vespania này cũng có khoản này.

Xung quanh im ắng, không còn những lời bàn tán xôn xao, hay những tiếng thì thầm to nhỏ, chỉ còn tiếng kêu của côn trùng hòa cùng với tiếng gió mùa thu lạnh lẽo rít lên. Ai nấy cũng đều nhận thấy tình trạng khó xử hiện giờ. Xử phạt phò mã tương lai? Đồng nghĩa với việc hủy hôn ước giữa hai quốc gia, cũng như việc xúc phạm đến nước láng giềng.

Tuy vương quốc Vespania đang là một đế quốc mạnh nhất hiện giờ, nhưng chiến tranh luôn gây ra những tổn thất nhất định, và chỉ sử dụng trong trường hợp cấp bách. Nay, nước Nhật Bản đã sang đây cầu thân, chịu nhún nhường một bước, lại được thêm lợi cho quốc gia, xem như vẹn cả đôi đường. Vậy mà giờ đây bắt người được xem như là Sứ giả của đất nước Mặt trời mọc, cũng có thể là phò mã của vương quốc Vespania này lại, thật là lợi bất cập hại mà!

Trong lúc mọi người không biết phân xử ra sao, quốc vương hắng giọng nói:

_ Chuyện này chắc có hiểu lầm gì đây. Thôi được rồi, đem cô gái này vào điện phòng và canh phòng cẩn mật, đợi khi đã làm xong hôn lễ rồi thì về nước cùng với song thân của công chúa. Và mọi người có mặt ở đây không được tiết lộ chuyện này ra ngoài, rõ chưa?

_ Vâng ạ! Thưa quốc vương! – Mọi người đồng thanh lên tiếng.

.
.
.

_ Shinichi, anh đi đâu vậy – Mira đuổi theo sau Shinichi, hỏi với

Nhưng đáp lại lời nói của Mira vẫn là tiếng bước chân lộp cộp của cô. Shinichi vẫn bình thản bước đi.

Đã một tuần qua kể từ buổi tiệc hôm đó. Mọi việc vẫn diễn ra bình thường như kế hoạch vốn có của nó: gặp mặt, tuyên bố hôn ước và và hôn lễ. Và ngày mai sẽ thực hiện tiếp việc làm thứ hai trong kế hoạch: tuyên bố hôn ước với toàn thể nhân dân của vương quốc Vespania.

Bước chân của Shinichi nhanh dần, thậm chí cậu còn muốn chạy nhanh đến chỗ quốc vương đang ngồi, nói chuyện với ngài. Cậu không muốn lấy Mira, cậu không muốn lấy người cậu không yêu! Cậu cần phải cho ngài biết được điều đó, kết hôn với người mình không yêu còn đau khổ hơn rơi vào địa ngục. Hơn nữa, Mira, cô gái này cũng chẳng yêu mến cậu. Cô ấy là mẫu người năng động không hợp với người lạnh lùng như cậu. Vậy kết hôn làm gì nếu hai người không yêu nhau? Làm cho nhau đau khổ thôi sao?!

_ Tôi cần nói rõ vài điều với quốc vương – Shinichi nói khi Mira nắm tay cậu lại

_ Điều gì? – Mira vừa thở hổn hển vừa hỏi lại.

_ Không cần cô quan tâm. – Shinichi dứt khoát vùng tay ra khỏi bàn tay đang nắm lấy mình, Lạnh lùng bước đi tiếp

_ Nhưng mà … - Mira vừa nói vừa chạy theo

Shinichi bước vào một vào một điện phòng lớn nhất của tòa cung điện đồ sộ. Ở đó có một người đàn ông trung niên, phong thái lịch lãm, sang trọng đang ngồi trên ngai vàng cao nhất, xung quanh là vài tên lính gác.

Shinichi cúi đầu hành lễ, nói:

_ Shinichi Kudo xin diện kiến quốc vương

Người đàn ông trung niên gật đầu vẻ hài lòng, gương mặt đôn hậu của ông ta nhìn cậu một cách trìu mến. Quốc vương nói:

_ Miễn lễ, phò mã muốn nói gì nào?

Shinichi lễ phép nói:

_ Xin ngài đừng gọi thần là phò mã

Quốc vương nghe vậy, mỉm cười nói:

_ Có gì đâu mà ngại chứ, ngày mai là tuyên bố hôn ước với toàn thể nhân dân rồi!

Shinichi vẫn cúi đầu, nói:

_ Thần đến đây là vì chuyện đó, thưa bệ hạ, thần xin được hủy hôn ước

Sắc mặt của quốc vương từ hồng hào chuyển sang ngạc nhiên đến cực độ, chậm rãi, ngài hỏi:

_ Tại sao? Shinichi, ngươi nói vậy là sao?

Shinichi vẻ mặt bình tĩnh hỏi lại:

_ Thưa bệ hạ, ngài có thấy làm như thế là rất thiệt thòi cho công chúa khi lấy người mình không yêu. Ngài không nghĩ thế sao?!

Quốc vương lặng thinh trước câu hỏi của Shinichi. Mira có đồng ý với hôn ước này hay không? Ngài không biết và cũng chưa từng nghĩ tới. Điều ngài quan tâm khi sứ giả từ Nhật Bản sang thông báo sẽ có người đến cầu thân công chúa chính là việc hai nước sẽ kết giao và rất có lợi cho vương quốc Vespania của ngài, ngoài ra không còn điều gì cả. Bây giờ suy ngẫm lại, thấy điều chàng trai trẻ này nói là đúng. Mira là đứa con duy nhất của ngài, ngài mong muốn nó luôn được hạnh phúc. Vậy bây giờ chẳng phải ngài đang bắt buộc nó trong việc liến quan đến hạnh phúc trọn đời của nó hay sao?

Trước sự im lặng của quốc vương, Shinichi thầm mừng trong bụng. Cậu đã đánh trúng vào trái tim của quốc vương – một trái tim luôn yêu thương con mình. Nhưng có một việc đi ngoài dự tính của Shinichi, một việc đến giờ chàng vẫn còn không tin được.

