Ai rồi cũng quên, bởi thời gian không hề dừng nghĩ. Mọi thứ rồi... sẽ lắng đọng, bởi cuộc đời còn nhiều việc phải làm. Nhất định sẽ quên, đem nhớ gởi vào quên bằng công việc, bằng sự quán xét tâm mình và bằng tình thương với người khác.
Khi ta đứng giữa nỗi đau của vô vàn bệnh nhân ung thư, hay những đứa trẻ bị bại não, bị chất độc màu da cam, ta sẽ thấy tình yêu mà bấy lâu nay mình đeo đuổi trong vô vọng, tưởng có thể chết được vì nó, thật là nhỏ nhoi. Nó chẳng đáng gì với những nỗi đau mà người người đang gánh chịu. Họ đang cần rất nhiều tình thương của mọi người. Vì sao mình không trải lòng ra cho nhẹ nhàng thanh thản mà cứ chui đầu vào một xó để chuốc nỗi đau thương? Cuộc sống này còn rất nhiều việc phải làm ...
Các bạn ạ!
Không biết vô tình hay hữu ý mà trong tiếng Việt, từ Quen lại đứng thật gần với Quên...
Vậy mất bao lâu để quên một người? Trong mỗi chúng ta, có lẽ ai cũng có đôi lần tự hỏi lòng mình như thế, nhất là trong chuyện tình cảm. Cuộc đời có quên có nhớ. Nhớ vì khắc khoải yêu thương, Muốn quên vì có những điều trượt xa tầm tay với, hoặc làm lòng mình nhói đau...
Và trong chương trình blog radio lần này, mời các bạn cùng lắng nghe với những chia sẻ của blogger Chanhientam trên blog Tamtay.vn khi đọc bài thơ "Ai rồi cũng phải học cách cố quên đi một người" của Lương Đình Khoa, với hy vọng mỗi chúng ta sẽ tìm ra cách đối diện với những nhớ quên song hành trong trái tim nhiều yêu thương của mình ..