(¯`•¸·´¯) Ran Mori Fan Club (¯`·¸•´¯)
Chào mừng mọi người đã đến với Ran Mori FC. Hãy đăng kí ngay bây giờ để có thể trở thành một thành viên của đại gia đình RFC nhé!
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 631c6cbbea94f8cd94c7ab5a64fdc235_45812660.mouri
(¯`•¸·´¯) Ran Mori Fan Club (¯`·¸•´¯)
Chào mừng mọi người đã đến với Ran Mori FC. Hãy đăng kí ngay bây giờ để có thể trở thành một thành viên của đại gia đình RFC nhé!
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 631c6cbbea94f8cd94c7ab5a64fdc235_45812660.mouri
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 2454906408976a05dfaco

Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Mashim10
Đăng ký

Chào mừng đến với diễn đàn
» Nếu đây là lần đầu tiên bạn tham gia diễn đàn, xin mời bạn xem phần hỏi / đáp để biêt cách sử dụng diễn đàn
» Để có thể tham gia thảo luận, bạn phải đăng ký làm thành viên.Bấm vào đây để đăng ký.

Za, hè về rồi, cùng chơi nào mọi người ơi >"<. Hãy vô topic [Hot] 2nd RFC's SUMMER FESTIVAL để bắt đầu một mùa hè thật vui nhé. ^^~

Share|

[Fic dài] Hoa anh đào trong gió.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3  Next
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 I_icon_minitimeFri Apr 29, 2011 2:10 am

vui vẻ
shinranisone
Aboutshinranisone Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 4:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 326
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 25/10/1991
Tâm trạng Tâm trạng : vui vẻ

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon4[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon5[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon6[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 4:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 326
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 25/10/1991
Tâm trạng Tâm trạng : vui vẻ

Bài gửiTiêu đề: [Fic dài] Hoa anh đào trong gió.

First topic message reminder :

Tên fic: Hoa anh đào trong gió.
Tác giả: Shinranisone.
Thể loại: trinh thám đạo + lãng mạn.
Nhân vật: trong DC, họ thuộc về bác Gosho, qua ngòi bút của t/g shinranisone thì có biến đổi một chút!
Tư liệu tham khảo: một số vụ án trong tuyển tập truyện Sherlock Holmes (t/g: Conan Doyle) + Thám tử Poirot (t/g: Agatha Christie).

Part 1: Gặp mặt.

Mùa đông đã đến rồi, màu trắng tinh khôi của tuyết đã phủ kín trên những mái nhà của khu phố Beika. Mùa đông năm nay dường như đến sớm hơn thì phải, mới đầu tháng 10 mà trời đã lạnh như thế này, Shinichi còn đang ngủ ngon trên chiếc giường thân yêu thì tiếng chuông điện thoại làm cậu tỉnh giấc.
- Reng…reng…reng…
- Alo! Lần này là ở đâu thế ạ? – Shinichi trả lời trong trạng thái lơ mơ, chưa tỉnh hẳn.
- Số 5 đường Okuho – Tiếng trả lời nhanh rõ ràng của người đầu dây bên kia.
- Được rồi! Cháu sẽ đến ngay đây ạ!
Shinichi lập tức bật dậy, nhảy ra khỏi giường, đi vào nhà vệ sinh rồi chạy ra xe. Chiếc xe BMW màu trắng của cậu lao thẳng ra phía cổng, đằng sau có tiếng gọi với theo:
- Cậu Shinichi! Cậu còn chưa ăn sáng mà! – Bác giúp việc Sasuki lo lắng gọi.
- Xong việc cháu sẽ về, bác cứ ăn trước đi nhé!!! – Chiếc xe lao vun vút rồi mất hút sau cánh cổng màu xanh của ngôi biệt thự.
Thời tiết hôm nay thật đẹp, những bông tuyết rơi là là trong không trung, lưỡng lự như muốn ở mãi trên đó, chẳng muốn xuống, hàng cây hai bên đường giờ đây cũng không còn màu xanh như trước nữa, thay vào đó là những cành cây màu trắng vì được phủ đầy tuyết. Thiên nhiên tươi đẹp là vậy mà chẳng hút hồn người chút nào, trong đầu Shinichi lúc này chỉ có một ý nghĩ mà thôi: “phá án – số 5 đường Okuho”. Đang miên man với những suy nghĩ trong đầu bỗng nhiên tại một khúc quanh, xuất hiện một đốm đen lao thẳng về chiếc xe của cậu và dường như không biết đến sự có mặt của chiếc xe này, đốm đen ấy ngay lập tức lớn dần và rõ ràng là một cô gái. Shinichi phanh gấp nhưng chẳng thể kịp được nữa, xe đã đụng trúng người. Shinichi hoảng hốt mở cửa xe lao ra, chạy đến bên cô gái vừa ngã xuống.
- Này! Cô gì ơi! Cô gì ơi! Tỉnh lại đi!!! – Shinichi hét lớn, không ngừng lay cho cô tỉnh dậy.
- Tôi…tôi là…Ran…Tôi muốn…- Tiếng cô gái nhỏ dần rồi ngừng hẳn, cô ngất đi trong vòng tay của chàng thám tử đang vô cùng hoảng hốt, đầy lo lắng


:onion69: :onion69: :onion69:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của shinranisone
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của shinranisone



Được sửa bởi shinranisone ngày Tue May 10, 2011 5:38 pm; sửa lần 2.
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 I_icon_minitimeSat May 07, 2011 5:06 pm

vui vẻ
shinranisone
Aboutshinranisone Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 4:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 326
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 25/10/1991
Tâm trạng Tâm trạng : vui vẻ

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon4[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon5[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon6[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 4:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 326
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 25/10/1991
Tâm trạng Tâm trạng : vui vẻ

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fic dài] Hoa anh đào trong gió.