_ Con chấp nhận hôn ước này! – Mira nói lớn khi bước vào điện phòng.

Quốc vương nghe vậy mừng ra mặt. Nhưng lo sợ do tuổi già nghe nhầm, ông gặng hỏi lại:

_ Con nói thật sao? Con sẽ thành hôn với Shinichi Kudo chứ?

_ Vậng ạ, con sẽ thành hôn với anh ấy, nên xin cha đừng quan tâm về vấn đề này nữa, mà hãy thực hiện theo kế hoạch cũ. – Mira gật đầu nói, giọng chắc nịch.

Shinichi im lặng giây lát, mặt cậu xám xịt, lạnh lùng vô cùng. Cậu nói:

_ Xin công chúa hãy suy nghĩ lại, việc này là chuyện hệ trọng cả đời của công chúa, không nên chỉ vì phút nông nổi nhất thời mà đồng ý.

Mira lườm Shinichi, nói:

_ Tôi đâu có suy nghĩ nhất thời. Mà còn nghĩ đến cho người khác nữa chứ. Anh nghĩ xem, nếu lấy tôi, cả hai nước Nhật Bản và Vespania sẽ kết thân với nhau, làm lợi cho đất nước. Anh sẽ trở thành phò mã hoặc có thể sau này sẽ lên làm quốc vương, lảm chủ vương quốc này. Gia tộc anh sẽ giàu có hơn bây giờ gấp chục lần. Và còn, … - Hơi ngập ngừng, Mira nói tiếp – Cô ấy sẽ được thả ra nếu anh làm phò mã. Nghĩ xem, nếu không vì anh là phò mã tương lai của Vespania, cô gái này đã bị xử trảm rồi.

Mira nói xong, quay sang nhìn Shinichi, xem xét biểu hiện trên gương mặt cậu.

Khí trời mùa thu mát mẻ, nhưng nhiệt độ phát ra từ người của Shinichi chắc còn lạnh hơn cả Nam Cực lúc vào mùa đông. Đôi mắt xanh lạnh lùng của vùng biển sâu, trong đáy mắt biểu thị sự không can tâm. Cậu không đồng ý hay phản bác lời nói của Mira.

Tiếng chim hót ríu rít tạo nên âm thanh vui tươi của ngày nắng mới. Trong điện phòng đang im ắng nghe càng rộn rã hơn. Sau vài phút không thấy Shinichi trả lời, quốc vương vỗ vai cậu, nói:

_ Thôi được rồi, phò mã về đi, chuyện lúc nãy xem như ta chưa nghe gì hết. Kế hoạch vẫn tiến hành như cũ.

Shinichi không nói không rằng, chỉ cúi đầu hành lễ rồi lui ra khỏi điện.

Mira không nói gì, mặc dù gương mặt cô vẫn tươi tắn như thường ngày, đôi mắt xanh tím vẫn long lanh, hút hồn bao người khác. Nhưng có ai biết ẩn sâu trong đôi mắt ấy là nỗi buồn đau của người con gái đang yêu mà không được yêu lại. Cô biết, cô biết chứ! Cô biết rằng nếu cứ bắt ép thì cậu ta sẽ cưới cô, nhưng trái tim của cậu, mãi mãi, chỉ dành cho người đó. Mãi mãi.

Mira cố giấu đôi mắt buồn ấy, cô không muốn cho ai biết về những gì mình nghĩ, mình lo lắng hay buồn phiền. Bởi lẽ nỗi buồn ấy không có ai có thể giải tỏa được, trừ cậu.

Mira vờ vui vẻ như mọi khi, cúi đầu chào cha mình xong rồi đi về điện phòng. Cô đóng sập cửa lại và ngồi bên cạnh khung của sổ

Sáng mùa thu, ánh nắng chan hòa khắp mọi nơi, nhảy nhót trên từng chiếc lá vàng làm chúng càng óng ánh hơn. Chim chóc ríu tít thi nhau hát ca, đàn bướm lượn lờ bên những cánh hoa còn đang vươn mình trong nắng ấm. Bầu trời trong xanh thoáng đoãng, những đám mây trắng bồng bềnh bị các làn gió mùa thu cuốn đi.

Có vẻ vạn vật vẫn như thế. Chỉ có cô là lạc lõng, là bơ vơ trong sự tươi mới của mọi điều xung quanh mình.

_ Đang nghĩ gì sao? – Một giọng nói lạnh lùng lên tiếng

Mira đang thẩn người, nghe giọng người lạ trong phòng bỗng giật mình, quay phắt lại.

Trên bộ ghế ngồi cao cấp, một chàng thanh niên anh tuấn. Gương mặt góc cạnh với làn da rám nắng, đôi mắt màu hổ phách tinh anh nhưng vẫn rất đỗi lạnh lùng, mái tóc màu đen bồng bềnh lãng tử. Chàng trai ấy đẹp như một vị thần Hy Lạp xa xưa. Dáng điệu và cách ngồi của chàng càng làm bộ ghế vốn đẹp nay còn sang trọng hơn.

_ Ngươi là ai, sao vào được đây – Mira ngạc nhiên nhìn vào người thanh niên lạ mặt.

Chàng thanh niên cười khẩy, nói:

_ Cô không cần biết. Chỉ biết rằng tôi đến để giúp đỡ cô.

_ Giúp tôi. Mà giúp cái gì mới được chứ? – Mira ngạc nhiên hỏi lại

Chàng trai ngồi dậy, tiến lại gần, luồn tay qua những lọn tóc đen dài của Mira, vẫn giữ nụ cười mỉa mai trên môi, anh ta nói:

_ Có thật là cô em không có chuyện gì cần giúp không.

Mira hất tay anh ta ra, hằn học nói:

_ Không được vô lễ

Rồi cô nhớ lại vấn đề của mình, cô hỏi lại:

_ Có thật là anh giúp được tôi không?

_ Đương nhiên là được rồi – Anh ta mỉm cười khi thấy Mira trả lời, nụ cười như đoán biết được cô sẽ đồng ý

Mira hỏi lại:

_ Anh có lợi lộc gì?

