post tiếp
CHAP 2: RAIN MOURI KISAKI (P2)
- Shin… Shinichi?! – Ông Mouri há hốc miệng
Bất ngờ ông đóng sập cửa cái RẦM khiến Shinichi ngẩn tò te, sau chừng 10 giây cánh cửa lại được mở ra, ông Mouri đứng trong bộ dạng rất lịch sự và… cực kỳ nguy hiểm.
- Nhóc, đến đây có việc gì? – Gương mặt ông hết sức nghiêm nghị, giọng nói đanh thép.
Dáng vẻ của ông Mouri lúc này khiến Shinichi cảm thấy ngột ngạt và có gì đó không bình thường cho lắm, cậu nở nụ cười gượng gạo kèm theo điệu bộ có chút lúng túng
- À cháu đến để hỏi xem Ran..
Câu nói của cậu còn chưa trọn vẹn thì ngưng bặt bởi sự xuất hiện của một cô bé bước ra từ phía cửa phòng tắm, đầu vẫn còn đội cái khăn xanh lấm tấm nước từ mái tóc.
- Ai đến thế ạ?! – Ran ngơ ngác hỏi.
“OÁI!!!” Cả ông Mouri và Ran đều giật bắn mình. Ran hốt hoảng khi thấy bóng Shinichi lấp ló ở ngay cửa qua bờ vai ông Mouri, anh đang nhìn thẳng vào mắt cô. Còn ông Mouri thì há hốc mồm chữ A miệng chữ U khi thấy Ran bước ra.
“Chết, sao bây giờ…” – ông Mouri và Ran cùng đồng thanh thốt thầm trong miệng.
- Cô bé đó là..
Shinichi cố rướn người qua vai ông Mouri để nhìn cho rõ hơn còn ông Mouri thì cứ sàng qua sàng lại che tầm mắt của cậu. Ran lúng ta lúng túng không biết chạy đi đâu để trốn. Lúc này bà Eri mới đặt điện thoại xuống và bước về phía cửa
- Shinichi hả, vào nhà đi cháu – bà nói trong lúc lôi ông Mouri ra khỏi cánh cửa – Đây là cháu gái của cô, bố mẹ nó có công việc đi xa nên phải gửi nó sang đây một thời gian.
“Ồ, cô Eri cũng ở đây sao?”¬ - Shin thoáng ngạc nhiên – Oh, vậy nhóc này ở đây với Ran và bác Mouri à?! – Cậu hỏi bâng quơ trong lúc tiến lại gần cô nhóc.
Ran toát cả mồ hôi hột, cứng miệng, không dám phản ứng gì cả. Shin im lặng nhìn chằm chằm vào mặt cô trong phút chốc
- Cô nhóc này trông quen quen.. – Cậu ngập ngừng – Anh đã gặp em ở đâu chưa nhỉ?!
- Ch-Chưa… - Ran lắp bắp.
- Oh, vậy à?! – Tay nâng cằm mắt liếc mông lung đâu đấy, dường như cậu đang cố gắng nhớ ra xem gương mặt này đã gặp ở đâu – Em tên gì nhỉ?
- “Hả?” – Ran hốt hoảng – T-tên?
- Uh, em tên gì? – Shinichi hỏi lại
- R-ra-ran.. – Ran cuống cuồng lùi dần về bức tường.
- Ran? – Shinichi tròn mắt
- Kh-Không – Ran tái mặt.
Ông Mouri và bà Eri cũng hốt hoảng xua xua tay ra hiệu. Thời gian như đứng lại, trái đất ngừng xoay, chỉ còn Ran và.. trái tim đang đánh lô tô của cô ấy.
Tách – 1 giọt mưa rơi.
Tách.
Tách – tiếng mưa ngoài trời đang lất phất dưới ánh đèn đường..
Cô nhắm tịt mắt hét lên.
- R-RAINNN, EM TÊN RAIN!! – Tim cô như muốn nhảy vọt ra ngoài.
Shin nhướn mày nhìn cô, có vẻ cậu ngỡ ngàng với cái tên tây tây này.
- Rain? – Cậu chỉ tay về hướng cửa sổ - Ý em là mưa hả? – Cậu hỏi xác nhận cái tên mà cậu vừa nghe xong.
- D-dạ - Ran gật đầu cười gượng gạo trông thật tội.
- Vậy em họ gì? – Shin hỏi tiếp.
- MOURI !!!
- KISAKI !!!
