CHAP 15

Tối tăm…ẩm thấp…mùi gỗ mốc meo tràn ngập trong khoang mũi…
Bóng tối bao phủ khắp nơi…ngột ngạt…dây thừng siết chặt đau nhói…
‘’Ai đó?’’_Tiếng nói hoảng sợ cất lên trong không gian chật hẹp.
‘’Ran, là cậu đúng không?’’_Một giọng nói khác lại vang lên.
‘’Là? Shiho? Chúng ta đang ở đâu vậy?’’
‘’Theo tớ đoán là trong một thùng gỗ.’’
Ran không ngừng chớp mắt cho đến lúc mắt đã quen với bóng tối xung quanh. Cô hơi cọ người vào miếng vách gỗ phía sau, xoay người theo hướng tiếng nói của Shiho.
‘’Chúng ta sao lại ở đây?’’_Ran hỏi, cảm thấy cổ họng mình đột nhiên khô khốc.
‘’Tớ không biết.’’_Shiho thở dài, đôi tay không ngừng tìm cách thoát ra khỏi dây trói.
Khoảng không yên lặng lại tràn ngập, chỉ nghe từng hơi thở rất nhẹ, rất nhẹ. Bỗng bất xung quanh rung chuyển, cảm giác như cả hai người họ đang được nhấc lên, bấp bênh. Cả hai người đều trượt đi cả một khoảng trong không gian chật hẹp, va đập mạnh vào vách gỗ.
‘’Họ muốn gì ở chúng ta?’’
‘’Tớ không biết nhưng trực tiếp đánh thuốc mê tớ ở phòng thí nghiệm thì xem ra cũng không tồi.’’_Shiho có chút ngẫm nghĩ._’’Cậu có nghe mùi nước biển không?’’
‘’Có, không phải là họ sẽ…’’
Ý nghĩ chợt thoáng qua khiến Ran rùng mình.
‘’Cũng có thể sẽ như thế nhưng nếu chết đi như thế này thì cậu không có gì hối tiếc sao?’’
‘’Hối tiếc?’’
‘’Lúc ấy sao quyết định lại bỏ đi?’’
‘’Tớ xin lỗi.’’
‘’Người cậu đáng ra phải nói lời đó không phải là tớ.’’_Shiho cảm thấy trong lời nói của mình tràn ngập tức giận._’’Cậu bỏ đi khiến cho nhiều người rất lo lắng, rồi bỗng chốc đột nhiên trở về, khiến mọi thứ một lần nữa trở nên rối rắm.’’
‘’Tớ đã không còn sự lựa chọn nào khác. Tớ lúc ấy cũng không muốn lừa dối cậu. Tớ không còn tư cách ở lại.’’
‘’Cậu nghĩ vì chuyện ấy mà Shinichi sẽ bỏ rơi cậu?’’_Shiho hơi hơi nhướn mày nhưng tất cả biểu hiện đều chìm trong bóng tối._’’Cậu thiếu niềm tin ở cậu ấy như thế sao?’’
‘’Cậu không hiểu, nó không đơn giản như cậu nghĩ, nó kinh khủng, rất kinh khủng.’’
‘’Cậu có thể kể cho tớ nghe chuyện ngày hôm ấy không?’’
‘’Tớ không thể.’’
‘’Ngay cả khi chúng ta sắp chết rồi sao?’’
Mặc dù trong bóng tối, Shiho vẫn cảm nhận được người ngồi cạnh mình đang run rẩy. Cô nhắm mắt, buông ra cái thở dài.
‘’Ngày hôm ấy, sau khi mọi người rời khỏi…tớ đã bị bắt đi.’’_Từng dòng kí ức ùa về xen lẫn cảm giác đau nhói trong tim, buốt giá.’’Khi tỉnh dậy, tớ cũng như bây giờ nhưng bị trói bởi một cái còng sắt gắn liền với thanh kim loại được đóng xuống nền nhà, mặc dù rất cố gắng vẫn không thể thoát ra, có một người đàn ông rất bẩn thỉu, hắn ta luôn nhìn chằm chằm vào tớ, tớ đoán hắn là một kẻ nghiện.’’