Anh ta cười ngạo nghễ nói:

_ Đương nhiên cả cô và tôi đều có lợi.

.
.
.

Trước tòa cung điện Vespania

Mọi người dân đền tập trung tại đây, tất cả đều ăn vận lịch thiệp đứng ngay ngắn trước cổng cung điện. Hôm nay là ngày vô cùng quan trọng với họ, vô cùng quan trọng với vương quốc Vespania này: ngày lễ tuyên bố hôn ước của công chúa Mira và sứ giả nước lân cận – Shinichi Kudo.

Từ trên cao nhìn xuống, Mira mỉm cười thích thú. Cô không ngờ mọi người lại chào đón hôn ước này đến vậy. Được nhiều người chúc phúc, cô chắc rằng hôn lễ này sẽ thành công mỹ mãn, họ sẽ sống với nhau lâu bền. Và không có ai, không có ai có thể ngăn cản họ.

Mira nhớ lại những gì chàng thanh niên kia nói với mình, cô khẽ thở dài.

_ Mong mọi chuyện sẽ diễn biến như chính anh ta nói.

Mira chẳng hiểu sao cô lại dùng cách này đế đối phó với cô gái ấy, đó không phải là phong cách của cô. Có lẽ tình yêu đã chiến thắng mọi thứ! Cô ta không đau tức là mình phải chịu đau. Đành phụ người chứ không phụ mình vậy!

Mira bước vào trong nhìn chàng trai. Đôi mắt màu xanh của biển sâu lạnh lẽo nhìn lại cô. Đau lòng nhưng phải tiếp tục! Cô buốc lại gần cậu nói:

_ Shinichi, tôi muốn nói chuyện với anh chúng ta vào trong đi.

_ Ừ - Shinichi lạnh nhạt trả lời

Shinichi và Mira bước vào một điện phòng được trang trí thanh nhã. Đợi Mira khép của phòng lại, cậu nói:

_ Nói đi!

Mira hơi ngập ngừng suy nghĩ, rồi cô cũng nói:

_ Tôi muốn hỏi anh chuyện này?

_ Cứ hỏi. – Shinichi trả lời

Mira hơi ấp úng:

_ Đối với ... cô gái tên Ran đó ... anh có tình cảm gì?

Shinichi sững người nhìn vào Mira, có ý gì sao?

Mira thấy Shinichi không trả lời, bèn hỏi tiếp lần này cô tự tin hơn:

_ Anh có yêu cô ta không?

_ Không ...

.
.
.

Sau tấm màn ngăn cách hai người, một người thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần ngồi thẫn thờ, từng giọt lệ nóng hổi lăn dài trên đôi gò má ửng hồng của cô.


~ ♥ HẾT CHƯƠNG 21 ♥ ~

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Sunny Archangel
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Sunny Archangel

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 I_icon_minitimeSat Aug 18, 2012 8:44 pm

Believe me or not? But I'll protect you, my friends
Sunny Archangel
AboutSunny Archangel Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 1:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 1:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Bài gửiTiêu đề: Chương 22

Chương 22:



_ Shinchi Kudo chưa xác định rõ được tình cảm của mình, nếu cô cứ hỏi dồn dập, hắn sẽ trả lời đại thôi – Anh ta thì thầm vào tai cô.

Cô bán tín bán nghi hỏi lại:

_ Nhưng làm sao anh biết trước được Shinichi sẽ trả lời như thế nào? Lỡ anh ấy nói rằng sẽ yêu Ran thì sao?

Anh ta bật cười, nói:

_ Đừng lo, hắn ta thuộc dạng mù tịt về tình cảm, tính tình lại vốn lạnh lùng nên nhất định sẽ không nói rõ mình yêu ai, thích ai cả. Cứ tin ở tôi.

Cô định hỏi thêm điều gì đó, nhưng lại nhìn thấy dáng vẻ tự tin cao ngạo của anh ta, đành gật đầu đồng ý


.
.
.

Ran ngồi phía sau tấm màn mỏng, lặng thinh nhìn chàng trai

Hôm nay người ấy thật đẹp. Bộ trang phục phương Tây cậu đang vận càng toát thêm sự nho nhã, thanh lịch. Mái tóc đen ôm sát gương mặt gần như hoàn mỹ ấy óng ánh dưới những tia nắng mặt trời hắt vào trong phòng. Đôi mắt của cậu xanh biếc – màu xanh bao la của đại dương chăm chú nhìn vào cô gái kia. Họ như thật sự thuộc về nhau!

Cách với cậu một tấm màn mà như ngăn cách cả thế giới – một thế giới mà cô không tồn tại ở trong đó. Cô chỉ biết đừng ngoài cuộc sống của cậu, im lặng hướng về phía cậu như đóa hoa hướng dương hướng về phía mặt trời. Một đời một kiếp hướng về cậu nhưng mãi mãi không thể chạm đến được. Mãi mãi.

Thổn thức! Đau! Từng giọt lệ nóng hổi chảy dài trên đôi gò má của cô.

Nóng hổi! Nhói! Nhưng có nhói bằng trái tim của cô không?!

.
.
.

_ Không … - Shinichi trả lời câu hỏi đó.

Mira đôi mắt sáng rực rỡ hạnh phúc vô cùng

_ Thật sao? Anh không yêu cô ấy thật phải không?

_ Không thể không yêu – Shinichi tiếp tục câu nói đang dang dở của mình

Không thể không yêu!?

Không thể không yêu!?

Từng câu, từng chữ như hàng ngàn mũi kim nhọn đâm sâu vào trái tim của hai cô gái. Nhưng nó lại để một dấu ấn khác nhau.

Một cô gái ngồi phịch xuống đất, co chân lại, từng giọt nước mắt như những viên ngọc trân châu rơi xuống. Anh không thể không yêu cô gái ấy! Không thể không yêu!? Vậy, bao cố gắng của cô đã đi đâu hết rồi?!