Ông Mouri và bà Kisaki cùng hét lên 1 lúc đáp lại câu hỏi của Shinichi, cậu giật bắn người há hốc miệng khi nghe tiếng hét bất thình lình đồng lúc của cả 2 người đang đứng phía sau. Dường như họ cũng đang kinh-ngạc-lẫn-nhau không kém gì cậu.
- Mouri, Kisaki? – cậu ngơ ngác quay lại hỏi.
- YEAH, RAIN MOURI KISAKI là tên của em – Ran nhấn câu chốt để đổi sự chú ý từ đôi mắt của cậu, vì mặt bố mẹ cô lúc này đang nhìn nhau nghệch ra sau khi cả hai đồng thanh hét lên chỉ để tranh dành đặt cái họ cho cô.
Shinichi nhìn cô thắc mắc
- Em là cháu cô Eri nên mang họ Kisaki thì có thể, nhưng sao có cái họ Mouri lót trong này?
- E hèm, điều này cũng dễ hiểu thôi – Ông Mouri tằng hắng giọng và lên tiếng trong khi Ran đáng thương còn ư ử cái câu trả lời trong cổ họng – Bởi vì bố của con nhóc này cực kỳ ái mộ thám tử lừng danh Kogoro Mouri ta đây, chính vì thế ông ta đã lấy họ của ta đệm vào tên con bé. Hahahaaaaaa – nói xong ông hỉnh mũi lên cười ngoác miệng.
- Ưhừm… - Đến phiên bà Eri đánh tiếng, mắt lườm lườm ông Mouri – À, cháu sang đây hỏi Ran hả? – Bà chuyển chủ đề.
- Vâng – Lúc này Shinichi mới nhớ ra lý do mình đến – Ran đã về chưa cô?
- Về rồi và nó cũng đi rồi – Bà Eri nói ngắn gọn, gương mặt bỗng trở nên nghiêm nghị.
- Đi đâu? – Shinichi ngơ ngác hỏi.
- Ran nhận được thư nóng gọi tham gia đợt tập huấn Karate đặc biệt và tối mật. Nó sắp xếp hành lý đi rồi. – Bà Eri nói tỉnh như không.
- HẢ??? - Shinichi kinh ngạc - Ch-Cháu không nghe cô ấy nói gì cả.
- Thư nóng mà, cô chú cũng rất bất ngờ, phải không anh Mouri? – Bà quay sang cười giả lả với chồng mình.
- Ha ha, ha ha – ông Mouri cười đáp lại như đánh nhịp – Uh, đúng rồi. Nó chỉ mới nhận được khi vừa về tới nhà.
- Cô ấy đi bao lâu? Và ở đâu? Thư do tổ chức nào gửi? – Ngơ ngác vài giây, cậu hỏi dồn dập, gương mặt có phần mất bình tĩnh.
- Cháu đang hỏi cung cô đấy à? – Bà Eri lườm mắt nhìn cậu rồi quay lưng đi tới chỗ Ran, có vẻ như bà không thèm chú ý đến sự hốt hoảng của cậu lúc này – Cô không biết, đợt tập huấn bí mật mà, mọi thông tin đều được giấu kín, khi nào nó tới nơi sẽ báo về. – Bà lau lau tóc cho Ran trong khi nói. Lúc này Ran cũng khá là nhăn nhó khi nghe cái lý do bà đưa ra cho việc cô biến mất.
- KHÔNG THỂ ĐƯỢC. – Cậu quả quyết - Cô ấy đi mà thậm chí không chào cháu.. – và dường như cậu vẫn không tin vào những điều vừa nghe.
- Sao phải chào một tên tiểu tử để con gái ta ra về một mình chứ - Ông Mouri đế thêm vào cho có phần đay nghiến (chắc là tranh thủ hành hạ, trả đũa, ack) – Nó có vẻ giận lắm khi đi. Oái!! – Ông bị Ran ngắt 1 cái đau điếng từ phía sau.
- “Chẳng lẽ thế sao..?” – Shinichi thầm nghĩ –“Không đúng, cô ấy không phải là người hay giận vì chuyện đó, mà lúc đấy mình thấy cô ấy mỉm cười, đâu có vẻ gì là giận” – Cậu vò đầu bứt tóc mặt mày nhăn nhó vì không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
- Cháu yên tâm, khi nào có tin của nó cô sẽ báo – bà Eri an ủi, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu – Nhưng mà thế này, ngày mai cô và chồng cô đây – bà uốn giọng với 3 từ ấy, khẽ liếc sang ông -.. phải bay sang Mỹ có việc, chắc cũng cả tuần, cháu có thể sang đây trông Rain giúp cô chú được không? – bà tiếp lời.
