Chap 2: Trở về
- Shinichi đã tỉnh lại rồi! - bà Yukiko mừng rỡ - Nagase sensei, con trai tôi không sao chứ?
- Cậu nhà không sao - ông Nagase trả lời - nhưng có vẻ cậu ấy đã bị mắc chứng mất trí nhớ
- Mất trí nhớ? Ý ông là nó đã quên hết chúng tôi sao?
- Có thể nói như vậy, nhưng xin bà đừng lo, đó chỉ là tạm thời thôi. - ông Nagase bình tĩnh đáp.
- Vậy khi nào thằng bé có thể phục hồi được? - ông Yusaku hỏi
- Tôi không thể nói ngay được. Một số bệnh nhân có thể phục hồi trong vòng một tháng, trong khi một số khác cần phải chờ đợi trong nhiều năm. Dù thế nào ông bà cũng nên chuẩn bị tinh thần.
Trong phòng Shinichi.
- Này Kudo, cậu có nhớ tớ là ai không? - Heiji hỏi
- Cậu là Hattori!- Shinichi trả lời - và là một thám tử nổi tiếng vùng Osaka.
- Cậu đã nhớ lại mọi chuyện rồi... - Heiji vui mừng khi thấy có vẻ trí nhớ của Shinichi đã phục hồi
- Vậy thì cậu cũng nên nhớ ra cô ấy là ai chứ - Heiji chỉ tay vào Ran. Nét buồn bã thể hiện rõ trên khuôn mặt cô. Cô đã chờ đợi Shinichi quá lâu, và rồi giờ anh cũng đã ở đây, trước mặt cô nhưng cảm giác lại cách xa cô như vậy.
- Khoan đã! Tôi không nhớ gì cả. - Shinichi nói - Tôi biết cậu là Hattori vì trên quần áo của cậu có đánh dấu tên, và cậu nói giọng Kansai. Tôi còn thấy cậu nói chuyện với cảnh sát. Họ có vẻ nhẹ nhõm sau khi nói chuyện với cậu, nên chắc cậu đã giúp đỡ họ chuyện gì đó.
- Wow! Cậu vẫn là một siêu thám tử ngay cả khi bị mất trí nhớ. - Heiji thán phục
- Đương nhiên cậu ấy khác với cậu rồi, đồ ngốc! - Kazuha xen vào - Tớ là kazuha Toyama.
- Chắc cậu là bạn gái của cậu ta? - Shinichi tỉnh bơ
Khi nghe lời phán đoán của Shinichi, mặt Heiji và Kazuha lại đỏ bừng.
- Đồ ngốc! Cậu đang nói cái gì vậy hả? - Heiji lập tức phản bác
- E hèm - Heiji tằng hắng - Quay lại vấn đề chính nào. Có một người mà cậu không thể quên được, người đó đã chờ đợi cậu cả một thời gian dài đấy.
- Huh?
- Là Ran Mouri, cậu không nhớ ah? Cô ấy là bạn gá... - Heiji bị ngắt lời bởi một cú nhéo mạnh của Ran từ đằng sau.
- Bạn gì cơ? - Shinichi hỏi với vẻ khó hiểu
- Tớ là Ran, hai chúng ta là bạn cùng lớp và là bạn của nhau từ nhỏ, chỉ có vậy thôi - Ran tiếp lời - Cậu đừng nghĩ về chuyện này nữa, hãy nghỉ ngơi đi!
Sau đó cô lôi cả Heiji và Kazuha ra ngoài.
- Ran-chan, sao cậu không nói thật ra? - Kazuha hơi bực mình về Shinichi - Sao hắn có thể quên cậu được cơ chứ? Cậu nên nói thẳng với hắn về mối quan hệ của hai người.
- Bình tĩnh đi Kazuha-chan. Tớ đã nói với cậu ấy rồi mà.
- Nhưng cậu không nói cậu là bạn gái của hắn.
- Tâm trạng Shinichi bây chắc đang rất bối rối, tớ không muốn gây thêm áp lực cho cậu ấy, giờ cậu ấy cần được ở một mình. - Ran nói, một giọt nước mắt khẽ rơi ra từ khóe mắt cô.
- Chúng ta phải cố gắng giúp Schinichi vượt qua, dù bọn tớ có phải bắt đầu lại cũng không sao mà. - Ran đưa tay gạt giọt nước mắt đang lăn trên gò má, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.