Cũng với gương mặt đó, cô gái như không tin những lời mình vừa nghe thấy, đôi bàn tay trắng hồng mịn màng che miệng lại, từng giọt nước mắt cũng tuôn rơi.

Cô khóc?!

Không phải cậu đã nói rằng cậu không thể không yêu cô sao? Vậy đáng ra cô phải vui mừng, phải vui mới phải chứ? Sao cô lại khóc như thế này.

Hàng nước mắt cứ thế tuôn rơi, dưới ánh nắng mặt trời, chúng càng rạng rỡ hơn, khiến cô xinh đẹp muôn phần.

Không, không phải! Đâu có phải giọt nước mắt nào cũng là đau khổ, đâu có phải giọt nước mắt nào cũng là đắng cay. Đó là niềm vui hay cũng chính là những yêu thương đong đầy, rồi vỡ òa ra thành những giọt lệ mang tên “hạnh phúc”.

Phải! Cô khóc vì hạnh phúc chứ không phải là khổ đau.

Mira lấy lại bình tĩnh của mình, lấy tay dụi đi những giọt nước mắt. Cô đứng dậy, một nụ cười gượng gạo nở trên môi, cô nói:

_ Vậy là anh yêu cô ấy, phải không?

_ Phải! – Shinichi trả lời, trong lời nói bộc lộ rõ sự yêu thương.

Mira cười buồn. Cô biết , cô đã biết câu trả lời này lâu lắm rồi, biết từ khi cô gặp cậu. Cậu chỉ luôn hướng về cô ấy, một lòng một dạ yêu cô ấy. Cho dù cô có cố gắng thế nào, thì vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không chiếm được trọn vẹn trái tim của cậu như cô ấy từng làm. Đừng tự dối lòng mình nữa, Mira à. Cô tự nhủ với mình như vậy.

_ Nếu như thế thì – Mỉm cười dịu dàng, cô nói – Tôi chúc anh sẽ hạnh phúc bên cô gái ấy. Được chứ.

Shinichi ngạc nhiên trước những lời mình nghe thấy. Cô gái này bị gì thế này?

_ Cô ra được rồi đó – Không để ý đến ánh mắt ngạc-nhiên-đến-cưc-độ của Shinichi, Mira nói.

Im lặng! Vẫn chẳng có ai động tĩnh hay nhúc nhích gì.

Mira khẽ thở dài, cô nói:

_ Hãy bước vào trong đó đi, Shinichi. Cô ấy đang chờ anh đến đó.

Shinichi hiểu ngay Mira đang nói gì. Cậu nhìn vào cô gái trước mặt như kiểm định lại lời cô nói.

Mira gật đầu thật mạnh, ngẩng đầu nhìn sang tấm màn ngăn cách ở góc phòng, mỉm cười.

Shinichi tiến lại gần tấm màn, từ từ vén nó lên.

Tấm màn bằng lụa mềm mại được vén sang một bên, đằng sau hiện lên một người thiếu nữ.

Người thiếu nữ ấy nhìn cậu, đôi mắt tím biếc ánh lên sự hạnh phúc.

Shinichi ngồi xuống, lấy bàn tay thô ráp của mình nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn vương vấn trên đôi gò má đang ửng hồng.

_ Thiếu gia Shinichi … nhưng … nhưng mà – Cô rất muốn tin những điều mình nghe thấy, nhưng thật sự có phải là như vậy không. Hay cậu đang lừa dối cô?

_ Suỵt! Ran đừng nói nữa, tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi – Shinichi để ngón tay trỏ lên đôi môi của Ran ra hiệu im lặng

Tiếng hò reo, cổ vũ từ phía ngoài cổng cung điện vọng vào phòng. Làm căn phòng cũng trở nên ồn ào, náo nhiệt

Mira mỉm cười chạy lại cặp uyên ương nói:

_ Hai người ra đi, mọi người đang đợi hai người đó

Ran nhìn vào Mira, lắp bắp hỏi:

_ Nhưng … nhưng mà … thưa công chúa …

Chưa để Ran nói hết câu, Mira nói:

_ Không có nhưng nhị gì hết, bây giờ hai người ra xem như là lễ đính ước. Ta và thần dân vương quốc Vespania này sẽ làm chủ cho hai người – Vừa kết thúc câu nói Mira nháy mắt tinh nghịch, có vẻ như cô rất vui vì sáng kiến của mình.

_ Nhưng … nhưng … - Ran không biết nói gì, chỉ đỏ bừng cả khuôn mặt.

Shinichi đứng dậy, nhìn vào Mira cảm kích nói:

_ Cảm ơn em, Mira.

_ Nhưng mà … chuyện này có vẻ không ổn đâu mà, thiếu gia Shinichi – Ran nói.

Tiếng hò reo, cổ vũ từ ngoài vọng vào ngày càng lớn. Đã sắp đến giờ tuyên bố hôn ước với toàn thể người dân của vương quốc Vespania.

Mira thấy vậy, liền thúc giục:

_ Nè, hai người mau mau đi chứ! Tới giờ rồi kìa.

Shinichi kéo tay Ran lên, nhưng cô lại ôm khu khư cái ghế ngồi, chân bám chặt xuống đất, cứng đầu cứng cổ nói:

_ Không ổn, không ổn tí nào đâu.

Shinichi buông tay Ran ra, nhìn cô ánh mắt sắc quẹm ra lệnh:

_ Đi thôi.

Ran lắc đầu nguầy nguậy, Mira cũng lắc đầu vì độ ương bướng của Ran. Bất chợt nghĩ ra điều gì, cô ghé sát tai Shinichi nói nhỏ.

Shinichi nghe xong gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cậu nhìn vào Ran nói:

_ Xem ra chỉ còn cách này mới trị được em thôi!

Khi Ran chưa đủ thời gian để kịp hiểu lời nói của Shinichi và ánh nhìn ẩn ý của Mira cô đã bị cậu nhấc bổng lên. Cô giãy giụa:

_ Không! Thiếu gia Shinichi! Bỏ em xuống!

