Em xin post tiếp chap 2 ạ ! Hi vọng chap này không có sự cố gì xảy ra . Mong anh chị ủng hộ
Chương 2: Chấm và Gạch
Cạch cạch.
Ran giật mình, đưa ống nghe điện thoại trên tay cô ra xa và nhìn chằm chằm vào nó. Mới vài giây trước, cô nhấc điện thoại và trả lời như thường lệ “Văn phòng thám tử Mori xin nghe”, thì bị cắt ngang bởi thứ gì nghe giống như ai đó đang gõ ngón tay của mình ở phía bên kia đầu dây.
Cô chầm chậm chuyển ống nghe về lại tai và hỏi “Ai vậy?”
“Cậu phải ghi cái này lại,” giọng Shinichi đầy vẻ trêu chọc ở bên phía đầu dây bên kia.
Ran thở dài, sự lúng túng biến mất: “Nè! Cậu đang làm cái gì vậy hả?”
“Ờ, chỉ là gởi một thông điệp thôi,” Shinichi trả lời; Ran thậm chí có thể nghe cậu ấy đang cười toe toét.
“Tại sao tớ phải hợp tác?” cô đòi hỏi
“Bởi vì …. đi mà……………” Hay thật. Cậu ấy đang giở cái giọng của 1 chú-cún-con-buồn-bã. Cô … không thể cưỡng lại được…
“Được rồi” Ran đã cắn câu, trí tò mò đã đánh bại cô. “Tớ phải làm gì?”
“Chỉ cần ghi lại thôi,” Shinichi hào hứng nói
“Ghi lại cái gì?”
“Tin tớ.”
“Đó là một yêu cầu khó.”
“Nói nghe đau lòng.”
“Cậu muốn chết hả!” ( anh shinichi mà có ở đây chắc ăn karate của chị Ran rùi

)
Một khoảng im lặng.
“Tớ cái gì?” Shinichi thét lên.
“Cậu nghe thấy rồi đấy. Còn bây giờ chúng ta vào vấn đề, được chứ?” Ran nói. Đôi lúc Shinichi khiến cho người khác bực mình, nhưng Ran trân trọng những cuộc gọi như thế này – dĩ nhiên là cô không nói cho cậu ấy nghe điều đó. Khi nói, Ran lục lọi trên bàn, tìm thấy một mảnh giấy và một cây viết. Chuẩn bị và sẵn sàng, cô bảo cậu bắt đầu.
Shinichi bắt đầu, ngừng giữa mỗi tiếng động.
Cạch cạch
BỐP BỐP
Cạch cạch
Cạch cạch cạch
Cạch cạch cạch
BỐP cạch BỐP BỐP
BỐP BỐP BỐP
Cạch cạch BỐP
Một khoảng im lặng phía bên kia đầu dây. Cuối cùng, Ran gắt lên “Cái gì vậy?”
“Một thông điệp. Nhưng cậu phải giải ra,” Shinichi cười khúc khích. “Dễ mà, đừng lo.”
“Có lẽ dễ với cậu.” Ran trả lời cộc lốc và ngay lập tức cảm thấy hối hận.
Shinichi im lặng vài dây trước khi cất tiếng thở dài, “Tớ xin lỗi. Tớ… Chỉ là tớ rất vui được nghe giọng nói của cậu.” Giọng cậu ấy đột nhiên trở nên mệt mỏi, và Ran cảm thấy thật có lỗi. “Nhưng tớ hy vọng là cậu sẽ giải ra nó. Đó chỉ là một thông điệp nhỏ của tớ gửi cho cậu…nhưng cậu là một cô gái thông minh!” Có vẻ Shinichi đã vui lên một chút, nhưng Ran quá hiểu rõ Shinichi, rõ đến mức cô thừa biết cậu đang giả vờ. “Tớ biết cậu sẽ giải ra.”
Ran quyết định không lật tẩy cái vẻ hạnh phúc xạo sự đó của cậu, thay vào đó cô nói, “Tớ biết tớ sẽ làm được.”
Cuộc gọi được tiếp tục bởi những lời rì rầm như thường lệ được đánh dấu bằng những khoảng im lặng kỳ lạ mà chính chúng lại có giá trị hơn cả những lời nói. Khi gác máy, lúc nào Ran cũng bị bỏ lại cùng với thắc mắc chưa có lời giải đáp. Nhưng ít ra lần này, cô phải bận rộn ít lâu với một câu đố bí ẩn.
Giá mà cô có chút khái niệm gì về những thứ quái quỷ do cậu ấy nói.
