Chap 5 : Cánh chim giữa trời đông.Sợi dây lien kết lãnh địa với thế giới đã không còn nữa…
Cái chết của phu nhân đã nhấn chìm mùa đông năm đó bằng máu và nước mắt…Có lẽ phu nhân không biết sinh mạng của bà không hề thuộc về bà, bà tồn tại vì nhiều người khác chứ không phải tồn tại chỉ vì ham muốn được sống và ngay cả cái chết cũng phải là một sự tính toán khôn ngoan…quyền chọn lựa ngay từ đầu đã không do bà quyết định…
Và…
Trên con đường đã chọn, chỉ cần đi sai một bước những gì xây dựng nên sẽ phút chốc sụp đổ…
Bà đã chọn một ngã rẽ khác, tách biệt với con đường mà lãnh chúa đã đi, con đường mà những người thuộc dòng dõi hoàng tộc đã đi.
Bà đơn giản chỉ tìm một lối thoát cho bản thân…
Bà đơn giản chỉ là một người phụ nữ bình thường với trái tim yếu đuối và ích kỉ khôn cùng…
Khi trái tim đó đã không còn đủ bao dung cũng như sức mạnh để bao bọc lấy vùng đất mà sự huỷ hoại đã dần thành hình từ bên trong…thì cũng là lúc…cuộc chiến này nên đi đến kết thúc…
Cái chết là một hồi chuông đánh thức chiến tranh…
Và tuyết đã phủ lên vùng đất một màu tang thương, chết chóc…
…………………………………….
Vua Áo sau khi nghe tin về cái chết của con gái mình đã sai sứ giả đến lãnh địa với mong muốn được đưa thi hài nàng công chúa về lại quê hương và chôn cất trong lăng tẩm hoàng gia. Nhưng lời đề nghị đã làm lãnh chúa vô cùng tức giận bởi lẽ điều đó là một sự xúc phạm nghiêm trọng, vua Áo muốn tất cả mọi người biết rằng dù có làm vương một cõi thì lãnh chúa cũng chỉ là một người dưới quyền vua, lãnh địa thực chất chỉ là một vùng đất nằm trong nước Áo, điều đó là rạch rọi và đã được quyết định từ buổi sơ khai, những con người cao quý phải trở về nơi cao quý, không có bất kì lí do gì mà lãnh địa lại muốn chiếm giữ con gái nhà vua…nhất là khi đã chết.
Lãnh chúa đã đáp trả bằng một tuyên bố thẳng thừng: “
Tất cả những người đã từng tồn tại trong lãnh địa này, dù còn sống hay đã chết, mãi mãi cũng không thể rời khỏi đây. Những ai chống đối sẽ phải trả giá!”
Bản hoà ước cách đây 15 năm đã bị xé bỏ.
Chiến tranh bùng nổ. “Mùa xuân” sẽ lại không về...
………………………………
Tiếng duyệt binh rầm rập, tiếng binh khí va vào nhau suốt ngày đêm, sự khẩn trương ngay bên trong lãnh địa đủ khiến tôi hình dung ra cảnh hỗn loạn bên ngoài như thế nào. Chiến tranh là điều tất yếu sẽ xảy ra nhưng tôi vẫn thường nghĩ ông ta sẽ chỉ nghĩ đến việc xé bỏ hoà ước với vua Áo khi đã xây dựng xong cho mình một đất nước, khi vị thế được nâng cao để có thể nhận được sự hỗ trợ và lien minh với các quốc gia khác. Ông ta luôn cẩn trọng và bình tĩnh xem xét mọi việc nhưng trong trường hợp này đã quá vội vàng chăng?
Dù có đội quân tinh nhuệ và hiếu chiến đến mức nào đi nữa, khi mà quân số bị phân tán ra nhiều nơi và mỏi mệt với những cuộc xâm lược phương xa thì ông ta có thể nắm chắc trong tay bao nhiêu phần thắng? Trong chiến tranh không chấp nhận những quyết định sai lầm dù là nhỏ nhặt nhất. Khi đã đi lên bằng nấm mồ của người khác, lãnh chúa phải là người sáng suốt nhất. Tôi không hiểu tuyên chiến trong tình hình này sẽ có lợi gì cho ông ta? Lãnh chúa không phải người có thể đánh đổi tất cả chỉ vì một người phụ nữ?
Phải không…?
………………………….
