(¯`•¸·´¯) Ran Mori Fan Club (¯`·¸•´¯)
Chào mừng mọi người đã đến với Ran Mori FC. Hãy đăng kí ngay bây giờ để có thể trở thành một thành viên của đại gia đình RFC nhé!
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 631c6cbbea94f8cd94c7ab5a64fdc235_45812660.mouri
(¯`•¸·´¯) Ran Mori Fan Club (¯`·¸•´¯)
Chào mừng mọi người đã đến với Ran Mori FC. Hãy đăng kí ngay bây giờ để có thể trở thành một thành viên của đại gia đình RFC nhé!
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 631c6cbbea94f8cd94c7ab5a64fdc235_45812660.mouri
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 2454906408976a05dfaco

Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Mashim10
Đăng ký

Chào mừng đến với diễn đàn
» Nếu đây là lần đầu tiên bạn tham gia diễn đàn, xin mời bạn xem phần hỏi / đáp để biêt cách sử dụng diễn đàn
» Để có thể tham gia thảo luận, bạn phải đăng ký làm thành viên.Bấm vào đây để đăng ký.

Za, hè về rồi, cùng chơi nào mọi người ơi >"<. Hãy vô topic [Hot] 2nd RFC's SUMMER FESTIVAL để bắt đầu một mùa hè thật vui nhé. ^^~

Share|

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3  Next
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 I_icon_minitimeTue Jan 24, 2012 2:58 pm

Believe me or not? But I'll protect you, my friends
Sunny Archangel
AboutSunny Archangel Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 1:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 1:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Bài gửiTiêu đề: [LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE

First topic message reminder :

LOVE FOREVER
AND ONLY ONE



Author: Sunny Archangel
Fic title: LOVE FOREVER AND ONLY ONE
Discaimers: Hình tượng nhân vật do tác giả Aoyama Gōshō tạo ra, có một vài nhân vật mình đã đổi tên hoặc họ (nhưng ko ảnh hưởng gì nhiều) và một số nhân vật mình tự nghĩ ra hay dựa theo một bộ manga khác. Nội dung fic thuộc về tác giả Sunny Archangel
Genres: Romance, Fantasy
Pairing: Shinichi ♥♥ Ran
Hakuba ♥ Haibara
Heiji ♥ Kazuha
Makoto ♥ Sonoko
Kaito ♥ Aoko
Rating: T
Note: _Đây là fic đầu tay của mình nên các đọc giả cứ góp ý thẳng tay để mình rút kinh nghiệm để những fic sau viết hay hơn
_ Nếu bạn nào có nhã ý đang bài ở forum khác, mong bạn sẽ ghi rõ nguồn, tên tác giả và không sửa nộii dung của fic. Sẽ càng tốt khi bạn thông báo cho Sunny một tiếng trước khi đăng forum khác
Summary:
Tình yêu là mãi mãi
Anh và cô – hai con nười ở hai thế giới khác nhau
... Nhưng, họ đều có chung một trái tim
Một trái tim biết yêu
LOVE IS FOREVER
Anh có biết?
Cho dù phải từ bỏ thân phận cao sang của một nàng tiên để có thể đến được với anh, cô cũng sẽ làm
Cho dù cả thể giới này cố ngăn cản cuộc tình của họ, cô cũng sẽ đấu tranh để bảo vệ chúng
Bởi vì: trên thế gian này, anh là người duy nhất mà cô yêu
Và cô có biết?
Anh sẽ đổi lấy tính mạng của mình để bảo vệ cô
Cho dù Trái đất này có ngừng quay đi chăng nữa, anh cũng sẽ mãi yêu một mình cô mà thôi
Because I love you … I love you … In this world … More than anyone alse
LOVE IS ONLY ONE

Giới thiệu nhân vật:

Ran Mouri (Nữ thần Mặt Trời):

Spoiler:
Sinh ra từ dòng dõi hoa tiên – hoa lan tím. Với đôi mắt tím biếc, suối tóc đen huyền ảo
và làn da trắng hồng mịn màng – tất cả những thứ tuyệt mĩ ấy đã tạo nên một Ran Mouri tuyệt sắc giai nhân mà người đương thời khó hoặc không ai có thể sánh kịp.Một tâm hồn tinh khiết sự sương mai và một trái tim nồng ấm. Cô luôn là hình mẫu lí tưởng của các chàng trai. Nhưng, có ai biết rằng trái im người thiếu nữ ấy chỉ hướng về một người duy nhất mà thôi

Shinichi Kudo/Conan Edogawa

Spoiler:

Một chàng tai hoàn hảo về mọi mặt nhưng lại mù tịt về ,ặt tình cảm. Cuộc sống của anh thật nhàm chán, tính cách của anh cũng thật lạnh lùng (phải nói chưa từng ai lọt được vào mắt xanh của anh cả). Nhưng rồi ngày kia có một cô gái xinh đẹp và lạ lùng xuất hiện ở nhà mình làm cuộc sống của anh đảo lộn hết cả. Và từ đó, cô gái ấy cứ xuất hiện trong tâm trí của anh: Ran Mouri – một cô gái rắc rối mà cũng thật là đáng yêu!

Haibara Ai (Nữ thần mặt trăng)

Spoiler:

Khác hẳn với nét đẹp trong sáng, thuần khiết của Ran. Haibara được mệnh danh là nữ thần có nét đẹp sắc sảo. Mái tóc ngắn mâu nâu đỏ và đôi mắt phượng màu xanh biếc – đó là những gì bạn thấy ngay khi may mắn gặp được nàng tiên này. Đúng vời danh hiệu nữ thần Mặt Trăng, cô luôn là người huyền bí và quyến rũ nhất trên thiên giới hiện nay. Cô luôn tỏ ra lạnh lùng với người khác. Nhưng với Ran – cô em kết nghĩa của mình, cô lại luôn quan tâm và lo lắng

Hakuba Saguru

Spoiler:

Một chàng tiên điển trai nhưng lạnh lùng. Là con trai của thiên đế. Được cử xuống trần gian để tìm kiếm bốn nữ thần và hai tiên với mục đích đem hô về tiên giới để trị tội. Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Haibara Ai, trái tim đông giá ấy đã tự nhiên ấm áp trở lại. Và anh quyết định sẽ giúp “thập tiên” thoát khỏi sự trừng trị của cha mình

Kazuha Toyoma (Nữ thần hoa mộc)

Spoiler:

Cô có một sắc đẹp rực rỡ như hoa, sức sống mãnh liệt như cây đang lớn. Sắc đẹp của cô khiến hoa phải ghen, liễu phải hờn. Tính cách hơi nóng nảy, bộp chộp song cô là người bạn, người chị, người em rất tốt. Giống như Ran và những người chị em khác, Kazuha yêu ai cũng sẽ yêu hết mình mà ghét ai thì người ấy chẳng thể sống nổi với cô nàng

Heiji Hattori

Spoiler:

“Bao công thời nay”, thông minh và nóng nảy. Bạn chí cốt của Conan. Cuộc sống của anh sẽ thật buồn chán biết bao nếu không có cô bạn “thanh mai trúc mã” Kazuha của mình. Anh hay cãi nhau với cô nhưng nếu vắng bong cô nàng một ngày thì… Luôn nói cô là ngớ ngẩn khi tin những lời mê tín dị đoan và làm lá bùa tặng mình, nhưng anh lại luôn mang lá bùa ấy theo mình. (Đồ ngốc! Đó là lá bùa do nữ thần tặng nên đượng nhiên có giá trị gấp tỷ lần lá bùa do đại pháp sư làm đó!)

Sonoko Suzuki (Nữ thần nước)

Spoiler:

Là một trong tứ đại mỹ nhân của tiên giới. Cô đẹp thanh thoát tựa nước hồ thu, tính cách dữ dội như dòng thác. Là người hoạt bát, vui vẻ và đanh đá nhất trong bốn chị em, Sonoko luôn là tâm điểm vũ trụ với những trò quậy phá của mìn. Khi xuống trần gian, cô được gia đình dòng họ Suzuki tài phiệt nhận nuôi. Trong bốn chị em cô đặc biệt quan tâm đến Ran – Cô em út của mình

Makoto Kyogoku

Spoiler:

“Hoàng tử của những cú đá”, anh yêu cô tiểu thư đỏng đảnh Sonoko ngay từ cái nhìn đầu tiên. Với tình yêu chân thành của mình, anh đã cảm hóa được nữ thần này. Nhưng với tính tình “ông cụ non” của mình nên Sonoko và Makoto cứa cãi nhau suốt ngày. Và rốt cuộc chàng cũng phải nhường nàng thôi.

Aoko Nakamori

Spoiler:

Không nằm trong tứ đại mỹ nhân của tiên giới. Nhưng nếu xếp theo hành ngũ mỹ nhân trên tiên giới thì Aoko đứng hàng thứ năm, vì cô có nét mặt hao hao giống Ran Mouri – đệ nhất mỹ nhân. Được Ran và các người chị của Ran giúp đỡ, Aoko cùng Kaito trốn xuống trần gian vì đã làm trái đạo luật của trời: Sắc giới

Kaito Kuroba

Spoiler:

Một chàng tiên điển trai. Rất yêu Aoko, nhưng cũng sợ Aoko phải vì mình mà đau khổ. Nhìn cặp đôi Kaito♥Aoko, Ran chợt nhớ đến mối tình đầu của cô, và biết được họ cũng sẽ đau khổ giống mình và Shinichi lúc trước nên đã quyết định giúp cặp này chạy trốn xuống trần gian

Ayumi Yoshida

Bạn cùng lớp với Conan (Shinichi).Rất thích Conan, luôn tìm mọi cách để hãm hại và tách Ran ra khỏi Conan

Fumiyo Edogawa (Yukiko Kudo)

Mẹ của Conan Edogawa (Shinichi Kudo)

Eri Kisaki (nữ thần công lý)

Là một nữ thần trốn xuống trần gian vì đã lỡ yêu người phàm trần. Là người mẹ nuôi nấng Ran từ nhỏ

Vermouth / Sharon Vineyard

Thành viên trong tổ chức Áo đen. Là người dạy Ran hát

Megure Saguru (thiên đế)

Aoyama Masaya/ Brandy (diêm đế)


Muốn cưới Ran về làm vợ nhưng không được nên quay sang trả thù

Gin

Tay sai của diêm đế, trùm băng đản áo đen (B.O) trên trần gian

Voldka

Tay sai của diêm đế trợ thủ của Gin

Agasa Hirosh


Bác tiến sĩ ở kế bên nhà Conan. Vì ở độc thân nên đã nhận Hakuba làm con nuôi, và nhận nuôi Haibara khi cô giáng trần

Kogoro Mouri

Võ sĩ giỏi nhất Nhật Bản, gia đình giàu có. Nhưng vì kết phu phụ với nữ thần Eri nên bỏ công danh sữ nghiệp, cùng nàng trốn đi ở ẩn trong một ngôi làm nhỏ gần nơi rừng thiêng

Araide Mouri

Con trai Eri và Kogoro Mouri. Người đã tìm thất Ran trong rừng thiêng và đem cô về nuôi.
_______________________________________________________________________

Mong mọi người ủng hộ Fic đầu tay của mình.
HAPPY NEW YEAR

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Sunny Archangel
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Sunny Archangel



Được sửa bởi Sunny Archangel ngày Fri Jun 08, 2012 12:49 pm; sửa lần 1.
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 I_icon_minitimeWed Apr 04, 2012 11:17 am

Ko có tâm trạng nào để nói cả.
Angel99
AboutAngel99 Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 5:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 484
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 11/08/1999
Tâm trạng Tâm trạng : Ko có tâm trạng nào để nói cả.

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 5:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 484
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 11/08/1999
Tâm trạng Tâm trạng : Ko có tâm trạng nào để nói cả.

Bài gửiTiêu đề: Re: [LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE

Hay wá ak :onion35:
Thấy tội cho Ran ghê Y_Y
Không hỉu lúc nào Ran mới đc gặp Shinichi nhỉ*ngóng*
Thanks ss cái nek mau ra chap mới nhak ss em đặt hảng trc rùi đó

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Angel99
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Angel99

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 I_icon_minitimeThu Apr 05, 2012 9:23 pm

vui vẻ, hòa đồng
AboutKinomoto sakura chan Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 0:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 34
Birthday Birthday : 31/08/2001
Tâm trạng Tâm trạng : vui vẻ, hòa đồng

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 0:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 34
Birthday Birthday : 31/08/2001
Tâm trạng Tâm trạng : vui vẻ, hòa đồng

Bài gửiTiêu đề: Re: [LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE

ôi. vậy là araide bị nhốt ròy

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Kinomoto sakura chan
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Kinomoto sakura chan

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 I_icon_minitimeFri Apr 06, 2012 6:27 pm

Believe me or not? But I'll protect you, my friends
Sunny Archangel
AboutSunny Archangel Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 1:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 1:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Bài gửiTiêu đề: Re: [LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE

Sao lại bị nhốt?
Hồi xưa "nam thập lục, nữ thập tam" là lấy nhau đc rồi mà. Có khi lấy nhau còn sớm hơn nữa chứ.

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Sunny Archangel
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Sunny Archangel

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 I_icon_minitimeSun Apr 29, 2012 10:29 pm

Believe me or not? But I'll protect you, my friends
Sunny Archangel
AboutSunny Archangel Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 1:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 1:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Bài gửiTiêu đề: Chương 6

Chương 6




[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 KenhSinhVien.Net-mouri-ran-11-



Hàng mi đen nhánh nổi bật trên khuôn mặt tái xanh khẽ động đây. Đôi mắt tím bíếc dần mở ra. Ran từ từ lấy lại nhận thức của mình.Toàn thân cô ê ẩm, không nhấc nổi tay chân.
Hít một hơi thật sâu cô khẽ nhấc tay mình lên
Bàn tay trắng hồng mềm mại của cô giờ lạnh ngắt, xanh xao
Một cây trâm bằng vàng được chạm khắc tỉ mỉ, phía dưới đuôi treo lủng lẳng một cán cân công lý bằng vàng ròng, nom rất đẹp mắt
Cô nắm chặt cây trâm ấy trong tay, như nắm chính sinh mạng của mình.
Rồi nhẹ nhàng, cô buông xuôi tay mình.
Dáo dác nhìn xung quanh, Ran thấy mình đang nằm trong một căn phòng rộng lớn. Xung quanh được phủ một lớp sơn trắng tinh khiết. Căn phòng không được trang trí cầu kỳ, ngược lại rất sang trọng, tao nhã. Những chiếc cột trụ to được chạm khắc những bông hoa hồng nhẹ nhàng, tinh xảo. Các vật dụng trong phòng đều sơn màu trắng và đường viền ở ngoài màu hồng xinh xắn được bày trí một cách khéo léo.
Cô đang nằm trên một chiếc giường lớn, êm ái và ấm áp.
Két….
Cánh cửa phòng mở ra. Một bóng người bước vào
Bóng hình bé nhỏ bước đi nhẹ nhàng, uyển chuyển.
Tấm màn bằng voan trắng tinh được mở ra.
Từng tia nắng ấm áp của mùa xuân chiếu qua cửa sổ, nhảy nhót trên tấm thảm màu hồng mềm mại.
Đến bên cạnh Ran, khẽ khàng đấp lại tấm chăn cho cô.
Giờ đây, Ran nhìn kỹ vào người ấy.
Đó là một cô gái khoảng đôi mươi. Trên người vận bộ áo Tsumugi màu cam. Mái tóc đen nhánh của cô gái được búi lên cao lộ rõ khuôn mặt tròn đầy đặn, đôi mắt một mí, hàng lông mày nhạt và chiếc mũi không được cao lắm – một vẻ đẹp truyền thống của người con gái Nhật Bản. Đôi mắt tí hí ấy nhìn Ran một cách thật ấm áp:
_ Ôi, em tỉnh rồi sao? Em đã ngủ ba ngày ba đêm rồi đó. Lúc thiếu gia bế em về đây. Toàn thân em ướt sũng, sốt cao. Đến mãi bây giờ mới hạ
_ ...
Thấy Ran không nói gì, cô gái ấy vẫn vui vẻ nói tiếp:
_ Woa, em đẹp thật đấy. Lúc ngủ nhìn đã đẹp. Lúc thức còn đẹp hơn vạn lần. Đúng là một tuyệt sắc giai nhân hiếm thấy trên thế gian. So với em, các công nương đã là gì?
Ran hờ hững nhìn lên những đường nét tỉ mỉ được khắc trên trần nhà. Đẹp để làm gì khi mà ngay cả những người mình yêu thương nhất cũng không bảo vệ được? Nếu được đổi, cô muốn có sự dũng cảm, gan dạ và sức mạnh phi thường để có thể bảo vệ người mình yêu. Cô thà xấu xí còn hơn xinh đẹp mà cô đơn. Hoa tinh ư? Xinh đẹp ư? Thật là nực cười!
_ Em tên gì? – Cô gái hỏi
_ ...
_ Lin, hãy để cô ấy nghỉ ngơi – Giọng nói ấm áp của một chàng trai truyền đến
_ Vâng, thưa thiếu gia. – Nói rồi cô gái tên Lin vội vã bước ra khỏi phòng, trước khi đi, cô quay người lại nói với Ran – Đây là thiếu gia. Thôi, em ở lại nghỉ ngơi cho khỏe đi.
Rồi Lin đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép hờ cánh cửa to bằng gỗ lại.
Chàng trai ấy từ từ tiến lại gần Ran. Đôi mắt của chàng xanh thẳm – màu xanh của đại dương bao la nhìn vào Ran. Mái tóc đen nhánh, ôm sát gương mặt hoàn mỹ của chàng trai. Một nét đẹp thật nam tính mà cũng thật lạnh lùng.
Nếu đứng trước chàng trai này mà không bị si mê bởi vẻ đẹp của chàng thì đó không phải là người phụ nữ thật sự.
Nhưng, giờ Ran đang nằm trong tình cảnh như thế này thì không hơi sức đâu mà chú ý đến mấy chuyện ấy. Bây giờ, đối với Ran mà nói thì xấu hay đẹp cũng chỉ như nhau mà thôi.
_ Em khỏe hơn chưa?
_ ...
_ Hãy nghỉ ngơi đi, đừng bận tâm gì hết.
Đôi mắt tím biếc nhìn vào đôi mắt màu xanh của dại dương. Như hiểu được ý nghĩ của Ran, chàng trai nói tiếp:
_ Tôi tìm thấy em trong khu rừng. Lúc đó thấy người em ướt sũng, lại sốt cao nên tôi đã bế em về. Tôi đã cho người đi điều tra. Gần đây chỉ có một ngôi làng duy nhất. Nhưng người trong ngôi làng đã bị chết hết. Có thể em là người may mắn duy nhất còn sống. Hãy ở đây tịnh dưỡng cho khỏe.
Ran đau đớn nhìn vào chàng trai, khóe mắt cô bắt đầu ngấn nước. Cô không biết nên cảm ơn hay oán trách chàng trai này? Phải chi chàng để cô ở đó, để cô có thể chết đi thì tốt biết mấy. Cô chẳng còn thứ gì trên đời này nữa.
Thấy nỗi xúc động của trên gương mặt của người thiếu nữ, chàng trai không kìm nén nổi, nhẹ nhàng cầm bàn tay lạnh ngắt của cô nói:
_ Đừng buồn nữa. Hãy sống vì người thân của en, sống nốt quãng đời của họ. Nếu biết em như vậy thì dưới cửu tuyền họ sẽ không vui đâu. Bây giờ em nghỉ đi, nếu cần gì thì cứ gọi Lin.
Thấy người thiếu nữ trước sau vẫn im lặng, Chàng trai nhẹ nhàng đặt tay Ran xuống, đắp lại tấm chăn cho cô. Chàng đứng dậy bước ra ngoài. Gần ra khỏi cửa chàng quay lại nói:
_ Tôi là Shinichi Kudo, cứ gọi tôi là Shinichi.


[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Shinichi_kudo


Rồi chàng khép của lại, để lại người thiếu nữ lẻ loi một mình
Trong căn phòng to lớn, sang trọng
Có bóng hình cô đơn của một người thiếu nữ
Từng dòng ký ức cứ hiện về trong tâm trí cô
Ký ức về cái ngày định mệnh

Tách ...
Tách ...
Tách ...
Từng hạt nước rơi xuống, loang khắp nơi. Xung quanh ngôi làng nhuốm một màu đỏ tươi.
Tiếng la hét
Sợ hãi
Vang lên
Nhưng giờ đây...
Im lìm
Chết chóc ...
Những thi thể chồng chéo lên nhau.
Hoảng loạn
Đáng sợ

Ran sững người trước cảnh tượng mình đang nhìn.
Ngôi làng nhỏ bé, xinh tươi của cô
Bây giờ
Hoàng tàn
Tan tốc
Chuyện gì thế này? Lúc nãy vừa xảy ra chuyện gì thế?


Lúc ấy, cô thật sự rất sợ. Ngôi làng vốn thanh bình, xinh đẹp của cô giờ đây là một bãi chiến trường. Các căn nhà, ruộng nương bị ngọn lửa độc ác thiêu tàn, các thi thể nằm chồng chất lên nhau. Cô sợ, sợ lắm. Muốn chạy thật nhanh, muốn đi tìm mẹ, muốn đi tìm ba, muốn đi tìm anh hai, nhưng tại sao cô lại không nhấc được chân của mình lên? Sao người của cô lại cứng đờ như khúc gỗ cơ chứ? Từ nhỏ, cô đã được học phép thuật, được học võ, nhưng tại sao khi gặp nguy hiểm, cô lại đứng trơ người ra, không phản ứng được gì. Ngay cả bản thân của mình cũng chẳng bảo vệ được. Thât vô dụng!

Bỗng.

Một bàn tay gầy gò nắm lấy Ran

Ran đứng lặng người
_ Chạy, chạy đi Ran – Giọng người ấy khàn khàn lên tiếng
_ Mẹ!
Bà Eri đôn hậu nhìn Ran. Bà biết cho dù có kề dao ngay cổ thì đứa con gái cứng đầu này cũng không chịu bỏ đi. Bà lấy chiếc trâm cài tóc đang búi trên đầu mình. Từng lọn tóc nâu xõa xuống. Eri dúi nó vào tay Ran nói:
_ Con giữ cái này dùm mẹ được không?
_ Không. Nếu muốn thì mẹ tự giữ đi – Ran nói
Eri mỉm cười nhìn Ran. Từ cơ thể của bà phát ra một vòng hào quang sáng chói khiến Ran mờ mắt. Lúc đó, Ran thấy mình nhẹ bỗng như được nhấc lên.
Phịch
Bị một lực đẩy rất mạnh, Ran văng xa ra chỗ mình đang ngồi cùng mẹ.Ran mau chóng đứng dậy, định chạy lại chỗ mẹ đang đứng nhưng cô đã bị một nguồn lực rất mạnh cản lại. Chỉ có thể lùi, không sao tiến lại gần được.
_ Mẹ, mẹ ơi
_ Ran cho dù có chuyện gì thì con cũng phải sống. Ta yêu con, ba Mouri yêu con, anh hai cũng yêu con. Vì thế con phải sống. Con mãi là thành viên của gia đình Mouri chúng ta. Dù thế nào đi nữa...
_ Mẹ. – Ran hét lên
Một vùng sáng hiện lên
Chói mắt.
Nóng rực
Ai tiến vào trong đều sẽ bị thiêu chết
_ Mẹ ... mẹ ơi


Một lần nữa, mẹ lại đến bên cô, bảo vệ cho cô. ”Mẹ ơi, đứa con này của mẹ thật vô dụng phải không? Không thể bảo vệ được mẹ, mà bắt mẹ phải bảo vệ con. Vì cứu con mà mẹ phải chết. Mẹ, con xin lỗi. Con đã không hiểu, đã có lần thầm trách mẹ vì sao lại lừa dối con? Nhưng giờ con đã hiểu. Không cần tình ruột thịt mà mẹ vẫn thương con, vẫn che chở cho con. Con cám ơn mẹ, và con cũng thật xin lỗi mẹ”

Ran khóc nức nở, cô cầm chặt cây trâm cài tóc trong tay
_ Con hứa với mẹ, con sẽ sống
Rồi Ran chạy thật nhanh vào khu rừng thiêng
_ Con sẽ sống. Mẹ.
Vùng sáng ấy tạo ra một tiếng nổ lớn. Rồi cũng từ từ tắt lịm


Nắm chặt cây trâm trong tay như một báu vật cô khẽ nói:
_ Con sẽ sống thật tốt. Mẹ, ba, anh hai hãy yên tâm

Những tia nắng chiếu xuyên qua khung cửa, chiếu lên người của Ran như muốn sưởi ấm cho cô.
Một cuộc sống mới bắt đầu!