Chap 6: Mùa xuân đã về!



(Thank shinran đã đồng ý cho ss sử dụng Call of the wind trong chap này!)

Nắng! Nắng chan hòa trên con đường trải sỏi, hai hàng cây xanh mướt với những tán cổ thụ khổng lồ che đi khoảng trời rộng lớn phía trên. Hai người bước đi trên con đường rợp bóng mát, những cơn gió mùa xuân nhè nhẹ thổi làm tung bay mái tóc dài đen nhánh của Ran. Đôi mắt cô trầm tư ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường. Chúng thật hạnh phúc, thật là hạnh phúc biết bao bởi từ trước tới giờ chúng luôn thuộc về nơi này, có bạn bè, có những tri kỉ. Còn cô, cô chẳng có ai thân quen. Quá khứ của cô là một khoảng không trống rỗng mà dù cô cố gắng đến mấy thì cái lỗ hổng đó vẫn không thể nào được lấp đầy. Không biết giờ này, bố mẹ cô đang làm gì? Nghĩ gì? Mà…không biết cô có còn cái hạnh phúc để được đón chờ bởi họ hay không! Biết đâu cô lại là…một đứa trẻ mồ côi thì sao! Ran thoáng thấy lạnh khi dòng suy nghĩ luẩn quẩn đưa cô đến với cái ý tưởng đáng sợ này. Dù sao thì bây giờ mình cũng đang rất vui vẻ rồi vì ở đây có bác Sasuki, có Shinichi, họ đều quan tâm, lo lắng cho cô, đều là những con người mà cô hết mực yêu thương. Không có quá khứ thì đã sao kia chứ, không ít người muốn quên đi quá khứ của họ. Vậy thì biết đâu, việc mất trí nhớ đối với cô lại là niềm vui chăng?!

- Cậu lại suy nghĩ vớ vẩn gì thế?

Dòng suy nghĩ của Ran bị cắt đứt bởi câu hỏi của Shinichi. Từ sau khi ở nhà thân chủ về, cậu đi cùng cô suốt trên cả đoạn đường này. Cảnh đẹp trước mắt cũng chẳng làm cho cô ấy có chút rung động gì cả. Mùa xuân đến với bao nhiêu dấu hiệu của sức sống tràn trề vậy mà cậu lại nhận thấy ở cô gái này một nỗi ưu tư chất chứa đầy trong đôi mắt xanh trong sâu thẳm.
- Không có gì! Tớ…tớ đang nghĩ về vụ án khi nãy. – Ran quay sang trả lời câu hỏi chất vấn của Shinichi. Nãy giờ, thấy cô như vậy chắc cậu cũng thắc mắc lắm rồi nhưng đến giờ mới dám mở miệng bắt đầu.
- Vụ án ư? Cậu còn có nghi vấn nào à? – Trời đất ơi! Đầu óc anh chàng này đúng là chỉ biết đến án mạng và lập luận thôi. Cứ tưởng đang quan tâm người ta nên mới hỏi vậy, ai ngờ vừa đề cập đến vụ án là anh ta nghĩ ngay đến nghi vấn, nghi phạm. Ran quả thực không còn gì để nghĩ nữa, dòng suy nghĩ của cô đã bị cái anh chàng ngộ trinh thám này làm cho lệch lạc mất rồi.

- Không! Không phải vậy! Chỉ là tớ thấy, kết thúc câu chuyện của họ buồn quá thôi!

Đôi mắt thiên thần lại trở về trạng thái ưu tư, trầm buồn.

- Ừ! Tớ cũng thấy vậy. Chỉ vì hiểu lầm nhỏ mà bà ấy đã xuống tay hạ sát người chồng hết mực yêu thương mình.

Thì ra anh chàng này cũng không phải là cái máy chỉ biết đến phá án nhỉ. Ran nghĩ thầm.

- Nếu như bà ấy có thể nhận ra sớm hơn thì…kết cục sẽ không bi thảm như thế này…

Dừng lời một lúc rồi cô lại tiếp tục:

– Không hiểu sao, khi chứng kiến cảnh bà ấy ôm chồng, nước mắt chảy dài trên hai gò má, miệng thì thào câu xin lỗi…lòng tớ lại se lại, tớ thấy đau, rất đau. Đầu tớ lúc đó như muốn nổ tung, tớ như sắp nhớ ra điều gì đó…nhưng…càng cố lại càng không thể nhớ ra được gì. Chẳng có gì cả!