[FLASH]
http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMS8wMy8wNS9kLzQvInagaMEZDQxMTVjMzE5NThhNmYzYTU0Nzk2ZjZjYjM0OTFkMTEdUngWeBXAzfEFmZmVjdGlvInagaMEWeBnMgdG91Y2hpWeBmmUsICgYWNyWeB3NzIHRpWeBWUgSUkgLSBJWeBnV5YXNoYSBPU1QgLSBOZ2hlIC0gdOG6o2kgLSB4ZW0gWeBHlyaWNzIC0gWmldUngZyBNmUsICDN8aW51eWFzaGEoa2hvInagaMEWeBmmUsICgWeBG9pKXx8Mw[/FLASH]-Sẽ lại chiến tranh sao?
Gịong nói trẻ thơ vang lên từ đằng sau, tôi không bất ngờ.
Cậu ta đứng đấy, từ gian phòng nhìn ra ngoài nền trời âm u, xám nghét, tuyết đã ngừng rơi.
“Chiến tranh” - cậu ta nói với vẻ mặt trơ lạnh, thậm chí câu hỏi không thanh điệu, không mang vẻ khúc mắc… Làn khói mỏng toả ra từ đôi môi tím tái dường như không hề mấp máy…Bóng tối của ngày tàn chạm phớt lên gương mặt góc ngạnh ấy như bức tượng tạc, vô cảm.
Cậu ta không nhìn tôi và sự im lặng ngay sau đó nhắc tôi rằng, tôi không nên lên tiếng…
Cả hai lặng lẽ nhìn thời gian trôi qua theo những cơn gió đông.
Dưới thấp, thấp hơn những ngọn cỏ còn trơ mảnh gân lá, dưới lớp tuyết dày, tôi nghe thấy dòng nước chảy len lỏi qua những tảng băng tạo thành vết nứt âm thầm mà mắt thường không thể nhìn thấy được. Gíông như lầu đài này và giống như những con người này, cũng với chung một nổi đau mà mỗi người phải nhận lấy không biết bao nhiêu là sự rạn vỡ, huỷ hoại bản thân từ trong tận những ngóc ngách không ai chạm đến được.
Không hiểu vì sao khi nghĩ đến nỗi đau, tôi lại chuyển ánh nhìn sang cậu bé đó, cậu bé 10 tuổi đứng lẻ loi trong không gian mịt mờ nhìn đăm đăm vào không trung xám nghét...Rất nhiều lần, tôi đã muốn đứng cạnh cậu ta, tôi hiểu rõ nổi cô đơn khi sống ở một nơi tách lập tuyệt đối với thế giới...nhưng...tôi không đủ can đảm để bước đến bên cậu ta...Tôi sợ...phải...tôi sợ con người cậu ta, cậu ta không phải đứa bé bình thường với ánh mắt quỷ dị ấy dù không phải là những hình nhân dị dạng cũng khiến những ai chỉ vô tình chạm phải cảm thấy kinh hãi thật sự... Đó là nỗi sợ vô hình không thể diễn tả bằng lời, không cách gì cứu vãn...
Trong đêm tối, tôi nhận thấy cả gió cũng mang vị đắng của mùa đông!
Ánh sáng trăng hiếm hoi le loi phía sau những đám mây mù khắc nghiệt, những giọt sáng mập mờ rọi qua khe cửa sổ nhỏ nơi mà cậu ta đang đứng làm cảnh vật xung quanh sáng hơn một chút dù như vậy không đủ để tìm thấy một ngôi sao xa tít trên bầu trời nhưng đủ để thấy cánh chim bay vụt qua trước mặt, nghe cả tiếng gío rít theo từng nhịp vỗ cánh…
Cậu ta chớp mắt nhìn nó mất hút vào bóng tối:
-Một con chim lạc đàn à... –Tôi nói khẽ
-Nó có thể...-Cậu ta quay sang nhìn tôi.
Nhưng rồi câu nói bị bỏ lửng, cậu ta lại im lặng. Đôi mắt chăm chú nhìn vào sự kết nối vô hình giữa trời và đất nằm đâu đó trong khoảng trống mênh mông này.
Tiếng cửa kéo kêu lên ken két, chỉ còn lại mình tôi nhìn tuyết bắt đầu rơi dày...
…………………………………
Sáng ngày hôm sau, tôi tìm thấy cậu ta ngay cạnh bức tường thành của lâu đài, cậu ta ngồi trên nền tuyết lạnh không có lấy một người hầu.
Thấy tôi, cậu ta lắc đầu nói: “
Dù có đôi cánh, nó cũng không thể bay ra khỏi lâu đài…” rồi cậu ta đứng dậy, bỏ đi.
Gío thổi tung tuyết để lộ ra xác chú chim đáng thương bị gãy cánh đã chết cóng tự khi nào…