_ Em à, đừng làm như vậy nữa. Thiếu gia sẽ không hài lòng đâu. – Lin nói
Mặc cho sự ngăn cản của Lin, Ran vẫn cặm cụi quỳ xuống lau sàn gỗ.
Lâu đài của gia tộc Kudo tuy không lớn lắm, chừng ba trăm mét vuông với các tầng lầu và dãy nhà khác nhau, nhưng nếu lau dọn trong một ngày là điều không thể tưởng. Vì thế Ran phải dậy từ sớm, nhưng đến tối mịt như thế này mà vẫn chưa xong.
Đã hơn một tháng nay cô ở đây, mọi người đều đối xử với cô rất tốt, phục vụ cô như một nàng tiểu thư đài cát. Nhờ sự ân cần của họ, cô đã phục hồi lại sức khỏe của mình. Làn da của cô lại trắng hồng như trước, không còn tái xanh nữa. Nhưng có vẻ vết thương trong lòng cô vẫn chưa thể hồi phục được. Cô không chịu nói chuyện với ai cả, cứ suốt ngày lầm lũi, im lặng. Mặc cho những lời hỏi han, những cuộc chuyện trò cô cũng đều không nói một tiếng. Và chắc cũng vì thế, họ tưởng cô là một cô gái câm
“Thiếu gia Shinichi Kudo là một người lạnh lùng, cao ngạo” mọi người trong lâu đài thường nói như vậy. Nhưng cô lại nghĩ khác. Nếu lạnh lùng thì cậu ấy có cứu cô - một người không quen, không biết, hoàn toàn xa lạ với cậu hay không?. Đã vậy, còn dặn người hầu chăm sóc cô thật chu đáo, tử tế. Hàng ngày, cậu cũng đều đến thăm, hỏi han sức khỏe, trò chuyện với cô, an ủi cô cho dù cô không nói dù chỉ một lời. Hơn nữa, cô cũng đã thấy trái tim của cậu – nó thật đẹp với một màu đỏ tươi, không hề bị vấy bẩn bởi màu đen của tội ác. Đối với Shinichi, cô nhìn thấy rõ ở cậu một sự quyết đoán, nhân đức và cả sự cô độc.
“Đã ở đây lâu như vậy mà không làm gì thì ngại quá” Ran thầm suy nghĩ. “Ngày mai là mình đã hoàn toàn khỏi bệnh, mình sẽ bắt đầu làm việc”
Từ đó, Ran bắt đầu làm công việc như bao người khác trong lâu đài. Từ tưới hoa, quét sân, lau dọn cô cũng đều làm tất.
Thoạt đầu Shinichi nhìn cô có vẻ khó chịu, nhưng cậu lại không nói gì về việc làm của cô, chắc cậu đã chấp nhận.
Mắc dù thế, chị Lin vẫn cố ngăn cản cô, không cho cô làm việc.
_ Em à, đừng làm như vậy nữa mà, xin em đó. Thiếu gia sẽ la chị cho xem. Em đã làm việc này hơn một tuần rồi đó
_ ...
_ Xin em đấy. Nếu muốn thì ngày mai chị em mình làm tiếp. Em xem, trời đã khuya thế này rồi kìa. – Lin cố gắng nài nỉ nhưng hình như cô gái ấy vẫn bướng bỉnh không chịu nghe.
_ Dạ, xin chào thiếu gia – Lin vội vã cúi đầu chào, giọng nói có vẻ lo sợ
Đôi mắt xanh bao la của đại dương nhìn vào cô gái đang cúi đầu cặm cụi lau sàn gỗ.
_ Em thích làm việc đến thế sao? – Shinichi hỏi
_ ... – Ran không đáp lại mà vẫn cứ tiếp tục làm công việc của mình
Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuyên qua cửa sổ, chiếu lên bóng hình xinh xắn của Ran. Đêm đã khuya.
_ Lin, cô hãy tập trung mọi người trong đại sảnh.
_ Vâng ạ - Lin cúi đầu vâng lệnh, rồi vội vã đi triệu tập mọi người
Shinichi cúi người xuống, lấy tấm giẻ từ trong tay của Ran, nói:
_ Em xem, sàn gỗ này có thể biến thành gương để soi rồi đấy.
Cậu để tấm giẻ sang một bên, cầm tay kéo Ran đứng dậy:
_ Đi theo tôi
Nắm bàn tay mềm mại, Shinichi dẫn Ran đến một cái sảnh lớn. Trần nhà cao ngất, các bức tường màu vàng – màu của hoàng gia - được chạm khắc thật công phu và trang trí bằng những bức tranh cổ quý giá. Nền sàn được lót bằng thứ gỗ đắt tiền sáng bóng. Những cái cột trụ to vững chắc ngay giữa căn phòng cũng được chạm khắc một cách thật tỉ mỉ khéo léo. Trong sảnh, tất cả những người trong lâu đài đều đã có mặt ở đây.
Shinichi nhẹ nhàng thả tay Ran ra, đứng trước mặt mọi người nói:
_ Từ nay, cô gái này sẽ là người hầu riêng của ta
Những cô gái trong lâu đài nhìn Ran bằng một ánh mắt ghen tị. Shinichi nói tiếp:
_ Các việc liên quan đến ta đều do cô ấy làm. Ngoài ra, các ngươi không được bảo cô ấy làm thêm việc nào nữa. Rõ chưa?
_ Dạ vâng – Tất cả đồng thanh lên tiếng
_ Thôi được rồi, các ngươi về phòng nghỉ đi. Cả em nữa, về phòng nghỉ đi. Mai bắt đầu làm việc.
Rồi Shinichi lạnh lùng quay lưng đi.
Ran đứng ngây người ra giây lát, gương mặt cô thoáng ửng hồng khi nhớ lại cái nắm tay lúc nãy.
_ Đi về phòng đi em – Lin vừa nói vừa đẩy Ran đi về căn phòng của cô.
Vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời đầy sao. Nhẹ nhàng mỉm cười nhìn về bóng hình của chàng trai và cô gái. Một mối tình mới sắp bắt đầu!

Sớm
Khi ông mặt trời còn chưa chịu thức dậy, chiếu những tia nắng ngày xuân ấm áp xuống trần gian
Một bóng hình người thiếu nữ xinh đẹp, vận trên người mình bộ áo Tsumugi màu trắng muốt.
Tuy vận bộ áo thường dân trên người, nhưng cô gái ấy vẫn toát lên vẻ kiều diễm lạ thường.
Ran đứng trước chiếc gương to trong căn phòng của mình
Trên chiếc gương ấy phản chiếu hình ảnh mỹ lệ của người thiếu nữ, nàng đang sửa sang y phục và tóc của mình sao cho gọn gàng, chỉnh tề nhất
Đây là ngày đầu tiên cô làm việc cho thiếu gia.
Tuy công việc có vẻ như không được cao sang cho lắm nhưng
Được trả ơn người đã cứu mạng sống của mình thì còn gì bằng?
Từ khi được cứu về, cô đã muốn làm việc gì để đền đáp
Có lẽ đây là cơ hội của cô
Cô sẽ làm thật tốt
Trên chiếc gương to, một nụ cười khẽ thoáng qua trên gương mặt thanh tú cô gái
Khẽ thôi, nhưng đủ làm thế giới quanh cô phải xiêu lòng
Đôi chân nhỏ nhắn khẽ khàng lướt đi trên tấm thảm hồng mềm mại. Ran nhẹ nhàng đóng cửa căn phòng của mình.
Ngày đầu tiên làm việc của cô bắt đầu!

Soạt
Cánh cửa lớn mở ra một cách thật nhẹ nhàng
Ran bước vào một căn phòng lớn
Mùi thơm của đồ ăn lan tỏa ra căn phòng. Làm căn phòng vốn lạnh lẽo cũng trở nên vô cùng ấm áp.
Chàng trai nhắm nghiền đôi mắt màu xanh bao la của đại dương lại, yên giấc trên chiếc giường gỗ sang trọng
Ran đặt chiếc mâm cơm lên một chiếc bàn gỗ khá lớn ngay giữa phòng. Rồi đi đến khung cửa sổ, kéo chiếc màn bằng voan trắng sang một bên.
Những tia nắng chiếu xuyên qua khung cửa sổ, chiếu sáng lên khuôn mặt hoàn mỹ của chàng. Shinichi nhắm chặt mắt lại, khó chịu quay người qua bên trái. Kéo tấm chăn trùm qua đầu mình, cố xua đi những tia nắng phiền phức.
Ran khẽ mỉm cười. Nhìn điệu bộ đang ngủ này của Shinichi đáng yêu hơn nhiều so với bộ mặt lạnh lùng mà thường ngày cô gặp.
“Có lẽ thiếu gia cần ngủ thêm một chút nữa”
Ran thầm nghĩ, rồi cô nhanh chóng bước ra khỏi phòng, đóng chặt cánh cửa lại.

Lát sau, Ran quay lại, trên tay cô là một chậu nước ấm và một chiếc khăn bông mềm mại. Ran nhìn lên thì thấy Shinichi đã dậy tự lúc nào
_ Em đến rồi sao?
Ran khẽ gật đầu, rồi cô mang chậu nước lại để trên một chiếc bàn gỗ đặt bên đầu giường.
Shinichi cũng đứng dậy, bước lại bên bàn, cúi người xuống, múc từng ngụm nước lên rửa mặt. Dưới ánh sáng của mặt trời từng giọt nước còn vương trên gương mặt của Shinichi trở nên lóng lánh, huyền diệu lạ kỳ.
Ran đưa chiếc khăn bông cho Shinichi
Vùi mặt trong chiếc khăn mềm mại, Shinichi cảm thấy dễ chịu, tỉnh táo hơn thường ngày. Để chiếc khăn lên vành của chậu nước, Shinichi quay người bước đến bên bàn ăn và ngồi xuống
Trên chiếc mâm cơm bằng bạc, các món ăn được bày trí đẹp mắt, mùi thơm bốc lên nức mũi khiến người ta chảy cả nước bọt.
Một bát cơm màu trắng. tinh trộn với rong biển nori màu xanh đen làm bát cơm trở nên bắt mắt, cùng súp miso thơm lừng, nóng hổi làm bụng Shinichi trở nên cồn cào không thể chịu được.
Cậu cầm chiếc muỗng, múc từng muỗng cơm đúc vào miệng. Vị ngọt của cơm trắng cùng với vẻ ngọt thanh mát của rong biểng nori hòa quyện lại với nhau. Shinichi múc một muỗng súp misu cảm nhận được sự ấm nóng cùng với vị mặn đang trưng của miso. Chậm rãi, cậu nuốt những thứ ngon lành ấy xuống thực quản của mình.
_ Là do chính em nấu phải không?
Shinichi nhìn vào cô gái đứng kế bên mình, dò hỏi.
Từ xưa đến nay, cậu ăn không thiếu gì những thức ăn ngon
Nhưng có lẽ, đây là một bữa Choshoku tuyệt vời nhất từ trước đến nay.
Không cầu kỳ, xa hoa, ngược lại rất giản dị. Nhưng cậu cảm nhận được sự ấm áp lạ thường. Rất ấm. Rất dễ chịu
Shinichi uống tách trà ấm nóng mà Ran vừa mới rót cho cậu
Mùi hoa lan thoang thoảng dễ chịu xông vào mũi
_ Trà hoa lan à?
Ran khẽ gật đầu
_ Cách pha trà của em thật độc đáo. Nhưng ... tôi rất thích – Shinichi nói
Khuôn mặt xinh xắn của Ran thoáng ửng hồng. Lúc xưa, cô đã từng nhận được rất nhiều lời khen, nhưng có vẻ như đây là lời khen thật lòng nhất mà cô từng nhận.
Đặt tách trà xuống bàn, Shinichi nói tiếp:
_ Em quay về phòng chuẩn bị đồ đi.
Đôi mắt tím biếc nhìn Shinichi, không giấu nỗi vẻ thắc mắc
_ Chúng ta đi kinh thành.
Ran gật đầu, cô bước đến bên chiếc tủ đầu giường, bưng chậu nước và bước ra khỏi phòng
Shinichi nói với theo:
_ Nói Lin lấy cho em vài bộ Kimono.
Chiếc cửa lớn nhẹ nhàng đóng lại. Shinichi mỉm cười nhìn theo bóng cô gái, rồi cậu dùng tiếp bữa sáng của mình.

Shinichi sững người nhìn thiếu nữ đứng trước mặt mình
Người thiếu nữ có đôi mắt trong sáng to tròn màu tím biếc e ngại nhìn cậu
Cô ấy vận trên người một bộ kimono. Màu của bộ áo không rực rỡ quá như màu đỏ, cũng không quá nhạt nhòa, đó là màu hồng phấn nhẹ nhàng làm tăng thêm vẻ đẹp dịu dàng, nữ tính và có phần mỏng manh của cô gái. Trên áo là một vài bông hoa to màu trắng cùng với chiếc nơ xinh xắn màu xanh lá ở đai lưng.
Sau vài giây trấn tĩnh, đôi mắt màu xanh bao la của đại dương trở lại như xưa – lạnh lùng và kiêu ngạo. Nhưng giờ đây nó đã có thêm một phần nào ấm áp. Giống như mặt biển phẳng lặng được những tia nắng của mặt trời sưởi ấm. Thật ấm. Thật đẹp.
_ Em lên xe ngựa đi.
Shinichi vừa nói vừa tiến lại cầm chiếc túi đồ của Ran để lên xe. Rồi đỡ Ran lên chiếc xe ngựa được làm bằng thứ gỗ xoan đắt tiền.
_ Boh, khởi hành.
Vừa nói với người đánh xe, Shinichi vừa nhảy lên chiếc xe ngựa ngồi cùng với Ran.
_ Vâng, thưa thiếu gia – Người đánh xe vâng lệnh, lập tức lấy roi quất vào mông hai con hắc mã.
Hai con ngựa hí lên một tiếng, rồi cũng bắt đầu kéo xe lên đường.

Đôi mắt tím biếc nhìn những khung cảnh đang lướt qua bên ngoài cửa sổ của chiếc xe. Đã khoảng hơn một tháng nay cô không bước ra ngoài. Từng cảnh vật lướt qua trên mắt của cô. Mọi thứ xung quanh vẫn vậy. Cây vẫn xanh tốt, hoa vẫn nở, mọi sinh vật đều vui tươi dưới những tia nắng ấm áp của mùa xuân. Nhưng khác với những năm trước. Năm trước cô còn ba, Năm trước cô còn mẹ. Năm trước cô còn có anh hai và những người hàng xóm thân thiện của cô. Còn năm nay, cô chỉ có một mình. Mặt trời vẫn mọc ở hướng đông, lặn ở hướng tây. Mọi sinh vật đều tiếp tục vui sống. Nhưng cô đã mất đi những người thân yêu của mình, cũng có thể nói cô đã mất đi tất cả mọi thứ.
Đã nhiều lần, cô muốn trốn về để xem làng cô bây giờ thế nào. Nhưng cô sợ mình sẽ yếu đuối, mình sẽ khóc, mình sẽ không còn thiết sống nữa. Cô đã hứa với mẹ mình sẽ sống dù bất cứ giá nào. Vì thế cô đã không trở về
_ Đừng suy nghĩ nữa. Ngủ đi. Khi nào tới, tôi sẽ gọi em dậy – Giọng Shinichi lạnh lùng ra lệnh
Ran gật đầu rồi nhắm chặt đôi mắt mình lại, cố ngăn cho những giọt nước mắt không thoát ra ngoài.
Shinichi nhìn cô, khẽ lắc đầu. Đã hơn cả tháng rồi mà cô gái này vẫn không thể quên được những chuyện buồn đó. Ban đêm khi đi ngang qua phòng, cậu vẫn còn nghe thấy tiếng khóc của cô. Thật đau lòng!

Trưa,
Ông mặt trời treo lơ lửng trên bầu trời cao, chiếu những tia nắng nóng bỏng xuống trần gian. Tuy không gắt gỏng như mùa hè, nhưng cũng đủ làm cho người ta nóng bức.
Ran lờ đờ tỉnh dậy.
“Sao xe dừng lại rồi? Dù có nhanh đến mấy thì ít nhất cũng khoảng hai, ba canh giờ nữa mới tới”
Nhớ lại hồi xưa, lúc Ran mười tuổi. Ngày nào Ran cũng cùng mẹ Eri bay đến kinh thành. Tuy họ bay rất nhanh, chừng khoảng nửa tiếng là đến. Nhưng nếu đi với tốc độ này thì ít nhất cũng phải bảy, tám tiếng, chứ không thể nào hơn được.
Ran chợt nhớ đến Shinichi, anh ta đã biến đâu mất tiêu. Ran mở tấm rèm cửa sổ ra. Trước mắt cô hiện lên là một cái đền thờ được dựng bằng gổ. Xung quanh đền có vài người mặc áo của pháp sư, và người dân. Họ đang quỳ gối khấn nguyện
Ran đi xuống xe ngựa, bắt gặp người đánh xe
_ Tiểu thư. Tiểu thư đi đâu vậy?
Ran gật đầu chào Boh, rồi cô đi đến chổ đang thực hiện lễ tế.
_ Tiểu thư, khoan đã. Thiếu gia dặn người phải ở lại trên xe – Boh nói với theo
Vờ như không nghe thấy, Ran vẫn tiếp tục bước đên

_ Ôi, thần linh. Chúng con quỳ lạy ngài. Cầu xin ngài hãy cho chúng con thoát khỏi kiếp nạn này.
Tiếng nói của vị pháp sư vừa dứt, hàng loạt người dân pía sau đều cúi đầu vái, giọng cần khẩn:
_ Xin ngài hãy giúp chúng con.
Ran tiến lại gần người thanh niên bận bộ Karusan-bakama màu xanh dương
Mùi hoa lan thoảng thoảng lan khắp mọi nơi.
Mùi lan này át hẳn đi mùi nhang khói, hay các thức ăn dùng để tế thần linh.
Mọi người đồng nhất dừng lại ngước nhìn lên
Một thiếu nữa xinh đẹp tuyệt trần đang tiến lại gần họ.
Shinichi quay lại nhìn người thiếu nữ
Người dân trong làng không ai bảo đều quỳ xuống nói:
_ Ôi thiên thần, người đã xuống giúp đỡ chúng con sao?
Ran ngạc nhiên nhìn mọi người xung quanh. Cô thật không hiểu vì sao mọi người đều quỳ trước mình như vậy. Hơi bối rối Ran chạy về phía sau lưng của Shinichi, ánh mắt nhìn chàng có vẻ cầu cứu.
Shinichi cảm thấy khá thú vị trước những gì đang diễn ra. Cậu tằng hắng giọng nói:
_ Xin lỗi đã làm phiền mọi người. Nhưng đây là con người bình thường, không phải thần thánh.
Người dân nhìn Shinichi như một hiện tượng lạ. Cậu ta nói cô gái này không phải là thiên thần sao? Chắc bị gì rồi? Người xinh đẹp thế kia trên đời này làm gì có được? Không phải là thiên thần thì là ai đây?
Một vị pháp sư đã có tuổi nhìn vào cô gái, rồi mỉm cười nói:
_ Cô không phải là thiên thần thật sao?
Ran gật đầu thật mạnh.
Shinichi nói:
_ Vâng cô ấy không phải. Chúng tôi vô cùng xin lỗi vì đã làm gián đoạn buổi lễ.
_ Không. Không sao – Một vị trưởng lão nói – Nhưng cũng tiếc thật đấy. Cứ tưởng …
- Xin cho cháu hỏi? Buổi lễ tế này để làm gì?
Vị trưởng lão ấy nói:
_ Vì dạo này, chẳng hiểu sao, trong làng này , người dân đều bị chết cả. Không phải là dịch bệnh gì hết, vì đã mời rất nhiều thầy thuốc giỏi.
_ Chết sao? – Shinichi hỏi
_ Đúng vậy. Cả già, trẻ, lớn, bé đều không chừa một ai – Vị trưởng lão trả lời
_ Tại sao mọi người không điều tra mà lại làm buổi lễ này? – Shinichi thắc mắc
Từ nhỏ đến giờ cậu không bào giờ có ma quỷ hay thần thánh trên đời này. Mọi việc gì đều có nguyên do của nó.
_ Mọi người đều tin đây là do một con quỷ làm. Nó phá làng phá xóm từ lâu rồi. Cứ khoảng một thời gian là nó lại đến. Vì thế ta lập buổi lễ này cầu xin thần linh trừng trị nó.
Shinichi định nói gì thêm, nhưng vị trưởng lạo lại nói tiếp:
_ Cậu và cô gái này chắc là không phải người ở đây rồi. Đi đường chắc mệt lắm. Ta mời cậu và cô gái này vào làng uống tách trà được không?
_ Nhưng còn buổi lễ - Shinichi nói
_ Không sao, dù sao đã làm lễ hết một buổi sáng rồi. Nào mọ người hãy vào làng nghỉ ngơi đi. Cậu và cô gái này đi chứ?
Hơi ngập ngừng, nhưng Shinichi cũng nhận lời
_ Vậng, xin làm phiền ông.
Nói rồi cậu ra hiệu cho Ran đi theo mình.
“ Ở đây một chút để điều tra thì cũng không mất mát gì” – Shinichi thầm nghĩ.
Ran vội đi theo Shinichi. Bước chân cô có phần thẹn thùng vì ánh nhìn của mọi người xung quanh.

_ Có khi nào thần linh thử lòng mình không. Xem chúng ta có thật lòng không rồi mới giúp – Một chàng trai trong làng nói
_ Cũng có thể lắm. Chứ tôi không tin trên đời này lại có người con gái nào đẹp đến thế. _ Một người khác nói
Người dân còn đứng chỗ buổi lễ cũng gật đầu đồng ý vói hai người vừa phát biểu.
Rồi cả bọn nhìn theo bóng dáng của người thiếu nữ.

Ran và Shinichi bước đến một căn nhà nhỏ trong làng. Trong căn nhỏ nhỏ bé, các vật dụng khá cũ kĩ nhưng lại được sắp xếp ngăn nắp, sạch sẽ.
Cả hai ngồi xuống một chiếc một chiếc ghế.
Vị trưởng lão bưng bình trà vừa nấu xong đến chỗ hai người, đặt lên chiếc bàn. Rồi rót trà vào ly mời cả hai uống.
Sự ấm nóng, thơm ngon của trà bốc lên
Và cả xen lẫn mùi … máu tanh
Chỉ thoảng qua như làn gió nhẹ, nhưng Ran đã nghe thấy được.
Rõ ràng là mùi của máu.
“Có thể người dân uống nước này mà đổ bệnh chăng. Mình nghe thấy mùi máu của loài rắn độc trong tách trà này”
Ran cầm tách trà lên, đưa trước mụi, rồi đặt xuống bàn, trầm ngâm suy nghĩ
“Tuy trong đây mùi máu rất ít, có thể nói là rất khó có thể ngửi thấy được. Nhưng khi uống nước này vào người, chất độc từ từ sẽ ngấm vào cơ thể, rất nguy hiểm. Nếu mỗi ngày đều uống, chết là điều không thể tránh khỏi.”
Một nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua trên khuôn mặt xinh xắn của Ran
“Vậy là rõ rồi. Mình đã tìm ra được nguyên nhân của…”
Đang suy nhĩ Ran bỗng quay người qua nhìn Shinichi
Cậu đang cầm tách trà, đưa vào miệng và …uống!!!

~ ♥HẾT CHƯƠNG 6 ♥ ~



__________________________________________________________________________________________________________

May quá, cứ tưởng ko kịp hoàn thành chap mới rồi chứ :leaf8: :leaf8: :leaf8: . Vì bây giờ mình đang bận nên không chèn nhiều hình được . Mấy bạn thông cảm

Mình cảm thấy mình viết hơi bị xuống tay :leaf2: :leaf2: :leaf2: . Các bạn đọc rồi góp ý cho mình nha :leaf21: :leaf21: :leaf21:

Tháng 5 mình sẽ ra chap mới nhanh hơn :d

Hình như fic mình hơi bị ế thì phải :leaf9: :leaf9: :leaf9:


Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Sunny Archangel
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Sunny Archangel

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 I_icon_minitimeSun Apr 29, 2012 10:57 pm

Ko có tâm trạng nào để nói cả.
Angel99
AboutAngel99 Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 5:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 484
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 11/08/1999
Tâm trạng Tâm trạng : Ko có tâm trạng nào để nói cả.

