Woa , skin mới của 4rum mình đẹp thật ( Samy vừa mới vào đã thấy ^^ ) Màu này tuyệt thật đấy ạ
@ DC love_95 : Hj` ^^! Samy cũng không nỡ làm vậy nên đã tạo ra một kết cục hoàn toàn tốt đẹp cho cả 2 Shin ^^ Nhưng cái đó sẽ được bật mí ở những chap cuối cùng của fic này cơ
@shinranisone : ss góp cho em bên MCF và cả bên đây luôn ^^ Tks ss nhiều lắm ^^ Chụt chụt

* nhớ chụp nụ hôn , kẻo rớt uổng

*
@thosocola : Cảm ơn bạn đã cm topic này của mình nhé
@All : Cảm ơn toàn bộ mem trong 4rum đã đón xem fic của Samy ^^ Chap mới đây ạ ^0^ ( thích skin mới quá đi mất , nhìn sáng cả mắt

, sr Samy lạc đề =.= )
______________________
Chap 5
Dường như không gian của học viện Lienti đang tối sầm lại vào ngày đầu tiên nhập học của những người bạn mới . Màu đen , màu của tang tóc và sự hủy diệt .
Mọi học sinh bắt đầu đổ dồn xuống sân . Tất cả bọn họ đều sợ hãi và hoảng loạn khi gặp cảnh tượng ấy . Theo nội qui của học viện , các giáo viên đều phải dự họp trong phòng vào đầu năm học . Không có một giáo viên nào bên ngoài , căn phòng thì đóng kín , tất cả đều không nhận ra sự việc đang diễn ra bên ngoài .
“ Gọi cảnh sát và bệnh viện đi ! ” Một học sinh hét vang lên , hầu như họ không còn giữ được bình tĩnh .
Thấy đám đông bu lại một chỗ , Kaito tò mò chạy đến , sau một hồi chen lấn , cậu cũng vào được.Giật mình với cảnh tượng trước mắt,tập sách của Kaito đều rơi xuống đất như không còn ai để ý đến chúng , cậu khụy xuống , liền đến bên cạnh và đỡ đầu Shin lên :
“ Shin-kun ! Shin-kun ! Cậu không sao chứ ? ” Mặt tối sầm lại , Kaito nhìn lên mọi người , tức giận hét lên :
“ Các người không thấy cậu ấy đang bị gì à ? Gọi bệnh viện và thầy cô đi ! Chúng ta không có nhiều thời gian đâu ! Cậu ấy không chịu được mất ! ”
* Chết tiệt ! Kẻ nào đã làm ?! * Nghiến răng chặt lại , Kaito nhìn Shin , luôn miệng nói anh hãy cố lên . Nhưng đáp lại , mắt Shin dần hé mở , cậu đặt tay lên tay Kaito , khẽ mỉm cười :
“ Đừng … cố … gắng nữa” Ngập ngừng vì quá yếu , Shin cố nói khi bóp chặt tay Kaito .
“ Cậu phải cố lên Shin ”
Nhưng Shin lắc đầu nhẹ , anh vẫn cố gắng nói :
“ Người … đàn ông … mặc … áo đen … ”
“ Cậu đừng nói nữa ! Cậu không chịu được mất ! ” Kaito vẫn hét lên , cậu như trở nên điên loạn . Nhưng Shin vẫn lắc đầu và nước mắt từ khóe mắt anh bắt đầu chảy xuống :
“ Bảo vệ Ran … giùm tớ . Cho tớ xin lỗi … cô ấy và … nói với Ran … tớ đã biết mình rất may mắn … khi được gặp cô ấy và … các cậu … ”
Và mắt cậu nhắm lại … mãi mãi . “Shinichi !”Kaito hét vang lên,nỗi đau ấy của cậu như không thể ngừng chảy vào tim.Nó đến quá bất ngờ,nó quá tàn nhẫn và cũng quá nhẹ nhàng …
Mọi người òa khóc , họ đều không biết nên làm gì khi ấy . Phần Ran cũng theo Aoko vào bên trong đám đông xem , nhưng trời đất tối sầm lại trước mắt cô lập tức . Nước mắt rơi xuống , Ran khụy xuống và không thể thốt lên một lời . Cô đến và cố lay Shin dậy , nhưng ranh giới giữa sự sống và cái chết quá mong manh . Cô không thể thay đổi cái hiện thực ấy . Ran và Kaito dường như không còn để ý bất cứ điều gì ngoài Shin , Kaito đã thực sự run rẩy khi nhận ra Shin không còn thở nữa . Cậu và cô đều quá bất ngờ và nhận ra mình hoàn toàn bất lực .
Riêng phần Aoko , cô còn may mắn hơn Kaito và Ran vì dù sao , Aoko cũng biết cái sự thật ấy muộn hơn cả hai người họ . Khi cố đi vào trong , bất chợt , Aoko cảm thấy có một ai đó ngã vào người mình . Nhìn xuống , Aoko nhận ra đó là Nan . Cậu khụy xuống , người đổ mồ hôi rất nhiều và đẩy Aoko ra khi cô đến gần mình . Aoko vẫn kêu Nan , nơi họ đứng không quá đông người nhưng nó đủ để cho một ma cà rồng có một bữa ăn thịnh soạn !