Giọng cô lắng trầm buồn. Cô cúi xuống chân nhìn những hòn sỏi đủ màu tự nhiên, hòn to hòn nhỏ. Ánh nắng dịu nhẹ của một buổi sáng mùa xuân chiếu vào làm cho chúng càng trở nên rực rỡ hơn. Trong giờ phút này, cô chỉ muốn được bình yên tại nơi mình sinh ra như những hòn đá ấy, vô ưu vô lo, không phải nghĩ ngợi gì.

- Vì thế nên cậu mới chạy mải miết như vậy? Tớ gọi mãi cũng không thèm dừng lại?

Shinichi có ý trách móc. Đúng là cậu đã phải chạy thục mạng đằng sau, gọi khản cả cổ mong cô đứng lại, vậy mà cô bé ngang bướng vẫn cứ thế chạy, chạy thật nhanh, không hề để ý rằng trên đường xe cộ đi lại đông như thế nào, không biết rằng vì cô mà cậu suýt mấy lần đứng tim. Khi thì chiếc xe tải vụt qua, khi thì hàng hàng những xe máy, xe đạp lướt đến. Trán cậu vã mồ hôi nhưng vẫn phải cố đuổi theo cô bằng được. Chỉ đến khi cô chạy tới con đường yên tĩnh này, cậu mới có thể dừng lại để thở một chút, chân cậu vẫn hơi run run, thần kinh còn căng lên như dây trão, chưa thể trở lại trạng thái ban đầu được. Đi bên cô lặng lẽ suốt 5’ trên con đường rợp bóng cây này, không dám nhìn vào khuôn mặt cô bé ngang bướng để mắng cho một trận. Cậu chỉ cùng cô sánh bước, nhiều lần cậu định lên tiếng nhưng rồi lại thôi, đôi môi mở ra rồi lại nhẹ nhàng khép lại. Cậu biết cô đang trầm tư vì chuyện gì, cậu cũng hiểu vì sao cô chạy thục mạng khỏi căn nhà nhỏ- nơi mà tấm bi kịch của hai vợ chồng nhà nọ diễn ra. Vì thế, cậu đã chọn giải pháp im lặng, chờ cô tĩnh tâm trở lại. Và rồi, cậu đã tìm được thời cơ thích hợp để lên tiếng.

- Tớ…tớ xin lỗi. Tớ… - Ran ngập ngừng nhìn lại cậu bạn nãy giờ vẫn im lặng đi bên mình, không nói nửa lời. Bỗng nhiên, cô cảm thấy có lỗi quá, vì cô mà cậu phải mệt mỏi như vậy. Nhìn cậu thở hổn hển khi vừa đuổi kịp mình, cô cũng thấy nhói tim. Nhưng trong lúc ấy, cô không nghĩ được gì nhiều.

- Đứng yên!

Shinichi thì thào “ra lệnh”. – Cậu tiến lại gần, thật gần. Khuôn mặt cậu sát vào khuôn mặt cô, hơi thở của cậu cũng quanh quẩn bên cô, một tay quàng lên bờ vai đang run run vì bất ngờ của cô, một tay đưa lên mái tóc mượt mà, đen nhánh. Mắt cậu long lanh một thứ cảm xúc khó tả, cô bé thiên thần giờ đây cũng vậy. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm ấy, rồi từ từ, từ từ đưa mắt lên trên.

- A! Bắt được rồi! Đẹp quá…! Tặng cậu đấy!

Không khí “thiêng liêng” bị tiếng hét của cậu làm cho vỡ òa, rối loạn. Bàn tay cầm nhẹ chú bướm vàng như màu nắng nơi đây, khóe miệng vẫn còn dấu vết của một nụ cười sung sướng.

– Có thích không?

Ran to tròn đôi mắt ngạc nhiên, ánh nhìn chuyển xuống tay Shinichi, giọng nói hơi có phần gượng gạo.

- Ừ…Cậu tặng tớ à?




Đôi má hơi ửng hồng, cô đưa tay ra nhận lấy con bướm đang đập cánh hoảng sợ vì cái anh chàng đáng ghét kia đang hí hửng cầm mình như một thứ đồ chơi (con bướm nghĩ bụng: Đáng ghét thật! Nãy giờ mình mải ngắm anh ta nên mất hết ý trí. Vậy mà anh ta lại bắt mình để tặng cho một cô gái khác. Ôi! Trớ trêu thay!).

- Sao? Không thích à!

Cậu hơi lo lắng để ý vẻ mặt của cô. “Mình lại làm sai điều gì sao???” Shinichi lấy làm khó hiểu vì hình như Ran vẫn chưa hết buồn.

- Không! Tớ rất thích. Nhưng có lẽ…chúng ta nên để nó bay đi thì hơn?

- Tại sao? – Cậu càng thắc mắc –“Không phải con gái thường rất thích bướm sao?”.

- Tớ cũng rất thích bướm nhưng…không thể vì sở thích nhất thời của mình mà cướp đi tự do của người khác được. Biết đâu…đồng loại của nó đang…chờ nó trở về…

Ran quay đi, khóe mắt đã hơi cay cay. Không thể để Shinichi thấy cô như vậy được, cậu đã rất vất vả mới đuổi kịp cô đến đây, an ủi cô kia mà. Bàn tay nhỏ nhắn, trắng ngần nhẹ nhàng hướng lên phía bầu trời cao trong xanh, ngửa hai tay ra. Vậy là chú bướm nhỏ bé đã vỗ cánh bay đi mất rồi.