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 5:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 484
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 11/08/1999
Tâm trạng Tâm trạng : Ko có tâm trạng nào để nói cả.

Bài gửiTiêu đề: Re: [LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE

Ss viết vẫn hay như thường à
Ss đừng lo vì fic của mình bị ế, em lun ủng hộ ss nè
Vote + cho ss. Cố gắng ra chap mới nhanh nha ss, hồi hộp+mong chap sau.

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Angel99
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Angel99

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 I_icon_minitimeThu May 10, 2012 4:31 pm

Believe me or not? But I'll protect you, my friends
Sunny Archangel
AboutSunny Archangel Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 1:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 1:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Bài gửiTiêu đề: Chương 7

Chương 7:



Ran hốt hoảng nhìn Shinichi. Nếu anh ta uống phải thì ít nhiều gì cũng đều không tốt cho sức khỏe.
Không kịp nghĩ ngợi, Ran vội vàng đưa tay đến, một tay chặn giữa đôi môi và tách trà của Shinichi, tay còn lại nắm chặt tay cầm tách trà của Shinichi lại, không để cậu uống.
Bàn tay trắng hồng mềm mại của Ran chạm vào môi của Shinichi
Dù vô tình hay cố ý thì cậu đã đặt lên bàn tay ấy một nụ hôn thật nhẹ nhàng.
Trong thoáng chốc, mặt cả hai người hôn và bị - hôn đều thoáng ửng hồng.
Shinichi cố lấy lại sự bình tĩnh của mình, đặt tách trà xuống.
Ngay lúc đó, Ran cũng thu bàn tay của mình lại, lúng túng.
Shinichi nhìn vẻ bối rối rất đáng yêu của Ran, đôi mắt của cậu thoáng cười, cậu hỏi:
_ Có chuyện gì sao?
Ran gật đầu nhìn Shinichi
_ Là chuyện gì? – Shinichi hỏi

Ran lấy một nén bạc nhỏ từ trong chiếc túi nhỏ màu hồng xinh xắn. Đây là một ít bạc mà Lin đã dúi vào tay trong lúc đang giúp cô bận bộ kimono này. Chị Lin còn dặn nhỏ:
_ Em đừng ngại, cầm theo một ít bạc để thích gì thì mua.
Cô rất cảm kích trước hành động này của Lin. Tuy chỉ là một số bạc ít thôi, nhưng cũng đủ cho thấy chị Lin quan tâm đến Ran rất nhiều. Ran bắt đầu cảm thấy ở nơi cô đang sống đã bắt đầu có không khí mà người ta thường gọi nó là “gia đình”.

Cầm nén bạc đó trên tay, Ran cẩn thận nhúng một phần của nén bạc vào tách trà.
Nén bạc óng ánh dưới ánh nắng mặt trời, sau khi bị nhúng dưới nước trà bỗng nhiên bị biến thành màu đen.
Tuy màu đen chỉ áo mỏng một lớp trên miếng bạc, nhưng đủ làm những người xung qunh phải giật thót mình
_ Làm … làm sao có chuyện đó được … lão lão …
Shinichi nhìn cẩn thận lấy nén bạc từ tay Ran, quan sát.
Nhìn nén bạc hiện ra hai màu: bạc và đen, Shinichi thầm nghĩ
“Nén bạc chuyển sang màu đen, rõ ràng là trong trà có độc. Nhưng không thể nói vị trưởng lão này đầu độc được. Vì trước giờ mình không quen lão, không gây thù chuốc quán nên lão chẳng có động cơ gì để giết. Hơn nữa, lúc rót trà, tất cả các tách trà đều giống nhau thì rất khó phân biệt, và lão cũng uống trà như mình.”
Shinichi nhìn lên vị trưởng lão đang ngồi đối diện mình
Vì trưởng lão đang lấy tay nắm hờ quanh cổ của mình, cố gắng nôn ra những thứ vừa cho vào bụng.
Shinichi thấy vậy, không nén nổi nụ cười
“Chắc chắn không phải lão ta. Vậy, có thể nào…”
Shinichi bất giác ngước lên, nhìn thấy đôi mắt tím biếc đang nhìn mình, cảm nhận được suy nghĩ của cô gái, Shinichi nhẹ nhàng nói:
_ Đừng lo, rồi sẽ tìm ra thôi
Shinichi nhìn vị trưởng lão nói:
_ Chỉ có một ít độc, không thể chết người được đâu, nhưng ông cũng phải uống thuốc giải độc đấy. Mà, ông lấy nước pha trà này từ đâu vậy?
Vị trưởng lão nghe người thanh niên kia nói vậy, cũng bớt lo lắng phần nào, lão quay người lại, ngồi chỉnh chu, mắt thoáng đỏ vì hành động lúc nãy của mình. Lão tằng hắng giọng, nói:
_ À, lão pha trà này từ nước mà con lão mới lấy về từ nguồn suối.
_ Vậy, ông có thể cho chúng tôi xem một chút được không? – Shinichi nói
_ Được chứ - Vị trưởng lão trả lời, lời vừa dút, lão đứng dậy, vẩy tay ra hiệu – Đi theo ta
Shinichi và Ran đứng dậy, đi theo lão vào một khu bếp nhỏ sau nhà. Trong bếp, củi lửa và nồi được sắp xếp gọn gàng. Ở một góc bếp có một cái lu đựng nước. Vị trưởng lão chỉ tay vào lu nước nói:
_ Đây, cái lu này dùng để đựng nước lấy từ nguồn suối, chỉ dùng để nấu nướng. Lão pha trà từ cái lu này.
Shinichi quan sát kỹ khu bếp, rồi cậu tiến lại gần cái lu. Suy ngẫm một hồi, cậu lấy một thỏi bạc trong người ra, nhúng vào nước trong lu.
Thỏi bạc khi bị nhúng vào liên chuyển sang màu đen, đậm hơn cả nén bạc hồi nãy. Shinichi quay người lại, nói với lão:
_ Nước này bị nhiễm độc rồi, ông đừng dùng nữa
Vị trưởng lão mặt tái mét, lắp bắp:
_ Bị ... bị nhiễm độc sao? Sao có thể được? Con lão mới đi lấy nước sáng nay mà.
_ Vậy, ông có thể dẫn chúng tôi đến chỗ nguồn suối được không... Chỗ đầu nguồn đó.- Shinichi nói
_ Được, để lão dẫn.
Rồi vị trưởng lão dẫn Shinichi và Ran đi vào một khu rừng.
Mùa xuân, cây lá tươi tốt hẳn lên, cây nào cũng xanh mát, hoa đua nhau khoe sắc, tỏa hương thơm ngào ngạt. Cái nắng nóng của trưa dường như biến mất trong khu rừng này.
Con đường lên đầu suối có vẻ không được bằng phẳng cho lắm nên nhiều đoạn Ran gặp một chút rắc rối vì bộ áo kimono của cô khá là ôm. Nhưng những lần ấy, Shinichi đều dừng lại giúp cô, còn nói với vị trưởng lão đi chậm lại một chút. Mặc cho những lần như vậy lão ta lại cằn nhằn:
_ Đi vậy biết chừng nào mới tới?
Róc
Rách
Róc
Rách
Tiếng suối chảy nghe thật êm tai, tạo nên giai điệu du dương cho khu rừng vào ngày xuân.

Trước mắt ba người hiện giờ là một nguồn suối. Con suối này không hẳn là lớn lắm, nhưng cũng không thể nói là nhỏ được. Xung quanh là những cây cao xanh mát làm bức tranh phong thủy ở đây thêm đẹp.
Shinichi lấy trong người mình một thỏi bạc khác, nhúng vào nước suối. Cũng giống như hai thỏi bạc trước, thỏi bạc này cũng biến thành một màu đen khi được nhúng vào nước, chỉ khác là nó đậm hơn rất nhiều.
Ran cẩn thận ngồi cạnh dòng nước suối ngắm nhìn những làn nước lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Rõ rồi, vậy mình đã đúng, ngồi ở đây nghe mùi máu tanh rõ ràng hơn nhiều.”
Ran đứng dậy, vội tìm kiếm xung quanh. Do hấp tấp chẳng may cô trượt chân suýt ngã.
Bỗng, một bàn tay rắn chắc đỡ lấy hai tay cô, còn thân người của Ran lại nằm gọn trong lòng người ấy.
Người thanh niên ấy nhìn Ran, nói:
_ Em cẩn thận ,ở đây trơn lắm.
Ran bắt giác đỏ mặt, cúi mặt xuống, lúng túng thoát ra khỏi người Shinichi. Cô tiếp tục len lỏi theo dòng suối chảy, ngược lên chỗ đầu nguồn suối.
Shinichi thấy vậy liền đi theo, cậu vừa đi, vừa quan sát xung quanh.
Đến một chỗ có một bụi cây, các lá của bụi cây mọc xum xuê, nhiều đến nỗi che gần một phần hai bề ngang của dòng suối.
“Càng ngày mùi máu tanh càng rõ hơn” – Ran thầm nghĩ
Ran định bước lại bụi cây thì đã bị Shinichi ngăn lại. Cậu nói:
_ Để tôi.
Rồi cậu bước lại gần bụi cây, cẩn thận vạch ra xem thì thấy ...
Vị trưởng lão nãy giờ vẫn lặng lẽ đi theo bóng hai người, lão nhìn thấy Shinichi đứng gần bụi cây, vạch ra xem, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười kiêu hãnh. Không kìm nổi sự tò mò, lão ước lại gần Shinichi, nói:
_ Tránh ra cho lão xem với.
Vị trưởng lão sững người trước vật mà mình nhìn thấy được.
Toàn thân lão run lên bần bật.
Rắn
Là một con rắn độc khá to nằm chết tại đó, máu của nó vẫn còn loang ra ngoài dòng suối.
Hai răng của lão đánh vào nhau cầm cập, lão nói:
_ Rắn độc.
Shinichi nhìn lão, gật đầu nói:
_ Phải, là rắn độc. Con rắn này hình như đang trườn trên bụi cây này trong lúc đang bị thương, rồi rơi xuống đây mà chết. Máu và nọc độc của nó hòa chung với nhau rồi loang dần ra khắp khu suối. Người dân lấy nước suối tại đây sử dụng rồi bị nhiễm độc rắn. Chất độc không nặng lắm, nhưng do sử dụng nước có nhiễm độc hàng ngày mà chết. Ông xem, máu của nó hầu như đã không còn chảy ra nữa, chỉ lâu có vài giọt còn đọng lại, chứng tỏ nó đã nằm đây hơn cả tuần rồi.
Vừa giải thích xong cho vị trưởng lão hiểu, Shinichi tìm một cành cây to để vớt xác của con rắn lên đặt lên bờ suối
Sau vài phút “truyền tải” hết được những lời chàng thanh niên vừa nói vị trưởng lão gật đầu, rồi hỏi:
_ Vậy làm sao để nước không còn nhiễm độc nữa?
Shinichi vừa đỡ vị trưởng lão sắp đứng không nổi nữa vào một gốc cây vững chắc, vừa suy nghĩ

Ran thận trọng bước vào trong bụi cây nhẹ nhàng ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt ngón tay trỏ và ngón tay giữa của mình lên mặt nước.

_ Ran, con có một tâm hồn thuần khiết, trong sáng mà ít ai có được, vì vậy mẹ muốn con học loại phép này – Bà Eri nhìn Ran nói
_ Học phép gì hả mẹ? – Một cô bé khoảng chừng mười hai tuổi nhìn người mẹ xinh đẹp của mình.
_ Là phép thuật có thể thanh tẩy hết mọi thứ, làm sạch đi những thứ bị vấy bẩn.
_ Vậy làm sao con có thể học được nó? – Cô bé nhìn người mẹ hỏi
_ Khi tâm hồn của con thật sự trong sáng, không có một áng mây đen, và hơn hết, con thanh tẩy chúng vì một sự nghiệp cao cả, vì mọi người.
Có thể lúc đó cô chưa hiểu rõ sự nghiệp cao cả ra sao, nhưng cô cũng cảm nhận thấy được tầm quan trọng của loại phép mới này và sự hy vọng mà người mẹ thân yêu đặt vào cô.
Và từ đó, cô bắt đầu học cách thanh tẩy, làm bùn nhơ cũng trở thành nguồn nước trắng trong.


Ran cố gắng tập trung đầu óc của mình lại.
Cô bỗng nghĩ đến những người dân khi uống nước độc này
Rồi cô nghĩ đến cảnh những thi thể nằm bất động trên sàn.
Những con người bị mất người thân của mình
Cô bất chợt nhớ đến mình
Cô đã cảm nhận được nỗi đau mất mát - mất đi những người quan trọng trong cuộc đời mình.
Cô không muốn ai cũng đau khổ như mình.
Những giọt nước mắt bỗng lăn dài trên má, rơi xuống dòng nước suối.
Lúc đó, một vầng sáng phát ra từ ngón tay đang để trên mặt nước của Ran, và ánh sáng lấp lánh của giọt nước mắt đang rơi xuống.
Vầng sáng ấy cứ lan dần lan dần ra khắp nguồi suối. Tạo nên một thứ ánh sáng diệu kỳ bao bọc quanh con suối.
Làn nước giờ đây trong veo đến nỗi ta có thể nhìn được những viên sỏi nhỏ bé dưới đáy. Mùi hương thanh mát của nước suối tỏa ra khắp nơi, khiến mọi người thấy lòng mình cũng trở nên thư thái.
Ran đứng dậy, bước ra khỏi bụi cây, lấy bàn tay mềm mại lau đi những giọt nước mắt. Cô cảm thấy mình hơi bị choáng. Có lẽ là do lúc nãy cô đã sử dụng pháp lực hơi nhiều.
Ran loạng choạng bước lại gần chỗ Shinichi đang đứng.
Đứng kế bên Shinichi là vị trưởng lão, lúc này lão ta khá bình tĩnh trở lại rồi. Và còn một vị cũng khá lớn tuổi, bận y phục của pháp sư. Chẳng hiểu vị pháp sư này đến lúc nào cả?
_ Đây là con rắn chúa. Muốn nó không còn phá phách nữa thì phải làm lễ chôn cất nó đàng hoàng. – Vị pháp sư nói.
Bất chợt vị pháp sư ấy ngước lên nhìn Ran. Nhìn cô một cách thật chăm chú, như muốn nhìn xuyên qua người cô. Vị pháp sư từ từ tiến lại gần Ran.
Thấy vậy Ran sợ hãi lùi bước, bước đi của cô loạng choạng. Không may chận dậm phải một cái hố. Nhanh như cắt, cô liền nhảy ra ngay khỏi cái hố đó, quay lại nhìn.
Từ cái hố, những thân hình dài như sợi dây, uyển chuyển trườn lên, nhe những cái răng nanh đáng sợ.
Những người đứng xung quanh hoảng hồn.
Đó là ổ rắn.
Nguy hiểm hơn cả, đó là một ổ rắn độc.
Ran đứng chết trân tại chỗ, cô vô cùng sợ hãi.
Shinichi nhanh chóng trấn tĩnh lại, bước lại chắn trước người con giá đang sợ hãi.
_ Đứng yên – Shinichi nói – Rắn sẽ không tấn công nếu ta không chuyển động.
Ran sợ hãi nắm chặt lấy áo người con trai đang đứng chắn trước mình. Cô không được sợ hãi. Không được. Cô cần bình tĩnh lại. Cô đã học cách bảo vệ mình. Và giờ cô cần áp dụng nó.
Ran bình tĩnh lại, thực sự thì đứng sau lưng người con trai ấy, được người ấy bảo vệ, cô thật sự yên lòng. Cô vận hết pháp lực có trong người mình, tạo ra một kết giới ngăn chặn giữa bốn người họ và bọn rắn
Những con rắn trườn dài trên mặt đất, cô gắng tiến lại gần chỗ bốn người họ. Nhưng dường như, chúng bị một thứ gì đó có năng lực rất mặt ngăn lại. Vài con gan lỳ vẫn trườn tới, kết quả là bị bỏng hết cả phần da thịt. Bọn rắn sợ hãi, trườn chạy đi hết.
Lúc này, Ran vô cùng mệt mỏi. Thân hình cô mềm nhũn, chân tay bủn rủn không còn đứng nổi nữa. Là do cô sử dụng pháp lực quá sức mà ra. Từ từ cô ngã xuống mắt đất.
Một bàn tay rắn chắc bế Ran lên, ép mặt cô vào lồng ngực vững chãi của mình.
Cảm nhận được sự nóng ran từ thân nhiệt của cô gái, Shinichi nói:
_ Chúng ta về.
Vị pháp sư lại gần Ran, ông đã nhìn thấy hết được những việc mà cô làm, ông nói:
_ Chàng trai, con không nên dính líu đến cô gái này. Cô ta không phải là người bình thường. Hãy giao cô ấy cho ta.
_ Không – Shinichi lạnh lùng đáp trả
_ Được, nếu vậy thì hãy cẩn thận, cô ta sẽ mang rắc rối và vận xui đến cho cậu. Nhớ lời ta nói đấy! – Vị pháp sư nói.
Vị pháp sư nhìn vào cô gái mà Shinichi đang bế trên tay nói:
_ Yêu nữ, chớ có hại người!
Rồi quay người bước đến chỗ xác con rắn chúa.
Vị trưởng lão bước lại gần Shinichi nói:
_ Để tôi đưa cậu về.
_ Không cần, tôi nhớ đường. Ông ở lại đây xử lý các việc còn lại đi. Ổ rắn độc cũng nên dời đi, để như thế thì sẽ rất nguy hiểm cho những đi lấy nước.
Rồi cậu lạnh lùng bước đi.
Dưới ánh nắng của hoàng hôn, một chàng thanh niên đang bế một người thiếu nữ xinh đẹp trên tay mình. Ánh mắt màu xanh bao la của đại dương kiên định, bước đi của chàng vững mạnh, không hề tỏ ra mệt mỏi.
Khung cảnh ấy, thực sự, rất đẹp!


~ ♥ HẾT CHƯƠNG 7 ♥ ~



________________________________________________________________________________________________



Hình như chap này hơi ngắn thì phải?
Bắt đầu từ bây giờ mình đã thi xong, nên chắc chắn chương mới sẽ ra nhanh hơn, nội trong tuần sau sẽ cố gắng có.
Và bây giờ chắc cũng gần nghỉ hè rồi => thời gian lướt web nhiều hơn => các bạn nhớ cmt cho mình nha
Yêu mọi người nhiều :leaf3: :leaf3: :leaf3:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Sunny Archangel
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Sunny Archangel



Được sửa bởi Sunny Archangel ngày Mon May 14, 2012 11:13 am; sửa lần 2.
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 I_icon_minitimeThu May 10, 2012 5:32 pm

Ko có tâm trạng nào để nói cả.
Angel99
AboutAngel99 Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 5:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 484
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 11/08/1999
Tâm trạng Tâm trạng : Ko có tâm trạng nào để nói cả.

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 5:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 484
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 11/08/1999
Tâm trạng Tâm trạng : Ko có tâm trạng nào để nói cả.

Bài gửiTiêu đề: Re: [LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE

Oh vậy là có chap mới rồi a
Ta ham hố vô xem
Chap này hơi ngắn nhưng vẫn khá là hay đó ss
Tuần sau ss nhớ ra chap mới nha :onion11:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Angel99
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Angel99

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 I_icon_minitimeSun May 13, 2012 8:37 pm

Believe me or not? But I'll protect you, my friends
Sunny Archangel
AboutSunny Archangel Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 1:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 1:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Bài gửiTiêu đề: Chương 8

Chương 8:


[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Ran-shinichi-ny

Ran mở mắt tỉnh dậy.
Vẫn là khung cảnh quen thuộc mà hơn cả tháng nay cô đều nhìn thấy chúng khi tỉnh giấc.
Cô gượng dậy, ngồi trên chiếc giường êm ái của mình.

_ Tỉnh rồi sao.

Một chàng trai cao to bước lại cô, chàng trai cúi người xuống, đôi mắt màu xanh bao la của đại dương nhìn thẳng vào đôi mắt tím của cô. Một tay của chàng đặt trên vầng trán thanh cao của cô, một tay đặt lên trán của mình. Rồi chàng đứng thẳng người dậy, nói:

_ Hết sốt rồi

Shinichi tiến lại chiếc ghế gỗ, thong thả ngồi xuống. Cậu nhìn vào cô gái đang ngôi trên giường, nói:

_ Tôi đưa em theo để em chăm sóc tôi, ai ngờ tôi lại phải chăm sóc lại em.

Nghe được câu nói này, Ran chỉ biết đỏ mặt ngượng ngùng. Đúng như lời thiếu gia nói. Cậu đưa cô đi theo để cô hầu hạ, chăm sóc cậu. Ai dè cô lại ngã bệnh đến nỗi không nhớ làm cách nào mà mình trở về đây được nữa. Không chăm sóc được thì thôi, lại còn bắt thiếu gia chăm sóc ngược lại mình. Thật xấu hổ!
Ran nhìn Shinichi, đôi mắt tím biếc ánh lên vẻ cảm kích.
Shinichi phớt lờ cử chỉ đó của Ran, lạnh lùng đứng dậy bước ra khỏi phòng cô, nhưng lại không quên lời dặn dò:

_ Nghỉ ngơi đi.

Rồi cậu đóng cánh cửa lại.


Ran ngước nhìn lên các kệ sách cao ngất ngưỡng. Dường như mọi sự quyết tâm của cô đều bị những quyển sách ấy đè bẹp cả.
Bây giờ trời đã vào hè, khí hậu khá oi bức. Nhưng Ran lại quyết định đi dọn dẹp đống sách này.
Cô chắc chắn rằng thiếu gia Shinichi là một con mọt sách chính hiệu, chứ như cô thì chỉ cần đọc một sách đã ngán tới tận cổ chứ nói chi nguyên cả một thư phòng như vậy. Chưa nói đến việc thư phòng của gia tộc Kudo này chắc còn lớn hơn cả thư phòng trong cung điện của nhà vua chứ chẳng chơi.

_ Trời ạ! Thiếu gia đọc chi mà nhiều sách dữ vậy. Mà sao đọc sách nhiều mà anh ta nói kiệm lời phát sợ - Ran lầm bầm trong miệng khi nhìn thấy “nhiệm vụ” của mình.


_ Ắt xì!!!

Đặt quyển sách trên tay mình xuống chiếc giường cậu đang ngồi. Shinichi đứng dậy và bước lại gần cửa sổ, nhìn ngắm cảnh vật xung quanh.

“Trời hôm nay nắng gắt, chắc bị cảm.”

Rồi cậu quay về chiếc giường của mình, cầm quyển sách và đọc tiếp


_ Thôi, mình đành cố gắng vậy. – Ran vừa nói vừa bắt tay vào công việc của mình

Đầu tiên cô lấy từng quyển sách ra lau, rồi lau kệ sách, sau đó sắp xếp ngăn nắp lại các quyển sách vào kệ.
Công việc tưởng chừng đơn giản nhưng lại mất rất nhiều thời gian.
Trời đã vào khuya.
Ánh sáng của trăng sao chiếu qua khung cửa sổ, chiếu lên bóng hình của cô hầu gái chăm chỉ.

_ Vậy là chỉ còn hai kệ sách nữa thôi là xong việc rồi. – Ran vui mừng nói.

Ran bắc chiếc thang được làm bằng gỗ chắc chắn để lau kệ sách trên cao. Sau khi lau dọn xong xuôi chiếc kệ, cô nghĩ

“Sao chiếc kệ này cách xa cái kệ sách đằng kia dữ vậy.”