- H-H-HẢAAA?? – Cả ông Mouri lẫn Ran và Shinichi đều ngạc nhiên. Nhưng có lẽ cậu ngạc nhiên hơn cả khi nghe tiếng HẢ của ông Mouri và Ran, vì lúc này cậu đang quay sang nhìn hai người với một dấu hỏi to tướng.
Bà Eri vội chen ngang, đẩy ông Mouri ra sau
- Hơiii – thở dài - Cô cũng không ngờ mọi việc trong gia đình lại rối lung tung beng lên thế này, nhưng mà.. cháu sẽ giúp cô chứ . – Bà cười ngọt ngào với ánh mắt.. hình viên đạn, nắm chặt tay Shinichi bóp mạnh.
- Ha ha, ha ha… - Shinichi cười mếu máo, trán lấm tấm mồ hôi – “Khiếp, xem cô ấy nhờ vả kìa. Coi bộ khó từ chối đây..”.
- Mà biết đâu Ran gọi điện về, lại không có ai ở đây.. Hmm… - Tỏ vẻ đắn đo nhưng đầy ẩn ý.
- Ok, ok. Cháu nhận lời – Shinichi nói ngay.
Lúc này cậu tiến tới gần Ran khẽ nựng và chào hỏi. Ran thì mếu máo trong tình trạng dở khóc dở cười, ông bà Mouri thì đang đấu đá nhau với những tiếng thì thầm trong bộ dạng hết sức.. ác liệt
- Sao em lại giao con cho thằng nhóc đó ?!
- Biết sao được, bạn em nó bảo phải sang đó ngay để trao đổi.
- Thế à?! Mà sao không đưa con bé sang nhà thằng nhóc luôn?! Rủi bọn áo đen…
- Yên tâm đi, “Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất”, chúng ta sắp xếp vài việc nhỏ trước khi đi là ổn.
- Hừ…
Cuộc đấu khẩu to nhỏ chấm dứt với vẻ mặt “bất-tán-đồng” của ông Mouri, còn bà Eri thì khoái chí.
- Vậy mai cháu sang đây sớm nhé! – Bà nói trong khi khoanh tay nhìn cậu nựng Ran (mặt Ran đang nhăn nhó vì bị nựng).
- Vâng, giờ cháu về đây – Cậu cười rồi nhìn sang Ran – Mai gặp nhé, Rain.
Ran mỉm cười gật đầu. Cô không trông đợi gì lắm việc này xảy ra. Sống chung mái nhà với cậu với dáng vẻ một con bé con đúng là một chuyện trớ trêu. Cô nhìn qua cửa kính dõi theo bóng dáng cậu đang cầm dù đi dưới mưa, ánh đèn đường vẫn leo lắt.
Shinichi bước đi với đôi chân mang nhiều nỗi niềm từ cái nơi vửa rời khỏi, cậu nhìn đăm đắm vào con đường phía trước đang mờ nhạt trong mưa, cảm giác nó thật dài và thật lạnh. Trống vắng. Giờ đây tâm trạng cậu như đang lơ lửng trong một quả cầu chứa đầy thắc mắc cần một người giải đáp
"Ran" - cậu ngừng lại - “Hmm, Có điều gì đó kỳ lạ. Ran đột nhiên đi tập huấn, cô Eri hôm nay lại ở đây, ngày mai cả hai vợ chồng bay sang Mỹ. Và… nhóc Rain..” – Shin thầm nghĩ.
Dường như cảm nhận có ai đó đang nhìn mình, cậu ngước lên, Ran vội hụp đầu xuống trốn, chừng vài phút cô rón rén nhón chân lên ngó, lúc này thì cô không thể chui đi đâu được nữa rồi vì cậu đang vẫy vẫy tay tạm biệt. Ran cũng khẽ vẫy tay chào cậu.
- Ách xìiii – Shinichi hắt hơi – Hình như ai đang nói xấu mình!
Lúc này trong nhà tiếng ông Mouri lầm bầm, gầm gừ khó chịu với vợ
- Thằng nhãi này, tại sao nó gọi tôi là bác còn vợ của bác lại là cô???
Ha ha, ha ha.. Ông đi mà hỏi tác giả.