Hic hic
mãi mới lên được
Chap 11:
Shinichi nhìn cậu nhóc vui mừng chạy khắp nơi trong công viên rồi nhìn sang người đang đi bên cạnh mình mà khẽ thở dài. Chưa bao giờ cậu lại gặp tình huống khó xử như lúc này, khi đến đón Toshiro thì đã trông thấy cậu bé đang đứng với mẹ. Dù cho cậu bé có nói thế nào thì vẫn không được phép đi cùng cậu, cho đến khi Shinichi đảm bảo rằng lần sau sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa và cậu bé Toshiro rơm rớm nước mắt thì mẹ cậu bé mới đồng ý.
Đây là lần đầu tiên Ran đến nơi này sau một thời gian dài như thế. Tropical Land, nơi này đã trở thành một phần kí ức trong cô, là nơi bắt đầu mọi chuyện và cũng là nơi kết thúc tất cả. Gía như nếu hôm đó cô không để Shinichi rời đi, giá như nếu hôm đó họ không đến đây và trong suốt khoảng thời gian đó cô không biết mình đã nghĩ đến hai chữ ‘’giá như’’ bao nhiêu lần nhưng mãi mãi mọi thứ vẫn sẽ không thể quay trở về như ban đầu.
‘’Cô dường như không thích tôi thì phải?’’_Shinichi bước đi thong thả, ánh mắt vẫn dõi theo Toshiro đang đùa nghịch xung quanh chú Mickey bằng bông.
‘’Không phải.’’_Ran hơi bất ngờ với câu hỏi của người bên cạnh.
‘’Cô cùng với Sonoko, Kazuha, Hattori là bạn rất lâu rồi nhỉ?’’
‘’Tôi và Sonoko là bạn học chung với nhau còn…’’
Cả hai người cùng bước nhanh về phía trước khi thấy Toshiro đang vẫy tay về hướng họ. Ran lấy khăn tay từ trong túi rồi cúi người lau mồ hôi trên mặt cậu bé, bất chợt cậu bé nhướn người hôn nhẹ vào má cô. Khẽ kéo tay Shinichi và mẹ, cậu bé xòe lòng bàn tay nhỏ của mình nơi có hai viên kẹo được gói lấp lánh nằm ở giữa, môi chu ra.
‘’Cho chú và mẹ.’
Bất giác cả hai đều nhìn nhau nhưng khi trông thấy bàn tay đang chìa ra cùng cái nhíu mày của cậu bé khó hiểu của cậu bé thì cả hai đều mỉm cười hạnh phúc đưa tay nhặt lấy viên kẹo trong lòng bàn tay nhỏ, ngón tay họ chạm vào nhau, tạo nên một sự ấm áp trong cái se se lạnh của buổi về chiều. Trong khung cảnh ấy, cả ba người họ dường như đang được bao quanh bởi vầng ánh sáng của hạnh phúc, nụ cười rạng rỡ tạo cảm giác ấm áp như một gia đình.
Tách…
‘’Cái này là dành cho cô cậu.’’_Chú hề mũi đỏ trên cổ đeo một chiếc máy ảnh cười tươi, đưa cho họ một bức ảnh.
Shinichi không ngờ cả ba người khi đứng bên nhau lại trở nên hài hòa và hạnh phúc như vậy.
‘’Bức ảnh này bao nhiêu vậy?’’_Cậu hỏi.
‘’Cái này tôi tặng cho gia đình cậu, chúc ba người luôn luôn vui vẻ hạnh phúc như thế, đây là bức ảnh đẹp nhất trong ngày mà tôi đã chụp đấy.’’_Chú hề từ trong không khí vẫy tay lấy ra một quả bóng màu đỏ tặng cho Toshiro.
‘’Chúng tôi không phải như vậy đâu, chúng tôi sẽ không nhận bức ảnh này.’’_Ran mỉm cười, đưa tay lấy đi bức ảnh trong tay Shinichi nhưng cậu đã nhanh tay cho bức ảnh vào túi trước ánh mắt ngỡ ngàng của Ran.
‘’Tôi sẽ lấy nó, cám ơn anh.’’_Cậu gật đầu với chú hề.
