Chap tiếp đây mọi người
Chương XVII: Ran và chiếc áo!Trong phòng ăn sau khi vụ án xảy ra
- Có cho vàng tớ cũng ko dám nghĩ chỉ vì mục đích trả thù mà lại theo dõi tớ suốt thời gian wa. – Ran rùng mình
- Nghĩ lại tớ thấy kinh thật. Ko ngờ ông ta lại nuôi ý địch trả thù cậu trong khi cậu chỉ là 1 học sinh bình thường – Aoko
- Bình thường đâu mà bình thường. Ran là con gái của luật sư mà đã hại ông ta mất hết đấy chứ. Ông ta trả thù là việc đương nhiên thôi – Hattori
- Này này, mẹ tớ ko có hại ai hết nhá. Mẹ tớ chỉ đưa ra sự thật mà thôi. – Ran phản bác
- Chào các thám tử trẻ tuổi - bà Benzo đi lại
- Chào cô! Ủa cô định về nước àh? – Shinichi nhìn hành lý của bà Benzo
- Ừhm, cô đến tạm biệt các cháu. Trưa nay cô bay rồi. Cho cô gửi lời thăm luật sư Kisaki nha – bà Benzo cười
- Vâng ạ. Cám ơn cô – Ran mỉm cười lịch sự
- Thôi, cô phải ra sân bay đây. Chào mấy cháu nhé
- Chào cô!
Rồi cả bọn nhìn theo chân bà Benzo cho đến khi bà ấy mất dạng
- Này, mấy em ăn gì ko? – cô Hai từ trong bước ra
- Thôi cô ạ. Cứ nghĩ đến vụ đó là em ko tài nào nuốt nổi – Sonoko lắc đầu
- Vậy mấy em uống gì ko? Cô kêu luôn
- Em uống nước chanh – Ran lên tiếng
- Bọn em cũng vậy
- OK!
- Ủa sao hùa nhau kêu nước chanh ko vậy? – Ran thắc mắc
Cả bọn ko trả lời câu hỏi của Ran mà cùng nhau cười 1 cách bí hiểm
- Hừm, nhìn các cậu gian quá đấy – Ran lườm
- Hihi có gì đâu. Nước uống ra kìa. Hoan hô cô Hai – Kaito đánh trống lảnh
Cô Hai đưa các ly nước cho cả bọn
- Này, còn mấy ngày nữa là mình về rồi hay tối nay chúng ta đốt lửa trại đi – cô Hai đề nghị
- Hay đấy. Nhưng mình có thể đốt ở đâu? – Makoto thắc mắc
- Thì ngoài biển chứ đâu. Cậu ngốc quá. Ko lẽ đốt trong khách sạn àh? – Sonoko mắng
- Mấy em đồng ý ko?
- OK!
- OK! Quyết định vậy nha. Tối nay đúng 6h các em tập trung ngoài biển nha. Chúng ta phải đi kiếm củi, dựng lều nữa nên ra sớm chút
- Vâng ạ!
- Ừhm thôi mấy em ngồi chơi đi, cô vào phòng làm 1 số việc
Cô Hai đi vào trong thì cả nhóm cũng tản ra, người thì đi dạo biển, người thì đi tâm sự, người thì đi vào phòng…..ngủ. (?!?)
Kaito và Ran đi dạo ngoài biển
- Ran này!
- Sao?
- Cậu thấy Shinichi như thế nào?
- Shinichi? Sao cậu lại hỏi vậy?
- Thì Ran cứ trả lời đi
- Ừhm….cậu ấy là 1 người tốt, rất đáng tin cậy – Ran nghĩ
- Cậu có thích Shinichi ko?