Một ý nghĩ chợt thoáng qua đầu của Ran, cô phi thân bay đến chiếc kệ ở đằng xa để mà lau chùi. Cô mong mau hoàn thành sớm công việc này để về nghỉ ngơi.
Đang bay chưa được nữa đoạn đường thì
Cạch
Chiếc cửa của thư phòng bỗng mở ra, một bóng hình cao lớn lạnh lùng bước vào
Ran hốt hoảng giật bắn cả mình. Rồi thân hình nhỏ bé của cô đang từ từ rơi xuống
Cô nhắm tịt đôi mắt của mình lại
Rầm!!!

“Mình không sao” – Cô tự nhủ

“Sao lại không đau như mình nghĩ ta” – Ran có phần hơi thắc mắc.

Cô mở toang đôi mắt của mình ra thì nhận thấy cô đang nằm trên một người.
Đó là một chàng trai có thân hình to cao, khuôn ngực rắn chắc, mái tóc đen nhánh ôm sát gương mặt hoàn mỹ, và đôi mắt màu xanh bao la của đại dương.
Đó là thiếu gia!!!
Ran bối rối ngồi dậy, rồi dịch người sang kế bên, lấy tay đỡ thiếu gia. Đôi mắt tím biếc ánh lên phần thẹn thùng xen lẫn lo lắng.

_ Tôi không sao – Shinichi ngồi dậy, nói.

_ Em đúng là hậu đậu, lần sau không nên leo trèo nữa, nếu lúc nãy không có tôi thì nguy to rồi.

Ran nhìn Shinichi với ánh mắt có phần hơi ngạc nhiên. Cậu ta không những không trách mắng cô cái tội biến mình thành cái chỗ tiếp đất bất–đắc–dĩ mà ngược lại con quan tâm đến cô.

“Thiếu gia thật tốt” – Cô nghĩ thầm

Bất giác cô nở nụ cười thật tươi nhìn Shinichi. Ngoại trừ gia đình ra, cô chưa thấy ai quan tâm đến mình như thế.
Shinichi lặng người trước nụ cười không-thể-nào-đẹp-hơn của cô gái này. Nhưng cậu nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng của mình. Cậu chống hai tay xuống đất để đứng dậy.
Khi thấy như vậy, Ran liền đỡ Shinichi đứng lên
Cậu gạt tay ran, lạnh lùng đi ra ngoài phòng
Ran thấy vậy chỉ cúi gập người chào

“Cảm ơn thiếu gia” - Cô thầm nói.

_ Nghỉ đi, đừng làm nữa – Shinichi nói rồi cậu đi ra khỏi phòng


Làn gió mùa thu nhè nhẹ lướt qua khung cửa sổ, đi vào căn phòng ngủ sang trọng
Mùi thơm và sự ấm nóng của thức ăn bốc lên, lan tỏa khắp căn phòng.

“Sao giờ này rồi mà thiếu gia vẫn chưa về? Mình đã làm xong buổi tối rồi.” – Ran thầm nghĩ

Người thiếu nữ vận bộ áo Tsumugi màu hồng khẽ khàng đi trên chiếc thảm mềm mại, bước đến khung cửa sổ.
Thời tiết mùa thu se lạnh, từng làn gió bay qua kéo theo những chiếc lá vàng rơi xuống.
Mặt trằng tròn vàng vặc ban phát những tia sáng xuống nhân gian
Ánh sáng của mặt trăng không rực rỡ như ánh mặt trời. Ánh sáng đó dịu dàng, thanh khiết soi sáng khắp nơi trong màn đêm tĩnh mịch.
Ran chán nản ngồi xuống chiếc giường gỗ sang trọng. Hôm nay, hình như có một vụ áng ở kinh thành cần thiếu gia Shinichi giải quyết. Trước khi đi, cậu đã dặn Ran không cần chờ mình về, cứ đi nghỉ trước đi.
Nhưng, cô lại không muốn thế. Thiếu gia đã đi cả ngày sẽ rất mệt mỏi, đi về khuya vậy chắc chắn là rất đói.Vì vậy, cô đã chuẩn bị bữa ăn tối này cho Shinichi.
Thế nhưng, trời đã khuya thế này rồi mà cậu ta vẫn chưa về thì thật lạ.
Ran cứ ngồi chờ mãi trong căn phòng của Shinichi
Làn gió đêm nhè nhẹ đưa cô vào giấc ngủ

Soạt
Cách cửa lớn mở ra.
Một chàng trai lạnh lùng bước vào.
Ánh mắt màu xanh bao la của đại dương lộ rõ vẻ mệt mỏi
Shinichi bước vào phòng mình rồi nhẹ nhàng đó cửa lại
Trên chiếc giường gỗ sang trọng của Shinichi giờ đây đang có bóng hình bé nhỏ của người thiếu nữ xinh đẹp.
Cô đang ngủ, đôi mắt tím biếc thường ngày giờ nhắm nghiền lại.
Shinichi tiến lại gận cô gái, thấy cô ấy đã ngủ say. Cậu khẽ lắc đầu, rồi kéo tấm chăn lên đắp cho cô gái.

_ Đồ ngốc! Sao không về phòng mình mà ngủ - Shinichi thầm mắng

Shinichi nhìn lên chiếc bàn gỗ khá to đặt ngay giữa phòng mình.
Trên chiếc bàn gỗ là một mâm cơm khá thịnh soạn. Tuy thức ăn đã nguội hẳn rồi, nhưng vẫn còn trông rất bắt mắt
Shinichi ngồi lên bàn, và bắt đầu thưởng thức bữa ăn khuya của mình.

Ran mở mắt từ từ tỉnh dậy.

“Khung cảnh này không lạ mà cũng không quen” – Cô thầm nghĩ – “Mà hình như đây đâu phải là phòng của mình”

“Không phải phòng của mình” – Ran giật bắn người dậy, nhìn ngó xung quanh.

_ Tỉnh rồi sao? – Một giọng nói lạnh lùng vang lên

Ran quay mặt sang chỗ phát ra tiếng nói thì thấy một chàng trai đang ngồi trên chiếc ghế kế bên chiếc bàn gổ khá lớn ngay giữa phòng. Không để ý tới ánh mắt ngượng ngùng của Ran, chàng trai ấy lạnh lùng nói tiếp:

_ Đã bảo không cần đợi tôi về

Ran nhìn vào Shinichi, đôi môi nhỏ xinh mấp máy định nói điều gì, nhưng lại thôi.
Shinichi vờ như không để ý đến những hành động Ran làm, nói:

_ Tôi đói rồi.

Ran như sực tỉnh trước lời nói của Shinichi. Phải rồi, cô chưa làm bữa sáng cho thiếu gia. Ran nhanh chóng bước ra khỏi giường, xếp tấm chăn lại và bước ra khỏi phòng chuẩn bị bữa sáng.
Ánh sáng mặt trời ngày thu vui vẻ tỏa sáng khắp mọi nơi trên lâu đài của gia tộc Kudo.


Lập đông.
Từng đợt gió phương Bắc thổi sang lạnh đến thấu xương
Ran đang ngồi trong căn phòng của mình, khéo léo khâu từng mũi kim cho chiếc áo ấm. Chỉ còn một vài mũi nữa là cô đã hoàn thành xong. Thời tiết đã lập đông, khí trời bắt đầu lạnh. Nghe nói, mùa đông năm nay sẽ lạnh hơn năm trước gấp mấy lần. Vì thế, cô đan chiếc áo này mong sẽ giữ ấm cho thiếu gia, dù chỉ một phần nhỏ thôi.
Ran khẽ mỉm cười khi nhìn thấy thành phẩm của mình. Cô vui vẻ nghĩ đến cảnh thiếu gia măc nó.
Chiếc áo đã hoàn thành xong. Ran mang chiếc áo đến phòng của Shinichi

_ Woa, chiếc áo phu nhân gửi tặng thiếu gia thật đẹp. Phu nhân đúng là có mắt thẩm mỹ - Lin nói

Nhưng đáp lại lời nói ấy chỉ là tiếng im lặng. Lin không nói gì thêm chỉ chào thiếu gia rồi xin phép ra ngoài.

_ Tiểu thư đứng ngoài đây khi nào thế? – Lin hỏi khi nhìn thấy Ran ở ngoài cưa phòng

Ran chỉ lặng lẽ lắc đầu, đôi mắt cô ánh lên nỗi buồn man mác

_ Vào đi – Shinichi lạnh lùng nói

Ran gật đầu chào Lin rồi bước vào phòng, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.
Ran nhìn vào chiếc áo mà Shinichi đang bận.
Đó là chiếc áo màu xanh đen bằng vải nhung ấm áp. Chiếc áo đó được khoác trên thân người hoàn mỹ của chàng trai càng tăng thểm vẻ đẹp quý phái, sang trọng
Ran giấu chiếc áo của mình đem đằng sau lưng
Chiếc áo cô may màu xanh lá đậm, chất liệu tầm thường cùng với những mũi kim bị lỗi đường. So với chiếc áo sang trọng kia, thì chiếc áo của mình may đúng là một trò cười. Ánh mắt của cô thoáng chút thất vọng

_ Sao vậy – Shinichi nhìn vào Ran và hỏi thăm

_ Đưa chiếc áo đó cho tôi – Shinichi nói, giọng điệu ra lệnh

Ran chần chừ không muốn đưa, nhưng nhìn thấy ánh mắt cương quyết của thiếu gia, cô đành vâng lệnh.
Shinichi cởi chiếc áo khoác do mẹ anh gửi tặng ra, mặt chiếc áo của Ran vào. Tuy chiếc áo này không đẹp bằng chiếc áo kia, nhưng nó mang lại cho anh sự dễ chịu và ấm áp lạ thường.

_ Tôi sẽ bận chiếc áo này, cảm ơn em

Ran nhìn Shinichi, đối mắt tím ánh lên vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
Mùa đông năm đó, khí hậu lạnh cắt da cắt thịt. Nhưng trong lâu đài của gia tộc Kudo có sự ấm áp lạ thường…

Đông đi, xuân về.
Những tia nắng ấm áp của mùa xuân soi sáng khắp mọi nơi.
Trong lâu đài của gia tộc Kudo, một cô gái chừng hai mươi mấy tuổi, gương mắt hốt hoảng chạy vào phòng của một chàng trai. Lin nhìn vào gương mặt lạnh lùng của thiếu gia, nói:

_ Tiểu thư … biến mất rồi!


~ ♥ HẾT CHƯƠNG 8 ♥ ~

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Sunny Archangel
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Sunny Archangel

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 I_icon_minitimeSun May 13, 2012 9:22 pm

Ko có tâm trạng nào để nói cả.
Angel99
AboutAngel99 Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 5:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 484
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 11/08/1999
Tâm trạng Tâm trạng : Ko có tâm trạng nào để nói cả.

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 5:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 484
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 11/08/1999
Tâm trạng Tâm trạng : Ko có tâm trạng nào để nói cả.

Bài gửiTiêu đề: Re: [LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE

Vậy là có chap mới cho em đọc rùi, hì
Không hiểu Ran đi đâu nhỉ?
Hồi hộp chờ chap mới của ss :leaf21:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Angel99
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Angel99

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 I_icon_minitimeThu May 17, 2012 6:50 pm

Believe me or not? But I'll protect you, my friends
Sunny Archangel
AboutSunny Archangel Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 1:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 1:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Bài gửiTiêu đề: Chương 9

Chương 9:




Mùa xuân đến trên vùng đất mặt trời mọc
Vạn vật như bừng tỉnh khỏi giấc mộng mùa đông
Cây cối đâm chồi, nảy lộc. Hoa khoe sắc thắm, Chim ríu tít khắp nơi tạo nên âm hưởng cho giai điệu mùa xuân tươi vui
Trong lâu đài của gia tộc Kudo,
Một cô gái chừng khoảng hai mươi mấy tuổi, bận bộ áo Tsumugi màu cam, gương mặt hốt hoảng. Cô cầm bức thư trong tay, chạy vào một căn phòng sang trọng của một chàng trai. Lin nhìn vào gương mặt lạnh lùng của chàng trai đó, nói:

_ Tiểu … thư .. biến … mất … rồi!

Đôi mắt xanh lạnh lùng nhìn Lin, như muốn nói cô hãy binh tĩnh lại mà nói, không nên lắp ba lắp bắp như thế.
Lin nhìn thấy như vậy liền hiểu ý, cô cố gắng bình tĩnh lại, nói:

_ Thưa thiếu gia, tiểu thư biến mất rồi.

_ Khi nào – Shinichi hỏi, ánh mắt màu xanh bao la của đại dương bỗng chốc xao động.

_ Thưa thiếu gia, sáng nay thấy tiểu thư thức dậy trễ nên tiểu nữ vào định gọi, nhưng vào phòng lại không thấy ai hết. Chỉ thấy bức thư này trên bàn. – Lin nói xong liền đua bức thư cho Shinichi xem

Shinichi nhận lấy bức thư từ tay của Lin và mở ra xem. Trong bức thư ấy còn vương vấn mùi của loài lan tím, nét chữ mềm mại, uyển chuyển hiện lên

Gửi thiếu gia Shinichi Kudo,

Đến lúc thiếu gia đọc bức thư này, chắc chắn rằng em đã đi xa rồi. Mắc dù hiện giờ em cũng đã không còn nơi nào để đến nhưng …em vẫn phải đi. Em rất muốn thăm một nơi, cho dù nó sẽ gợi lại cho em bao kỷ niệm buồn.
Em đã hứa với một người rằng, dù thế nào đi nữa em cũng phải sống. Thất bất công phải không? Khi mà em không được đi cùng với những người mà em yêu thương.
Thiếu gia biết không? Từ lâu em đã xem đây là ngôi nhà thứ hai của mình. Nơi đây cho em tình yêu thương, sự quan tâm từ mọi người. Ngay cả thiếu gia nữa, cho dù thiếu gia luôn tỏ ra vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng em vẫn cảm nhận sau trong tâm hồn của thiếu gia là một trái tim ấm áp. Chắc thiếu gia khi đọc đến dòng này sẽ tức giận lắm đúng không nào? Nhưng thiếu gia hãy sống vui vẻ, hạnh phúc lên nhé.
Lúc đầu, em cảm thấy rất hận thiếu gia đấy. Em hận thiếu gia tại sao người lại cứu em làm gì? Sao không để em lại nơi ấy, chết quách đi cho xong? Để em sống một mình trên đời này liệu có ác lắm không?
Và bây giờ, em lại phải cảm ơn thiếu gia. Cám ơn người đã cứu em sống. Thật mâu thuẫn lắm phải không nào? Nhưng em đã nhận ra, tính mạng của mình thật đáng quý biết bao. Có bao người mong được sống như thế, tại sao mình lại không biết quý trọng chứ? Mẹ của em, ba của em, anh hai của em đã hi sinh để cho em được sống, vì thế em phải sống thay cho họ. Em phải sống để trả ơn cho họ - những người cho em sự sống này. Phải sống thật tốt.
Thiếu gia, người hãy sống tốt nha. Không có em, người vẫn phải ăn uống đầy đủ, chú ý giữ ấm vào lúc chuyển mùa đó..
Thiếu gia gửi lời giùm em đến chị Lin rằng: “ Em xin cảm ơn chị đã chăm sóc em như đứa em ruột của mình. Em chúc chị sống thật tốt.”
Thiếu gia không cần lo lắng cho em đâu. Vì em sẽ sống thật tốt mà
Người cũng phải sống thật tốt nha.
Nếu người có áy náy vì những ngày qua em làm việc không công thì ... người cứ xem là em làm việc trả ơn cho người nhé.
Cuối cùng em xin cảm ơn và cũng thật xin lỗi người
Chúc thiếu gia sống thật hạnh phúc

Người mang ơn của thiếu gia.
Ran Mouri


Đọc xong những lời mà cô gái tên Ran Mouri kia vừa viết, trong người Shinichi hiện lên một mớ cảm xúc hỗn độn. Nhưng nổi trội nhất vẫn là sự giận dữ và yêu thương. Cô gái này tuy không nói nhiều với cậu, thậm chí là không nói một lời nào cả, nhưng cô ấy luôn quan tâm, chăm sóc cho cậu. Những hành động cho dù chỉ biểu hiện qua đôi mắt màu tím biếc trong sáng kia cũng đủ làm cho cậu ấm lòng hơn. Vậy mà giờ cậu mới biết những việc ấy chỉ là những hành động để “trả nợ” thôi sao? Ran Mouri thật quá xem thường Shinichi Kudo này.
Shinichi cất bức thư vào trong phòng, vội vàng chạy ra sân, leo lên lưng ngựa và phóng vào khu rừng thiêng.

_ Thiếu gia, người đi đâu vậy? – Lin vội hỏi theo, nhưng bây giờ đáp lại cô chỉ là tiếng vó ngựa đang xa dần ...


Shinichi vượt ra cánh rừng xa xôi, đến một vùng đồng cỏ xanh mướt. Nơi đây đã từng có một ngôi làng nhỏ xinh, nhưng qua trận cuồng quét của một lũ cướp giết người không nương tay, ngôi làng trở thành một vùng đất hoang.vu, không một bóng người. Có chăng chỉ là những chú thỏ nhỏ nhắn, những chú chim bay lượn trên bầu trời cao, và sức sống mạnh mẽ của loài cỏ dại.
Dưới ánh nắng của mùa xuân, vùng đất trở nên sinh động hơn rất nhiều.
Shinichi nhìn xung quanh, nhưng cậu chẳng thấy bóng hình xinh đẹp của người thiếu nữ ấy.

“Vậy, chỉ có thể ở nơi đó” - Cậy thầm suy nghĩ, rồi phóng ngựa chạy thật nhanh vào rừng.


Mùa xuân đến, khu rừng thiêng như mặc một bộ áo mới lên người, xinh đẹp vô cùng, lộng lẫy vô cùng. Nơi đâu cũng có sắc xanh của cây cối, màu xanh của nước và bầu trời, cùng với những gam màu rực rỡ của loài hoa đang đua nhau khoe sắc.
Dưới gốc cây bồ đề cổ thụ, có bóng dáng của một người thiếu nữ kiều diễm cực kỳ. Làn da trắng hồng mịn màng của người thiếu nữ ấy đối lập hoàn toàn với suối tóc đen huyền ảo của cô. Đôi mắt bồ câu sâu to tròn màu tím biếc với hàng lông mi dày cong vút, đôi lông mày lá liễu thanh cao, chiếc mũi dọc dừa, đôi môi hình trái tim hồng phớt như cánh hoa anh đào. Tất cả những đường nét tuyệt mỹ ấy được sắp đặt hoàn hảo trên gương mặt trái xoan thanh tao làm tăng thêm nét đẹp ngọt ngào khiến người ta mê muội.
Người thiếu nữ ấy ngồi tựa lưng vào gốc cây cổ thụ. Đôi mắt tím ánh lên nỗi buồn man mác.

_ Thì ra là em ở đây – Một giọng nói trầm ấm vang lên.

Ran bỗng ngây người trước câu nói đó. Là do cô nhầm chăng, tại sao bây giờ cô lại có thể nghe tiếng của thiếu gia chứ? Ran, là do mày quá hoang tưởng thôi, làm sao thiếu gia có thể đi tìm mày cơ chứ? Mày chẳng là gì. Chẳng là gì cả.

_ Định trốn tôi sao? Không dễ vậy đâu – Giọng nói ấy vẫn lạnh lùng lên tiếng.

Rõ ràng là cô không hề nhầm tưởng. Mà là thực sự, chính tai cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng nhưng trầm ấm ấy. Ran quay người lại, nhìn vào cậu thanh niên đang đứng cách xa mình chừng vài thước.

_ Thiếu gia, sao người lại đến được đây – Ran hỏi.

_ Tôi đi ngựa đến – Shinichi trả lời.

_ Không, không phải. Ý em hỏi là làm sao thiếu gia biết được em ở đây mà tìm đến – Ran giải thích.

_ Cũng dễ thôi mà – Shinichi nói – Trong thư em viết rằng em rất muốn thăm một nơi, cho dù nó sẽ gợi lại cho em bao kỷ niệm buồn. Nơi gợi lại cho em kỷ niệm buồn chắc chắn là ngôi làng của em. Vì đó là nơi em chứng kiến cái chết của những người em yêu thương. Và em còn viết em cũng đã không còn nơi nào để đến chứng tỏ em không biết đi về đâu. Dưới gốc cây bồ đề này là nơi tôi tìm thấy em. Lúc đó, em chỉ bị sốt do dầm mưa chứ không có dấu hiệu gì của việc vấp ngã hay gì hết. Chứng minh nơi này cũng là nơi em thường lui tới. Đối với một người không biết rõ mình sẽ đi đâu như em, thì tới những nơi thân thuộc với mình là những lựa chọn hàng đầu.

Kể từ khi Shinichi tìm thấy Ran, trong lòng cô là hiện hữu rất nhiều cảm xúc không rõ từ đâu đến. Vui có, buồn có, cảm động có, oán hận có. Ghìm nén cảm xúc của mình, cô nói, giọng nhẹ tênh:

_ Xin lỗi, em quên, thiếu gia là thám tử cơ mà. Nếu biết vậy, em đã không viết lại bức thư.

Shinichi nghe vậy, tức giận tiến lại gần Ran, nói:

_ Tại sao em lại bỏ đi?

_ Em ... em ... – Ran lắp bắp

Thật sự, cô chẳng hiểu tại sao cô lại bỏ đi như thế. Có thể là do cô muốn đi du ngoạn, tìm hiểu đó đây chăng? Cô cũng không hiểu rõ mình nữa.

_ Em bỏ đi mà nói tôi rằng coi như đã trả ơn tôi xong hết rồi sao? Em quá xem thường tôi và bản thân em.

_ Nhưng mà em còn phải làm gì nữa đây? Em thấy thiếu gia cũng không cần cô người hầu hậu đậu này.

_ Tôi đã cứu em không chỉ một lần mà em trả ơn tôi chỉ có một năm làm việc thôi sao? Em quá xem thường tính mạng của mình đấy. – Shinichi giận dữ quát lên.

_ Nhưng ... em – Ran lắp bắp

_ Được, vậy nói cho tôi nghe, em sẽ làm gì? Nếu trả lời được, tôi sẽ cho em đi.

_ Em ... Thật sự là em cũng không biết ... nhưng ... em rất nhớ ba mẹ và anh hai.- Ran òa khóc, những giọt lệ lăn dài trên má.

Shinichi nhìn thấy vậy, dịu dàng hẳn đi. Cậu bước lại gần Ran, vỗ về, an ủi cô:

_ Đừng buồn, tôi tin rằng bọn họ cũng sẽ nhớ em thôi.

Ran khóc nức nở. Cô dựa vào vai Shinichi mà khóc. Bờ vai của anh rộng và vững chắc làm cô yên lòng hơn.
Shinichi để Ran dựa vào vai mình, để những giọt nước mắt nóng hổi của cô thấm đẫm vào vai áo mình. Cậu khẽ nói:

_ Hãy khóc đi. Để những nỗi buồn vơi đi. Rồi sau đó kể cho tôi nghe về em, được chứ?

Ran khẽ gật đầu. Những giọt nước mắt cứ tràn ra. Đó là những giọt nước mắt của sự đau khổ vì mất người thân, đồng thời cũng là những giọt nước mắt cảm động trước những gì mà người thanh niên này làm cho cô. Cô lấy tay chùi đi những giọt nước mắt của mình, nhẹ nhàng hỏi:

_ Thiếu gia muốn em kể về điều gì.

_ Đầu tiên, nói cho tôi nghe em tên gì.

_ Ran ... Ran Mouri .

Sau đó Ran bắt đầu kể cho Shinichi nghe về gia đình của mình, trừ những việc mang yếu tố kỳ ảo ra, như việc cô là hoa tinh, mẹ cô là nữ thần ánh sáng công lý, còn những việc khác cô đều kể cho thiếu gia nghe.
Shinichi ngồi im lặng nghe Ran kể chuyện về cuộc đời của mình, Cậu cảm thấy rằng, người con gái nhỏ bé kia phải chịu nhiều đau khổ thì thật quá bất công. Cậu nói:

_ Vậy bây giờ em định đi đâu.

_ Em cũng không biết nữa – Ran đứng thẳng người dậy, không dựa vào bờ vai vững chắc ấy nữa, cô khẽ lắc đầu.

_ Vậy, em có thể làm tiếp công việc mà em đang làm không. Chỗ tôi đang thiếu người.

Ran suy nghĩ ít lâu, rồi cô cũng gật đầu:

_ Vâng, thưa thiếu gia.

_ Gọi tôi là Shinichi, đừng gọi là thiếu gia nữa.