Shinichi không nói gì, đi thẳng ra ngoài ban công cao nhất của cung điện – nơi có thể nhìn thấy tất cả người dân đang tập trung phía ngoài cung điện. Vừa đi, cậu vừa nói với Ran, lời nói cương quyết:

_ Không, tôi sẽ không bỏ em xuống đâu!

Người dân nhìn thấy vị phò mã tuấn tú của mình đang bế nàng công chúa xinh đẹp bước ra ngoài, tiếng hò reo càng rộn rã hơn, vang vọng lên đến bầu trời cao.

Bước đến ban công, nhìn thấy người dân, Shinichi mới chịu thả Ran xuống.

Ran nhẹ nhàng đặt chân xuống nền ban công, gương mặt cô đỏ bừng. Từng tia nắng mùa thu chiếu vào hai người, làm cả hai trông càng lộng lẫy hơn.

_ Tôi có chút chuyện muốn thông báo với mọi người.

Người dân đang hò hét trở nên im lặng khi nghe lời Shinichi nói. Không khí đang náo nhiệt bỗng trở nên trầm lặng hẳn hoi. Tất cả đều mong chờ lời nói của chàng trai.

Shinichi hài lòng khi thấy xung quanh đã im ắng. Cậu hắng giọng, trịnh trọng nói:

_ Hôm nay, tôi sẽ lấy … công chúa Ran làm nữ hoàng của tôi

Mọi người xung quanh im lặng.

Đàn chim bồ câu vẫy cánh, tung lượn trên không trung như mang những lời chúc phúc của hai người lên bầu trời cao thẳm.

_ Thiếu gia Shinichi …

Shinichi nhìn Ran, đôi mắt màu xanh của đại dương bao la nhìn cô, ánh mắt biết nói lời yêu thương:

_ Tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi.

Phía ưới ban công, cả thảy người dân đền sững sờ.

Cậu thanh niên kia nói gì thế này? Vương quốc Vespania này đâu có cô công chúa nào tên là Ran đâu? Chí có Mira, Mira mới là nàng công chúa thực sự của họ.

Sau vài giây im lặng, tiếng bàn tán xôn xao xen lẫn nhưng câu hỏi của thắc mắc của mọi người dần lớn lên. Có người còn to gan lớn mật cất tiếng hỏi thẳng Shinichi.

Nhận thấy tình trạng khó xử này, Mira mới bước ra ngoài, diện kiến người dân.

Từng tia nắng nhảy nhót trên nụ cười nở trên môi cô, xinh đẹp, rạng rỡ muôn phần. Cô vui vẻ nói với mọi người:

_ Xin mọi người hãy chúc phúc cho họ, những người bạn của tôi.

Người dân ngạc nhiên nhìn lên trên. Cái gì đây? Hai cô công chúa?! Ở đâu xuất hiện hai cô công chúa thế này? Những thắc mắc trong họ nhân lên đến bội phần.

Chẳng nghe lại tiếng hồi đáp, tiếng vỗ tay hay hò reo của mọi người, mà chỉ nhận lại là sự im lặng, những thắc mắc khó hiểu của người dân, Mira hắng giọng nói tiếp:

_ Đây là Shinichi Kudo và Ran Mori hai người bạn của ta. Hôm nay ta xin đứng ra làm chủ hôn ước cho họ. Mong mọi người ủng hộ. Nếu không thì ta sẽ…

Giọng nói phát ra rất chất, rất đúng với phong cách của Mira thường ngày, làm cho người dân đứng phía dưới phần đông chẳng hiểu mô tê gì cũng vỗ tay hưởng ứng. Mira đứng phía trên mỉm cười. Có người nói rằng Khi yêu chỉ mong người mình yêu hạnh phúc. Trong hoàn cảnh này, cô đã hiểu ý nghĩa của câu nói đó. Và cô cũng chúc cậu hạnh phúc.

.
.
.

_ Mira Hime, con làm vậy là sao hả - Vị quốc vương tức giận nhìn người thiếu nữ đối diện hỏi.

Mira không chút sợ sệt gì, có vẻ cô cũng quen phải chịu hoàn cảnh như thế này rồi, cô nói:

_ Có gì đâu hả phụ vương, thì con làm chủ hôn ước cho họ thôi mà.

_ Con chưa biết tội của mình hả??? – Quốc vương tức giận hỏi lại

Mira nhún vai nói:

_ Con vốn không thích anh ta, do nghĩ đến việc từ chối phụ vương sẽ không hài lòng đành nhắm mắt nhắm mũi nhận đại. Định ngày tuyên bố hôn ước sẽ nói với người dân. May mà có cô gái này chịu làm hôn ước cùng hắn thay con. Chứ không nếu nói thẳng ra thì sẽ mất mặt Hoàng tộc lắm đấy chứ.

_ Con .. con – Quốc vương rất tức giận nhưng chẳng biết phản bác ra sao.

Mira tỏ ra mềm mỏng, ngoan ngoãn nói:

_ Thôi mà phụ vương, phụ vương xem họ yêu nhau đến vậy chẳng lẽ người đành lòng chia cắt họ sao.

Rồi cô cùng quốc vương nhìn ra xuống dưới.

Nơi đó có một chiếc xe ngựa sang trọng đang đi trên một con đường quanh co, bên trong xe là một cặp đôi uyên ương hạnh phúc ngồi kế bên nhau.

Quốc vương gật đầu, mỉm cười hài lòng nói:

_ Mira, đây là việc tốt nhất con từng làm đến giờ



~ ♥ HẾT CHƯƠNG 22 ♥ ~



















Note: Chương này mang hiện tượng chôm chỉa từ bác Gosho, mong bác đừng giận quá mà từ Nhật bay sang VN, Sunny ... mừng =))

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Sunny Archangel
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Sunny Archangel

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 I_icon_minitimeSat Aug 18, 2012 8:53 pm

Nhìn thấy những con mèo khác, lòng ta lại nhớ về mi... Mối tình trẻ con , đầu tiên của ta...
Hakano Horuki
AboutHakano Horuki Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 0:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 19
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 12/03/2001
Tâm trạng Tâm trạng : Nhìn thấy những con mèo khác, lòng ta lại nhớ về mi... Mối tình trẻ con , đầu tiên của ta...

