Chết, để fic đóng bụi lâu rồi mà h Ari mới post chap mới, thông cảm nhé mn
Chapter 5: Công chúa Lara Kết thúc 1 ngày học tập mệt mỏi, sau khi thay đồ ngủ, Ran nằm liệt xuống giường. Bây h cô chỉ muốn ngủ thôi. Ran từ từ nhắm mắt, rồi dần dần thiếp đi.
.........
Đầu óc Ran mơ màng, cô như đang lạc vào 1 thế giới khác – thế giới của giấc mơ.
Vườn thưởng uyển của công chúa Mori dần hiện ra trước mắt. Tiếng chim ríu rít. Hương thơm của hoa anh đào thoang thoảng, nhẹ nhàng. Bỗng cô thấy xa xa, thấp thoáng sau cây hoa anh đào có 1 bóng người. 1 cô gái trông rất trẻ, quay lưng lại với Ran, mát tóc đen mượt phất phơ trong gió. Cô gái mặc bộ váy hồng bằng vải tuyn dài đến gót chân, dáng đi uyển chuyển như đang bay. Ran lại gần. Cô gái đó từ từ ngoảnh lại: đôi mắt trong veo như nước, làn da trắng hồng mịn màng như đc phủ 1 lớp phấn mỏng, khuôn mặt giống như 1 thiên thần, 1 thiên thần hoàn toàn trong sáng, thánh thiện. Cô khẽ mỉm cười với Ran, nụ cười dịu dàng.
Là mình ư? – Ran tự hỏi.
Cô gái ấy có khuôn mặt giống Ran như đúc, chẳng khác nào 2 giọt nước. Trong khi Ran còn ngây người ra, thì cô gái đó lại gần, nắm tay cô và nói, giọng nói hết sức nhẹ nhàng :
- Công chúa Mori, nàng là hậu kiếp của ta.
Hậu kiếp ? – một lần nữa, Ran lại thắc mắc.
Rồi cô gái nói tiếp :
- Ta là công chúa Lara Mori, công chúa đầu tiên của vương quốc Mori này. Ta đến để báo cho nàng : nàng là người duy nhất thừa kế ngai vàng, thừa kế sức mạnh của 2 viên ngọc quý giá của vương quốc. Ta ko có nhiều thời gian, nhưng ta muốn nhắc nhở nàng rằng : thử thách vẫn chưa đến với nàng. Người đc thừa kế viên ngọc phải là người dũng cảm, có trái tim nhân hậu. Và nàng là người có thể làm đc việc đó. Hãy dùng những viên ngọc để mang lại hòa bình và hạnh phúc cho dân chúng, đừng để nó lọt vào tay kẻ khác, bởi sức mạnh của như thế sẽ cám dỗ sự tham lam của bất kì ai.
- Nhưng... – Ran vẫn ko khỏi thắc mắc.
- Đừng hỏi, ta ko thể trả lời hết những câu hỏi của nàng. Hãy nhớ, nàng mới là người xứng đáng sử dụng những viên ngọc ấy. Ta trao cho nàng dây chuyền tâm linh này. Nó giúp nàng tìm thấy viên ngọc dễ dàng hơn. Nhưng hãy cẩn trọng, đừng để ai lấy mất... – Nói rồi công chúa Lara đặt vào lòng bàn tay Ran 1 sợi dây chuyền rất mảnh, mảnh như sợi chỉ, đc gắn 1 hình trái tim bằng vàng tỏa sáng lấp lánh. Sau đó hình bóng cô công chúa kiều diễm đó mờ dần, mờ dần, rồi biến mất hẳn.
Ran với tay để níu giữ, nhưng trong lòng bàn tay cô chỉ là 1 cánh hoa anh đào mỏng manh, nhỏ bé cùng với sợi dây chuyền có hình trái tim lấp lánh. Mùi hương của hoa anh đào vẫn thoang thoảng, dịu nhẹ. Cô gái ấy, à ko, công chúa Lara, đã để lại cô 1 mình với khuôn mặt còn ngây ra.
.....
- Cộc cộc – Tiếng gõ cửa vang lên đều đều, đánh thức nàng công chúa còn ngủ, kèm theo đó là tiếng nói : “Công chúa, sáng rồi ạ” của Kazuha.
Ran chợt choàng tỉnh. Giấc mơ đêm qua đối với cô thật sự quá bí ẩn. Nhưng lạ thay, khi ngửa lòng bàn tay ra, Ran lại thấy 1 sợi dây chuyền, thứ mà công chúa Lara đã trao cho cô trong giấc mơ.