_ Vâng, thưa thiếu gia Shinichi.

Shinichi khẽ lắc đầu vì độ ương ngạnh của cô nàng. Cậu gọi con hắc mã của mình đến, rồi giúp Ran leo lên ngựa và chạy về lâu đài của mình.


_ Oa, tiểu thư, sáng giờ thiểu thư đi đâu vậy? – Giọng Lin vui mừng reo lên.

_ Chị Lin, đừng gọi em là tiểu thư nữa, Em tên là Ran.

Lin ngạc nhiên trước người thiếu nữ đứng trước mặt mình:

_ Tiểu thư, tiểu thư nói được sao?

_ Dạ, em nói được. Xin lỗi vì một thời gian qua đã giấu chị. Mà chị gọi em là Ran đi, em không phải là tiểu thư gì đó đâu.

Lin không nói gì, chỉ ôm chầm lấy Ran, đôi mắt một mí của cô ánh lên niềm vui sướng:

_ Được rồi, Ran à.

Mùa xuân thật đẹp, bởi đó là lúc muôn loài gột rửa đi lớp áo cũ của mình để thay bộ cánh mới tươi đẹp hơn.
Ran cũng vậy. Cô cũng sẽ quên đi quá khứ đau buồn của mình để sống thật tốt. Sẽ trở lại là một cô gái Ran Mouri vui vẻ, hoạt bát và không kém phần ương ngạnh.
Cuộc sống vẫn tiếp tục diễn ra.
Điều gì đến cũng sẽ đến
Cho dù đó là niềm vui hay nỗi buồn.

~ ♥ HẾT CHƯƠNG 9 ♥ ~

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Sunny Archangel
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Sunny Archangel

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 I_icon_minitimeFri May 18, 2012 10:20 am

Ko có tâm trạng nào để nói cả.
Angel99
AboutAngel99 Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 5:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 484
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 11/08/1999
Tâm trạng Tâm trạng : Ko có tâm trạng nào để nói cả.

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 5:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 484
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 11/08/1999
Tâm trạng Tâm trạng : Ko có tâm trạng nào để nói cả.

Bài gửiTiêu đề: Re: [LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE

Chap mới chap mới
Mong sự xuất hiện của những nhân vật khác ở những chap sau
Tặng ss cái thanks

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Angel99
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Angel99

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 I_icon_minitimeSat May 19, 2012 11:10 pm

Believe me or not? But I'll protect you, my friends
Sunny Archangel
AboutSunny Archangel Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 1:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 1:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Bài gửiTiêu đề: Chương 10

Chương 10:


Từng đợt gió mang hơi nóng của mùa hè phả qua người Ran. Cô bất chợt nhìn qua cửa sổ của quán ăn
Khí trời nóng bức, oi ả.
Từng dòng người cứ đi đi lại lại trên đường phố của Kinh Thành.
Cô tự hỏi, con người sao lại phải khổ cực thế? Trời nóng như vậy mà vẫn phải làm việc, không được nghỉ ngơi.
Cuộc sống là một dòng sông chảy xiết, nó cứ cuốn mình vào nhịp điệu chảy của nó. Nếu ta không bắt kịp chúng, hay cố tình đi ngược lại chúng, sẽ bị đẩy ra ngoài.
Cô lại chợt nhớ đến bài thơ mà cô đã từng nghe qua.

Sống có gì là vui
Chết có gì là khổ
Thương thay cho con người
Sao lo buồn lắm vậy
Thương thay cho con người
Sao lo buồn lắm vậy



_ Nghĩ gì vậy? – Một giọng nói lạnh lùng vang lên, đưa Ran ra khỏi dòng suy nghĩ của mình

Ran quay sang nhìn người ngồi đối diện với mình. Cô nhìn vào đôi mắt màu xanh lạnh lùng của cậu, nở một nụ cười thật tươi

_ Da, không có gì thưa thiếu gia Shinichi. Thiếu gia cứ tiếp tục ăn đi.

Vừa nói, cô vừa gắp bỏ vào chén của Shinichi một miếng thịt khá to, cô vui vẻ nói:

_ Thiếu gia Shinichi, người ăn thịt nhiều vào cho bổ sung dinh dưỡng nha.

_ Cám ơn – Shinichi vẫn lạnh lùng đáp lại.

Hôm nay là ngày thứ hai cô ở Kinh Thành. Cô cùng thiếu gia Shinichi đến đây để thiếu gia giúp cha mình giải quyết một số việc trong triều đình. Mọi việc đã hoàn thành, hai người cùng đến quán ăn lớn này để ăn bữa trưa rồi cùng nhau về lâu đài của gia tộc Kudo nằm bên cạnh khu rừng thiêng.
Cô khẽ mỉm cười, con người ấy vẫn thường hay lạnh lùng như thế. Cậu vẫn cứ kiệm lời đến mức tối thiểu. Thật không khó gì để hiểu được những gì mà cậu muốn truyền đạt.
Cô gắp thêm vào chén cơm mình một miếng rau củ. Chả hiểu sao ngay từ nhỏ, cô chỉ ăn được mỗi thức ăn từ thực vật. Còn các loại thức ăn từ động vật, dù có ngon thế nào cô đều không nuốt nổi. Còn nhớ khi nhỏ, cô cố gắng thử ăn vào một miếng thịt cá. Kết quả là hôm đó cộng thêm một vài hôm sau cô đau bụng không chịu nổi, luôn có cảm giác buồn nôn.
Đang dùng bữa trưa của mình. Bất chợt cô nghe tiếng hét thất thanh

_ Á, có người chết!

Tiếng hét vừa dứt, các thực khách liền bỏ dở bữa ăn. Người thì đi lại quầy tính tiền rồi bỏ đi vì sợ sẽ dính một vài rắc rối. Có người cũng bu đen, bu đỏ lại chỗ có xác người đang nằm, xì xào bàn tán.
Shinichi dừng bữa ăn của mình, tiến lại gần hiện trường vụ án.
Một cô gái có dáng người kiều diễm, người vận bộ áo kimono màu hồng sang trọng ngồi bất tỉnh, gục trện bàn ăn. Thật ra không thể nào nói là bất tỉnh được vì cô gái đó đã không còn thở nữa rồi!

_ Thiếu gia Shinichi. – Ran vội vàng dừng đũa đi theo Shinichi.

_ Á – Cô khẽ la lên khi thấy xác người chết, nắm chặt tay áo của Shinichi.

Cô cô gắng kiềm chế sự sợ hãi của mình lại.

“Không sao, cũng chỉ giống một người đang ngủ bình thường thôi mà” - Cô tự nhủ với mình

Thấy Shinichi tiến lại gần xác người, cô cũng cố gắng đi theo.

“Không thấy máu, vậy là bị trúng độc rồi” – Ran thầm nghĩ

Shinichi quay qua nói với mọi người xung quanh:

_ Mau gọi quan phủ đi.

Ran tiến lại người phụ nữ đó, cô ghé sát mặt mình vào khuôn mặt cứng đờ của cô gái.

“Mùi quả hạnh nhân” – Ran thầm nghĩ

_ Đừng đụng vào hiện trường vụ án – Shinichi nói khi thấy Ran ghé sát vào xác người phụ nữ

_ Ah. Thiếu gia Shinichi, cô gái này bị trúng độc từ quả hạnh nhân mà chết – Ran nói

_ Ừ - Shinichi lạnh lùng đáp

Nhưng cậu vẫn tiến lại gần cô gái để kiểm tra.

“Đúng như lời của Ran nói, bị trúng độc hạnh nhân mà chết”

_ Thiếu gia Shinichi, đừng gần quá, coi chừng bị trúng độc luôn đó – Ran vừa nói vừa kéo Shinichi lên

_ Tôi biết rồi – cậu nói.

Ngay lúc đó, có một đám lính chạy tới hô to:

_ Ngài Kamaji đến.

Vừa nghe tiếng nói, mọi người vội tránh sang một bên nhường đường, cúi người xuống hành lễ.

_ Khấu kiến quan phủ đại nhân.

Ran nhìn vào người mang cái tên Kamaji đó. Đó là một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, thân hình của ông ta mập mạp, không cao lắm. Bộ ria của ông dày rất hợp với hàng lông mày cũng dày của ông ta. Ông Kamaji bận một bộ lễ phục sang trọng của các quan lại

_ Nè, cô kia, ai cho nhìn chằm chằm vào người đại nhân thế hả? – Một tên lính chỉ vào Ran và hét lên

_ Ơ, tôi, tôi không có cố ý

Ran nhìn vào mặt tên lính, xua xua tay cười trừ.
Tên lính kia chỉ có biết đứng như trời trồng khi thấy nhan sắc của cô gái đứng trước mặt mình.

_ Không sao – Ông Kamaji lên tiếng.

Rồi ông nhìn thấy người thanh niên đứng chắn trước mặt cô gái. Ông hoảng hốt vội cúi người xuống:

_ Xin diện kiến công tử Kudo.

_ Chào ông Kamaji – Shinichi đáp lại, lời nói có chút kính cẩn

_ Đây có phải là tiểu thư nhà Kudo không, hạ quan xin thứ lỗi vì đã có phần vô lễ. – Vừa nói, ông Kamaji vừa cúi đầu hành lễ trước Ran

Ran vội xua tay, lắc đầu nói:

_ Dạ, không phải đâu. Ông không cần phải như vậy đâu.

_ Ông có biết nạn nhân là ai không? – Shinichi hỏi.

_ Bẩm công tử, đây là Zumi Shika, một geisha. – Kamaji nói.

_ Ông có quen gì cô gái ấy không – Shinichi quay sang hỏi một người đàn ông chừng hơn bốn mươi tuổi, vận bộ áo khá đắt tiền.

_ Tôi, tôi không có quen cô gái này – Ông ta trả lời.

_ Ông nói dối, lúc nãy tôi thấy ông ngồi chung bàn với cô gái đó – Ran lên tiếng .

_ Tôi, tôi … Thôi được rồi, tôi quen cô ấy. – Ông ấy ấp úng trả lời

_ Tên gì? – Shinichi hỏi

_ Tôi à? Tôi tên là Tonachi Hoshiiha – Ông ta trả lời

_ Trừ Hoshiiha, chủ quán ăn, đầu bếp, người phục vụ, còn tất cả những người còn lại ông Kamaji hãy sai lính đưa về quan phủ lấy lời khai.

_ Vâng, công tử. – Kamaji nói, rồi ông quay sang nói với đám lính của mình. – Còn không mau làm .

_ Vâng, thưa đại nhân – vài người lính vâng lệnh rồi dẫn các người thực khách còn lại đi về quan phủ.

_ Tại sao tôi lại không được đi, tôi vô can – Hoshiiha nói

_ Ông ngồi kế nạn nhân, tất nhiên là tình nghi số một rồi – Ran nói

_ Tôi không làm gì cả - lão Hoshiiha cãi lại.

Ran nhếch khóe môi lên, tạo nên một đường cong tuyệt mỹ, cô nhún vai nhìn ông ta nói:

_ Sao mà tôi biết được chứ. Lòng người rất khó đoán

_ Cô, cô, ... – Ông ta chỉ vào khuôn mặt xinh đẹp của Ran.

_ Không được vô lễ - Ông Kamaji nói với Hoshiiha.

Lát sau, tất cả đã có mặt đầy đủ. Ông Kamaji chỉ vào từng người nói:

_ Thưa công tử, đây là chủ quán tên Okomi Tokanuy – Vừa nói, ông Kamaji chỉ vào một người đàn ông mặc bộ áo màu nâu, mặt mày hiền lành, chất phác

_ Còn đây là Manita Homaya, đầu bếp – Ông Kamaji chỉ tay vào cô gái búi mái tóc khá cao, lộ rõ khuôn mặt không xinh xắn nhưng rất dễ thương

_ Và đây là Okomi Chino, phục vụ quán – Đó là một cái có dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt dễ coi.

_ Quán ăn lớn mà chỉ có vài người thôi sao? – Shinichi hỏi.

_ Thưa, thật ra quán còn có vài người phụ nữa, nhưng do hôm nay, người thì bị cảm nắng, người phải về quê lo cho ba mẹ nên đều nghỉ cả, chỉ còn ba người, nên hôm nay không kịp phục vụ hết. – Ông Tokanuy nói.

Shinichi im lặng, rồi quan sát hiện trường, tìm kiếm và phân tích từng chi tiết tìm thấy được, cho dù là nhỏ nhất. Ông Kamaji và Ran cũng giúp Shinichi quan sát hiện trường, lấy lời khai của bốn người: Hoshiiha, Tokanuy, Homaya và Chino.
Sau một hồi phân tích, gán ghép lại các chi tiết với nhau, Shinichi nở một nụ cười nửa miệng, câu nói:

_ Tập trung lại, tôi đã tìm ra hung thủ.

Tất cả các người có mặt trong quán đều tập trung lại một chỗ, ông Hoshiiha nói:

_ Công tử, mau nói đi, là Homaya phải không. – Hoshiiha nhanh nhảu nói

_ Không phải chị Homaya – Ran nói chen vào

_ Cô ta là đầu bếp, có thể bỏ độc vào thức ăn. – Hoshiiha biện minh.

_ Nhưng cũng có thể là Chino hay ông Tokanuy chứ. – Cô đầu bếp Homaya cãi lại.

_ Không phải cô ấy. Cô Homaya là đầu bếp, chỉ biết nấu ăn chứ không biết ai đặt món nào để mà bỏ độc dược vào. – Shinichi nói.

_ Còn Chino và Tokanuy – Hoshiiha hỏi tiếp – Cậu nhanh lên đi chứ, tôi có việc bận.

Ran nhìn lão Hoshiiha, cười thật tươi, ra vẻ ân cần hỏi:

_ Ông có việc gì bận thế, nói đi tôi sẽ giúp cho. Ông muốn che dấu điều gì hay thủ tiêu cái gì? Đừng ngại, tôi sẽ giúp mà

_ Cô ... cô ...

_ Nếu ông muốn nhanh, được thôi. Hoshiiha, thủ phạm chính là ông đó.

Mặt lão Hoshiiha tái méc, miệng lắp bắp nhưng cố kiềm chế lại, lão quát to:

_ Không ... không phải tôi.

_ Là ông đó – Ran nói.

_ Vậy bằng chứng đâu. – Mặt lão ta đanh lại.

_ Tôi sẽ làm ông tâm phục khẩu phục mà nhận tội – Shinichi nói – Đầu tiên ông hẹn cô Shika đến đây, sau đó gọi các món ăn ra.

_ Đó là ý tốt của tôi. – Hoshiiha nói.

_ Vậy ông mời cô ta ra làm gì? Ông cũng đã có tuổi rồi, vợ con chắc cũng có, mời một gheisha ra ngoài thì thật chẳng bình thường chút nào. – Ran nói

_ Cô ấy khó khăn, tôi cho cô ấy vay một ít ngân lượng, dù sao đó cũng là bạn của con tôi.

_ Vậy ông có thể cho chúng tôi xem số ngân lượng ông đưa cho cô ta không? – Shinichi hỏi.

_ Được chứ, nó trên người của cô ta đó.

_ Không, đó không phải là tất cả - Shinichi quả quyết.

_ Đó là tất cả số ngân lượng mà tôi đưa.

_ Vậy nếu tôi nói, ông giữ lại một thỏi vàng, ông không có ý kiến gì chứ? – Shinichi hỏi.

_ Đó là ngân lượng của tôi mà. – Hoshiiha cãi.

_ Đúng rồi, đó là ngân lượng của ông. Hay nói cách khác đó là vật giết người. Ông đưa cô ta một bao ngân lượng toàn bạc, vì bạc khi nhiễm độc sẽ biến thành màu đen nên ông không tẩm thuốc vào đó. Ông đưa tiếp cho cô ta một thỏi vàng.

_ Đúng vậy, vì tôi thấy gia cảnh cô ấy rất tội nghiệp nên tặng thêm, nhưng khi thấy cô ta chết, tôi ... tôi hơi tiếc nên vội lấy lại. Nhưng việc đó có liên quan gì tới việc giết người hay không chứ hả? – Lão Hoshiiha biện minh.

_ Theo thường lệ, khi cầm thỏi vàng, người ta sẽ thử xem nó là thật hay giả bằng cách ...

_ Bằng cách cắn vào thỏi vàng ấy thử xem có cứng hay không. Và ông đã lợi dụng thói quen ấy, tẩm thuốc độc vào trong thỏi vàng. – Ran nói.

_ Đúng vậy. Do cô ấy cắn rất mạnh nên còn một vài thứ màu vàng dính trên kẽ răng của cô ta. Nếu kiểm tra thỏi vàng trên người ông sẽ tìm thấy vài dấu vết, cho dù khá là nhỏ, nhưng tìm kỹ cũng sẽ thấy. Hay là ta cũng có thể lấy thỏi vàng để kiểm tra chất độc. – Shinichi nói.

_ Lính đâu, mau lục soát người lão ta – Ông Kamaji nói.

_ Khỏi cần, đúng như lời công tử này nói. Ta chính là người hạ độc Shika – Lão Hoshiiha nói, mặt lão giờ đây chẳng còn chút gì sợ hãi cả.

_Lý do – Shinichi lạnh lùng hỏi

_ Lý do ư? Hỏi ta lý do sao? Cô ta đáng chết, đơn giản vậy thôi.

_ Cho dù thế nào thì ông cũng không có quyền tước đi sinh mạnh của người khác – Ran nói, giọng vô cùng phẫn nộ.

_ Cô ta phá hoại gia đình tôi. Shika không phải là gheisha mà là một gheiko, cô ta đã có con với tôi và đe dọa nếu tôi không chịu đưa cô ta ngân lượng, cô ta sẽ nói cho vợ tôi biết. Mà ngân lượng cô ta đòi thì ... không ít chút nào. – Hoshiiha nói

_ Đó là do ông làm, ông phải chịu trách nhiệm. – Ran lạnh lùng nhìn vào lão ta nói.

_ Ranh con, cũng chỉ vì ngươi mà kế hoạch ta bị bại lộ, đàn bà con gái đều đáng phải chết.

Nói rồi lão Hoshiiha rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, kéo Ran lại, kề kiếm ngay cái cổ trắng hồng của cô.

_ Nhưng đáng tiếc thật đấy. Cô đẹp thế này mà phải chết. – Lão ta ngửi mùi hương hoa lan tỏa ra từ trên người của Ran

Mặt Shinichi đanh lại, vẻ lạnh lùng thường ngày được thay thế bằng thái độ vô cùng giận dữ.

_ Thả cô ấy ra. – Shinichi nói

_ Không, cô ta phải chết. Ha ha ha. Ta muốn kẻ vạch âm mưu của ta phải đau lòng vì người mình yêu thương nhất. – Lão ta nói, mặt vô cùng gian ác.

_ Ông giết người mà còn không hối cãi. Ông biết người thân của cô gái này sẽ đau buồn lắm không hả? Ông không nghĩ cho người khác sao? Đồ ích kỷ! Chỉ vì lợi lộc mà không từ thủ đoạn. Tội đáng chết.

Đôi mắt tím biếc toát lên vẻ vô cùng phẫn nộ. Cô hận những người như thế này, những kẻ vì lợi ích của mình mà không từ thủ đoạn, kể cả việc giết người. Cô cũng đã từng là một nạn nhân của những người này. Cô thật chẳng biết lũ cướp được lợi gì mà giết cả làng của cô. Nhưng cho dù là vì cái gì cũng không có quyền, không có quyền lấy đi sinh mạng của một người, hay là một sinh linh bé nhỏ.
Cô vô cùng tức giận, nhưng đã cố kìm nén lại đến giờ này. Ông Hoshiiha không biết gì lại càng chọc tức cô hơn. Như núi lửa sắp phung trào, cơn giận lên đến tột độ. Hỏa khí bốc ra từ người cô vô cùng mạnh mẽ.

_ Á. – Lão ta la lên – Nóng quá, nóng quá

Chớp thời cơ đó, Ran mau chóng thoát ra khỏi người lão ta, cướp thanh kiếm và quay đầu lại chỉa mũi kiếm thẳng vào người lão ta, mặt đanh lại nhìn vô cùng đáng sợ:

_ Ông muốn thử không? Cảm giác cận kề với cái chết. Cảm nhận được ranh giới giữa sự sống và cái chết. Muốn thử không hả? – Ran hét lên, những giọt nước mắt cứ trào ra trên gương mặt xinh đẹp.

Lão Hoshiiha run lên cầm cập. Không ngờ một cô gái mỏng manh, hiền lành như thế cũng có lúc thật đáng sợ.
Ran nhìn lão ta, phóng thanh gươm hướng về phía lão.
Mọi người xung quanh nhìn Ran, hết cả hồn vía. Chỉ nghe “Phập” một tiếng, cùng tiếng rên của lão Hoshiiha.
Ran nhìn lão Hoshiiha mặt cắt không còn hạt máu, nói tiếp:

_ Nhưng nếu tôi giết ông, tôi cũng sẽ hèn hạ không kém gì ông. Hơn nữa, ông còn có gia đình. Tôi không muốn vì phút nóng giận tức thời mà làm vợ mất đi chồng, con mất đi cha. Cho dù ông không xứng đáng ở những vị trí đó.

Mọi người nhìn lên chỗ lão Hoshiiha, bây giờ lão ta trông thật buồn cười.
Thanh kiếm ghim chặt bộ áo đắt tiền mà lão ta mặc dính sát vào tường. Mặc cho dù lão có hết sức vùng vẫy thì thanh gươm vẫn chẳng hề nhúc nhích.

_ Chúng ta về thôi. – Shinichi nói với Ran

Ran gật đầu, lấy tay chùi nước những giọt nước mắt của mình. Rồi đi nhanh theo Shinichi.


Trên đường đi về, khi ngồi trên xe ngựa, Ran trầm ngâm, vẻ mặt man mác buồn:

_ Suy nghĩ gì mà trầm ngâm vậy? – Shinichi hỏi.

_ Không có gì đâu thiếu gia Shinichi. À mà thiếu gia Shinichi này

_ Chuyện gì?

_ Em tự hỏi, sao con người cứ phải lo lắng nhiều vậy? Sao phải giết người để mà đạt được mục đích của mình chứ? Sao chúng ta không giúp đỡ lẫn nhau? Có phải bớt lo lắng nhiều hơn, bớt rắc rối nhiều hơn không. –Ran hỏi Shinichi.

_ Ngốc, vì em quá lương thiện nên mới nghĩ như vậy. Chuyện đời không dễ như em nghĩ đâu. – Shinichi nói.

_ Thế à! – Ran thở dài nói.

_ Mà sao em biết được ông ta là thủ phạm thế. – Shinichi hỏi. Thật là lạ, cậu có cảm giác như chính cô ấy đã biết hung thủ ngay từ đầu và cố gợi ý cho cậu. Làm vụ án kỳ này trở nên vô cùng dễ dàng đối với cậu.

_ À, là do linh cảm thôi mà – Ran nhìn Shinichi, cười nói.

“Mình không thể nói với thiếu gia Shinichi rằng mình thấy lão ta có trái tim màu đen được. Thiếu gia Shinichi sẽ cười cho mà xem.”

_ Thật không, tôi có cảm giác như em đang che dấu điều gì đó – Shinichi nghi hoặc hỏi.

Ran vội xua xua tay lắc đầu. Rồi nhìn ra cửa sổ của chiếc xe ngựa:

_ Hoàng hôn, thật đẹp!

~ ♥ HẾT CHƯƠNG 10 ♥ ~




















__________________________________________________________________


Mong các bạn thông cảm vì mình ko có giỏi về lĩnh vực viết về vụ án cho lắm :onion34:
Nếu có sai sót thì mấy bạn cứ góp ý thẳng để lần sau mình viết tốt hơn :onion121: :onion121:
Nhớ cmt cho mình đó :cuteonion57: :cuteonion57: :cuteonion57:
Yêu mọi người nhiều lắm :cuteonion41: :cuteonion41: :cuteonion41: :cuteonion41:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Sunny Archangel
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Sunny Archangel

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 I_icon_minitimeSun May 20, 2012 7:12 pm

đang chờ đợi một...
kdoshnchi
Aboutkdoshnchi Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 4:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 352
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 04/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : đang chờ đợi một...

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 4:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 352
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 04/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : đang chờ đợi một...