- Ran-chan - Kazuha biết cô bạn cứng đầu của mình chỉ cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng cô cũng không biết nói gì để an ủi Ran vào lúc này.
- Không sao đâu Ran - bà Yukiko động viên - Cô chú đã nói chuyện với Nagase sensei rồi, ông ấy nói rằng Shinichi sẽ sớm bình phục thôi.
- Tuần tới cô chú sẽ quay về Mỹ - ông Yusaku nói - và quyết định sẽ đưa cả Shinichi đi cùng. Như thế cô chú sẽ có thể chăm sóc cho Shinichi, và bên đó trình độ y học cũng tốt hơn ở đây.
Ran không muốn Shinichi đi, cô không muốn phải rời xa anh một lần nữa, nhưng cô nghĩ sẽ tốt hơn nếu Shinichi ở cùng bố mẹ anh.
- Vâng, như thế tốt hơn cho cậu ấy - Ran đồng ý với ông Yusaku
- Nào chúng ta đi nói cho nó biết thôi - bà Yukiko thúc chồng
1 tuần sau
Ran đang đứng trước cửa nhà Kudo. Hôm nay là ngày Shinichi sẽ sang Mỹ với bố mẹ mình. Ran tự hỏi không biết khi nào mới có thể gặp lại anh, Shinichi trước kia của cô, một Shinichi có thể nhớ được cô là ai... Ran không muốn ra sân bay tiễn Shinichi, nhìn Shinichi ra đi, điều đó thật quá khó khăn đối với cô. Cô quyết định đi bộ dạo quanh khu phố nhưng rồi lại phát hiện ra mình đang đứng trước cửa nhà Kudo từ lúc nào.
- Hả? Cổng không khóa ư? - Ran nhìn vào bên trong - Cô Yukiko lại không cẩn thận quên khóa cổng trước khi đi rồi.
Ran đẩy cánh cổng bước vào để kiểm tra xem cửa nhà có khóa không. Cửa không khóa, bà Yukiko bất cẩn thật.Ran đẩy cửa bước vào. Ngôi nhà vẫn vậy, nhưng không còn ai ở đây nữa.
- Cậu làm gì ở đây thế? - Một giọng nói vang lên từ đằng sau
- Ai vậy? - ngay lập tức một cú đá nhanh như sao xẹt của Ran hướng về phía giọng nói bí ẩn đó
- Ouch! Cậu suýt giết tớ rồi đấy - là Shinichi, khổ thân anh chàng méo cả mặt trước đòn tấn công kinh hồn của Ran
- Shinichi? - Ran ngạc nhiên - Sao cậu lại ở đây? Không phải hôm nay cậu sẽ sang Mỹ với bố mẹ sao?
- Tớ quyết định ở lại. Lúc nãy tớ ra ngoài mua ít đồ ăn sáng và rồi sau đó phát hiện ra một cô gái khả nghi trong nhà mình. - Shinichi cúi người thu dọn đống đồ ăn bị rơi
- Khả nghi? Là tớ á? Sao cậu dám nói tớ như thế? - Ran giận dỗi - Là tại cậu đi mà không khóa cửa chứ.
Chưa gì đã cãi nhau, haiz. Nhưng Ran rất vui khi Shinichi quyết định ở lại. Chợt Shinichi nhìn cô một cách chăm chú.
- Gì...gì thế? Mặt tớ có dính gì ah? - Ran ngượng ngùng
- À không. Chỉ là cuối cùng tớ cũng được thấy nụ cười thực sự của cậu. Lúc ở trong viện cậu cười nhưng nét mặt lại đượm buồn. Đó là nụ cười gượng gạo.
- Shinichi, sao cậu lại quyết định ở lại? - Ran lảng sang chuyện khác, cô không muốn Shinichi biết anh chính là lý do khiến cô như thế.
- À, tớ có cảm giác ở đây có thứ gì đó rất quan trọng. Bố đã nhờ tiến sĩ Agasa và Haibara chăm sóc tớ.- Shinichi nói - Nhưng giờ tớ phải lau dọn cái nhà này đã, cậu ở lại giúp một tay nhé, được không?
- Được chứ. Tớ sẽ gọi Sonoko qua phụ. Cậu nhớ Sonoko không?
- Có, cái cô tóc nâu nhạt đi cùng cậu hôm ở bệnh viện, bạn thân nhất của cậu chứ gì?
To be continued....................