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 0:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 19
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 12/03/2001
Tâm trạng Tâm trạng : Nhìn thấy những con mèo khác, lòng ta lại nhớ về mi... Mối tình trẻ con , đầu tiên của ta...

Bài gửiTiêu đề: Re: [LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE

Tong tất cả các fic em đọc đến giờ
Fic của chị hay nhất.
Em là một nhà phê bình, có lẽ là... em tự cho...
Là có hạng.*cười*

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Hakano Horuki
Chữ ký của Hakano Horuki

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 I_icon_minitimeTue Sep 04, 2012 8:37 pm

Believe me or not? But I'll protect you, my friends
Sunny Archangel
AboutSunny Archangel Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 1:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 1:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Bài gửiTiêu đề: Chương 23

Chương 23

Ran nhẹ nhàng bước đi trong ngày đầu xuân. Những tia nắng ấm nhảy nhót trên người cô, như muốn chia sẻ, như muốn chúc phúc cho cô, như muốn cầu mong cô sẽ được hạnh phúc mãi mãi bên người mình yêu thương. Như muốn nói rằng, hãy là một Tân Nương đẹp nhất trần thế.

Nhìn vào khung cảnh xung quanh, Ran khẽ mỉm cười. Đó là một bãi đất trống với bốn bề cây cỏ bao quanh. Bầu trời trong xanh cao vời vợi chẳng một gợn mây, nhưng lòng người lại xiết bao cảm xúc đang đong đầy.

_ Cha, mẹ, anh hai, ngày mai con sẽ thành hôn.

Hơi dừng một lát, cô mỉm cười nói tiếp:

_ Nếu có ba người ở đây, chắc sẽ vui lắm.

Một giọt lệ tràn mi, cô khóc, giọt nước mắt đong đầy niềm vui, hạnh phúc và nỗi buồn. Cô vui vì ngày mai cô sẽ trở thành một Tân Nương xinh đẹp nhất, cô hạnh phúc vì lấy được người mình yêu, cô buồn vì niềm vui đó không được trọn vẹn. Cô muốn như những các Tân Nương khác, muốn được một lần cầm chén rượu hỷ dâng lên hai song thân của mình, muốn nghe những lời nói dặn dò của mẫu thân trước ngày về với phu quân. Muốn thấy cảnh phụ thân mình vỗ vai vào phu quân cô, nụ cười răn đe khuyên bảo hãy đối xử tốt với con gái mình. Cô muốn được hưởng niềm vui một cách trọn vẹn!

Làn gió mùa xuân mơn man trên da thịt Ran, cuốn bay những lọn tóc đen nhánh làm cô thêm phần huyền ảo. Một tia nắng ấm áp chiếu qua người cô, dịu dàng sưởi ấm bên hai tai cô cùng mang lời chúc:

_ Ran, hãy hạnh phúc con nhé!

Lau đi những giọt nước mắt, cô mỉm cười hạnh phúc:

_ Cảm ơn mẹ, con sẽ hạnh phúc!

Ran bước đi nhẹ nhàng trong làn gió ấm mang hơi thở của mùa xuân, mỉm cười như nắng ấm chiếu xuống dương gian.

.
.
.

_ Đi đâu? – Một chàng thanh niên đang cưỡi con hắc mã hỏi người thiếu nữ

Ran thấy chàng thanh niên này, mỉm cười e lệ:

_ Dạ, thưa thiếu gia Shinichi, em đi đây một chút mà

Shinichi bước xuống lưng ngựa, lại gần phu nhân tương lai của mình, vẻ mặt lạnh lùng hỏi:

_ Sao không đi ngựa?

Ran gãi gãi đầu, cười trừ nói:

_ Tại em thấy đi bộ nhanh … à … tiện hơn, thưa thiếu gia Shinichi.

Vẫn vẻ mặt lạnh lùng, Shinichi nói:

_ Đã bảo đừng gọi thiếu gia nữa, gọi anh được rồi!

_ Ơ … nhưng mà ...

Chưa để Ran nói hết câu, Shinichi đã ép sát cô vào một gốc cây to gần đó, gương mắt áp sát lại gần cô, cách chừng khoảng gang tay hỏi:

_ Em nói gì?

Ran đỏ bừng cả mặt, có lẽ đây là hành động biến thái nhất mà cậu từng làm với cô tính tới giờ, cô lắp bắp:

_ À … không có gì thưa thiế … à … thưa anh Shinichi.

_ Tốt!

Shinichi nói rồi thả Ran ra. Lúc hành động như thế này, chính bản thân cậu cũng cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Nhưng cô ấy là người cứng đầu, nếu không làm như vậy thì sẽ chẳng bao giờ nghe lời cậu. Đã thế phải làm cho ra nhẽ một lần rồi thôi.

Ran bước đi loạng choạng trong khu rừng, nắng chiếu lên gương mặt xinh đẹp đang nhuận hồn của cô.

_ Cẩn thận chứ - Một bàn tay rắn chắc kịp đỡ Ran lại trước khi cô ngã nhào xuống đất. Ran định quay người lại, nói lời cảm ơn thì Shinichi đã kéo Ran đi tiếp – Đi theo tôi.