- Hãy bay đi! Bay về với gia đình của mình nhé! Chú bướm nhỏ dễ thương.

Đôi cánh màu vàng nhỏ bé đã mất hút trong không trung, ánh mắt thiên thần vẫn dõi theo nó. Tâm hồn cô như vừa chút đi một gánh nặng nào đó, cô đã phóng sinh cho nó và biết đâu bản thân cô sau này, vào một ngày không xa cũng sẽ được quay trở về tổ ấm của mình.

Trong không khí trong lành của một buổi sáng mùa xuân với gió nhẹ thổi, những tia nắng tinh nghịch nô đùa trên tán lá cây, người ta cũng thấy như thanh bình hơn, không nghĩ ngợi gì nữa, bỏ qua hết muộn phiền, Ran nhắm mắt, hít thở sâu, hai tay đưa lên thật thoải mái. Bỗng nhiên, từ đằng sau, một đôi tay ôm lấy cô, vòng qua eo, cằm của người ấy đặt lên đôi vai gầy nhỏ bé của cô, mùi tóc cậu thoang thoảng như hương hoa cỏ, cô giật mình quay đầu lại:

- Cậu…

- Cho tớ mượn vai cậu một lúc được không? Gió mát quá! Tớ muốn ngủ…

Shinichi nói khi hai mắt còn đang nhắm nghiền, tay vẫn ôm lấy Ran, cảm giác thật thư thái.

- Đồ ngốc! Cậu cứ thế mà ngủ sao? Còn tớ thì phải khổ sở đỡ cậu à?

Giọng cô hơi nhỏ vì sức nặng cơ thể chàng thám tử đang đè nặng lên đôi vai cô, khiến cô lảo đảo, đứng còn chẳng vững, hơn nữa trong cô lại xuất hiện một cảm giác thật khó tả mà trước giờ chưa từng gặp.

- Ừ nhỉ! Tớ quên cậu còn là con gái…

Shinichi đứng thẳng người dậy, không dựa vào Ran nữa, câu nói có phần trâm trọc.

- Cậu nói cái gì? Đáng ghét thật!.

Ran bắt đầu thấy bốc khói lên đầu vì câu nói đùa đáng chết của cậu. Cô giơ chân lên định đá thì cậu đã chạy xa được vài bước rồi.

- Đứng lại Shinichi! Tớ không tha cho cậu đâu! Đồ đáng ghét…Dám… - Cô cũng chạy đuổi theo.

- Dám gì nào?

Cậu ta đã chán sống nên cứ thế cười khiêu khích, làm cho cô gái đang trầm tư cũng phải tạm gác lại nỗi ưu phiền của mình. Thực ra cô cũng biết, cậu đang cố làm cho cô vui lên vì vậy cũng tham gia vào cái kịch bản mà cậu viết trước, mặc dù diễn viên dở tệ. Thế nhưng cô thực sự thấy đỡ hơn nhiều rồi. Cô không còn suy tư về quá khứ của mình nữa.
Hai người đuổi nhau trên con đường rợp bóng cây cổ thụ, những thân cây thẳng tắp, nối thành hàng ở hai bên đường. Những cơn gió nhè nhẹ thổi, cuốn những chiếc lá bay theo. Hàng ngàn chiếc lá lơ lửng trong không trung giống như những bông tuyết trắng của mùa đông ngày ấy, ngày mà hai người lần đầu tiên gặp nhau! Vậy là hơn ba tháng đã trôi qua và cô không có tin tức gì từ người thân của mình.

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của shinranisone
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của shinranisone

[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 I_icon_minitimeSat May 07, 2011 5:23 pm

vui vẻ
shinranisone
Aboutshinranisone Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 4:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 326
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 25/10/1991
Tâm trạng Tâm trạng : vui vẻ

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon4[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon5[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon6[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 4:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 326
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 25/10/1991
Tâm trạng Tâm trạng : vui vẻ

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fic dài] Hoa anh đào trong gió.

Chap 7: Vị khách lạ bất ngờ!