Bài gửiTiêu đề: Re: [LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE

vote ss nazz! hay wa' :onion15:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của kdoshnchi
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của kdoshnchi

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 I_icon_minitimeMon May 21, 2012 11:30 am

Ko có tâm trạng nào để nói cả.
Angel99
AboutAngel99 Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 5:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 484
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 11/08/1999
Tâm trạng Tâm trạng : Ko có tâm trạng nào để nói cả.

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 5:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 484
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 11/08/1999
Tâm trạng Tâm trạng : Ko có tâm trạng nào để nói cả.

Bài gửiTiêu đề: Re: [LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE

Như thường lệ Yume sẽ cmt cho ss vui nè :onion23:
Và cũng như thường lệ Yume sẽ vote và mong chap mới của ss :onion906:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Angel99
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Angel99

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 I_icon_minitimeMon May 21, 2012 7:38 pm

đang chờ đợi một...
kdoshnchi
Aboutkdoshnchi Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 4:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 352
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 04/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : đang chờ đợi một...

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 4:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 352
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 04/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : đang chờ đợi một...

Bài gửiTiêu đề: Re: [LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE

thực sự là ss viết rất hay đấy ạh! :onion15:
mong ss ra chap ms, nhah nhanh nhé! Yuki luôn chờ ss~ :onion06:
p.s: ss ơi, ss vào thư hộp tin đến nhé!

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của kdoshnchi
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của kdoshnchi

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 I_icon_minitimeTue May 22, 2012 11:21 am

Believe me or not? But I'll protect you, my friends
Sunny Archangel
AboutSunny Archangel Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 1:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 1:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Bài gửiTiêu đề: Chương 11

Chương 11:



[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 460658_66814601_ran01_H110516_L


Buổi chiều sang thu heo mây, hương lá cây chiếm mơ hồ phảng phất
Ran đang đứng trên một ngọn đồi, xung quanh toàn màu xanh. Màu xanh mượt mà của các loài cỏ dại mạnh mẽ và kiên cường. Màu xanh biếc của bầu trời ngày thu quang đãng. Những giọt sương óng ánh dưới tia nắng mặt trời của hoàng hôn như những tinh linh mùa thu xinh đẹp.
Ran giang rộng hai cánh tay của mình ra, đón lấy khí trời se lạnh của mùa thu.
Từng làn gió khẽ bay qua người Ran, những lọn tóc dài đen nhánh của cô bay bay theo gió. Trong gió đây đó có hương hoa lan thoang thoảng, rất dễ chịu.
Shinichi ngồi dựa vào một gốc cây to, chăm chú đọc quyển sách mình đang cầm.
Đang tận hưởng làn gió mùa thu, bất chợt Ran quay người sang nhìn Shinichi. Cô khẽ lắc đầu, chạy lại ngồi xuống bên cạnh cậu:

_ Haiz, thiếu gia Shinichi à. Ra đến tận nơi này chỉ để đọc sách thôi sao?

Shinichi không nhìn lên, vẫn chăm chú đọc quyển sách.

_ Thiếu gia Shinichi, đừng đọc nữa mà.

Shinichi mắt vẫn dán vô quyển sách, chỉ lạnh lùng nói:

_ Không cần em quan tâm

Ran bực dọc, giựt lấy quyển sách từ tay Shinichi nói:

_ Thiếu gia Shinichi, em không cho thiếu gia Shinichi đọc sách nữa.

Shinichi đang đọc một cuốn sách trinh thám mà cậu rất thích. Đang khúc gay cấn mà bị cắt ngang như vậy, đâm ra bực bội. Cậu đứng phắt dậy, chiếu tia nhìn lạnh lẽo sang người thiếu nữ, giọng cậu lạnh lùng nói:

_ Trả tôi.

Ran phồng hai má của mình lên lắc lắc đầu, điệu bộ trông thật đáng yêu, cô chạy ra xa rồi nói to:

_ Không trả.

Shinichi thấy vậy càng tức giận hơn, chạy thật nhanh lại chỗ của Ran đứng để lấy lại quyển sách.
Nhưng có điều, thật xin lỗi ngài, thưa thiếu gia Shinichi, Ran Mouri này chạy nhanh còn hơn gió, định đuổi kịp cô ấy hả? Chưa chắc mơ đã làm được chứ nói gì hiện thực!
Shinichi chạy nhanh hết sức mà mình có thể để đuổi kịp Ran. Hình như cô nàng ngổ ngáo này cố ý trêu anh chàng, cứ đợi chàng chạy gần tới mình rồi mới bắt đầu chạy, y như mèo vờn chuột vậy.
Thi thoảng trong làn gió mùa thu, có tiếng cười trong trẻo của nàng thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần.
Ran đang chạy trên đường, bỗng cô vấp phải hòn đá ven đường.

“Hòn đá đáng ghét. Phen này mình tiêu chắc rồi” – Ran thầm than thở

Shinichi đang chạy nhanh hết sức mình có thể để đuổi kịp Ran, ai ngờ cô nàng lại vấp giữa đường làm cậu không dừng lại kịp, liền lăn xuống ngã lên người Ran.
Hai người cứ cuộn tròn vào nhau mà lăn xuống đồng cỏ xanh mướt.

_ Au – Ran khẽ rên lên.

Cô nhắm tịt mắt lại không dám nhìn.

“Dừng rồi, hình như là dừng rồi, không lăn xuống nữa” – Ran thầm nghĩ. – “Mình không ngờ đồng cỏ vừa êm vừa ấm áp, không đau nhiều lắm nhỉ”

“Ý mà mình quên, trời bắt đầu sang thu thì ấm áp cái nỗi gì, chỉ trừ khi ...”

Ran mở đôi mắt tím biếc của mình lên và phát hiện, thân hình nhỏ bé của cô nằm gọn trong thân hình rắn chắc của Shinichi. Một tư thế khá ư là nhạy cảm!
Chẳng hiểu vì sao mặt cô đỏ bừng cả lên, nhịp tim thì đập loạn xạ, không theo tiết tấu bình thường nữa.
Còn chàng trai đối diện thì .... Khuôn mặt hoàn mỹ của chàng ửng hồng. Nhịp tim cũng chẳng khá hơn Ran là mấy, cũng loạn xạ cả lên.
Ran mau chóng trấn tĩnh mình lại, vội ngồi dậy, thoát ra khỏi người của Shinichi.
Shinichi cũng lấy lại vẻ lạnh lùng xưa kia. Thấy cô gái ngồi kế bên mình ngượng ngịu, cậu bèn lánh sang vấn đề khác. Shinichi giựt nhanh lại quyển sách của mình, lạnh lùng nói:

_ Trả tôi.

Ran nói nhỏ:

_ Thiếu gia Shinichi, người có sao không?

_ Không – Shinichi lạnh lùng trả lời

_ Nhưng ... nhưng – Ran ngẩng mặt qua một bên, lảng tránh ánh mắt màu xanh của đại dương bao la, cô định nói gì thêm.

Ông mặt trời từ từ lặn xuống sau rặn núi, chiếu những tia nắng hoàng hôn còn lại xuống trần gian.
Dưới cảnh nhìn của Ran, hoàng hôn lúc này thật đẹp. Đường chân trời y như ranh giới ngăn cách Thiên đường và Hạ giới

_ Đẹp thật đó – Ran nói

Shinichi nhìn theo ánh mắt của Ran, cũng mỉm cười nhẹ nhàng:

_ Đúng là đẹp thật.

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 17


***



[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Ran


Mùa đông lại đến trên vùng đất mặt trời mọc
Tuyết trắng xóa mềm mại phủ khắp mọi nơi. Tạo nên vùng đất trắng tinh tuyệt đẹp
Trong sân vườn biệt thự nhà Kudo

_ Woa, tuyết năm nay đẹp quá – Ran vui vẻ nói khi vừa đi ra khu vườn

_ Không thấy lạnh sao? – Một giọng nói trầm ấm vang lên

_ Không – Ran vui thích nói

Shinichi cau mày lại, nói:

_ Cho dù không lạnh cũng cẩn thận, không nên mặc như mùa hè được.

Nếu nhìn Ran bây giờ, người ta cứ tưởng như trời đang vào mùa hè vậy. Cô vận trên người mình một bộ áo Juni – hitoe mà mùa hè mặc thường ngày, màu sắc nhã nhặn với tông màu tím nhạt là chủ yếu. Ngoài ra, chẳng khoác thêm một chiếc áo ấm nào cả.
Shinichi vừa nói, vừa khoác thêm cho Ran một chiếc áo ấm ở bên ngoài.
Ran nhìn Shinichi, mắt cô long lanh tuyệt đẹp
Shinichi lạnh lùng nói:

_ Nếu em bệnh, tôi sẽ mất người hậu hạ.

Mặc cho Shinichi có nói như thế, thì Ran vẫn dùng ánh mắt tím biếc cảm kích nhìn vào chàng.
Khoác áo cho Ran xong, Shinichi quay lại, định bước chân vào nhà thì Ran gọi với theo:

_ Thiếu gia Shinichi, người đi đâu vậy?

_ Thư phòng – Shinichi lạnh lùng đáp.

“Haiz, đúng là thiếu gia Shinichi, suốt ngày chỉ biết tới việc đọc sách, cứ có giờ rảnh là lại dán con mắt vào quyển sách toàn chữ với chữ. Chán chết”

Một ý nghĩ lóe sáng qua đầu của Ran, cô cười khúc khích, cúi người xuống vo tròn một nắm tuyết, ném vào người của Shinichi.
Shinichi đang đi, bỗng có một quả cầu tuyết ném vào người mình thì quay đầu lại nhìn Ran.
Ran nhìn Shinichi cười theo kiểu ngây thơ vô-số-tội, cô nhún vai nói:

_ Thiếu gia Shinichi, người chơi trò ném tuyết không bằng em đâu.

Shinichi lướt tia nhìn lạnh lẽo qua Ran, cậu định toan bỏ đi, nhưng lại bị ăn thêm một quả cầu tuyết ngay trúng mặt mình

_ Thiếu gia Shinichi, người có ném lại em không, hay chịu thua rồi? – Ran bắt đầu khích. – Vừa nói xong câu đó, Ran lại ném vào người của cậu thêm một quả cầu tuyết

Shinichi tức giận, không thể để cô gái này xem thường mình được. Đường đường là một đại công tử, ai lại thua một cô gái chứ. Cậu mau chóng cúi người xuống, vo tròn tuyết lại và ném sang Ran.
Hai người cứ ném qua ném lại, chẳng ai chịu nhường ai.
Chốc chốc đã đến bữa trưa. Ran bắt đầu cảm thấy không nên kéo dài trò nà, bèn nói:

_ Thiếu gia Shinichi, em thua rồi, đừng ném nữa mà.

Câu nói chưa dứt, một quả bóng tuyết ném thẳng vào gương mặt xinh đẹp diễm lệ của cô. Cô mau chóng né sang một bên nói to hơn:

_ Em thua rồi, đừng ném nữa thiếu gia Shinichi.

Thấy không có động tĩnh, Ran vội chạy đến bên Shinichi, vui vẻ nói:

_ Thiếu gia Shinichi giỏi thật đấy, từ xưa đến nay chưa ai thắng em trò này cả.

Nụ cười tỏa nắng của cô cũng có thể xóa tan đi băng tuyết mùa đông lạnh lẽo, chứ nói gì đến trái tim lạnh băng của một người nào đó.
Shinichi nhìn cô gái đang đứng trước mặt.

_ Oa, hoa tuyết, thiếu gia Shinichi, hoa tuyết rơi này – Ran vui vẻ nói

Cô đưa tay ra hứng từng hoa tuyết đang rơi xuống. Những hoa tuyết tuyệt đẹp rơi vào lòng bàn tay ấm áp của Ran, tan chảy ngay thành nước.

”Tiếc thật đấy, nếu biết vậy, mình không hứng hoa tuyết làm chi” – Ran nghĩ

Bất chợt, cô nói:

_ Thiếu gia Shinichi biết không, mẹ của em từng nói, nếu mà có hoa tuyết rơi, tức là có những nàng thiên thần mùa đông ở quanh đây.

_ Tôi không tin có ma quỷ, cũng như không tin có những vị thần. Đó là do trí tưởng tượng của con người dệt ra.

_ Không phải đâu. Em chắc chắn là có mà. Nếu không có những thứ đó thì làm gì có...

Cô định nói tiếp “ Nếu không có những thứ đó thì làm gì có em trên đời này. Bởi vì em thực sự là hoa tinh”. Nhưng Ran đã kịp thời ngăn chặn lại


_ Có gì? – Shinichi hỏi

_ Vậy nếu như, em chứng minh được có thiên thần trên đời, thiếu gia Shinichi có tin em không? – Ran hỏi.

Không đợi câu trả lời của Shinichi. Ran chạy đến gốc cây, lấy một nhánh cây rơi xuống mặt đất. Cô bước lại cách chỗ Shinichi đang đứng khoảng năm bước chân. Ran bắt đầu vè những đường nét mềm mại lên trên mặt tuyết. Những đường nét Ran vẽ hằn sâu đến tận chỗ đất, làm rõ lên một đôi cánh thiên sứ xinh đẹp.
Ran nhẹ nhàng đặt cành cây sang một bên, bước đến trước mặt Shinichi, cười thật tươi nói:

_ Thiếu gia Shinichi nhìn em này.

Vừa nói dứt lời, cô ngả lưng mình ra phía sau, đúng ngày chỗ chính giữa của đôi cánh

_ Thiếu gia Shinichi nhìn thấy thiên thần chưa? – Ran hỏi

Hiện lên trước mặt Shinichi là một cô gái. Cô ấy vốn đã xinh đẹp như thiên thần rồi, bây giờ lại có thêm đôi cánh trắng muốt làm từ tuyết. Thật chẳng khác nào một nàng thiên thần thật sự cả
Shinichi từ xưa đến nay không bao giờ tin vào những vị tiên, nhưng bây giờ nhìn cô gái này, chắc cậu phải suy nghĩ kỹ lại về việc này.

_ Thưa thiếu gia – Lin nói

_ Woa, em đẹp thật đấy, Ran-chan

_ Em, em cám ơn chị - Ran ngại ngùng ngồi dậy, phủi những bông tuyết vương trên người xuống

_ Có chuyện gì – Shinichi lạnh lùng hỏi Lin

Lin vội cúi đầu xuống trả lời:

_ Thưa thiếu gia, lão gia và phu nhân về rồi ạ!


~ ♥ HẾT CHƯƠNG 11 ♥ ~




















__________________________________________________________________

Phù, vậy là xong một chap mới nữa rồi

Khoảng chừng vài chương (chừng 2 chương) thì xuất hiện một nhân vật mới, và sóng gió bắt đầu từ đây .... Ko còn nhẹ nhàng quá như thế này nữa nhé ^_^

Mấy bạn đọc fic nhớ cmt để mình có tinh thần viết tiếp nha. Nếu mà có nhiều cmt mình hứng quá sẽ chơi luôn mấy chương 1 tuần ^^ (nói mà ko biết có làm đc hay ko, nhưng sẽ cố)

















Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Sunny Archangel
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Sunny Archangel

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 I_icon_minitimeTue May 22, 2012 6:54 pm

Ko có tâm trạng nào để nói cả.
Angel99
AboutAngel99 Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 5:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 484
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 11/08/1999
Tâm trạng Tâm trạng : Ko có tâm trạng nào để nói cả.

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 5:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 484
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 11/08/1999
Tâm trạng Tâm trạng : Ko có tâm trạng nào để nói cả.

Bài gửiTiêu đề: Re: [LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE

Vậy là chap sau được gặp phụ mẫu của Shinichi rồi nha
Yên bình nhiều quá cũng phải có sóng gió thôi
Em đã cmt rồ đó nên ss nhớ một tuần phải có mấy chap đó, đã nói là phải làm à nha ko đc nuốt lời đâu đó ^.^

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Angel99
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Angel99

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 I_icon_minitimeWed May 23, 2012 7:48 pm

đang chờ đợi một...
kdoshnchi
Aboutkdoshnchi Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 4:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 352
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 04/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : đang chờ đợi một...

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 4:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 352
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 04/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : đang chờ đợi một...

Bài gửiTiêu đề: Re: [LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE

hihi, cái đoạn đầu í ạh, vừa đọc vào là đã thấy rất buồn cười ^^ Ran cứ như trẻ con còn Shin thì thật khó đoán, lạnh lùng nhưng rất ấm áp :onion2:
Ran thích màu tím ạ? Yuki cũng thế, tuy màu tím hơi buồn nhưng đẹp theo một nét rất riêng! Mà Ran cũng rất hợp vs màu tím nữa :onion15:
"Lão gia và phu nhân" của Shin cuối cùng cũng xuất hiện rồi :onion35: thật nóng lòng cho chap ms của ss! :onion44:
góp ý nho nhỏ tí chút nhé, ss có viết sai chính tả chỗ này ạ:
[quote]Chốc chốc đã đến bữa trưa. Ran bắt đầu cảm thấy không nên kéo dài trò nà, bèn nói:[quote]
chữ "nà" chắc phải được thay lạ là chữ "này" đúng ko ạh? nhưng ko sao đâu, ss viết cả 1 chap mà chỉ sai 1 lỗi này thì thật là siêu đó! :onion18:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của kdoshnchi
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của kdoshnchi

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 I_icon_minitimeThu May 24, 2012 7:31 pm

Believe me or not? But I'll protect you, my friends
Sunny Archangel
AboutSunny Archangel Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 1:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 1:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Bài gửiTiêu đề: Chương 12

Chương 12:



[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Yukikou


Lin cúi người xuống, nói:

_ Thưa thiếu gia, lão gia và phu nhân về rồi ạ!

Vừa dứt lời, một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi, gương mặt tú lệ vui vẻ ôm chầm lấy Shinichi:

_ Ôi, bé Shin, con yêu của mẹ, con lớn thật rồi.

Shinichi khó chịu với cái ôm nồng thắm đó của người mẹ xinh đẹp, cậu nói:

_ Mẹ, buông con ra.

_ Không, lâu lắm rồi mới gặp bé Shin của mẹ mà – Người phụ nữ ấy vẫn ôm cứng ngắt lấy Shinichi.

_ Con lớn rồi – Shinichi lạnh lùng đáp lại.

Sau một hồi giằng co, đấng mẫu vương yêu quý của chàng Shinichi cũng chịu buông tha, bà vừa buông cậu ra, nhìn thấy một người thiếu nữ xinh đẹp đứng khá gần con trai mình, cười khúc khích, nói:

_ Bé Shin à, mẹ không về đây chưa tới hai năm mà con đã dẫn thiếu phu nhân về rồi sao?

_ Không phải như phu nhân nghĩ đâu!!!

_ Không phải như mẹ nghĩ đâu!!!

Shinichi và Ran lên tiếng cùng một lúc, mà lại còn là kiểu câu giống nhau hệt nhau nữa, chỉ có cách xưng hô là khác nhau
Nghe vậy, phu nhân Kudo còn cười to hơn nữa. Còn hai người họ chỉ biết đỏ mặt ngượng ngùng. Lát sau, Shinichi lên tiếng:

_ Không phải đâu, đó là cô hầu riêng của con.

_ Vậy à. – Bà Kudo nhìn Shinichi với ánh mắt gian xảo, rồi cười nói với Ran.

_ Chào cháu, ta tên là Yukiko Kudo, cháu cứ gọi là là cô Yukiko là được rồi. Còn cháu, cháu tên gì?

_ Dạ thưa phu nhân, cháu tên Ran, là Ran Mouri.

_ Ran … Mouri sao? Cháu họ Mouri sao? – Ánh mắt bà Yukiko vô cùng ngạc nhiên.

Ran hoàn toàn không hiểu gì về phản ứng của bà Yukiko, chỉ đáp lại lễ phép:

_ Vâng, cháu họ Mouri, phu nhân có chuyện gì ạ?

Không hiểu sao, bà Yukiko lại nước mắt lưng tròng, bà ôm lấy Ran, như những người thân lâu rồi không gặp lại nhau:

_ Cháu là con của Kogoro Mouri và Eri Kisaki phải không? – Bà thổn thức hỏi.

Bây giờ, sự ngạc nhiên lúc nãy của bà Yukiko lại chuyển sang cho Ran, cô thăc mắc tại sao phu nhân Yukiko lại biết đến ba mẹ của mình, cô nhẹ nhàng đẩy bà Yukiko ra hỏi:

_ Làm sao mà phu nhân biết ba mẹ cháu được ạ?

Yukiko nhìn Ran, giọng nghẹn ngào nói:

_ Họ là những người bạn tốt của ta, Ran à.

Rồi bà Yukiko nắm tay Ran dẫn vào trong tòa lâu đài, đi đến phòng tiếp khách – nơi có một người đàn ông lịch lãm đang ngồi uống trà.
Người đàn ông ấy không ai khác chính là chủ nhân của tòa lâu đài này – Yusaku Kudo. Người đàn ông đó nhìn thấy phu nhân của mình nắm tay một cô gái bước vào, gương mặt đẫm lệ thì vô cùng ngạc nhiên. Ông không biết điều gì mà có thể khiến người vợ xinh đẹp, luôn nhí nhảnh, vui tươi của mình phải khóc..

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Detective-conan-yusaku-kudo-and-yukiko-kudo-10


Ông đặt tách trà mình xuống, hỏi:

_ Nương tử, có chuyện gì thế?

Bà Yukiko cùng Ran đứng trước mặt của ông Yusaku, nói:

_ Lang quân, ngài nhìn xem đây là ai?

Ông Yusaku nhìn vào người thiếu nữ xinh đẹp đứng kế bên nương tử của mình. Thiếu nữ đó thật sự xinh đẹp, đó là điều ông nhìn thấy đầu tiên.

_ Lang quân, ngài nhìn ra không? – Yukiko vội vàng hỏi.

_ Cô gái này là ai thế? – Ông Ysaku hỏi lại.

_ Ngài không nhận ra sao, đây là con gái của người bạn thân của ngài Kogoro Mouri đấy.

Nghe đến cái tên Kogoro Mouri, mặt ông Yusaku cũng trở nên vô cùng xúc động. Kogoro Mouri là ai kia chứ? Đó chẳng phải là thượng quan võ trong triều đình đã bỏ trốn cùng phu nhân thôi hay sao? Không, đó không phải là tất cả. Ông Mouri còn là người bạn, người bạn thật sự rất thân của Yusaku. Không, cũng không thể nói là bạn được. Nếu chỉ là bạn thì làm sao ông Yusaku lại giúp ông Kogoro thuyết phục gia tộc Mouri để ông ấy có thể kết hôn với Eri – một y nữ thường dân. Kết quả là, thuyết phục không được thì lại còn bị giam lỏng trong phòng. Nếu chỉ là bạn, thì làm sao ông Yusaku lại giúp ông Kogoro bỏ trốn với Eri, và thầm chúc ông Kogoro hạnh phúc. Và cũng như lần giúp đỡ trước, ông bị giam lỏng cả vài tháng trời. Nếu chỉ là bạn thì làm sao ông Yusaku lại cho người bí mật đi tìm tung tích của gia đìng ông Kogoro, để rồi thất vọng sau hơn chục năm tìm kiếm. Tình cảm đó không đơn giản chỉ là bạn bè thông thường, mà nó còn cao cả hơn nữa, đó là tình ruột thịt.
Ông đã vất vả tìm kiếm bấy lâu nay mà không tìm được tin tức gì, giờ lại đùng một cái, xuất hiện một giọt máu nhà Mouri, mà lại vô cùng gần với ông. Làm ông vừa hận mà vừa vui:

_ Cháu, là con của Mouri thật sao – Yusaku xúc động hỏi.

_ Vâng ạ - Ran gật đầu lễ phép.

_ Ông Mouri, ông ấy, giờ sao rồi – Yusaku hỏi tiếp.

Nghe Yusaku hỏi vậy, Ran chỉ biết khóc, khóc thật nhiều, đôi mắt tím biếc của cô bị nhòa đi vì lệ. Cô đã cố gắng quên đi chuyện đau buồn này, nhưng giờ đây ông Yusaku lại nhắc đến. Làm cô không thể kìm nén nổi nhựng giọt nước mắt nóng hổi của mình rơi xuống. Ran nghẹn ngào nói:

_ Cám ơn lão gia đã quan tâm, nhưng cha của cháu đã mất cách đây hai năm rồi ạ!