“Dễ, cái đầu mình!” Cô thở dài, thả mình trên ghế bành rồi nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên tay mình. Cô đã viết lại đúng thứ âm thanh mà cậu ấy tạo ra. Nhưng, chính xác thì nó có nghĩ gì?
Đôi khi Shinichi phải làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp. Thay vì cứ nói ra những gì mình nghĩ, cậu ấy là bày ra thứ trò chơi ngu ngốc này và làm mọi thứ khó khăn hơn. Nhưng được rồi, không sao. Cậu ấy đã đề xuất một thử thách, và lòng kiêu hãnh của mình không cho phép cô chối từ. Cô phải chơi trò chơi của cậu ấy.
Hoặc, bất cứ thứ gì dùng để gọi tên câu đố hay mật mã kỳ quặc của cậu.
Đợi đã… mật mã?
Ran là con gái của thám tử. Cậu bạn thân mất tích lâu ngày, kiêm người trong mộng của cô (dù cô ấy vẫn chưa chính thức thừa nhận) cũng là thám tử. Cô ấy đã quanh quẩn trong sở cảnh sát và hiện trường án mạng suốt gần hết thời gian. Người ta không thể được nuôi nấng kiểu đó mà không dắt lưng được chút ít kỹ năng suy luận cơ bản. Có lẽ cô chưa đạt đến trình độ của Shinichi, nhưng cô ấy không ngu ngốc.
Và cụm từ “mật mã” làm lóe sáng ý tưởng trong đầu cô.
Cô gập tờ giấy lại, bút trong tay, gương mặt thể hiện sự kiên định. Sau ít phút nghiên cứu, cô bắt đầu viết, tự hỏi liệu linh cảm của mình có đúng không. Cô thay Cạch thành Chấm (Dots), thay Bốp thành Gạch (Dash). Và kết quả là…
Chấm chấm
GẠCH GẠCH
Chấm chấm
Chấm chấm chấm
Chấm chấm chấm
GẠCH chấm GẠCH GẠCH
GẠCH GẠCH GẠCH
Chấm chấm GẠCH
Mật mã.
Mã Morse.
Cô thở dài. Bạn thân của cô là một cuồng suy luận hết thuốc chữa.
Nhưng sao cũng được, bây giờ cô đã có manh mối để tiếp tục. Cô sẽ thắng cuộc lần này.
Ran đã từng học về mã Morse ở trường cách đây vài năm. Giờ đây khi đối mặt với thứ này, cô phải vật lộn với trí nhớ để lật lại mối liên hệ giữa những ký tự khác nhau với mớ chấm-gạch. Xem nào… chấm-gạch là A…
Cô mất vài phút để nhớ ra và ghi lại những ký tự. Cuối cùng, cô ngồi lại và đọc thông điệp, thông điệp bí ẩn nho nhỏ của Shinichi. Cô nhìn chằm chằm vài nó. Liệu có phải…?
Sau vài phút, gò má cô thoáng chút ửng đỏ và một nụ cười nở trên môi cô.
Cậu ấy sẽ không bao giờ nói những gì mình nghĩ, phải vậy không? Mặc dù sở hữu trí thông minh hiếm có, nhưng đôi khi cậu ấy cũng ngại ngùng. Và thỉnh thoảng cô tự hỏi liệu mọi chuyện có thể…. Khi cậu ấy trở về… liệu có thế…?
Cô đặt bút xuống đúng lúc cánh cửa mở ra và có tiếng bước chân nho nhỏ bước về phía cô.
“Chị Ran!” Giọng Conan đầy vẻ trêu chọc.
Ran đứng dậy, giang rộng vòng tay và nhấc bổng Conan lên, xoay một vòng quanh phòng. Cậu bé la oai oái trước hành động bất ngờ của cô. “Shinichi vừa gọi,” Ran cười, tiếp tục xoay cậu bé nhỏ thành vòng tròn, “Chị vui quá!”
Trong vòng tay của Ran, Conan cựa quậy một cách không thoải mái, và đỏ mặt.
Đằng sau đôi mắt của Conan, Shinichi cười một cách thích thú. Cô ấy đã giải ra – chỉ có giải ra thông điệp đó mới khiến cô ấy vui đến vậy. Dù rằng cậu chẳng thể ở bên cạnh cô với tư cách Shinichi, nhưng ít ra cậu cũng vẫn có thể giữ cho nụ cười của cô rạng rỡ như thế này.
Trong lúc đó, mật mã nằm trên bàn. Tờ giấy bị bỏ quên, nhưng thông điệp thì không.
I: ..
M: - -
I: ..
S: …
S: …
Y: -.-
O: -
U: ..-