Đừng tính ta post dub nhé, đã hơn 2 tuần rồi còn gì, post chap 6 đây:
Chapter 6: Gặp gỡCăn phòng tối một cách kì lạ, nhưng ở giữa lại có một quầng sáng – quầng sáng của quả cầu pha lê đang lơ lửng trong không trung, đen một cách huyền bí, bên cạnh là một phụ nữ đang lẩm nhẩm điều gì đó, và một người đàn bà khác với dáng vẻ sợ sệt đứng bên cạnh. Tuy ánh sáng yếu ớt của quả cầu ko đủ để làm sáng rõ căn phòng, nhưng khuôn mặt của người phụ nữ thì có thể nhìn rõ: mái tóc bạch kim óng ánh, khuôn mặt lạnh lùng nham hiểm, đôi môi tím ngắt với chất giọng khản đặc. Khuôn mặt ấy đang nhìn chằm chằm vào quả cầu, theo dõi những gì hiện ra ở trong đó: một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc đen đi cùng với một cô gái khác có mái tóc buộc cao đang tiến lại gần cổng cung điện.
“Vineyard, ngươi ra bảo với Ran là ta không có ở đây. Chúng đang đến” - một giọng nói the thé vang lên, khuôn mặt trông thật đáng sợ, đôi mắt đỏ ngầu vẫn đang nhìn vào quả cầu.
“Tuân lệnh nữ hoàng” – Người đàn bà kính cẩn cúi chào thật thấp, rồi lập tức quay đi, nhẹ nhàng và lặng lẽ biến mất khỏi căn phòng.
***
“Chúng ta đến diện kiến nữ hoàng, hãy để chúng ta vào.” – Kazuha trả lời đám cung nữ gác cổng.
“Nhưng thưa nữ quan, nữ hoàng hiện không tiếp một ai.” – một cung nữ trả lời.
“Chẳng lẽ có công chúa đây mà các người lại không chịu báo cho nữ hoàng một tiếng?” – Kazuha vốn nóng nảy, tức giận trả lời.
“Nhưng… nữ quan Kazuha…” - cung nữ đó lúng túng không biết trả lời ra sao, ánh mắt cầu cứu hướng về phía Ran. Ran nhận thấy ánh mắt đó, định lên tiếng ngăn Kazuha thì bỗng một giọng nói khác vang lên:
“Có việc gì quan trọng sao?” – Vineyard nhìn thẳng vào đôi mắt của Kazuha, cái nhìn không giấu vẻ hăm doạ - Kazuha, ta nghĩ con ko cần thiết phải làm căng lên như vậy, tâm trạng của nữ hoàng hiện ko tốt, người không thể tiếp ai cả, con cùng công chúa nên về đi.
Kazuha cũng nhìn Vineyard, đôi mắt bốc lửa, ánh lên vẻ tức giận nhưng không muốn lộ ra, giọng nói có chút thay đổi:
“Công chúa chỉ muốn đến thăm nữ hoàng thôi ạ, vả lại, nếu như người đang không đc khoẻ thì công chúa vào thăm cũng có sao đâu thưa nữ quan Vineyard” - Nhanh trí, Kazuha không nói ra mục đích thực sự của mình, đáp lại với giọng nói nhẹ nhàng, lễ phép, khác hẳn tâm trạng hiện thời của cô.
“Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Nữ hoàng không được khoẻ, do đó, việc tiếp người khác quả thật không tiện, tốt hơn hết” – Vineyard dịu dàng nhìn Ran – “công chúa hãy dẫn cận thần của mình về đi ạ, để như thế này thật chẳng hay tí nào, có thể gây xung đột giữa mẹ con thần mất.”
Ran thực sự ngạc nhiên. Hoá ra Vineyard lại chính là mẹ của Kazuha, thế mà thái độ của cô thật khách sáo, không có sự khác biệt trong đối xử với một người có quan hệ đặc biệt như thế này. Vốn là người dễ dãi và không thích cãi vã, lại nghe nữ quan kia nói vậy, Ran khẽ khuyên Kazuha: “Thôi vậy, thực ra việc này cũng không có gì quan trọng lắm, chúng ta về tư thất đi, ta không muốn gây sự bất hoà giữa hai người”. Kazuha cũng không ngoan cố nữa, lặng lẽ làm theo lời Ran, nhưng không quên chào Vineyard. Có lẽ đối với cô, đó cũng chỉ là lễ nghi chứ ko phải là sự kính trọng. Ran cùng Kazuha trở về, trong lòng không khỏi hoài nghi về thái độ vừa rồi.
***
Tại Hoa Liên điện.
“Đó là mẹ của nữ quan?” – Ran bất chợt hỏi khi Kazuha đang thu xếp sách vở - “Sao ta thấy thái độ của Kazuha có vẻ khách sáo vậy? Giữa 2 người có uẩn khúc gì chăng?”
“Thực ra…cũng không có gì đâu ạ…không đáng để người phải bận tâm đâu…”- Kazuha ngập ngừng trả lời, khuôn mặt buồn rầu nhìn Ran.