Vừa mới thức dậy, Shinichi đã thấy bác Sasuki lúi húi chuẩn bị gì trong nhà bếp xem chừng bí mật lắm.
- Bác làm gì mà phải nén lút vậy, không phải đang định dàn dựng hiện trường một vụ án chứ? – Đúng cái giọng thám tử hỏi cung nghi phạm, tiếng Shinichi làm bà giật cả mình.
- Trời đất! Cái thằng nhóc này…làm ta giật cả mình. Vậy mà ta tưởng Ran chứ…sợ hết cả hồn. – Bác Sasuki vỗ ngực trấn an bản thân, trên trán còn lấm tấm mồ hôi như người bị sốt.
Shinichi cười khoái trí bỏ vào nhà vệ sinh làm thủ tục bắt buộc của một ngày: đánh răng rửa mặt. Nhưng rồi câu trả lời của bác giúp việc lại khiến cậu dừng bước chân, quay đầu về phía đó.
- Hôm nay là sinh nhật Ran, cháu không biết sao? – Bác Sasuki lấy làm hãnh diện khi nhà trinh thám đại tài của đất nước mặt trời mọc lại không phát hiện ra cái điều đơn giản với chứng cứ bày ra ngay trước mắt như vậy.
- Tại sao bác biết? Ran nhớ được ngày sinh nhật của mình sao? – Đôi mắt mở to như hai hòn bi cỡ lớn, miệng há hốc, cậu lắc đầu mấy lần như không tin vào khả năng thính giác của mình, hơn nữa bây giờ là sáng sớm, việc chưa tỉnh ngủ cũng là một dấu hiệu vô cùng bình thường dù là đối với thám tử hay người bình thường khác.
Bác giúp việc tự tin đầy kiêu hãnh, bắt chước giọng của cậu khi kết luận về một vụ án:
- Shinichi! Ta nghĩ thời đại hoàng kim của cháu nên tạm dừng ở đây và ta sẽ thế vào vị trí đó. Là một thám tử mà lại không biết trên cổ cô bạn gái mình có sợi dây chuyền đính hình mặt trăng với dòng chữ “Ran’s birthday -18/1”. Quả là một sai sót lớn. Quá lớn…
- À! Ra vậy! Mà cháu có bao giờ nhìn vào cổ cô ấy để xem có sợi dây chuyền nào đâu, lại còn nhìn sát vào xem trên mặt dây chuyền viết dòng chữ gì nữa. Bác đúng thật là hồ đồ quá rồi…Haha…
Tiếng cười còn chưa tròn chữ đã bị pause lại ngay lập tức bởi chủ nhân của nó vừa nhận ra trong câu nói của “người phụ nữ kia” có điểm nghi vấn:
- Mà bác vừa nói gì cơ? Bạn gái á? – Cậu hét toáng lên như người vừa tìm ra được sai sót của chúa vậy. Và âm lượng của câu nói là để chứng minh rằng: cậu không dễ bị qua mặt thế đâu.
Bác Sasuki vẫn bình tĩnh đáp lại:
- À! Không phải bạn gái à? Vậy chắc là người yêu rồi!
Một ánh nhìn hình tia sét, sắc như dao găm chiếu thẳng về phía bà. Tuy nhiên, như một vị tướng già đã dày dạn kinh nghiệm xông pha nơi chiến trường, bà vẫn điềm tĩnh đối đáp với tên lính quèn đang sừng sổ kêu oan:
- Chẳng lẽ hôm qua ta lại nhìn nhầm à? Không phải có một thằng bé từ phía đằng sau, âm mưu tiến lại ôm lấy một cô bé đang ngây thơ hít thở khí trời sao? – Giọng bà đều đều, không vấp váp, nụ cười nửa miệng khó ưa của Shinichi nay đã bị bà sử dụng mà không hề trả một đồng phí bản quyền, mắt liếc nhìn tên phạm nhân đáng thương.
- Bác…Bác theo dõi bọn cháu à? – Khuôn mặt từ màu đỏ của sự tức giận dần dần chuyển sang một tông màu đỏ khác của sự ngượng ngùng. Chúa ơi! Việc tốt của con bây giờ trở thành chủ đề châm biếm của bà cô già này rồi. Scandal này biết giải quyết sao đây? Shinichi chỉ còn biết ngửa mặt lên trần nhà than vãn với thạch sùng mà thôi! Thạch sùng ơi thạch sùng, tao oan quá, mau giải thích giùm ta đi.
- Nhà hôm nào ta cũng quét sạch sẽ, lũ thạch sùng đâu còn chỗ ẩn nấp để mà nghe nhà ngươi than thân, ngụy biện. A ha ha! – Giọng cười sảng khoái chết ruồi của bác giúp việc làm Shinichi chẳng biết phải phản kháng thế nào nữa, chỉ còn giọng lí nhí của một người phạm tội bị bắt quả tang:
- Cháu…cháu chỉ muốn an ủi cô ấy thôi. Làm như vậy chắc cô ấy sẽ vui hơn nên…
- Nên lợi dụng lúc người ta không đề phòng liền ra tay chứ gì? Haha, cách giải thích này còn nghiệp dư lắm nhóc ạ! Sao qua nổi mắt ta chứ. Hờ hờ hờ - Bác ta sung sướng đưa tay lên cằm làm điệu bộ vuốt râu mặc dù làm gì có râu mà vuốt. Tên bị cáo đã cứng họng trước vành móng ngựa nên chỉ còn biết cúp đuôi đi vào phòng vệ sinh làm nốt thủ tục của một ngày đen đủi với sự chất vấn của vị quan tòa…khó ưa. Tiến về phía đó, cậu vẫn không quên ném một cái nhìn đầy chết chóc về phía bác giúp việc đang toe toét cười trên sự đau khổ của người khác. “Bác được lắm…! Cảm ơn bác…đã cho cháu biết một ngày đặc biệt với một cách cũng thật đặc biệt!”. Cậu đóng nhanh cánh cửa để che đi nụ cười nửa chiến thắng của mình.
Nắng sớm đã rọi thẳng vào mắt của một cô gái đang say sưa ngủ. Bị quáng, cô đưa tay lên che mặt, bàn tay rụi rụi như con mèo vừa ngủ dậy. Cô bước xuống giường, con mèo Miu Miu quẩn quanh chân cô mừng rối rít. Nếu biết nói, chắc nó sẽ thốt lên rằng: “Ôi! Cuối cùng cô chủ cũng dậy rồi!”. Với dáng vẻ của một người đang ngái ngủ, tay vẫn còn gãi gãi cái đầu tóc rối, tay che miệng nói:
- Bác Sasuki! Chào buổi sáng…Oa…oa…oa – Dư trấn của cơn buồn ngủ còn đọng lại, Ran ngáp ngắn ngáp dài, giơ tay chào bác.
- A! Cháu dậy rồi à? Mau rửa mặt rồi vào đây ăn sáng với bác. – Đứng bên kệ bếp, mở nắp tô mì nóng hổi đang bốc khói, tiếng bác Sasuki hào hứng vọng ra.
Mọi việc đã xong và bây giờ Ran có thể yên tâm ngồi vào bàn ăn sáng được rồi. Vừa gắp những sợi mỳ vàng ươm, dai dai, dài dài, cô vừa hỏi:
- Ủa! Shinichi đâu rồi hả bác? Mọi khi cậu ta dậy sớm lắm mà? – Câu hỏi kết thúc bằng đặt dấu chấm hết cho những sợi mỳ đầu tiên.
- Nó bảo có việc phải đi ra ngoài rồi! Cháu thấy mỳ bác nấu có ngon không? – Bác Sasuki như cố tình phớt lờ thắc mắc của Ran bởi bà biết thừa cậu chủ của mình đi đâu rồi.
- Ngon lắm bác ạ! Hôm nào bác cũng nấu nhưng cháu vẫn thấy…
- Reng…reng…reng… - Câu trả lời còn chưa ngã ngũ đã bị xen ngang bởi tiếng chuông cửa reo vang. Hai người quay lại rồi bác giúp việc chạy ra mở cổng:
- Xin lỗi! Ở đây có ai tên là Ran không ạ? – Một người đàn ông trung niên có dáng người cao hơi gầy, đầu đội mũ phớt, đứng bên một chiếc xe Mec màu đen sang trọng, đôi mắt bị che đi bởi cặp kính màu đen, ông hỏi một cách lịch sự. Người đàn ông đứng bên cạnh mặc comple màu đen cũng cúi chào bà một cách kính cẩn.
Nụ cười vụt tắt trên môi, bà lắp bắp:
- Ông…ông tìm Ran có việc gì? – Lạ thật, sao ông ta lại biết Ran ở đây nhỉ? Trông dáng vẻ ông ta thì không phải người đưa thư rồi. Vậy ông ấy có liên hệ gì với Ran?
- Ông tìm Ran có việc gì không? – Bà nghi ngờ tiếp tục hỏi khi chưa nhận được câu trả lời.
- Tôi…là bố của Ran…

