Tên fic: Tớ đã trở về
Author: ryna_miyako
Rating: K+
------------------------------------------
Mưa. Cơn mưa rào mùa hạ chợt đến rồi chợt đi, xóa đi cái cảm giác khó chịu của những ngày hè nóng nực. Mưa đến lặng lẽ và đi cũng nhẹ nhàng.
Dưới gốc cây anh đào, có một cô gái, đứng đó, ngắm nhìn những giọt mưa tinh khiết. Những giọt nước mưa lăn dài trên má cô. Cô đã từng nói với người bạn thân nhất của mình:"Đôi khi khóc trong mưa cũng là điều tốt nếu như bạn không muốn người khác biết là bạn đang khóc." Liệu bây giờ, những giọt nước trên má cô là nước mưa? Hay nước mắt?
Cô rất ít khi khóc trước mặt người khác. Cô luôn cho rằng mình đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả. Nhưng có lẽ trái tim cô yếu đuối hơn cô tưởng. Và bây giờ cô đang khóc. Nhưng liệu những giọt nước mắt ấy có thể xóa đi nỗi đau trong trái tim đã vỡ vụn của cô? Cô đứng đó, phiêu diêu như một thiên thần, mỏng manh như một cánh hoa pha lê. Đôi mắt màu tím biếc chứa một nỗi buồn vô tận. Trông cô thật cô đơn, lạc lõng.
Chính nơi này, định mệnh đã mang cậu ấy đến. Và cũng chính nơi này, định mệnh đã mang cậu ấy đi khỏi cuộc đời cô. Thật là trớ trêu. Kí ức tuổi thơ bao giờ cũng đẹp. Vậy mà cái đẹp đó lại khiến tim cô nhói đau. Nếu nước mắt có thể hàn gắn vết thương cũng như nước mưa có thể thanh lọc đất trời thì tốt biết bao nhiêu! Bây giờ cô phải làm gì? Tiếp tục chờ đợi ư? Hay bỏ cuộc và không hi vọng nữa? Khoảng thời gian cô chờ đợi cậu ấy chưa đủ để nói lên tất cả ư? Cô tự nhủ thầm mình không cần phải ngu ngốc như thế nữa. Nhưng thẳm sâu trong trái tim cô vẫn vang lên một giọng nói:" Hãy tiếp tục chờ đợi, tiếp tục hi vọng." Tại sao chứ? Có lẽ đôi khi trái tim có những lý lẽ mà lý trí không bao giờ hiểu được. Cô đã chờ đợi để rồi thất vọng. Bây giờ lại tiếp tục để thất vọng nữa sao?
Là thanh mai trúc mã, là những người bạn thân nhất, tốt nhất, từ lâu trong tim cô đã khắc ghi bóng hình của cậu ấy. Một con người lạnh lùng, đầy kiêu hãnh. Và điều đó dường như không bao giờ biết đến mờ phai. Đôi vai gầy của cô run lên khi nhận ra mình vẫn còn rất yêu cậu ấy. Nhưng cậu ấy có yêu cô như cô yêu cậu hay không? Hay với cậu ấy, cô chỉ là một người bạn đơn thuần?
Cô từng rất vui khi cậu bày tỏ tình cảm. Cô từng rất hạnh phúc khi cậu trở về bình an. Cô từng rất sung sướng khi cậu đặt lên môi cô nụ hôn đầu tiên một cách vụng về. Và bây giờ... cậu ấy đã ra đi.
Nước mắt và nước mưa hòa vào nhau. Đúng thật, không ai có thể biết rằng cô gái này đang khóc. Nước mưa lạnh, nước mắt thì ấm nhưng khi cính hòa vào nhau thì thật đáng sợ. Cái lạnh buốt da, hay đó chính là cái lạnh trong tâm hồn cô?
Khi cô đã sắp chịu hết nổi, gần như gục ngã trên mặt đất, cô biết sức chịu đựng của mình đã đến giới hạn. Cô tưởng chừng như mình sẽ ngất di thì cả thân hình yếu đuối của cô lại rơi vào một vòng ôm ấm áp, quen thuộc. Cảm giác này quen quá. Sao mà giống như...Cuối cùng cô có thể thở phào nhẹ nhõm khi bên tai cô vang lên giọng nói mà cô đã chờ đợi bấy lâu:
- Ran, tớ là Shinichi. Tớ đã trở về. Và tớ hứa sẽ không bào giờ rời xa cậu. Cậu cũng vậy nhé!
Cô cười. Nụ cười hiền và trong khiết như pha lê.Đây là nụ cười đẹp nhất trong trái tim một ai đó.
Trên cao, một vị thần đang cầm cung tên, cười sung sướng vì đây là một trong những cặp đôi đẹp nhất mà thần không cần phải dùng đến cung tên vì họ có một tình yêu quá mãnh liệt.
Những thử thách không làm lùi bước hai con người ấy.
Và sau cơn mưa, trời lại sáng.
Cầu vồng đã hiện lên.
Đủ 7 màu.
Thật đẹp....
~The End~