“Nữ quan hãy nói cho ta biết” – Ran kéo Kazuha lại gần mình – “ta muốn thân thiện hơn với ngươi mà, cứ thổ lộ ra hết đi” – cô dịu dàng đáp lại, ánh mắt trìu mến nhìn Kazuha.
“Thần…giống như công chúa, đến cả mặt cha mình cũng không biết…” - Kazuha cúi đầu xuống, giọng nói nhỏ nhẹ, bắt đầu kể về câu chuyện của mình.
Kazuha – cái tên đẹp nhưng chứa đựng nhiều uẩn khúc. Tuổi thơ cô bé thực sự đau buồn. Có lẽ vì vậy mà tính cách của cô có vẻ hơi trầm lặng, nhưng không ai biết sự nông nổi nóng nảy của cô là di truyền từ ai.
Sinh ra, Kazuha đã nhận thức được rằng, mình là 1 người bất hạnh. Theo như lời mẹ nói, cha cô đã không còn từ trước khi cô sinh ra. Không biết vì lí do gì, nhưng mẹ cô rất ghét với cô. Hàng ngày, những lời bà nói với cô chỉ là những câu chửi mắng, nạt nộ với chất giọng khàn khàn đầy khó chịu. Cô không hiểu mình đã gây ra tội lỗi gì, không hiểu mẹ căm thù cô vì chuyện gì. Đứa bé ấy đã phải sống sáu năm trong một thế giới tẻ nhạt, vô vị. Đến năm 7 tuổi, cô được mẹ đưa vào cung, được nuôi dưỡng để trở thành một nữ quan giống như bà vậy. Cuộc sống cứ thế trôi qua. Được vào cung, được phân vào phòng riêng, không còn sống chung với mẹ nữa, khoảng cách giữa mẹ và cô dường như xa dần, rồi cho đến khi hai người cứ như không hề quen biết gì vậy, gặp nhau chỉ chào nhau cho có lệ. Trong cung, ngoài nữ hoàng, gần như chẳng có ai biết, hay nghĩ rằng họ là mẹ con.
Nhưng cho đến gần đây, tức là từ lúc Ran trở về, Kazuha có cảm giác như thái độ của mẹ cô đã khác trước. Bà đã gọi cô bằng con, nhưng giọng nói chứa đựng sự ngại ngùng và bất đắc dĩ, cứ như bị ai đó ép buộc vậy. Sau lần trò chuyện, Ran biết rằng, hoá ra con người Kazuha không đơn giản như mình nghĩ, cô đã hiểu thêm phần nào về Kazuha, và cũng thấy cảm thông ít nhiều với cô gái đó.
***
Thời gian trôi qua thật nhanh. Chẳng mấy chốc ngày mai đã là ngày tổ chức buổi lễ đón công chúa. Mọi việc trong lâu đài đã được chuẩn bị thật chu đáo và nhanh chóng. Không khí trở nên bận rộn, tấp nập hơn. Mọi nơi trong lâu đài đều được trang trí thật lộng lẫy, sắp xếp và chỉnh sửa lại, nhất là Ngoại cung, khu vực dành cho khách quý đến lâu đài. Đây là dịp để mối quan hệ giữa các vương quốc có thể trở nên tốt hơn, rất hợp ý nữ hoàng. Cũng bởi thế mà trong mấy ngày nay, Ran không được nghỉ ngơi tí gì cả. Cô phải gấp rút học các lễ nghi trong cung, mặc dù việc này rất khó khăn và rắc rối, chúng tiêu tốn của cô không ít công sức.
Trước ngày lễ một hôm, hầu như các vị khách quý đã đến đầy đủ. Tất cả các công chúa và hoàng tử của các vương quốc đều đã diện kiến nữ hoàng. Ran biết, họ đều xấp xỉ tuổi nhau, nên chắc là những người bạn rất thân thiết. Nhưng cô lại là người mới đến, dĩ nhiên là không biết gì về họ cả. Bỗng chốc, Ran lại có ý nghĩ mong cho buổi lễ trôi qua thật nhanh. Cô đã lo lắng và hồi hộp quá mức rồi.
***
Buổi chiều tối, sau cả ngày tập luyện nghi thức mệt mỏi cùng Kazuha, Ran quyết định ra Vườn thượng uyển cho thoải mái, giãn gân cốt, hoà mình vào thiên nhiên. Nơi này luôn luôn mát mẻ và xanh tươi, rất phù hợp cho tâm trạng của Ran lúc này.
Bỗng cô nghe thấy có tiếng động. Không phải là một, mà là rất nhiều người. Ran thấy lạ, đâu phải ai cũng có thể vào đây, đây là vườn thượng uyển của hoàng cung cơ mà. Giả thiết là cung nữ không đúng, vì cô nghe cả giọng nam nữa. Tò mò, cô đi lại gần nơi phát ra tiếng động, núp đằng sau một gốc cây to và nghe được vài câu:
“Kudo, cậu có thấy tò mò không?” – một giọng nam lên tiếng, trong giọng nói có vẻ trêu chọc.
“Tò mò cái gì?” – người tên Shinichi, với giọng nói trầm ấm trả lời. “Cậu hỏi có ý gì vậy Heiji?”