‘’Không phải là bọn áo đen ư?’’_Shiho ngạc nhiên hỏi.
‘’Tớ không rõ nữa nhưng ở đó chỉ có một mình hắn. Rồi dần dần tớ cảm nhận cả cơ thể mình mềm nhũn, tuy rằng vẫn tồn tại ý thức nhưng sức chống cự đã dần như không còn, rồi hắn nhận được một cuộc điện thoại sau đó…’’_Ran bật khóc, nhớ về cảm giác bàn tay lạnh như băng lướt trên người cô, hơi thở nồng mùi khói thuốc, nhơ nhuốc, bẩn thỉu.
‘’Và rồi?’’
‘’Tớ gào thét cho đến khi dần cảm nhận mình đã hết hy vọng thì cậu ấy đã đến kịp lúc và xông vào. Cậu không biết cảm giác của tớ lúc đó, khi cậu ấy choàng áo cho tớ, tớ rất sợ cậu ấy chạm vào mình, tớ sợ sẽ làm vấy bẩn cậu ấy. Rồi cảnh sát đến, họ phát hiện trong ngôi nhà đó có bom, chúng tớ được đưa ra ngoài nhưng lúc ấy tớ chỉ ước gì mình thà chết còn hơn. Tớ rời khỏi đám đông, bước trở vào căn nhà đó, hy vọng mình mãi mãi sẽ tan biến nhưng cậu ấy đã quay trở lại cùng tớ và rồi bom nổ.’’
‘’ Tên đó là do bọn chúng thuê nhưng trước khi tổ chức sụp đổ, một trong những tên đó đã ra lệnh cho kẻ kia, về phía cậu sẽ do tùy hắn xử lý nên hắn ta mới đối với cậu…’’
‘’ Đó là lý do tớ không thể ở lại, cho dù sao đi nữa thì hắn ta cũng đã chạm vào tớ.’’
‘’Sau khi rời đi cậu sống thế nào?’’
‘’Tớ cùng bố mẹ sang Pháp, phải một thời gian rất lâu mới ổn định được tâm lí. Tớ nhờ mẹ của Shinichi giúp mình xóa hết những giấy tờ có liên quan đến tớ, xem như tớ chưa từng sống tại Nhật.’’_Ran nói, giọng nói lúc này đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Có những chuyện khi nói ra sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
‘’Cậu đã kết hôn sao?’’
‘’Không, khi ấy tớ làm việc cho một nhà hàng. Chị Yumi cũng là nhân viên trong đó, hoàn cảnh chị ấy rất khó khăn, cùng chồng sang Pháp nhưng đến khi chị ấy có thai người đó lại bỏ đi. Chị Yumi mất ngay sau khi sinh, tớ quyết định nhận nuôi Toshiro, cho bé mang họ của mình.’’
‘’Tớ xin lỗi vì đã trách cậu. Sáu năm qua ở cạnh nhau tớ mới nhận ra rằng, tớ và cậu ta là không thể. Cậu hiểu không?’’
‘’Bây giờ đã không còn ý nghĩa nữa, cho dù như thế nào, tớ cũng không còn cơ hội nữa rồi.’’_Ran lắc đầu.
Cả hai đều ngẩng lên khi nắp thùng gỗ được cạy mở, ánh sáng lùa vào khiến mắt họ như lóa đi trong phút chốc. Có hai người đàn ông đưa tay nhấc họ đứng lên, đẩy họ đi về phía trước. Khuôn mặt của Ran còn ươn ướt, còn Shiho thì lấm lem vết nhơ.
Shinichi đứng đấy, ánh mắt đầy lo lắng hướng về phía họ. Xung quanh cậu ấy còn có Hattori, Makoto, Kaito và bố mẹ Shinichi.
‘’Chào bạn cũ lâu lắm rồi không gặp nhỉ?’’_Tên đàn ông mặc vest đen cất tiếng.
‘’Rốt cuộc mày muốn sao đây?’’_Shinichi nhếch mép hỏi.