Lời Ran nói ra, như sét đánh ngang tai của ông Yusaku, như không tin những lời mình mới nghe qua, ông Yusaku hỏi lại:

_ Mất, mất rồi sao.

_ Vâng, đã mất

_ Khi nào?

_ Dạ là mùa xuân hai năm trước

_ Còn Eri?

_ Cũng mất rồi ạ. Gia đình chỉ còn có mình cháu – Ran nói.

Ông Yusaku tức giận đập tay mạnh xuống bàn. Người thiếu nữ xinh đẹp kia rõ ràng đang nói dối ông. Tính cách của Kogoro, ông biết quá rõ. Tuy hắn là một người thích chè chén, nhưng không bao giờ vô trách nhiệm với ai cả. Thế thì làm sao hắn có thể bỏ mặt đứa con gái cưng của mình mà chết kia chứ. Với lại, trước khi đi, hắn rõ ràng đã hứa với ông rằng, nếu con hắn và con ông đều là trai hoặc đều là gái thì sẽ thành anh em hay chị em với nhau. Nếu con hắn là con gái và con ông là con trai hay ngược lại, thì sẽ kết nghĩa phu thê. Kogoro Mouri chưa thực hiện lời hứa đó thì sẽ không ... sẽ không bao giờ dám chết đi. Vậy rõ ràng, người thiếu nữ xinh đẹp dám nói mình mang dòng họ Mouri ra đang dối ông:

_ Ngươi nói dối – Cùng với cái đập bàn, ông Yusaku hét lên.

Tất cả mọi người hiện diện trong phòng tiếp khách đều sững người nhìn vào ông Yusaku. Không ngờ rằng một người luôn điềm tĩnh trước mọi tình huống như ông ấy lại có lúc hành xử như vậy.
Ran không giận vì hành động của ông Yusaku, cô chỉ cảm thấy vô cùng cảm kích trước tình cảm mà người đàn ông này dành cho ba của cô.
Shinichi bước đến, đứng đối diện cha mình, nói:

_ Con không biết ba có quan hệ như thế nào với gia đình của cô ấy. Nhưng những lời Ran nói là sự thật. Gia đình của cô ấy đã bị chết khi một đám cướp tràn qua ngôi làng, và chỉ còn một mình cô ấy sống sót.

_ Ran, những điều con nói là sự thật sao? – Bà Yukiko hỏi, đôi mắt bà thấm đẫm nước mắt

Như không còn sức lực để nói, Ran chỉ khẽ gật đầu buồn bã. Cô mong rằng những điều mình nói nãy giờ chỉ là nói dối, không phải sự thật. Cô muốn hét to lên rằng ”Đó không phải là sự thật!!!” Nhưng tất cả điều đó chỉ làm cho cô thêm đau lòng dữ dội, vì cô đã mất đi gia đình của mình.

_ Hãy kể cho ta nghe, Mouri, ông ấy sống như thế nào trong thời gian qua? – Yusaku trấn tĩnh mình lại, hỏi Ran.

_ Ba Mouri là người thật sự rất tốt ... – Và cô bắt đầu kể cho mọi người nghe về những lúc cô sống cùng ba mẹ và anh hai trong ngôi làng nhỏ của mình. Cuộc sống tuy vất vả nhưng luôn đầy ắp tiếng cười.

_ Ba mẹ của con thật sự nuôi dạy con rất tốt đấy, Ran-chan – Bà Yukiko lên tiếng – Vậy bây giờ con hãy ở đây luôn đi, và đừng làm công việc này nữa.

Ran rất xúc động về những gì nhà Kudo làm cho mình, cô nói:

_ Dạ, không được đâu. Cháu không thích ở không công. Nếu muốn cháu ở đây, hãy để cháu làm việc. – Ran cương quyết

_ Được thôi, nhưng có việc gì cần giúp, nói với ta, được không? Hãy xem ta như mẹ của con nhé, Ran-chan. – Biết trước không lay đổi được ý định của cô nàng, bà Yukiko chỉ còn nước nhượng bộ.

_ Mà mẹ, mùa đông về đây chắc có việc phải không? – Shinichi hỏi, chàng muốn lánh sang vấn đề khác.

_ Không, mẹ về vì muốn thăm bé Shin thôi mà- Bà Yukiko mau chóng lấy lại sự vui tươi của mình, ôm lấy Shinichi.

_ Buông con ra – Vừa nói, Shinichi vừa đẩy người mẹ mình ra, thoát khỏi cái ôm của mẹ mình – Nếu không có chuyện gì, mẹ về lúc mùa đông là gì? Sắp hết mùa đông rồi, đợi sang xuân cũng được.

_ Hihi, bé Shin của mẹ thông minh thật đấy. Mẹ về đây muốn dẫn con đi dự buổi lễ mừng xuân trong hoàng cung. – Bà Yukiko nói.

_ Con không đi.- Shinichi lạnh lùng trả lời ngay.

_ Bởi vì biết chắc nếu gửi giấy mời con sẽ không đi. Nên chúng ta phải về tận đây đấy – Ông Yusaku nói.

_ Đó là bữa tiệc mừng xuân lớn nhất từ trước đến nay, tất cả gia đình quan lại đều phải có mặt, con không đi, chẳng khác nào trái lệnh vua – Bà Yukiko nói thêm

_ Nhưng ... thôi được rồi, con sẽ đi – Shinichi đáp, vẻ buồn bực

_ Ran-chan, con cũng đi nhé – Yukiko vui vẻ nắm tay Ran, nói.


~ ♥ HẾT CHƯƠNG 12 ♥ ~



















_________________________________________________________________________

Chương sau sẽ xuất hiện 1 nhân vật mới đấy.
Mình đố các bạn người đó là ai nè ^@^

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Sunny Archangel
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Sunny Archangel

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 I_icon_minitimeFri May 25, 2012 3:34 pm

Ko có tâm trạng nào để nói cả.
Angel99
AboutAngel99 Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 5:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 484
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 11/08/1999
Tâm trạng Tâm trạng : Ko có tâm trạng nào để nói cả.

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 5:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 484
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 11/08/1999
Tâm trạng Tâm trạng : Ko có tâm trạng nào để nói cả.

Bài gửiTiêu đề: Re: [LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE

Bao nhiều là nhân vật thế này biết là được cơ chứ ss :onion52
Ngóng chap sau a~ không biết là ai sẽ xuất hiện a~ :bb13:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Angel99
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Angel99

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 I_icon_minitimeFri Jun 01, 2012 8:42 pm

Believe me or not? But I'll protect you, my friends
Sunny Archangel
AboutSunny Archangel Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 1:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 1:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Bài gửiTiêu đề: Chương 13

Chương 13:



[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 44014032



Mùa xuân, hoa anh đào nở rộ.
Tại cung điện của xứ sở mặt trời mọc, một buổi lễ mừng xuân được tưng bừng diễn ra.
Những người dự lễ hầu hết đều nằm trong các thành phần quan lại nên nhìn ai cũng xinh tươi, sang trọng.
Shinichi và Ran cùng bước vào trong cung điện – nơi đang diễn ra buổi lễ mừng xuân.
Hơi e thẹn trước ánh mắt của mọi người nhìn vào mình, cô khẽ nép vào người Shinichi, nhỏ nhẹ hỏi:

_ Thiếu gia Shinichi, bộ trên người em có dính gì hả? Sao mọi người nhìn em dữ vậy?

Ừ, thì có lẽ bộ áo Juni – hitoe cô đang vận trên người có hơi sặc sỡ với ”màu mận đỏ thẫm của mùa xuân”. Nhưng nếu so với bộ áo Juni – hitoe có đính thêm những hạt kim tuyến lấp lánh của các tiểu thư khác ở đây, thì bộ áo cô đang vận trên người đã là gì? Mặc dù như thế thì cô vẫn không tài nào hiểu nổi, tại sao mọi người lại cứ nhìn chằm chằm vào cô từ khi cô bước xuống xe ngựa. Haiz, người ở kinh thành thật khó hiểu!?

_ Không. Họ nhìn tôi đấy – Shinichi lạnh lùng nói lại, thật ra cậu đang cố trấn an Ran.

Nhưng nói bọn họ nhìn vào Shinichi cũng không phải là sai. Anh chàng vận trên người mình bộ trang phục truyền thống của Nhật Bản – Kimono – vô cùng sang trọng và lịch thiệp, làm tăng thêm vẻ đẹp hoàn mỹ của chàng.
Cả hai người đứng bên nhau như đôi tiên đồng ngọc nữ giáng trần. Ánh nắng ban mai bao trùm lên hai người họ, như những vầng hào quang tỏa xung quanh. Đẹp biết mấy! Chẳng trách luôn có những ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn ghen tỵ nhìn vào.

_ Đúng rồi, họ nhìn thiếu gia Shinichi chứ có nhìn em đâu – Ran vui vẻ nói, rồi cô bước đi vào trong không còn rụt rè như trước.

Đó là một buổi lễ mừng xuân đầu tiên và cũng là lớn nhất mà cô từng dự.
Các món ăn ngon được bày biện ra bàn, vô cùng bắt mắt, vô cùng thơm ngon.
Các gheisha múa hát, tạo ra những giai điệu âm hưởng vui tươi ngày xuân.


_ Ran-chan, có thấy vui không nè? – Bà Yukiko hỏi, hôm nay Yukiko vô cùng lộng lẫy với bộ áo Juni – hitoe.

_ Vâng ạ, thưa phu nhân – Ran lễ phép đáp.

Bà Yukiko hài lòng, nhìn Ran nói tiếp:

_ Lát hồi con đi theo ta, ta muốn con đi gặp người này.

Ran hỏi:

_ Vâng ạ. Mà phu nhân, cho con hỏi người đó là ai vậy?

_ Lát gặp con sẽ biết – Bà Yukiko nháy mắt tinh nghịch với Ran – Mà buổi tiệc dành cho các công tử, tiểu thư sắp bắt đầu rồi đó. Mau đi đi, Ran-chan – Vừa nói, Yukiko vừa đẩy Ran lại chỗ Shinichi đang đứng.

_ Bé Shin, nhớ chăm sóc cho Ran-chan, xong tiệc thì nhớ đưa Ran-chan đến chỗ ta. Chiều tối rồi, nguy hiểm lắm đó – Nói xong, Yukiko liền quay lưng bỏ đi.

Ran nhẹ nhàng đi vào trong phòng tiệc lớn. Đây là một trong những căn phòng lớn nhất trong cung điện, trang hoàng vô cùng lộng lẫy.

”Oa, mình cứ tưởng lâu đài gia tộc Kudo đã lớn rồi, ở đây còn lớn hơn nữa. Chắc dọn dẹp mệt lắm nhỉ?” – Ran nhớ lại cảnh tượng ngày đầu tiên mình tổng vệ sinh lâu đài. Đúng là mệt bở hơi tay, cô lau cả ngày trời mà vẫn không làm hết.

”Ôi, ôi, sao bọn họ lại nhìn mình nữa rồi! Mình rõ ràng không có dính gì trên người hết mà. Thôi, không quan tâm, không quan tâm. Cứ lờ đi như hồi sáng là được rồi.” – Nghĩ vậy, Ran lại tự tin bước vào phòng tiệc

Ba cô tiểu thư có gương mặt kiều diễm bước lại gần Ran, hai trong số ba người đó có vẻ mặt vô cùng kênh kiệu:

_ Ta xin tự giới thiệu, ta tên Chiharu tiểu thư nhà Thiếu Bảo Mihara - Một cô gái mặc bộ áo Juni – hitoe màu đỏ, đính những hạt kim tuyến lấp lánh trênh người trong vô cùng rực rỡ nói.

Vừa dứt lời, một cô gái có khuôn mặt dễ thương nhưng không kém phần ương ngạnh nói:

_ Còn ta tên Naoko Yanagisawa, chắc cô cũng biết cha ta rồi, cha ta chính là Quan Lễ Bộ Yanagisawa – Naoko vừa nói vừa hất chiếc cằm lên.

Đứng kế bên hai người họ là một cô gái mỹ miều, xinh đẹp và trầm tĩnh, cô nói:

_ Xin chào tiểu thư, tôi tên là Sasaki Rika. Chẳng hay tiểu thư tên gì? Sao ta chưa từng gặp qua.

Ran không để ý đến điệu bộ của hai người kia, chỉ nhìn vào Rika, mỉm cười rồi lịch sự đáp lại

_ Thưa, tôi chỉ là một dân nữ, không phải tiểu thư

Ba người ấy nghe vậy, hết sức ngạc nhiên, nhìn vào Ran như không tin được. Mihara và Yanagisawa nhìn Ran bằng con mắt khinh thường, còn Rika chỉ hỏi lại:

_ Nếu vậy thì tại sao cô được mời đến đây.

Ran chưa kịp đáp thì Mihara đã ngang nhiên cướp lời:

_ Chắc chắn con ranh này đã lén chạy vô đây rồi. Quần áo này chắc cũng trộm mà ra.

Như hưởng ứng lời nói của bạn mình, Yanagisawa nắm lấy cổ áo của Ran, vẻ mặt vô cùng hống hách nói:

_ Nói, ai cho ngươi vào đây!

_ Là tôi mời đấy – Một giọng nói lên tiếng, tuy lạnh lùng nhưng hết sức mê hoặc.

Yanagisawa vội dừng ngay lại hành động của mình, vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Ai chẳng biết đây là công tử nhà Kudo – nhà có quyền lực nhất trên xứ sở mặt trời mọc này. Quyền lực chỉ có dưới vua nhưng hơn cả vạn người. Đắc tội với người này, chết cũng có thể xem là nhẹ nhất.
Ba cô tiểu thư đều cúi đầu, hành lễ với Shinichi:

_ Tiểu nữ xin diện kiến công tử Kudo,

Shinichi nhìn họ bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng, làm nỗi sợ hãi trong người ba cô tiểu thư này càng ngày dấy lên. Rika tiểu thư quay sang Ran, hành lễ nói:

_ Tiểu nữ xin thay mặt ba người xin lỗi tiểu thư vì những hành động thất lễ vừa rồi. Kính mong tiểu thư bỏ qua cho.

Ran xua xua tay, đỡ Rika lên và nói:

_ Không sao đâu mà chị. Lúc nãy chỉ là hiểu nhầm thôi.

Rika nói:

_ Tiểu thư thật là khoan dung. – Và cô quay sang cúi đầu nói với Shinichi - Xin phép công tử

Rồi Rika kéo hai cô tiểu thư còn lại đi chỗ khác. Mặc cho cả hai người họ đang tức anh ách.

_ Cám ơn thiếu gia Shinichi, nếu không có người đến giúp chắc chắn em sẽ gây ra vài rắc rối lớn rồi.

_ Ừ. – Rồi cậu bước tiếp vào trong.

Ran vội chay theo, mỉm cười nói:

_ Thiếu gia Shinichi, đợi em.

Các gheisha kiều diễm với bộ kimono đang gảy từng khúc dạo đầu của bài ca mừng xuân. Tiếng nhạc vang lên du dương, êm dịu từ những dòng nhạc cụ truyền thống của Nhật Bản.

_ Ồ, xin chào tiểu thư - Một cô gái lại gần Ran và nói

Ran quay mặt lại thì thấy, cô gái này chẳng ai khác chính là Mihara, và theo sau đó là Yanagisawa và Rika, Ran mỉm cười đáp lại:

_ Xin chào tiểu thư

Yanagisawa giả vờ vui vẻ hỏi:

_ Tiểu thư, người thấy có hay không?

Ran nghe theo từng tiết tấu của bài nhạc mà mình đang thưởng thức, mỉm cười nói Yanagisawa:

_ Vâng, hay lắm ạ

Yanagisawa vội nói:

_ Tiểu thư quen người tài giỏi như công tử Kudo, chắc hiểu biết của người cũng nhiều lắm nhỉ? Tiểu thư có biết đàn không?

Ran chưa kịp trả lời thì đã bị Mihara đẩy đến chỗ các cô gheisha đang gảy từng nốt cuối của bài ca mừng xuân:

_ Chắc chắn là giỏi rồi. Tiểu thư, tiểu nữ muốn diện kiến tài đánh đàn của người, người mau mau gảy một bản đi.

_ Nhưng tôi ... tôi

Ran chưa nói xong thì đã bị đẩy đến chỗ của các gheisha. Mihara mặt hớn hỏ nói:

_ Các ngươi hãy lui ra một tí, tiểu thư đây muốn trình diễn cho mọi người ở đây nghe một bài.

_ Nhưng tôi không biết đàn mà – Ran phân bua

Mihara không thèm nghe lời nói của Ran, đẩy Ran đến chỗ nhạc cụ, nói:

_ Đừng làm bộ nữa, tiểu thư xinh đẹp nên đàn nhất phải rất hay mà.

“Ai lại có kiểu suy luận ấy chứ” – Ran thầm nghĩ

Mihara nói to lên cho mọi người cùng nghe:

_ Các vị công tử, tiểu thư xin chú ý. Cô tiểu thư xinh đẹp này muốn đàn tặng cho mọi người một bài đấy.

Một tràn pháo tay rộn rã vang lên khắp căn phòng. Mihara cúi xuống nhìn Ran nở một nụ cười vô cùng quỷ quyệt:

_ Chúc may mắn, dân nữ.

Rồi cô ta quay lại chỗ đứng của mình, bỏ mặc cho Ran ngồi đó ngơ ngác.

“Thôi chết, mình đâu có biết gì về cái này đâu” – Ran thầm nghĩ

_ Mau mau đi chứ, tiểu thư xinh đẹp – Một giọng nói vang lên

“Hình như có một lần mẹ Eri có chỉ mình về cách sử dụng đàn Shamisen”

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Shamisenpic


Cô nhìn vào cây đàn màu trắng ngà trên bàn. Nếu bình thường, cô sẽ thốt lên “Ôi, đây là cây đàn đẹp nhất mà mình từng thấy” Nhưng trong hoàn cảnh này, cô chỉ muốn đập vỡ nó ra.

_ Nè, tiểu thư, cô có biết đàn không thế? – Một giọng nói vô cùng đáng ghét lại vang lên.

Shinichi nhìn thấy rõ sư bối rối trên gương mặt xinh đẹp của cô nàng. Anh chàng quyết định sẽ giúp Ran giải quyết rắc rối này.

_ Tình tính tang.

Tiếng đàn vang lên một cách thật nhịp nhàng.

Năm nay Xuân lại đến
Dưới tán cây Anh Đào
Anh hồi tưởng đến em
Về nét ngây thơ trong sáng thuở xưa




Cùng với nhịp điệu của tiếng đàn Shamisen một giọng hát vô cùng trong trẻo vang lên

Em dịu dàng tựa những cánh Anh Đào
Hai ta hạnh phúc đi bên cạnh nhau
Cảm xúc này sẽ không phai tàn
Em luôn mãi là người dấu yêu của anh
.





Tiếng hát ấy hòa cùng tiếng đàn ngân vang, như đang hút hồn tất cả những người trong phòng tiệc.

Năm nay Xuân lại sang
Dưới tán cây Anh Đào nở rộ
Anh nhắm mắt lại và em sẽ ở đấy
Như những ngày xưa cũ ấy.

Ngày Xuân ấy, em ở đó, anh ở đó

.


Tất cả mọi người như ngừng thở, nhịp tim đập cũng nhẹ hơn như không muốn phá vỡ những âm thanh tuyệt diệu ấy. Có người muốn đánh đổi cả mạng sống của mình để nghe lại tiếng hát của người thiếu nữ xinh đẹp.
Ran thôi gảy đàn, nhìn mọi người xung quanh, một sự im lặng đến kinh ngạc bao quanh căn phòng. Cô mỉm cười ngại ngùng rồi vội bước sang chỗ của Shinichi đang đứng

“Sao mọi người lại im lặng đến thế kia chứ? Bộ mình đánh đàn dở lắm hay sao?” – Ran thầm nghĩ

_ Thiếu gia Shinichi. – Ran khẽ nói.

_ Về thôi. – Shinichi nói, rồi quay lưng lại bước ra khỏi phòng tiệc,

_ Đúng rồi, phu nhân nói là muốn em gặp một người. – Ran vui vẻ đi theo Shinichi ra khỏi căn phòng.

Sau vài phút im lặng, căn phòng như vỡ òa ra, tiếng vỗ tay giòn giả khắp nơi, cò vài người, nếu không phải nói là tất cả mọi người đều tỏ ý muốn nghe lại bài hát này.
Ngoài những người tỏ ra tiếc nuối khi không được nghe thêm bài nào nữa. Trong phòng tiệc hiện hữu có hai gương mặt vô cùng tức tối.


_ Ran-chan, sao tan tiệc sớm vậy con – Bà Yukiko hỏi

_ Dạ, thưa phu nhân, con có một vài rắc rối với bữa tiệc.

_ Rắc rối gì? – Yukiko hỏi lại với vẻ mặt nói-đi-ta-sẽ-giải-quyết-giúp-cho

Ran vội xua xua tay nói:

_ Không có gì đâu ạ, Mà phu nhân muốn con gặp ai thế.

Bà Yukiko nháy mắt tinh nghịch với Ran:

_ Vào đây rồi sẽ biết. À, bé Shin này, con về trước đi, mai ta dẫn Ran-chan về sau.

Sau khi Yukiko cùng Ran tạm biệt Shinichi. Bà Yukiko dẫn Ran đến một căn phòng rộng lớn và vô cùng sang trọng.

_ Vào đi Ran-chan.

Ran nhìn Yukiko, ngạc nhiên hỏi:

_ Phu nhân không đi cùng với con sao?

_ Không, con phải tự đi vào – Bà Yukiko quả quyết.

_ Vâng ạ - Ran đành ngoan ngoãn nghe lời,

Cô đi vào trong phòng, nhìn thấy trong phòng ấy có hơn cả chục người đang ngồi uống trà. Tất thảy đều ăn vận sang trọng, quý phái. Ran vội cúi đầu hành lễ.

_ Dân nữ xin diện kiến ạ.

_ Ừ - Một giọng nói khàn khàn lên tiếng – Ngươi là con của Kogoro Mouri phải không?

Ran nhìn vào người vừa phát ra tiếng nói, đó là một vị trưởng bối, có thể nói là có tuổi nhất ở trong phòng này. Và cô chắc chắn rằng người có chức vị cao nhất ở đây.

_ Vâng, đó là phụ thân của dân nữ. Xin hỏi vị đại nhân đây là ai mà quen biết với phụ thân của dân nữ ạ?

_ Ta là phụ thân của hắn.

_ Vậy đại nhân đây là … - Ran ngạc nhiên nói.

_ Là gia gia của ngươi đấy.

Ran vô cùng ngạc nhiên. Không ngờ cô lại được gặp gia đình của phụ thân mình ngay tại đất kinh thành. Không, phải nói là không ngờ lại gặp những người ấy trong hoàn cảnh này. Vì cô chưa từng nghĩ rằng mình lại được vào cung điện rộng lớn như thế này.

_ Hãy kể cho ta nghe, về cuộc sống của phụ thân ngươi.

Ran lễ phép đáp:

_ Dạ thưa, gia đình của cháu đã từng rất vui vẻ bên nhau …

Và cô bắt đầu kể lại câu chuyện của gia đình mình, cùng với những hạnh phúc cũng như gia biến. Thật trớ trêu, cô đã muốn quên đi những chuyện này, nhưng cô hoàn cảnh lại bắt cô phải nhớ lại. Như đã quen với chúng, cô đã không khóc nữa. Hay là những giọt nước mắt của cô đã khô cạn đi sau những lần ấy?

_ Thì ra là như vậy. Bây giờ ngươi sống như thế nào? – Trưởng bối Mouri hỏi.

_ Thưa, bây giờ cháu đang sống tại lâu đài của gia tộc Kudo ạ.

_ Ừ - Trưởng bối nói – Nếu lúc trước hắn không lấy mẫu thân của ngươi, bây giờ đã làm chức quan rất cao rồi, cũng có thể làm vua nước này đó chứ.

Bất bình trước lời nói của gia gia mình, Ran nói:

_ Nhưng thưa gia gia, tuy cuộc sống của chúng cháu không giàu sang, nhưng phụ thân cháu đã rất hạnh phúc ạ.

_ Ừ, nó đã hạnh phúc đến chết trong tay bọn cướp đấy chứ! Sống ở đây, chắc chắn không bị như thế.