Ran bị Shinichi kéo đi một quãng đường khá dài. Mùa xuân, vạn vật trong khu rừng thiêng như khoác một lớp áo mới, bừng tỉnh sau giấc ngủ dài mùa đông. Cô mỉm cười nhìn chàng trai đang nắm tay mình. Chỉ ngày mai, ngày mai nữa thôi, cậu sẽ là phu quân của cô, là người cô sẽ suốt đời yêu thương và chăm sóc. Một lần nữa, nụ cười hạnh phúc lại hiện hữu trên môi của cô.
Đâu đó, làn gió thổi qua làm lá cây xào xạc, và trong đôi mắt tím biếc ấy, một cơn buồn thoảng qua. Mặc dù cô rất vui khi được lấy cậu. Nhưng dù gì cũng là con gái, cô mong người mình yêu sẽ một lần, dù chỉ một lần thôi, nói yêu cô. Cậu quá lạnh lùng, quá cứng nhắc để nói những lời mỹ miều đó. Ngay cả việc tuyên bố với người dân trong vương quốc Vespania rằng sẽ lấy cô làm phu nhân thì đã xem như là một bước tiến khá lớn rồi. Nhưng những lời nó là để khẳng định, tuyên bố một việc nào đó như cậu đã từng làm, điều cô muốn chính là lời nói yêu thương phát ra từ cậu. Cô quá hẹp hòi chăng!?

Từng hàng cây cao lướt qua trên đôi mắt tím, niềm vui và nỗi buồn đan xen lẫn nhau, khiến cô trở nên hư hư ảo ảo, thần bí vô cùng. Kết thúc một chuỗi những hình ảnh lướt qua đôi mắt tím, họ dừng chân lại một nơi quen thuộc.

Gốc cây bồ đề sừng sững, hiên ngang giữa khu rừng xanh biếc.

Shinichi để Ran ngồi trên một phiến đá khá to, cách xa gốc cây thiêng khoảng hơn vài mét.

Ran chớp chớp đôi mắt to tròn ngạc nhiên nhìn vào người thanh niên trước mặt

Shinichi bị ánh nhìn như muốn xuyên qua người cậu, đâm ra ngượng ngùng. Gương mặt vốn lạnh lùng giờ đây trở nên lúng túng, nom vô cùng đáng yêu. Cậu lấy từ trong người mình ra một món quà nhỏ, đưa cho Ran:

_ Tặng em đó! – Rồi quay phắt mặt đi

Ran nhận món quà từ tay Shinichi, đôi mắt lấp lánh niềm vui. Đó là một sợi dây chuyền được bện từ những sợi tơ chỉ nhỏ nhất màu đỏ chói, trong mong manh là thế nhưng vô cùng chắc chắn. Mặt dây là viên Emerald được chạm trổ tinh vi, mang hình dáng của một nửa đóa lan. Phía trước khác rõ dòng chữ “Shinichi Kudo”

Nụ cười tươi nở trên môi, cô nhìn Shinichi, nói:

_ Tặng quà mà không có lời nói gì sao, anh Shinichi?

Shinichi nghe Ran gọi, bối rối rõ trong thấy, nhưng thiên tài luôn có một cách xử lý nhất định. Cậu quay người lại, gương mặt vẫn giữ được nét lạnh lùng thường ngày, nhưng nếu để ý kỹ sẽ phát hiện thêm vài nét biểu cảm rất buồn cười, cậu nói:

_ Ờ … thì … đương nhiên là có … tôi …

“Rầm”, tiếng sét nổ vang trời, xé nát cả trời đất, và cũng có thể làm tiếng thổ lộ của ai đó trở nên nhỏ bé chẳng nghe thấy được.

_ Tôi sao ạ! – Ran hỏi lại

Shinichi nhìn cô bằng ánh mắt ủy khuất. Lấy được sự dũng cảm đế nói những lời này đã khó lắm rồi, nhưng khó hơn nữa là phải nói lại khi nàng chẳng nghe thấy. Ông trời đang trêu ngươi chăng?

_ Tôi…

“Rầm”, rõ ràng Shinichi đã làm việc gì đắc tội với Thiên Lôi, vì lần nào cậu có dũng cảm để nói thì y như rằng, tiếng sét lại xuất hiện, mặc cho trời đang nắng tươi, và ngang nhiên lấn át tiếng nói của cậu.

_ Cái gì ạ! Anh Shinichi nói lớn hơn được không? – Ran nói.

Shinichi nhìn cô, nhất thiết phải lập lại lần thứ ba không chứ!

_ Không nói nữa – Cậu lạnh nhạt trả lời, thật chất cậu đang ức đến cực độ.

Ran nắm vạt áo trên tay Shinichi, nũng nịu nói:

_ Nói đi mà, anh Shinichi.

Shinichi chẳng chịu nổi ánh mắt nài nỉ của Ran, đành quay đầu lại, cậu thề rằng chỉ nói một lần này nữa thôi.

Trong khu rừng mùa xuân thanh vắng, chỉ có tiếng nói của làn gió mùa xuân thoảng qua, có tiếng nô đùa của ánh nắng ấm áp, và tiếng của cậu hét vang, như muốn thách thức đất trời, thách thức cả tiếng sấm sắp vang dội.

Tiếng sấm nổ rền trời, nhưng vẫn chẳng làm mờ đi giọng nói đầy yêu thương của cậu:

_ Yêu em mãi mãi, và chỉ mình em thôi!

.
.
.

Love You Forever And Only One!

.
.
.

Đôi mắt tím nhìn chàng trai, hạnh phúc khôn nguôi, như đang lạc lối trong bóng đêm tìm được ánh dương sáng ngời. Đối với cô, cho dù đổi cả tính mạng để nghe câu nói này, cô cũng cam lòng. Khẽ thì thầm như tiếng gió, ấm áp như mùa xuân, cô đáp lại: “Em cũng yêu chàng”

.
.
.

_ Tại sao là Shinichi Kudo? – Cô chun mũi nói, tay mân mê mặt dây chuyền.

Để đầu cô tựa vào vai mình, cậu lấy trong người mình một sợi dây chuyền giống y chang cái cô đang cầm, gắn kết lại với nhau

Đôi dây chuyền gắn lại với nhau hình thành một đóa lan tươi đẹp, tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Khi tách ra, chúng chỉ là một món đồ bỏ đi, chỉ có ý nghĩa về gia sản, nhưng khi gắn lại với nhau, chúng là thứ đẹp nhất, sáng nhất và cũng ý nghĩa nhất. Bởi chúng gắn kết với nhau bằng tình yêu trong sáng và mãnh liệt. Cứ như rằng chúng tồn tại bởi một tình cảm vĩnh hằng, không bao giờ xa rời. Cho dù có tìm bao nhiêu cách để chia xa hay gắn kết chúng với vật khác thì mãi mãi vẫn không thành. Đơn giản, vì chúng thuộc về nhau.