‘’Dễ thôi, mày chỉ được chọn cứu một trong hai cô nàng này, còn người kia đương nhiên sẽ…’’_Hắn làm động tác quẹt tay ngang cổ để kết thúc câu nói.’’Sao? Chọn ai đây chú em?’’
‘’…’’
Shinichi hướng mắt về phía cả hai người. Môi nhấp nháy.
‘’Tôi chọn…Shiho’’
Lời nói thốt ra tựa như làm đóng băng không khí. Mọi người đều ném cái nhìn về phía cậu nhưng khi nói cho đến lúc kết thúc câu nói, mắt cậu chưa từng rời khỏi Ran.
‘’SHINICHI’’_Hattori hét.
‘’Và tôi sẽ cùng đi đến bất cứ nơi nào với Ran.’’_Shinichi từng chữ từng chữ nói ra thật rõ ràng.
‘’Cậu đã hiểu chứ?’’_Shiho quay sang Ran mỉm cười. Dây trói của cả hai đã được tháo ra, Ran ôm chầm lấy Shiho, nước mắt không ngừng rơi.
‘’Nhưng tớ không thể.’’_Ran quẹt nước mắt.
‘’Vậy tớ đành phải…’’_Shiho bước về phía Shinichi, ném thứ trong tay mình về phía Shinichi, cậu bắt lấy nó trong ngạc nhiên.
‘’Qùa cưới cho hai cậu, đừng bao giờ buông tay cô ấy nữa.’’_Shiho nháy mắt.
‘’Là máy ghi âm sao?’’_Kaito nhìn thứ trong tay Shinichi mỉm cười.
‘’CẬU DÁM LỪA TỚ, SHIHO.’’_Ran hét.
‘’TỚ CHỈ LÀ GIÚP HAI KẺ NGỐC NHƯ HAI NGƯỜI GỠ MỐI THẮT TRONG LÒNG THÔI. MÀ TẤT CẢ MỌI NGƯỜI CŨNG CÓ PHẦN ĐẤY.’’
‘’Cố lên con trai.’’_Bố Shinichi nắm tay mẹ cậu, vỗ thật nhẹ lên vai con trai mình.
‘’Nà, cô đừng có nghĩ dại.’’_Tiếng hét cất lên, sau đó là một bóng người chạy nhanh qua cô và lao xuống hồ. Shiho nghiêng đầu nhìn con người lạ hoắc đang bơi giữa hồ với chiếc túi da to.
‘’Anh đang nói tôi à?’’_Shiho đưa tay chỉ vào mình.
‘’Đúng là cô đấy. Nếu thất tình hay đau buồn chuyện gì cũng đừng nghĩ quẫn như thế.’’_Anh ta vừa bơi lên bờ, vừa nói.
‘’Anh nói ai nghĩ quẫn?’’
‘’Thì chẳng phải cô muốn tự tử sao?’’_Anh ta ngơ ngác.
‘’Tôi đúng là có thất tình nhưng không đến mức phải tự tử đâu. Tôi giống dạng người đó lắm à?’’_Shiho cảm thấy người trước mặt mình thật thú vị._’’Rồi sao anh lại rơi xuống dưới?’’
‘’Tôi định chạy đến ngăn cô lại nhưng chẳng may trượt chân nên rơi xuống luôn. Cặp tôi…TRỜI MÁY TÍNH CỦA TÔI.’’_Anh ta đưa tay gãi gãi đầu, rồi đột nhiên hét to, hóa ra lúc nãy rơi xuống nước vừa vặn máy tính trong túi anh ta mang theo cũng tắm hồ luôn rồi.
‘’Ha ha.’’
‘’Cô cười gì thế?’’
‘’Đi tôi sẽ chỉ anh môt chỗ sửa máy tính sẵn tiện sẽ mời anh uống nước, dù sao cũng vì tôi mà..hahaha’’
‘’Café, tôi muốn uống café còn nữa phải là quán sang trọng.’’_Anh ta ôm máy tính tiếc thương. Ngày đầu đi làm sao mà xui quá đi.
‘’Được, được.’’
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chap sau là chap cuối rùi mn ơi