“ Nan ! Cậu không sao chứ ? Cậu …!”Aoko dứt câu khi Nan quay mặt sang , cô giật mình khi thấy da cậu trắng dần , tóc thì chuyển sang màu vàng bạch kim và ánh mặt đỏ rực của Nan như một loài ăn thịt đang muốn nuốt chửng con mồi . Vậy mà cho dù trông thật đáng sợ , nhưng lúc này , Nan đẹp hơn bao giờ hết .
“ Na…n… ” Câu nói của Aoko đứt quãng khi cô vừa buông tay cậu ra . Nhưng Nan không làm hại cô , cậu đẩy cô ra và nói :
“ Đi đi ... ”
“ Nhưng … ”
“ Tôi nói cậu đi đi ! ”
Vừa dứt câu , bất ngờ một dáng người cao lớn cúi xuống và kéo Nan đứng dậy . Ren nhìn Aoko :
“ Cảm ơn cậu rất nhiều . ”
Và Ren đưa hai ngón tay đặt lên trán Aoko ,ánh mắt anh mang một màu đỏ tươi . Lập tức , cơ thể Aoko cảm thấy nhẹ lõng như lạc vào một cõi vô hình . Cô ngước nhìn lên khi lấy lại được lý trí và ngạc nhiên khi thấy Ren và Nan :
“ Ơ ? Ren , Nan ? ”
Rồi Ren quay mặt đi , đưa Nan rời khỏi nơi ấy mà không nói lấy một lời .
“ Cảnh sát và bệnh viện đã đến rồi kìa ! ” Một bạn nữ chỉ tay về phía ngoài cổng . Và ngay khi ấy , có vô số thầy cô cùng bác sĩ , y tá và cả một đội cảnh sát chạy lên . Họ trấn an mọi người và để Kaito cùng Ran ra khỏi người Shin . Họ liền đưa Shin đến bệnh viện và mặc dù Kaito đã biết Shin đã chết nhưng cậu vẫn không nói gì , mặc dù xem như vô vọng nhưng trong tâm hồn cậu vẫn còn một tia hy vọng duy nhất và nhỏ nhoi .
“ Ơ ? ” Kaito liếc nhìn qua thì những sợi tóc của Ran bay trong gió từ từ phấp lên . Kaito quay sang , cậu lại một lần nữa lo lắng khi Ran ngã xuống và ngất xỉu .
Aoko chạy đến , cô đứng sững người ra nhìn , trước mắt cô là hình ảnh Ran đang ngất xỉu , còn Shin thì được người ta mang đi khỏi . Aoko đưa mắt nhìn , nơi ấy Shin nằm khi nãy , mùi máu vẫn còn nồng .
“ Kaito … Trả lời cho tớ đi . Chuyện gì đã xảy ra ? ”
Nhưng đáp lại , Kaito chỉ lắc đầu và bế Ran chạy lên phòng y tế , chỉ để lại một mình Aoko đứng sững người . Thầy cô quyết định giải tán đám đông và đều e ngại khi nhìn nơi ấy . Riêng Aoko cứ đứng giữa sân trường . Ngày hôm nay , buổi học đầu tiên bắt đầu và những cánh hoa anh đào rơi nhiều hơn bao giờ hết , cũng là ngày mở đầu cho một cuộc chiến đẫm máu và nước mắt .
***
Bailey bước đi , hoàn toàn không biết những gì đang xảy ra trong ngôi trường . Mái tóc đỏ tuyệt đẹp của cô hoàn toàn có thể làm bất kì chàng trai nào say mê .
Soạt …
Bailey quay lại nhưng không thấy bất cứ ai . Cô cũng chẳng quan tâm , Bailey vốn thế .
“ Ai đấy ?! ” Nhưng lần này , cô chắc chắn một điều về câu hỏi của mình . Cô có thể cảm nhận được , nhưng cô hoàn toàn chỉ dựa trên giác quan và sự nhạy cảm của con người mà thôi . Bailey ngờ ngợ , đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng ai , kể cả một con vật , tất cả quanh cô chỉ là cây cỏ và hoa anh đào .
Nhưng Bailey vẫn cảnh giác , đơn giản vì trước giờ , cô quá nhạy cảm và tinh tế đến mức không bao giờ cảm giác sai .
“ A..i … ” Bailey quay lại thì thấy một con đại bàng lớn bay qua khỏi những tán lá . Cười an tâm , Bailey quay mặt đi và sải bước . Nhưng có một thứ mà Bailey đã không để ý rằng , con đại bàng khi nãy đã bay đến và đậu trên tay của một người đàn ông cao lớn , đội mũ đen và mái tóc dài che lấp khuôn mặt . Ông ta rít một điếu thuốc và rút ra một đóa hoa hồng đen , người đàn ông cười nửa miệng :
“ Vampire … Có biết không ngày tận cùng của các ngươi ? ”
Dường như không gian của học viện Lienti đang tối sầm lại vào ngày đầu tiên nhập học của những người bạn mới . Màu đen , màu của tang tóc và sự hủy diệt .
***
Hãy đón xem chap sau ^^ Hứa hẹn sẽ gay cấn ^^