Ran nói:

_ Vậy thưa gia gia, người có chắc chắn như thế không? Sống ở đây tuy giàu sang, nhưng phải luôn luôn nằm trong cuộc chiến tranh giành thế lực, suốt ngày cứ nghĩ mình phải làm cách nào để đối phó với những kẻ thù. Không phải cũng mệt mỏi lắm sao?

_ Ngươi … ngươi – Trưởng bối Mouri bắt đầu tức giận.

_ Thưa, có gì không đúng sao gia gia? Phụ thân cháu đã sống rất hạnh phúc bên gia đình của người, không phải lo lắng bất cứ chuyện gì.

_ Eri dạy cho ngươi cách ăn nói với các vị trưởng bối như thế sao – Giọng một người phụ nữ lên tiếng.

Ran vẫn cuối đầu, nói tiếp:

_ Dạ thưa, mẫu thân cháu dạy rằng phải nói đúng sự thật và cháu đã làm như thế. Người cũng đừng nghĩ mẫu thân cháu là một y nữ bình thường. Bà có quyền được hưởng mọi thứ quí giá hơn bất kỳ ai cả. Cháu cảm thấy phụ thân đã lựa chọn thật đúng đắn. Và cháu cảm thấy vô cùng tự hào khi là con của họ

Mặc cho những ánh mắt căm phẫn xem lẫn khinh thường nhìn mình, Ran chỉ mỉm cười, cúi đầu hành lễ với mọi người trong phòng:

_ Dạ thưa, nếu không có chuyện gì nữa thì dân nữ xin cáo lui. Kính chúc mọi người có một năm mới vui vẻ.

Nói rồi, cô lạnh lùng bước ra khỏi phòng, bước đi vô cùng kiên định.

Cô đã không làm sai. Cô chỉ nói sự thật về gia đình của mình. Mẫu thân cô là một nữ thần, người đã vì yêu phụ thân mà từ bỏ danh phận của mình, thì việc phụ thân từ bỏ chức quan của ông ấy là lẽ đương nhiên. Và cho dù thế nào đi nữa thì bọn họ đã sống hạnh phúc bên nhau. Như thế là đủ rồi. Còn về việc cô ăn nói không được lễ phép lắm với các vị trưởng bối nhà Mouri, cô thấy mình cũng có vài phần thô lỗ. Nhưng chẳng sao, cho dù nói đến danh phận hay tuổi tác, cô đều cao hơn họ vài bậc. Việc này không sao.

Và bây giờ cô cảm thấy chán ghét nơi này hơn bao giờ hết. Toàn những người hám danh, hám lợi. Cô không thích ở đây thêm một khắc nào nữa. Ran bước vội ra nơi để xe ngựa của gia tộc Kudo.

_ Boh, ta muốn về - Nàng nói.

Boh nhìn thấy Ran đòi về, liền nói:

_ Thưa tiểu thư, giờ đã nửa đêm, người nên nghỉ ngơi, mai về.

Ra nhìn vào Boh, đôi mắt tím ánh lên vẻ cương quyết, không cho phép sự từ chối nào ở đây:

_ Nếu ngươi không chịu đi, ta sẽ về một mình.

_ Nhưng thưa tiểu thư – Boh vô cùng hốt hoảng khi thấy Ran vào trong và dắt ra một con ngựa. – Thôi được, nhưng người phải đợi tại hạ đi kêu lính gác đã.

_ Cứ đi như bình thường, sao phải cần lính đi theo – Ran nói.

_ Đi đêm khuya, về thiếu gia chắc sẽ quở phạt tại hạ, nếu có thêm lính gác thiếu gia sẽ yên tâm hơn. – Boh giải thích.

Mặc dù rất muốn đi về liền, nhưng nghĩ đến việc có vài người sẽ .lo lắng cho mình và có người sẽ bị phạt, Ran đành đồng ý, cô không muốn vì mình mà người khác phải lo lắng hay bị phạt:

_ Thôi được, nhưng mà nhanh lên nha

Boh cúi đầu hành lễ:

_ Vâng ạ.

Đêm không trăng. Bầu trời bây giờ mang một màu xám u ám, như tâm trạng bây giờ của Ran vậy. Cô khẽ đưa mắt ra ngoài cửa xe. Canh ba, mọi thứ đều không rõ ràng. Nó không quá mịt mù như vào lúc tối, nhưng cũng không quá sáng như ban mai. Canh ba, là lúc của mọi việc tội lỗi.

Ở đây đã cách kinh thành khá xa, những ngôi nhà nhỏ xinh đã được thay thế bằng cây cối của rừng rậm.

_ Dừng xe lại . – Một giọng nói vô cùng tàn bào hét lên.

Ran nghe thấy rõ tiếng của con hắc mã hí lên một tiếng rõ dài, binh lính đi theo chiếc xe cũng chạy lại đứng chắn trước xe.

_ Để tất cả những quý giá lại đây, chúng ta sẽ cho các ngươi con đường sống – Giọng nói tàn bạo ấy vẫn lên tiếng, cùng với tiếng nói ấy là tiếng hò hét của lũ người xung quanh.

_ Mau bảo vệ tiểu thư – Boh lên tiếng.

_ Chúng bây, xông vào cho ta.

“Làm sao bây giờ đây, mình phải làm sao đây? Nếu mình nghe lời Boh, có lẽ đã không có chuyện này xảy ra. Thiếu gia Shinichi, xin người hãy chỉ dẫn cho em, người có nghe em không. Shinichi”

***




_ Ran – Trong lúc đang ngủ, Shinichi bỗng tỉnh dậy khi nghe tiếng nói văng vẳng bên tai mình – Ran, em gặp chuyện gì sao?

Shinichi bước ra khỏi chiếc giường êm ái của mình. Đi vội vàng sang căn phòng của Ran. Căn phòng trống vắng, im lặng đến đáng sợ.

_ Thiếu gia, người có chuyện gì sao? – Lin hỏi

_ Ran về chưa? – Shinichi hỏi lại.

Lin trả lời:

_ Dạ chưa, ngày mai tiểu thư mới về mà.

_ Ừ - Shinichi nói, rồi cậu bước vào căn phòng ngủ của mình.

“Chắc mình ngủ mơ rồi” – Shinichi nghĩ.

“Shinichi” – Giọng nói của Ran vẫn quanh quẩn trong đầu, làm Shinichi không tài nào chợp mắt nổi.

_ Mình phải đi kiểm tra. – Nói rồi, Shinichi lấy ngay chiếc áo choàng màu đen cùng thanh gươm, leo lên lưng con hắc mã rồi phi nhanh trên con đường đến kinh thành.

***




_ Bỏ ta ra – Ran hét lên, giãy giụa cố thoát ra khỏi vòng tay của bọn cướp.

_ Nè, cô em ngoan ngoãn ngồi yên, tụi anh sẽ không làm đau đâu – Một tên trong bọn chúng nói.

_ Không, bỏ ta ra – Ran lại hét lên.

“Hay thật, vào đúng vào cái đêm không trăng này sao?” – Ran thầm quở trách.

Vào đêm không trăng, mọi pháp lực hay linh lực của Ran đều bị vô hiệu hóa. Giờ đây, cô không khác gì một người bình thường cả. Mọi phép thuật của cô học đều không tài nào sử dụng được. Ran giờ chỉ còn biết vận dụng các thế võ đã học từ phụ thân cô. Nhưng khổ nỗi, cô vận bộ áo Juni – hitoe này tới tận mười hai lớp áo, di chuyển cũng còn khó nói chi là đánh nhau?

“Không sao, mặt trời sắp lên rồi, chỉ cần nhịn một chút sẽ không sao” – Ran nghĩ cách kéo dài thời gian với bọn cướp.

Một cọng lông vũ màu đen nhẹ nhàng bay xuống mặt đất. Sau đó, vài thứ lông vũ đen tuyền tuyệt đẹp cũng rơi xuống. Cùng với chúng, xuất hiện một thanh gươm sáng chói. Ánh gươm loang loáng quét sang người bọn cướp vô cùng sắt bén. Không thể thấy được đường kiếm mũi đao, chỉ thấy được khi ánh sáng của thứ kim loại sắc bén ấy quét qua thì thi thể của họ đã rớt xuống, nằm be bét toàn máu tươi.

_ Rút mau….- Tên đầu đàn hét toáng lên. Và cả bọn cướp – những tên may mắn còn sống sót đều bỏ chạy thục mạng.

_ Tiểu nữ xin đa tạ người đã cứu mạng – Ran cúi đầu hành lễ nói với vị hiệp sĩ.

Vị hiệp sĩ ấy vận trên người mình một bộ đồ màu đen, đầu đội mũ sắt.
Hiệp sĩ áo đen ấy quay người lại, tiến đến gần Ran.
Chàng cầm tay nàng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím biếc huyền ảo của nàng …

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 KenhSinhVien.Net-untitled2


~ ♥ HẾT CHƯƠNG 13 ♥ ~


_________________________________________________________________________

Vì tuần này mình đăng bài trễ nên chương này sẽ dài (chịu khó đọc nha)
Hay thật. Bài mình có mỗi 1 người cmt,
Bạn nào đọc nhớ cmt cho mình đi chứ. Hè rồi nên đừng có đọc chùa

P/S: nhân vật mới xuất hiện ở cuối chương mà chưa hiện mặt. Các bạn thử đoán xem đó là ai?

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Sunny Archangel
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Sunny Archangel



Được sửa bởi Sunny Archangel ngày Sat Jun 02, 2012 11:51 am; sửa lần 1.
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 I_icon_minitimeFri Jun 01, 2012 9:25 pm

Ko có tâm trạng nào để nói cả.
Angel99
AboutAngel99 Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 5:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 484
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 11/08/1999
Tâm trạng Tâm trạng : Ko có tâm trạng nào để nói cả.

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 5:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 484
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 11/08/1999
Tâm trạng Tâm trạng : Ko có tâm trạng nào để nói cả.

Bài gửiTiêu đề: Re: [LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE

Mãi mới có chap cho em đọc
Oh, nhân vật mới là hiệp sĩ áo đen à??? Lúc đầu em tưởng là Shin cơ nhưng mà đoán cuối thấy ss bảo là nhân vật mới nên chịu thôi (thở dài)
Mong chap sau của ss

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Angel99
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Angel99

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 I_icon_minitimeFri Jun 01, 2012 9:55 pm

đang chờ đợi một...
kdoshnchi
Aboutkdoshnchi Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 4:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 352
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 04/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : đang chờ đợi một...

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 4:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 352
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 04/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : đang chờ đợi một...

Bài gửiTiêu đề: Re: [LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE

ơ, ss xấu thế, đang đoạn hay àh
Shin cầm tay, nhìn vào mắt Ran rồi... hết!
ss làm Yuki nôn quá
tuy chap dài nhưng vẫn rất hay ạh, ủng hộ ss
p.s: Ran vừa đánh đàn rất hay lại có thần giao cách cảm vs Shin nữa, ngưỡng mộ quá đi :onion107:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của kdoshnchi
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của kdoshnchi

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 I_icon_minitimeFri Jun 08, 2012 12:55 pm

Believe me or not? But I'll protect you, my friends
Sunny Archangel
AboutSunny Archangel Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 1:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 1:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 40
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 04/10/1996
Tâm trạng Tâm trạng : Believe me or not? But I'll protect you, my friends

Bài gửiTiêu đề: Chương 14



Xin lỗi mọi người vì sự trậm trễ, mình post chương mới đây.
Chương này sẽ nói rõ nhân vật mới xuất hiện ở chương trước là ai.
Thôi, không vòng vo tam quốc nữa, mình đăng chap mới, mọi người đọc rồi nhó góp ý cho mình nha

________________________________________________________________________________________________
_____________________________________________________________________________
______________________________________
_______________

Chương 14:


Vài thứ lông vũ màu đen tuyền nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Cùng với chúng xuất hiện một vị hiệp sĩ áo đen với thanh gươm kim loại sáng chói. Ánh gươm loang loáng quét sang người bọn cướp vô cùng sắc bén, vô cùng lạnh lùng. Không thể thấy được đường kiếm mũi đao, chỉ thấy được khi ánh sáng của thứ kim loại sắc bén ấy quét qua thì thi thể của họ đã rớt xuống, nằm be bét toàn máu tươi.

”Tàn bạo quá” – Ran thầm nghĩ khi nhìn thấy kẻ áo đen lạ mặt kia.

_ Rút mau….- Tên đầu đàn hét toáng lên. Và cả bọn cướp – những tên may mắn còn sống sót đều bỏ chạy thục mạng.

”Nhưng dù sao thì người này cũng có công cứu mình” – Ran suy nghĩ, rồi cô cúi đầu hành lễ nói với vị hiệp sĩ:

_ Tiểu nữ xin đa tạ người đã cứu mạng

Vị hiệp sĩ áo đen ấy không nói lời nào, tiến lại gần và nắm lấy bàn tay mềm mại của Ran. Qua chiếc mũ sắt, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào đôi mắt tím huyền ảo của cô.

Phía Đông, ông mặt trời từ từ ló dạng, chiếu những tia nắng ban mai xuống trần gian.

”Đẹp hơn mình nghĩ nhiều” – Vị hiệp sĩ áo đen thầm nghĩ - ”Hay ta bắt cô ấy về Diêm Phủ luôn”

Dòng suy nghĩ vừa thoáng qua trên đầu vị hiệp sĩ, thì trên bàn tay đang nắm bàn tay mềm mại của Ran liền lóe sáng

_Ow, Nóng quá. – Vị hiệp sĩ ấy vẫy vẫy tay của mình cho bớt đi cái nóng, quay người lại đối lưng với Ran.

”Đúng như Vermouth nói, cô ta không bình thường tí nào, lúc nãy ta mới vừa có một chút tà tâm thì đã bị nóng phỏng tay rồi. Kiểu như vầy mà bắt cô ta về thì chắc Diêm Phủ của ta sẽ thành tro mất thôi. Đành phải từ từ tìm cách kiềm hãm pháp lực của cô ta vậy.”

_ Hiệp sĩ, ngài có sao không. – Ran nhẹ nhàng bước đến gần vị hiệp sĩ áo đen, hỏi.

Vị hiệp sĩ áo đen quay người lại, nhìn vào Ran và nói:

_ Ta không sao, chỉ là ... chỉ là

Vị hiệp sĩ áo đen bỗng trở nên lúng túng không biết nên trả lời thế nào cho phải. Chẳng lẽ nói thẳng ra là vì ta có tà tâm với nàng nên bị nàng làm bỏng tay?
Ran không nhìn rõ được sự bối rối của vị hiệp sĩ sau lớp mũ sắt, nàng cứ tiến lại gần và hỏi:

_ Chỉ là sao?

_Chỉ là .... chỉ là.... Chỉ là do quá ngợp thở dưới chiếc mũ sắt này thôi – Vị hiệp sĩ áo đen nói, viện đại ra một cái lý do.

Ran cười khúc khích, nói:

_ Vậy ngài tháo chiếc mũ ấy ra đi.

Lại một lần nữa Ran khiến vị hiệp sĩ bối rối:

_ Tháo ra ....!?

Ran nhẹ nhàng gật đầu, nói:

_ Chẳng phải nó làm ngài ngợp thở hay sao? Tháo chúng ra đi nào.

_ Ta ... ta ... thôi được rồi.

Không còn cách nào khác, vị hiệp sĩ đàng tháo bỏ chiếc mũ sắt ra.
Phía sau chiếc mũ sắt ấy, hiện lên rõ mồn một khuôn mặt anh tuấn đến hoàn hảo của vị hiệp sĩ. Một gương mặt góc cạnh với làn da rám nắng, đôi mắt màu hổ phách tinh anh nhưng vẫn rất đỗi lạnh lùng, mái tóc màu đen bồng bềnh lãng tử. Chàng trai ấy đẹp như một vị thần Hy Lạp xa xưa.


[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Aoy_09


_ Ta tên là Aoyama Masaya – Hiệp sĩ áo đen nói.

Ran cúi đàu xuống hành lễ như các vị tiểu thư, nói:

_ Tiểu nữ tên là Ran Mouri. Hôm nay đi đường chẳng may gặp phải bọn cướp. Nhờ có Masaya hiệp sĩ đây cứu giúp, xin đa tạ.

_ Không có gì đâu, ta thuận đường ghé đây nên giúp thôi – Masaya nói, cười thầm trong bụng

”Thật ra là do ta sắp đặt bọn chúng đấy! Cô nàng ngốc!”

Ran cúi người đầu xuống hành lễ, nói:

_ Vậy không dám làm phiền Masaya hiệp sĩ nữa. Xin đa tạ.

Nói rồi cô quay người, đi đến một thi thể của nam nhân nằm bất động dưới đất. Thi thể ấy chết nhưng mắt vẫn mở to, ngón tay chỉ về một hướng xa xăm nào đó. Không hề tỏ ra sợ hãi, Ran ngồi xuống cạnh bên thi thể ấy, nước mắt rơi lã chã. Cô nhẹ nhàng lấy tay vuốt cho mắt nam nhân ấy nhắm lại, thì thầm:

_ Boh, ta xin lỗi. Nếu ta nghe theo ngươi, có lẽ chúng ta không phải bị như thế này.

Phải, cô đã không nghe lời khuyên ngăn của Boh, cứ bướng bỉnh đòi về ngay trời đêm khuya khoắt. Vậy, tại sao ông Trời không lấy mạng cô? Chẳng phải là cô sai sao? Chàng trai tội nghiệp này chẳng có tội, mà tại sao lại phải chết? Người đáng lẽ nằm chỗ Boh bây giờ là cô mới phải!
Nước mắt cứ chảy ra như một lẽ tự nhiên của nó. Lòng Ran nặng trịch với những tội lỗi trong mình. Cô còn nhớ rõ mồn một, đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, Boh vẫn lo cho tính mạng của cô, anh chỉ cho cô con đường để chạy trốn và hét lên ”TIỂU THƯ, MAU CHẠY ĐI!” Nhát kiếm vô tình của tên cướp đã kết liễu đời sống của người đánh xe trung thành này.
Masaya chẳng hiểu vì cớ sự gì mà Ran lại khóc đến như thế, anh ân cần lại hỏi:

_ Ran, sao lại khóc?

Trong tiếng khóc nức nở, Ran nói:

_ Vì tiểu nữ mà Boh phải chết! Thật bất công!

Masaya ngạc nhiên hỏi:

_ Tại sao lại vì cô?

Ran nghẹn ngào nói:

_ Nếu tiểu nữ nghe lời của Boh, sẽ không gặp chuyện này. Boh có thể chạy trốn được, nhưng vì để bảo vệ tiểu nữ nên đã chết.

_ Là do hắn ta vô dụng, có lũ cướp quèn ấy cũng không đánh nổi. – Masaya bình thản nói

_ Thưa Masaya hiệp sĩ, Boh không phải cận về được tinh luyện mà là một lái xe nên làm sao đánh nhau giỏi được? Hơn nữa, anh ta đáng lẽ đã chạy trốn được nhưng lại không làm vậy. Ở đây không phải là về vấn đề giỏi hay không giỏi, mà là tấm lòng, sự trung thành của Boh dành cho tiểu nữ. Và xin ngài đừng nói Boh như thế - Ran thẳng thắn nói.

Thấy sự phản ứng của Ran, Masaya vội nói:

_ Nhưng dù sao thì cũng đã chết. Đời người ngắn ngủi, không ai thoát khỏi tay của Tử Thần, đừng buồn nữa.

Ran nói:

_ Xin đa ta đã an ủi tiểu nữ, nhưng có nói thế nào đi chăng nữa thì cũng không giảm bớt được tội lỗi mà tiểu nữ đã gây nến .

Masaya rất đỗi ngạc nhiên trước câu nói của Ran. Từ xưa tới nay, hơn vài ngàn năm sinh sống, anh ta toàn thấy con người là một sinh vật tham lam, ích kỷ. Sẵn sàng giết người vì tư lợi. Masaya cũng từng nghe nói có những thiên thần có tấm lòng nhân hậu, nhưng ở chỗ Diêm Phủ làm gì thấy bao giờ? Giờ đây tận mắt chứng kiến một người không có đôi cánh trắng muốt sau lưng, nhưng tấm lòng có lẽ còn hơn các thiên thần kia, làm anh có cảm giác gì đó rất khác lạ. Rất đỗi đặc biệt.

_ Đừng khóc nữa – Masaya dịu dàng ngồi xuống bên cạnh Ran, lấy tay khẽ lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi gò má thanh cao

Lần đầu tiên anh tiếp xúc với một người khác mà không có tà tâm trong lòng. Đối với cô gái bé nhỏ này, anh chỉ muốn bảo vệ, chăm sóc cho cô.

_ Ran, chúng ta chôn cất Boh và những người khác đi.

Ran khẽ gật đầu đồng ý
Sau một lúc chôn cất những thi thể, Masaya quay lại nói với Ran:

_ Nhà Ran ở đâu, ta đưa Ran về.

_ Thưa Masaya hiệp sĩ, nhà tiểu nữ ở gần khu rừng phía Đông ạ. Masaya hiệp sĩ không cần đưa tiểu nữ về đâu

Masaya nghe vậy, liền nói:

_ Đã bảo đừng gọi anh là hiệp sĩ nữa, anh Aoyama là được rồi. Và đừng xưng hô tiểu nữ như thế, Ran có phải người hầu của Aoyama này đâu. Uhm, nhà Ran gần khu rừng phía Đông phải không, để anh đưa Ran về.

_ Dạ thưa, Masaya hiệp sĩ – Đang nói Ran nhìn thấy ánh mắt khá tức giận của Masaya, liền chỉnh lại - Anh ... anh ... Aoyama ... anh không cần đưa tiểu nữ ... à đưa em về đâu.

_ Sao lại không? – Chưa đợi Ran trả lời, Aoyama đã bế cô lên ngồi trên yên ngựa. Aoyama lấy cây roi da của mình quất vào mông chú hắc mã khỏe mạnh. Con hắc mã hí một tiếng vang trời rồi chạy thật nhanh, đi về hướng của lâu đài gia tộc Kudo.


~ ♥ HẾT CHƯƠNG 14 ♥ ~


_______________________________________________________________________________________________
__________________________________________________________________________
________________________________________
______________________

@Yuki: Ran và Shinichi có thần giao cách cảm là đương nhiên rồi (được kết nối bằng sợi chỉ hồng mà ^^). Còn vụ Ran đánh đàn, chị nghĩ Ran đánh cùng lắm là đúng nhịp thôi, chứ ko thể gọi là hay, may mà Ran thông minh dùng giọng hát ngọt hơn mật của mỉnh để lấp đi khuyết điểm

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Sunny Archangel
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Sunny Archangel



Được sửa bởi Sunny Archangel ngày Sun Jun 10, 2012 12:41 pm; sửa lần 1.
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 I_icon_minitimeSat Jun 09, 2012 12:45 am

không bui không buồn
Natsmi Danaoka
AboutNatsmi Danaoka Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 0:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 27
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : B-people
Birthday Birthday : 04/11/1995
Tâm trạng Tâm trạng : không bui không buồn

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 0:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 27
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : B-people
Birthday Birthday : 04/11/1995
Tâm trạng Tâm trạng : không bui không buồn

Bài gửiTiêu đề: Re: [LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE

Truyện của bạn hay woa ah :onion35:
Ui ShinRan :onion23:
Chap này hok coa ji để phê bình hết...rất hay
Chờ chap típ từ bạn :onion179:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Natsmi Danaoka
Chữ ký của Natsmi Danaoka

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 I_icon_minitime

AboutSponsored content Người này hiện đang:
Chức vụ:

Tiện ích
[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon4[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon5[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon6[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE - Page 2 Icon7

Cấp bậc

Thông Tin Cá Nhân

Bài gửiTiêu đề: Re: [LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE


Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Sponsored content
Chữ ký của Sponsored content

[LONG FIC] LOVE FOREVER AND ONLY ONE

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 2 trong tổng số 3 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3  Next
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
(¯`•¸·´¯) Ran Mori Fan Club (¯`·¸•´¯) :: ♥Thư viện thành phố♥ :: Biệt thự nhà Sonoko :: DC Fanfiction :: :.:Tự viết:.:-
Đăng Nhập NhanhThanks for viewing Teen Bình Dương ^_^!
.:Đăng kí:. | .: Quên mật khẩu :.