“Ta trao cho nàng dây chuyền tâm linh này. Nó giúp nàng tìm thấy viên ngọc dễ dàng hơn. Nhưng hãy cẩn trọng, đừng để ai lấy mất.. ”.Những lời ấy vẫn văng vẳng bên tai Ran. Hơi lúng túng, Ran ko biết làm gì hơn ngoài việc cất sợi dây chuyền đó đi, ko cho ai biết. Sợi dây chuyền đc cất trong 1 hộc tủ nhỏ, ở bên góc giường. Ngay sau đó, Ran ra mở cửa cho Kazuha với nụ cười tươi tắn trên môi.
- Chúc người 1 ngày mới tốt lành – Kazuha nói. Mặc dù gương mặt cô lộ rõ vẻ hơi ngạc nhiên, dường như cô đã nhận ra vẻ ngoài khác thường của cô công chúa đang đứng trước mặt.
- Nào, Kazuha, hôm nay ta sẽ học những gì ? – Ran hồ hởi.
- À, người sẽ đc tìm hiểu về 1 số vị công chúa tiêu biểu qua từng thời đại. – Vẻ mặt Kazuha bình thường trở lại.
“Mình sẽ tìm hiểu về 1 số công chúa tiêu biểu, có khi nào có công chúa Lara ko nhỉ ? ” –Ran thầm nghĩ.
Ran cùng Kazuha tiếp tục đến thư cung. Nhưng lần này, Ran ko thể có thứ mà cô cần bởi, cuốn sách duy nhất viết về công chúa Lara đã bị nữ hoàng lấy đi mất rồi.
- Tại sao công chúa lại để ý tới công chúa Lara như vậy ? – Kazuha thắc mắc.
- Ko, có gì đâu. Ta nghe nói đó là công chúa đầu tiên của vương quốc nên muốn tìm hiểu đấy mà. – Ran nhanh chóng đáp lại.
- Tiếc thật, nữ hoàng lại lấy cuốn sách vào đúng lúc này. Mà thôi, chúng ta lấy cuốn khác đi. – Kazuha vừa nói vừa chỉ tay vào các cuốn khác ở kệ sách.
Ngày hôm đó, Ran ko thể tập trung đc vào việc gì cả. Trong đầu cô chỉ có ý nghĩ về nàng công chúa bí hiểm kia và cuốn sách. Đến cả Kazuha cũng ngạc nhiên vs thái độ bất thường của cô : “Công chúa có chuyện gì sao?” nhưng Ran chỉ trả lời với cái lắc đầu, điều đó càng khiến Kazuha cảm thấy bất an.
* * *
Tại vương quốc Miyano
Tuyết đang rơi. Mặt đất phủ trắng xóa. Vương quốc Miyano hiện đang vào mùa đông, thời tiết lạnh lẽo, cây cỏ xác xơ, trụi lá. Công chúa Shiho đang ngồi bên cửa sổ của Băng điện, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thở dài.
- Có gì mà thở dài thế Shiho ? - Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, giọng nói của công chúa Akemi – Đại công chúa của vương quốc.
- Ko có gì ạ. Chỉ là em thấy chán thôi. Là công chúa cũng chả vui vẻ gì, em đi đọc sách đây. – Shiho trả lời với giọng nói não nề, kèm theo là 1 tiếng thở dài nữa. Rồi cô rời khỏi chiếc ghế, đi ra khỏi phòng, để lại công chúa Akemi đang lắc đầu mỉm cười, tiện thể nhấm nháp 1 chút trà nóng : “Tính con bé vẫn thế.”
- Cốc cốc- tiếng gõ cửa vang lên. Kèm sau đó là tiếng nói : “Tiểu nữ là Jena đây ạ”
- Vào đi – Akemi nói.
Jena bước vào, cúi chào thật thấp. Cô nói : “Sắp tới ở Hoa điện của vương quốc Mori sẽ diễn ra 1 buổi dạ tiệc chào mừng công chúa trở về, có thư mời từ chính nữ hoàng Chris đây ạ”. Cô kính cẩn trao bức thiệp với dòng chữ ánh lên : Vương quốc Miyano – Công chúa Akemi.
Akemi với nụ cười trìu mến và hiền hậu cất tiếng : “ Vậy là họ đã tìm thấy công chúa Mori rồi”
Trong thư cung của lâu đài, công chúa Shiho cũng nhận đc bức thiệp tương tự. Nhưng đáp lại là giọng nói lạnh lùng, cùng với gương mặt ko biểu lộ 1 chút cảm xúc : “ Thế là ta sắp thoát khỏi cảnh đáng chán của cuộc sống trong cung điện lạnh lẽo này rồi, chắc sắp có chuyện đáng xem đây. Jeny, ngươi đi sửa soạn hành lí cho ta đi, cho cả ngươi nữa. Ngày kia là bắt đầu rồi đúng ko ? “
“ Vâng thưa công chúa, tiểu nữ sẽ đi chuẩn bị ngay“ – Jeny trả lời, sau đó lập tức đi về phía Băng Điện, còn Shiho thì tiếp tục chúi mũi vào cuốn sách đang đọc, dường như cô chẳng có gì đáng quan tâm trên đời bằng những cuốn sách này vậy.