Xoay người nhìn thẳng vào người bên cạnh, cậu nhận ra cô ấy cũng đang nhìn chằm chằm vào mình, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy đôi mắt cô ấy đẹp đến thế, một thứ cảm giác thân quen ngập tràn trong lòng ngực, khẽ tằng hắn cậu cất tiếng:
‘’Thật ra tôi giữ lại bức ảnh chẳng qua vì Toshiro trong đấy rất dễ thương.’’
‘’…’’
‘’Chúng ta đi thôi nào.’’_Cậu nắm tay cậu bé đi về phía trước, khóe môi khẽ nhếch lên.
Chỉ là một bức ảnh mà thôi, Ran cố lắc đầu xua đi những suy nghĩ đang tồn tại và thong thả bước đi theo phía sau hai người họ.
‘’Lại không được rồi.’’_Cậu bé phồng má. Cả ba người cùng chăm chú vào thanh móc bên trong chiếc hộp vuông nơi có rất nhiều chú thỏ nhỏ trắng như tuyết. Ran bất giác phì cười vì vẻ mặt đáng yêu của cậu con trai, qua chiếc hộp kính ánh mắt cả hai chạm vào nhau, cô nhanh chóng thu lại nụ cười, chuyển tầm mắt tập trung vào những chú thỏ bên trong.
Shinichi rất hiếm khi thấy Ran cười vui vẻ như thế, dù với ai cô luôn tỏ ra thoải mái riêng chỉ với cậu lúc nào cũng là vẻ lạnh lung, xa cách.
‘’Nó cứ rớt hoài à.’’_Cậu bé nhíu mày vẻ suy nghĩ, săm soi quan sát chiếc hộp.
‘’Con có muốn uống nước không? Mẹ đi mua nhé?’’
‘’Dạ.’’
Khi Ran vừa đi khỏi, Shinichi cúi đầu nói nhỏ gì đó với cậu bé, cậu bé gật gật đầu, rồi lại tiếp tục trò gắp thú bông một lần nữa. Đến khi Shinichi khều nhẹ Toshiro, kéo cậu ra khỏi chiếc máy gắp thú thì ánh mắt cậu bé ánh lên niềm vui, hai chú cháu cùng cười phá lên.
‘’Nước của con’’_Ran đưa lon nước cho cậu bé, ánh mắt tìm kiếm Shinichi nhưng vẫn không thấy cậu.
‘’Mẹ ơi, mẹ quay lưng lại đi.’’_Cậu bé đẩy đẩy Ran.
‘’Chi vậy?’’
‘’Mẹ mau quay lại đi, đi mà mẹ.’’
Ran khó hiểu nhưng cũng làm theo lời cậu bé. Đến khi quay lại cô nhìn thấy một chú thỏ bông trắng như tuyết mặc áo đầm màu hồng, chính giữa ôm một trái tim to màu đỏ. Chú thỏ này giống y hệt những con trong chiếc hộp kính lúc nãy chẳng qua nó to hơn rất nhiều.
‘’Con với chú tặng mẹ.’’_Cậu bé cười toe toét, nắm tay chú thỏ trên tay Shinichi vẫy vẫy.
‘’Mẹ….’’
‘’Toshiro là muốn gắp một con tặng cho cô nhưng gắp mãi vẫn không được nên chúng tôi quyết định sẽ mua một con. Ông chủ chỉ còn duy nhất con này là giống thôi, nên cô đừng từ chối, Toshiro sẽ rất buồn.’’_Shinichi ôm chú thỏ từng bước đến trước mặt cô, má Ran bây giờ đã đỏ hồng. Lúc trước, cô đã từng rất nhiều lần ao ước một ngày Shinichi sẽ trở nên lãng mạn như thế nhưng bây giờ mọi thứ đã không còn như xưa.
‘’Mẹ mau nhận đi.’’
‘’…’’
‘’Nếu cô không nhận bây giờ trả lại ông chủ bán hàng chắc sẽ không đồng ý, vậy phải đành để nó lại chỗ này rồi.’’_Cậu loay hoay như tìm chỗ đặt con thỏ to trên tay mình.
‘’Tôi nhận.’’_Cô đưa tay ôm lấy con thỏ vào lòng, bộ lông mềm mịn của nó tạo cảm giác thật tuyệt. Shinichi cùng Toshiro đều nhìn nhau mỉm cười.