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của shinranisone
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của shinranisone

[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 I_icon_minitimeSat May 07, 2011 5:31 pm

shinran
Aboutshinran Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 1:.

Bài gửi Bài gửi : 62
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls

Tiện ích
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon4[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon5[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon6[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 1:.

Thông Tin Cá Nhân
Bài gửi Bài gửi : 62
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fic dài] Hoa anh đào trong gió.

Ui ss ơi, k phải e tự khen mình chứ bài call of the wind hợp với chap "Mùa xuân đã về" :onion2:

Ss post nhanh vậy nhưng nhớ là cũng viết nhanh nhanh nhé!

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của shinran
Chữ ký của shinran

[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 I_icon_minitimeSat May 07, 2011 5:39 pm

vui vẻ
shinranisone
Aboutshinranisone Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 4:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 326
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 25/10/1991
Tâm trạng Tâm trạng : vui vẻ

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon4[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon5[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon6[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 4:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 326
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 25/10/1991
Tâm trạng Tâm trạng : vui vẻ

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fic dài] Hoa anh đào trong gió.

Hì hì, hy vọng là thứ 5 tuần này ss sẽ có chap 12 để post lên cả MCF và RFC nữa.
Mà tài nguyên có sẵn, chỉ việc copy paste chỉ việc edit lại một chút nên nhanh là bình thường mà e. Hé hé!

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của shinranisone
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của shinranisone

[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 I_icon_minitimeSat May 07, 2011 7:12 pm

lúc vui lúc buồn, lúc hận, lúc yêu ko biết đâu mà mò
Ran192910
AboutRan192910 Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 3:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 176
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 19/09/1998
Tâm trạng Tâm trạng : lúc vui lúc buồn, lúc hận, lúc yêu ko biết đâu mà mò

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon4[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon5[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon6[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 3:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 176
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 19/09/1998
Tâm trạng Tâm trạng : lúc vui lúc buồn, lúc hận, lúc yêu ko biết đâu mà mò

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fic dài] Hoa anh đào trong gió.