_ Chúng ta mội người giữ một cái, xem như vật hẹn ước. Em giữ mặt dây có tên tôi và ngược lại, để lỡ nếu có xa nhau thì nhìn vào mặt dây như người đó ở bên – Cậu nói.

Ran nhìn vào sợi dây chuyền, hạnh phúc không tả xiết, nhưng lát sau, cô lại hỏi:

_ Ran Kudo? Em họ Mouri mà!

Shinichi khẽ cốc đầu cô một cái nói:

_ Đồ ngốc! Xuất giá tòng phu, khi em kết hôn sẽ phải lấy họ của phu quân.

Ánh mắt không đồng tình, Ran cãi bướng:

_ Gì chứ! Mẹ em đâu có lấy họ cha.

Shinichi nói:

_ Thì có lẽ đó là trường hợp đặc biệt, nhưng mà em vẫn phải lấy họ tôi. Nói xem, em tên gì.

_ Ran Mouri – Ran trả lời ngay tắp lự

_ ... – Shinichi vẻ mặt trông rất khó coi nhìn vào phu nhân của mình.

Nghĩ một chút, cậu lại đưa mặt dây chuyền khắc chữ ”Ran Kudo” đeo vào cổ Ran, nói:

_ Tạm thời em đeo cái này. Khi ai hỏi tên hãy lấy mặt dây chuyền ra xem. Sau vài tháng quen rồi sẽ đổi.

Ran gật đồng tỏ vẻ đồng tình, không còn ương bướng như lúc nãy. Đang nép vào lòng cậu, cô liền ngồi bật dậy, mỉm cười nói:

_ Anh Shinichi à, đã có vật hẹn ước thì cũng phải có lời hẹn ước chứ!.

Rồi cô dẫn cậu đến một gốc cây cao to, mỉm cười nghĩ “Không ai làm chứng cho lời hẹn ước tốt hơn Thần cây”

Ran quỳ xuống đối diện gốc cây, cúi lạy vài cái

Shinichi nghĩ quả thật chuyện này khá hoang đường, nhưng cô ấy là phu nhân của mình, hẹn ước là cùng mình nên không thể không làm theo. Cậu quỳ xuống, cùng lạy với cô ba lạy.

Ran lạy xong nói:

_ Xin Thần cây hãy làm chứng cho chúng con. Chúng con nguyện, kể từ khắc này, sẽ mãi yêu thương nhau, dù cho thời gian có vô tình vị đẩy trôi, dù cho mọi chuyện có thay đổi, dù cho ...

_ Chúng con sẽ mãi yêu nhau – Nếu cậu không ngắt lời Ran, chắc từ “dù cho” sẽ kéo dài đến ngày mai. Nói xong, cả hai cùng lạy thêm ba lạy với Thần cây

Đâu đó trên cao những đám mây đen ùn ùn kéo đến. Một điềm báo chẳng lành.

“Choang” – Tiếng va đập của một vật bằng thủy tinh vang lên lạnh lẽo.

Một người ngồi trên chiếc ghế dát vàng sang trọng, đôi mắt hổ phách u ám lạnh lẽo.

Nhìn từ mảnh thủy tinh từ chiếc gương đã bị mình đập vỡ, hình dáng của một thiếu nữ hiện lên. Gương mặt cô vô cùng hạnh phúc, khung cảnh cô ôm hôn cậu thanh niên như ngọn lửa thắp sáng cả căn phòng đen tối của anh, như thiêu cháy tâm hồn của anh.

Thứ nước màu đỏ ối sóng sánh trên chiếc chiếc ly thủy tinh, anh nắm chặt tay, nước tràn ra, những mãnh vỡ của chiếc ly cứa vào da thịt, dòng máu tươi hòa cùng màu đỏ của rượu vang. Đặc quện! Tanh rình!

Anh nhìn vào cô, nhếch môi lạnh lùng:

_ Ran Mouri, em là của tôi!


~ ♥ Hết chương 23 ♥ ~


_______________________________________________________________________
_________________________________
____________________________
_____________

Hú hú, vào phủi bụi topic. Mong mấy bạn thông cảm dạo này Sunny bận quá, nhưng mà điều quan trọng nhất là dạo này bệnh lười mình tăng cao *cúi đầu tạ lỗi*

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Sunny Archangel
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Sunny Archangel

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 I_icon_minitimeWed Sep 05, 2012 1:37 pm

Ko có tâm trạng nào để nói cả.
Angel99
AboutAngel99 Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 5:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 484
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 11/08/1999
Tâm trạng Tâm trạng : Ko có tâm trạng nào để nói cả.

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 5:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 484
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 11/08/1999
Tâm trạng Tâm trạng : Ko có tâm trạng nào để nói cả.

Bài gửiTiêu đề: Re: [LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE

Yume đọc chùa mấy chap liền, lười quá không thèm cmt, hì
Đọc đến đoạn anh Shin định nói gì đó thì có sấm *cười lăn lộn =))*
Mà chị ra chap mới lâu quá tưởng drop luôn rồi chứ
Để ủng hộ Yume vote cho chị, cố gắng ra chap mới nha

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Angel99
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Angel99

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 I_icon_minitime

AboutSponsored content Người này hiện đang:
Chức vụ:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 3 Icon7

Cấp bậc

Thông Tin Cá Nhân

Bài gửiTiêu đề: Re: [LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE


Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Sponsored content
Chữ ký của Sponsored content

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 3 trong tổng số 3 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
(¯`•¸·´¯) Ran Mori Fan Club (¯`·¸•´¯) :: ♥Thư viện thành phố♥ :: Biệt thự nhà Sonoko :: DC Fanfiction :: :.:Tự viết:.:-
Đăng Nhập NhanhThanks for viewing Teen Bình Dương ^_^!
.:Đăng kí:. | .: Quên mật khẩu :.