‘’Cháu có muốn đi vòng xoay không?’’
‘’Cháu không muốn đâu, nó cao quá.’’_Cậu bé ngẩng đầu nhìn vòng xoay cao tít trên kia.
Không khí buổi tối ở công viên thật nhộn nhịp, mọi người sóng vai nhau cười đùa vui vẻ, khắp nơi đều lấp lánh ánh đèn. Bây giờ tuyết đã bắt đầu rơi, những bông tuyết vương trên tóc, trên vai áo của mọi người. Thấp thoáng hình ảnh cậu thanh niên đưa tay phủi những bông tuyết trên vai áo cô bạn, cô gái chợt đỏ mặt mỉm cười. Shinichi bế Toshiro trên tay, cậu bé ngả đầu vào vai cậu ngủ từ lúc nào, có lẽ là do chạy nhảy quá mệt. Ran ôm chú thỏ cao gần bằng người mình đi bên cạnh, khiến mọi người đều nhìn vào cô rồi nhìn sang Shinichi, thì thầm đều gì đó:
‘’Họ trông thật xứng đôi’’…’’Gia đình họ thật hạnh phúc’’
‘’Cám ơn anh vì hôm nay rất nhiều.’’_Cô đưa tay ôm lấy Toshiro, cậu bé dụi mắt, thì thầm đều gì đó rồi lại chìm vào giấc ngủ.
‘’Tôi là người phải cám ơn mới đúng, hôm nay tôi rất vui.’’
‘’Anh về cẩn thận.’’
‘’Khoan đã.’’_Shinichi đưa tay nhẹ phủi đi bông tuyết trên tóc Ran, hơi bất ngờ nên cô không kịp phản ứng cho đến khi nhận ra thì cậu đã hạ tay xuống và chăm chú nhìn cô._’’Chúng ta bây giờ là bạn phải không?’’
Cô gật đầu.
‘’Cô mau vào nhà đi.’’
‘’Vậy tạm biệt anh.’’_Cánh cửa khép lại với tiếng đập không ngừng của trái tim cô. Tại sao khi cô muốn quên đi tất cả, muốn từ bỏ những kí ức đã qua thì lại như thế này. Ngày hôm đó, khi nhìn thấy Shiho đứng bên cạnh cậu, cử chỉ dịu dàng khi cô ấy đưa cho cậu chiếc khăn, tất cả đều khiến tim cô đau nhói nhưng Ran luôn tự nhắc mình mọi thứ giữa cô và Shinichi đã kết thúc, giữa họ không có hy vọng.
Nhìn lại bức ảnh một lần trước khi khởi động xe, cậu cảm thấy hôm nay quả là một ngày đáng nhớ. Có lẽ, ác cảm mà cô dành cho cậu cũng đã vơi đi phần nào.
‘’Cậu định ở bên đấy đến khi nào? Mọi người đều đang rất cần bản thảo của cậu.’’_Tiếng nói trong trẻo vang lên bên kia điện thoại.
‘’Tớ biết rồi, tớ sẽ đưa cho họ đúng hạn mà. Shiho, cậu nghĩ sao nếu chúng ta trở về sống ở Nhật?’’_Shinichi duỗi người trên ghế hỏi.
‘’Tớ chưa suy nghĩ chuyện đó nhưng nếu cậu muốn thì có thể nói với bố mẹ.’’
‘’Uhm, tớ sẽ nói với họ sau nhưng cậu cũng suy nghĩ về ý kiến của tớ nhé.’’
‘’Shinichi trở về đi, mẹ vừa nói, mẹ có chuyện muốn nói với cậu.’’
‘’Ngày mốt tớ sẽ trở về. Bây giờ tớ phải đi ngủ, chơi cả ngày mệt rồi.’’_Cậu ngáp dài một cái.
‘’Uhm vậy cậu mau đi ngủ đi, nhớ giữ gìn sức khỏe.’’
‘’Cậu cũng vậy. tạm biệt.’’
Là do cô quá nhạy cảm hay là sự thật có điều gì đó đang thay đổi, Shiho cảm giác được sự thay đổi này sẽ không đơn giản là chỉ chuyển biến điều gì đó rất nhỏ mà dường như cô sẽ để vuột mất đi một thứ quan trọng.