Ủa vậy chưa ai bọc tem sao? Vậy cho em xin tem vậy.Haha
Lâu này off học bài thi chưa đọc được chap mới. Hôm nay lên đọc được mấy chap muốn đã con mắt. Chị viết hay quá. Mau ra chap mới hen. Mà sao mọi người rãng vậy em còn tới 3 môn chưa thi lận. Ôi khổ thân tôi. :onion52 :onion56:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Ran192910
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Ran192910

[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 I_icon_minitimeSat May 07, 2011 7:44 pm

đang trong tình trạng thi cử^^
pedaucute_2010
Aboutpedaucute_2010 Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 0:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 11
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 13/05/1999
Tâm trạng Tâm trạng : đang trong tình trạng thi cử^^

Tiện ích
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon4[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon5[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon6[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 0:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 11
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 13/05/1999
Tâm trạng Tâm trạng : đang trong tình trạng thi cử^^

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fic dài] Hoa anh đào trong gió.

hjhj, chưa ai lấy phong bì thì em lấy nhé, mong chap mới của chị,hic.... pạn Ran192910 còn thi 3 môn,còn mình thì tới 6 môn seo mà chịu nổi đây :onion44: :leaf16:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của pedaucute_2010
Chữ ký của pedaucute_2010

[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 I_icon_minitimeSat May 07, 2011 9:01 pm

vui vẻ
shinranisone
Aboutshinranisone Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 4:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 326
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 25/10/1991
Tâm trạng Tâm trạng : vui vẻ

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon4[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon5[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon6[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 4:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 326
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 25/10/1991
Tâm trạng Tâm trạng : vui vẻ

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fic dài] Hoa anh đào trong gió.

@ran192910: e chưa đọc fic này bên MCF à? (chắc ss nhầm với một bạn khác rùi), c cứ tưởng mọi người đọc hết rùi nên post lun mấy chap liền để đuổi kịp tiến độ bên đó, rùi post cùng lun thể! Nhưng nếu e chưa đọc và vẫn mún đọc típ thì ss sẽ post chậm lại để chờ e!

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của shinranisone
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của shinranisone

[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 I_icon_minitimeMon May 09, 2011 2:47 pm

vui vẻ
shinranisone
Aboutshinranisone Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 4:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 326
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 25/10/1991
Tâm trạng Tâm trạng : vui vẻ

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon4[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon5[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon6[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 4:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 326
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 25/10/1991
Tâm trạng Tâm trạng : vui vẻ

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fic dài] Hoa anh đào trong gió.

Chap 8: "Hạnh phúc" bất chợt.

Part 1: Ba và con gái


Ngôi nhà yên ắn lạ thường. Sự có mặt của “vị khách” bất ngờ làm cho không khí nơi đây thật khác. Ông ngồi trên chiếc sofa, hai bàn tay không yên cứ xoa xoa rồi đan chéo vào nhau, cảm giác mất tự nhiên trước ánh mắt xúc động của Ran:

- Bác nói…con…là…là con của bác sao?

Giọng cô nghẹn ngào, sụt sịt, đôi mắt long lanh, nước mắt chỉ trực trào ra.

- Bác là…ba của con sao? Có thật không bác?

Giờ thì cô khóc nấc lên, câu hỏi vỡ òa sau khi nhanh chóng gạt đi giọt nước mắt.

- Phải! Ngốc ạ! Con đúng là con gái của ba! Gọi ta một tiếng ba được không con?

Ran đứng dậy khỏi chiếc ghế đang cô đang ngồi, chạy đến quỳ bên ông, nắm chặt lấy đôi bàn tay ấm áp của ông. Một sự kiện bất ngờ, cô vẫn luôn tưởng tượng ra hình ảnh của người thân qua những giấc mơ thế nhưng hình như đây đúng là sự thật rồi! Ba đã xuất hiện trước mặt cô: khỏe mạnh và thật đáng kính. Cô còn có ước mong gì hơn, sung sướng gì hơn khi được sống trong phút giây hạnh phúc này:

- Con…con có thể….có thể gọi ba sao?

Đôi mắt vẫn chăm chú nhìn ba, đôi môi mấp máy không thành câu. Ran quá xúc động, quá hồi hộp và lo lắng. Cô vẫn sợ rằng khi mở miệng rồi thì ba sẽ lại biến mất trước mắt như những cơn ác mộng hành hạ cô từng đêm. Lần nào cũng vậy, mở đầu giấc mơ là những giây phút êm đềm bên mái ấm gia đình – có cha – có mẹ; nhưng rồi cô đều giật mình bừng tỉnh vì hình bóng của họ đã khuất dần trong làn sương mờ ảo. Cô cất tiếng gọi, cô đưa tay với vậy mà đáp lại chỉ là sự im ắng đến đáng sợ của sự cô đơn. Khi tỉnh dậy, trán cô ướt đẫm mồ hôi, hai bàn tay lạnh ngắt vẫn chới với trong không trung mơ màng. Mọi thứ chỉ tồn tại trong giấc mơ mà thôi! Dù ngọt ngào hay cay đắng thì đó đều là điều không tưởng đối với cô. Chính vì vậy, cô thực sự lo sợ những cơn ác mộng kia sẽ trở thành hiện thực hay hiện thực này sẽ chỉ là những giấc mơ?

