» Nếu đây là lần đầu tiên bạn tham gia diễn đàn, xin mời bạn xem phần hỏi / đáp để biêt cách sử dụng diễn đàn » Để có thể tham gia thảo luận, bạn phải đăng ký làm thành viên.Bấm vào đây để đăng ký.
Za, hè về rồi, cùng chơi nào mọi người ơi >"<. Hãy vô topic [Hot] 2nd RFC's SUMMER FESTIVAL để bắt đầu một mùa hè thật vui nhé. ^^~
Bắt đầu nè! Ran vẫn đang cầm chặt đôi găng tay mà shinichi đã tặng. Đã 1 năm từ khi shinichi ra đi , trong 1 năm cô chỉ gặp cậu ấy có 5 lần . Càng ngày cô càng nhớ câu da diết. '' Sao ạ con phải sang Mỹ ạ '' Conan hét lớn khi nghe thấy lời đề nghị của bố mẹ .'' Nhưng con ... '' Bây giờ tổ chưc áo đen dã bị tiêu diệu nhưng vẫn chưa tìm thấy tung tích viên thuốc giải , bố mẹ nghĩ con không muốn ở mãi với cái hình hài này đâu !'' Ông Suyaku ôn tồn đáp, “Khoa học Nhật Bản không thể bằng khoa học Mỹ được, ở đó, con sẽ có được thuốc giải sớm thôi.”
“Nhưng con không muốn đi.” Conan vẫn nhất quyết không chấp nhận.
“Mẹ biết con không muốn rời xa Ran, nhưng nếu con không thể trở thành Shinichi được nữa thì sao ?” Bà Yukiko nói.
“Đó là việc của con.” Conan vẫn nhất quyết .
“Shinichi, con nghĩ con ở bên Ran với hình hài Conan đến khi nào ? Con nghĩ Shinichi ra đi mãi thì Ran vui sao ? Cứ đi với bố mẹ, sau một thời gian, con có thể ở lại Nhật bao lâu tùy thích.”
Conan không nói gì thêm, cậu cúi mặt. Haibara nhìn thấy, cô cũng cảm thấy tội cho cậu chàng thám tử này, nhưng cô chẳng biết nên nói gì. Thời gian trôi qua, sau một hồi im hơi lặng tiếng, Conan nói, giọng đầy sự buồn bã :
“Thôi được rồi, con sẽ đi. Nhưng con muốn gặp Ran, với thân xác của Shinichi Kudou.” Đến đây, cậu ngẩng cao đầu, nhìn Haibara.
Thế là hết cái chap 1 . Anh chị nào thấy hay thì vote cho em cái nhé!
Sun Nov 27, 2011 2:28 pm
vui
Tiêu đề: Re: Tớ sẽ quay trở về ...
Chap2 đây mọi người ơi!
Ran vẫn đứng đó, dù cho cái lạnh thấu xương đang muốn nuốt chửng cô, cô vẫn đứng đó, mắt nhìn về mọi phía, cô vẫn mong hình ảnh Shinichi sẽ xuất hiện, dù chỉ một lần.
Từ đằng xa, chính xác là nơi đầu hẻm, một bóng người cao cao, trẻ tuổi đang bước lại gần. Ánh đèn đường yếu ớt không đủ để soi rõ khuôn mặt người ấy. Nhưng Ran lại đột nhiên quay người về phía người đó, mắt nhìn không chớp. Cái bóng đen ngày một gần Ran hơn, hình ảnh khuôn mặt cậu cũng rõ hơn, người dó không ai khác, chính là Shinichi Kudou mà cô ngày đêm mong chờ.
“Sh…Shinichi…?” “Lâu quá không gặp, Ran ? Cậu vẫn khỏe chứ hả ?” Shinichi cố giữ giọng bình thường.
“Sao mà khỏe được ? Bấy lâu nay cậu đã ở đâu ? Cậu có biết tớ lo cho cậu lắm không ? Bây giờ cậu sẽ về luôn chứ ?” Ran nắm lấy đôi tay Shinichi thật chặt, như muốn giữ chặt lấy hình ảnh này.
Shinichi cắn răng nhìn đi chỗ khác. Rồi cậu lại cười.
“Ta mới gặp lại nhau mà, sao lại nói thế ? Ta nói chuyện một chút nha.”
Cả hai người đứng tựa lưng vào cánh cổng. Tuyết bắt đầu rơi, và cuộc trò chuyện của hai người cũng bắt đầu.
“Năm sau là năm cuối cấp rồi đó, cậu có kế hoạch gì chưa ?” Shinichi mở lời.
“Vẫn chưa ! Còn cậu ?” Ran nở nụ cười.
“Tớ hả…Có đấy…” Giọng Shinichi nhỏ dần.
“Cậu sẽ quay lại trường chứ ?” Ran hỏi tiếp.
Shinichi không trả lời.
“Ran này, nếu một ngày, tớ…” Cậu nói.
“Cậu sao ?”
“Nếu một ngày, tớ… đi xa, thì cậu sẽ thế nào ?” Cậu nhìn thẳng vào mắt Ran, vẻ cực kỳ nghiêm túc.
“Cậu nói gì kỳ vậy ?” Ran cười, cứ nghĩ đó là một câu nói đùa, “Gì mà đi xa ở đây ?”
“Tớ đang nghiêm túc đấy.”
Ran không nói gì, chỉ nhìn vào mắt Shinichi, lộ rõ vẻ lo lắng.
“Tớ sẽ sang Mỹ, và ở đó một thời gian dài.” Shinichi thở dài, nói, “Đó hoàn toàn là sự thật.”
“Hả ?” Giọng Ran nhẹ tênh, cô như không tin vào tai mình.
“Đừng giận tớ, Ran à, tớ…”
“Tớ sẽ đợi cậu.” Ran nói, miệng cười, nhưng đôi mắt thì đã đẫm lệ.
“Ran !?”
“Tớ biết cậu có lý do nên mới ra đi, tớ không biết đó là gì, nhưng tớ vẫn tin, cậu sẽ quay về với tớ.” Ran mỉm cười với Shinichi, dù vậy nhưng nước mắt cô vẫn tuôn dài.
“Ran…” Shinichi nhìn cô, không nói nên lời, “Nếu cậu đã nói vậy, thì… tớ sẽ nói… Tớ… NHẤT ĐỊNH SẼ TRỞ VỀ !” rồi cậu cương quyết nói với Ran.
Bỗng người Shinichi nóng như lửa đốt, cậu biết mình đã đến giới hạn của viên thuốc thử nghiệm, cậu cố che dấu nỗi đau và cười nói :
“Thôi, cậu về nghỉ đi, tối rồi, chắc bác Mouri lo cho cậu lắm.”
“Ừm.” Ran chỉ nói thế, rồi quay lưng bước đi, cô cố bước thật nhanh, để không phải quay đầu lại, như vậy sẽ làm cho Shinichi thấy cô đang khóc, khóc rất nhiều.
Thứ nhất, bạn chưa báo cáo topic. Cho hạn 1 ngày để báo cáo, nếu không sẽ lock topic cho đến khi chịu báo cáo. Thứ hai, fic thiếu các phần giới thiệu bắt buộc, chap của bạn cũng chưa đủ độ dài yêu cầu tối thiểu. Đề nghị bạn edit lại. Vote trừ. Thân cece_ngok