“Về công chúa vừa trở về của vương quốc này chứ còn gì nữa. Ran Mouri.” – Hattori đáp lại, vẫn không giấu vẻ châm chọc trong câu trả lời.
Ran đã nghe thấy hai người tên Heiji và Shinichi nhắc đến mình. Cô hé mắt nhìn qua kẽ lá. Có thể thấy được hai chàng trai đang nói chuyện với nhau. Một người với mái tóc hơi rối, đôi mắt sáng, khuôn mặt lộ rõ vẻ thông minh. Còn người còn lại có khuôn mặt khá góc cạnh với làn da ngăm khoẻ khoắn, đang cười tinh nghịch. Ran vẫn tiếp tục theo dõi, chưa ai phát hiện ra cô.
“Tớ không quan tâm. Chẳng phải đêm mai sẽ được gặp rồi đó sao? Cậu tò mò ư?” – Shinichi hỏi lại.
“Không hẳn. Tớ nghĩ cô công chúa này từ trần gian lên đây. Chắc cũng phải có cái gì đó đặc biệt.” – Heiji ngước mắt lên trời suy nghĩ.
“Thôi đi anh Heiji.” – một cô gái nói xen vào với vẻ mặt khó chịu. “anh đang muốn moi móc gì từ anh Shinichi vậy?”
Heiji mỉm cười xoa đầu cô gái: “Em xen vào làm gì? Đồ con nít lắm chuyện.”
Hàng lông mày của cô gái nhăn lại, tỏ ý không vừa lòng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ra lệnh của anh trai, cô chỉ hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Đúng lúc đó, Ran bỗng thấy một chú sóc nhỏ phóng mình từ trên cây xuống đáp ngay trên vai cô, nhấm nháp hạt dẻ ở trên đó. Hoá ra mải lo chú ý đến cuộc hội thoại, cô không hề biết có một hạt dẻ rơi trúng vai mình. Chú sóc đó cũng gây ra tiếng động không nhỏ, khiến cho hai chàng trai bất giác quay lại nhìn chằm chằm vào Ran với vẻ mặt hiếu kì khiến cô đỏ bừng mặt.
“Xin lỗi…Tôi…tôi…không có ý nghe trộm hai người” – Ran ấp úng.
Shinichi bỗng dưng ngây người ra nhìn Ran. Cậu cảm thấy cô gái trước mặt trông rất quen, nhưng nhất thời không thể nhớ ra đó là ai, giống như cậu đã gặp cô ấy: khuôn mặt thánh thiện và trong sáng, đôi mắt to trong như nước và giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp.
“Cô là ai?” – Heiji cất tiếng hỏi.
“Tôi là Ran Mouri. Còn các cậu là ai?”
Heiji reo lên, một tay chỉ vào Ran, một tay kéo áo Shinichi: “Là công chúa Ran Mouri của vương quốc Mouri đúng không? Tôi là hoàng tử Heiji Miyano của vương quốc Miyano, còn đây là Shinichi Kudo của vương quốc Kudo. Rất hân hạnh được gặp công chúa. À mà, tại sao cô lại ở đây?”
Shinichi vẫn ngây người ra, không nói được câu gì, trong đầu cậu nghĩ đến cái tên Ran Mouri. Vẫn là cảm giác rất quen thuộc.
“Hoá ra mọi người đều đã biết tên tôi. Tôi thì không biết tí gì cả. Tôi chỉ đi ngang qua và tình cờ nghe được câu chuyện của hai người thôi.” Ran nói. “ngoài hai người ra còn có ai nữa không?”
“Còn chứ, nhưng bọn họ đi đâu mất rồi” Heiji ngó quanh, rồi bỗng chú ý đến vẻ mặt của Shinichi. “Shinichi, cậu sao vậy?”, vừa nói vừa huơ huơ tay trước mặt cậu.
“À…ờ…không sao” Shinichi dường như đã bừng tỉnh. Không hề ngần ngại, cậu nhìn thẳng vào cô gái trước mặt, nhưng không như Heiji, khuôn mặt cậu chẳng có vẻ gì là vui cả. “Tôi là Shinichi Kudo, rất vinh dự được gặp công chúa.” Ngay sau đó lại quay sang Heiji, nói nhỏ: “Heiji, chúng ta về được không? Tớ không được khoẻ lắm.” Shinichi lấy cớ để trở về, trong lòng cậu chỉ nghĩ đến việc tìm hiểu về cảm giác lúc nãy. Chắc chắn, cậu đã gặp Ran Mouri ở đâu đó rồi.
“Vấn đề gì sao Shinichi?” Heiji vô cùng ngạc nhiên, nhưng rồi lại tươi cười quay lại với Ran: “Xin lỗi công chúa, chúng tôi phải đi rồi. Hẹn gặp cô ở buổi tiệc.”
“Vâng.” Ran đáp lại với khuôn mặt ngơ ngác. Cô để ý đến anh chàng nãy giờ không nói được gì đó. Cậu ta nhìn cô với ánh mắt kì lạ. Cố gắng xua đuổi những ý nghĩ về Shinichi, Ran quay gót trở về lâu đài.