- Thích á? Cậu nghĩ đi đâu vậy – Ran phẩy tay
- Có nghĩa là cậu ko thích? – Kaito với đôi mắt sáng rỡ
Haiz, tối hôm qua thì Kaito rình, sáng hôm nay lại đến lượt…..Shinichi!! Anh chàng tò mò muốn biết Kaito nói gì với Ran nên lén đi theo. Khi nghe câu hỏi đó của Kaito thì tim anh đập như trống
- Đương nhiên là ko rồi. Tớ làm sao xứng với cậu ấy mà thích cơ chứ. 1 thám tử nổi tiếng, tài hoa, đẹp trai như cậu ấy thì tớ làm sao sánh nổi cơ chứ - Ran nói
- Thật ko? Mà sao cậu cứ mặc cái áo khoác của cậu ấy hoài vậy – Kaito hờn
- Àh, tớ chưa có dịp đưa lại cho cậu ấy. Tí nữa tớ sẽ đưa lại – Ran cười
Shinichi nghe Ran nói vậy lòng anh rất buồn, anh dừng việc theo dõi lại và đi về khách sạn
15’ sau Kaito và Ran cũng về khách sạn. Ran đi ra hành lang trước phòng mình và tình cờ gặp Shinichi đang đứng đó
- Hi Shinichi
Shinichi quay lại cười rồi lại nhìn ra phía trước
- Àh, cho tớ gửi trả lại cậu cái áo này – Ran cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người ra
- Thôi, cậu cứ giữ lại đi – Shinichi trả lời nhưng mặt anh vẫn nhìn ra phía trước
- Câu chê nó hôi hà? Vậy để tớ về phòng giặt sạch lại cho cậu rồi tớ mang qua sau hen
- Ko phải! Cậu cứ giữ luôn đi. Xem như là món quá tớ tặng cậu vậy – Shinichi quay lại
- Thôi tớ ko dám nhận đâu. Cái áo này mắc lắm, tớ mà nhận thì biết lấy gì đáp lại cậu đây. – Ran lắc đầu – Vời lại tớ mà lấy thì áo đâu mà cậu mặc, ở đây lạnh lắm
- Có gì đâu. Tớ còn vài cái trong vali mà.
- Dù vậy tớ cũng ko nhận đâu. Nhất quyết là vậy. Trừ khi cậu cho tớ 1 lý do chính đáng để tớ nhận nó
- Vì nó làm cậu dễ chịu trong cái thời tiết như thế này – Shinichi trả lời nhanh gọn
- Thì đúng như thế thật nhưng tớ làm gì mà xứng với viếc áo như vậy
- Cậu hoàn toàn đủ tư cách để mặc nó. Nụ cười của cậu khi mặc nó đã làm cho tớ biết đc chủ nhân của nó là cậu chứ ko phải là tớ
Ran ngạc nhiên trước câu nói của Shinichi và cô đã hết lý do để từ chối
- Vậy….cậu tặng tớ thật àh?
- Tớ ko tặng vì thật sự thì nó là của cậu mà. – Shinichi cười
- Cám ơn cậu. – Ran cười và mặc lại chiếc áo
Nhìn nụ cười của Ran trong lúc này cũng như lúc ngoài biển thì Shinichi càng chắc chắn hơn là chiếc áo đc may sẵn cho cô ấy và ko ai có thể mặc nó ngoài cô ấy
- Thích thật. Mỗi lần tớ mặc chiếc áo này vào là tớ có cảm giác rất dễ chịu, nó làm tớ ấm hẳn lên. Cậu mua nó ở đâu thế?
- Là mẹ tớ gửi từ Mỹ về
- Oh, là quà của mẹ cậu àh? Nếu biết trước tớ sẽ ko nhận đâu
- Ko sao. Nó là của cậu thì trước sau gì nó cũng thuộc về cậu mà thôi
Ran nở 1 nụ cười như thiên thân và Shinichi cho rằng đó là nụ cười đẹp nhất của Ran mà anh đc thấy.
- Ran! Ran ơi! Có tin sốt dẻo đây nè – Kazuha la lớn
Ran và Shinichi giật mình đi lại
- Có chuyện gì mà cậu chạy dữ vậy? – Ran vịnh vai Kazuha
- So…son…oko….. – Kazuha thở dốc
- Sonoko làm sao? – Shinichi hỏi vào
- 2 cậu đi theo tớ sẽ rõ
Kazuha nắm tay Ran chạy còn Shinichi chạy theo sau. Cả ba dừng lại ngoài hành lang sảnh lớn
- Đấy! Nhìn Sonoko và Makoto kìa – Kazuha chỉ tay
- Ủa Ran. Cậu đến rồi àh. – Aoko đứng gần đó
- Cậu cũng ở đây sao?
- Ko phải mình tớ ko đâu. Còn Hattori và Kaito nữa
- 2 cậu làm gì ở đây vậy? – Shinichi nhìn sang
- Coi phim! – Hattori đáp
- Phim? Phim gì? – Ran ngây thơ
- Phim chuyện tình nàng Sonoko và chàng Makoto – Kaito cười
À thì ra Sonoko và Makoto hẹn nhau ra nói chuyện gì đó mà có vẻ thân mật lắm nên cả bọn nhiều chuyện chạy theo rình.....
______________________________