* * *
Tại vương quốc Suzuki
- Sao? Tiệc đón công chúa trở về à? Hay quá! Lại chuẩn bị đc đi chơi rồi! Ngươi đi sắp xếp hành lí đi, phải lo sớm chứ, hiếm lắm mới có dịp – công chúa Sonoko hí hửng ra mặt, cười toe toét, gần như là nhảy cẫng lên, làm cho hoàng tử Hakuba đứng gần đó cười sặc sụa.
- Anh cười cái gì thế? – Khuôn mặt đang tươi như hoa của Sonoko lập tức tối sầm lại, thật là 1 sự chuyển biến đột ngột là khôn lường, có cảm giác như 1 ngọn lửa đang bốc lên vậy.
- Có gì đâu, haha…Chỉ là… anh thấy em có vẻ hơi phấn khích quá. Vả lại, hình như cái này anh cũng đã đc chứng kiến ko dưới 10 lần. – Hakuba vừa nói vừa cười.
- Thế anh đã bị thế này bao h chưa nhỉ? – Nắm bàn tay của Sonoko lập tức giơ lên trước mặt Hakuba, gần như chỉ còn 1cm nữa, kèm theo đó là nụ cười chả có chút thiện cảm.
- Ngừng nhé Sonoko, máu em đang dồn lên não đấy, ko tốt cho sức khoẻ chút nào đâu, có cần anh phân tích cho em nguyên nhân và hậu qủa dẫn tới việc này ko? – Hakuba vừa nói.
- Khỏi đi – Sonoko xua xua tay – Coi như lần này anh thoát nạn, tại vì em đang vui. À, anh có muốn biết mặt của công chúa Ran ko? Chắc phải giống hoàng hậu Eri nhở? Bà ấy sắc sảo và thông minh lắm.
- Ko chắc đâu. Xem em kìa, hoàng hậu cũng thông minh xinh đẹp có kém gì đâu, chả hiểu có phải em bị mẹ lấy hết nhan sắc và trí tuệ rồi hay sao lại như thế này.
- Hờ hờ, ý anh là gì thế hả? – Quay ngoắt 360 độ. Lần này hoàng tử Hakuba tiêu đến nơi rồi.
Thật ko hổ danh đệ nhất hoàng tử vương quốc Suzuki, vừa nghe xong câu nói của cô em gái, hoàng tử đã vọt chạy.
* * *
Vương quốc Kudo
- Anh, anh xem này : tiệc đón chào công chúa Mori trở về đó ! – Aoko cũng rất hí hửng, vôi vàng đưa cho Shinichi bức thông điệp, mong chờ sự đáp trả của anh trai. Nào ngờ Shinichi quẳng nó sang 1 bên, miệng lẩm bẩm : “Lại là những bữa tiệc xa xỉ và vô nghĩa, em vui cái gì cơ chứ?”
Aoko đáp lại với vẻ mặt khó chịu : “Anh buồn cười thật, công chúa của họ sau 16 năm ở trần gian đã trở về, mở tiệc ăn mừng thì có gì sai? Em ko biết, anh phải đi với em đấy, bắt buộc phải đi, đi để còn xem xem công chúa Mori có xinh đẹp ko chứ” rồi ngày lập tức ra khỏi phòng, trút giận dữ lên cánh cửa phòng
- Thật là.. chả hiểu nổi nó nữa, có thế cũng tức giận, thế này thì ko biết có ai quan tâm ko đây? – Shinichi vừa nói vừa lắc đầu quầy quậy.
* * *
Vương quốc Mori.
- Kazuha này, sao nữ hoàng lấy cuốn sách đó lâu vậy nhỉ? – Mới chỉ có 1 ngày, nhưng với sự tò mò của Ran thì đã rất lâu rồi.
- Công chúa sao vậy? Người muốn tìm gì thế ạ? Hay để tiểu nữ đến hỏi mượn nhé? – Kazuha v ô cùng lo lắng và ngạc nhiên hỏi.
- À..ừ..Ta đang muốn tìm hiểu thêm về lịch sử của vương quốc, à mà ta đi cùng nhé, có lẽ sẽ dễ lấy hơn.- Ran có vẻ rất háo hức
- Đc thôi ạ.