- Con nói gì vậy?! – Ba âu yếm nựng đôi má của Ran và nói – Tất nhiên con phải gọi ba rồi! Lâu lắm rồi ta không được nghe con gọi như vậy đấy, con gái ngoan. – Đôi mắt trìu mến động viên cô.

- Ba…ba…ba ơi! Con gặp được ba rồi! Cuối cùng con cũng gặp được ba rồi!

Đến bây giờ thì cô không do dự nữa. Dù là thực hay mơ thì cô cứ hãy đón nhận hạnh phúc này đã…mọi chuyện khác cô không quan tâm nữa. Giờ đây trong mắt cô chỉ có ba mà thôi!

Bác Sasuki nãy giờ ngồi bên cạnh cũng xúc động không nói lên lời, khi nghe tiếng Ran gọi ba, tâm trạng bà thực sự khó tả. Ngập ngừng, bà đến bên an ủi cháu gái.

- Chúc mừng…chúc mừng con! Ran, ba con đến rồi sao con lại khóc, phải vui lên mới phải chứ.

Tay vẫn quàng lên cổ ba, Ran quay lại nhìn bác Sasuki, nước mắt vẫn chảy dài trên khuôn mặt trắng hồng, đôi môi đỏ thắm:

- Bác ơi! Con có…con có ba rồi! Con tìm được ba rồi phải không bác?

Như vẫn chưa tin vào nhận thức của mình, Ran hỏi đi hỏi lại chỉ có một câu đó thôi, hết nhìn ba rồi lại nhìn bác, nước mắt lã chã rơi. Hạnh phúc đến thật bất ngờ. Nhưng chợt nhận ra, dường như vẫn còn thiếu một điều gì đó…Mẹ…là mẹ! Phải rồi, từ lúc ba đến, mẹ cô vẫn chưa xuất hiện.

- Ba ơi! Mẹ con…mẹ con đâu rồi hả ba? Mẹ có đến không ba?

Ba ngẩng đầu lên, càng lắm chặt tay cô hơn nữa, cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh, ông hít một hơi thật sâu, giọng trầm buồn nói:

- Mẹ con…Thực ra…thực ra hôm nay ba đến đây cũng vì chuyện của bà ấy…

Tiếng nói ông nhỏ dần rồi tắt hẳn, nghẹn ứ trong cố họng. Một lần nữa ông đưa mắt nhìn con gái. Cô bé vẫn đang nín thở chờ đợi câu trả lời từ ông:

- Mẹ con…đang…bệnh rất nặng. Có lẽ…không qua nổi đêm nay…

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của shinranisone
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của shinranisone

[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 I_icon_minitimeMon May 09, 2011 2:48 pm

vui vẻ
shinranisone
Aboutshinranisone Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 4:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 326
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 25/10/1991
Tâm trạng Tâm trạng : vui vẻ

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon4[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon5[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon6[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 4:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 326
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 25/10/1991
Tâm trạng Tâm trạng : vui vẻ

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fic dài] Hoa anh đào trong gió.

Chap 8: Hạnh phúc bất chợt.

Part 2 - Tạm biệt!

Bên ngoài trời vẫn nắng đẹp nhưng sao trong nhà không khí lại ủ ê thế kia: không một tiếng động, không một cử chỉ, mỗi người theo đuổi một dòng suy nghĩ riêng của mình, chẳng ai nói với ai câu nào, họ chỉ cúi đầu nhìn trân trân vào một thứ gì đó, hữu hình mà lại hóa vô hình. Một tiếng sấm vang lên trong tâm hồn dễ bị tổn thương, Ran cắn chặt làm cho đôi môi càng trở lên đỏ thắm. Không gian vẫn chìm đắm trong sự yên lặng.

“Tại sao? Tại sao lại như thế? Tại sao lại đối xử với con như vậy? Con còn chưa nhớ ra khuôn mặt của mẹ mà! Con còn chưa nhớ ra mình là ai mà, quá khứ của con vẫn chỉ là một màn đêm u tối. Tại sao giờ đây nó lại càng trở lên mịt mù như vậy. Không…con không cam tâm, con không chấp nhận được sự thực này. Con…phải gặp mẹ ngay bây giờ, phải nhìn thấy mẹ ngay bây giờ. Mẹ ơi! Mẹ…”.

- Mẹ…mẹ đang ở đâu hả ba? Ba dẫn con đi gặp mẹ được không ba? Đi ngay bây giờ nha ba?

Ran bắt đầu sốt ruột, trái tim cô đang lên tiếng, đứng thẳng người dậy, kéo kéo tay ba giục giã:

- Nhanh lên đi ba! Kẻo…kẻo…Ba nhanh đi mà… - Giọng cô khẩn thiết van xin, xin ba nhanh lên kẻo không kịp mất, mẹ đang chờ cô về mà…

- Ran! Bình tĩnh lại đi con! Ba sẽ đưa con đi gặp mẹ mà! Nhất định ba sẽ đưa con đi gặp mẹ mà!

Bác Sasuki chạy theo an ủi, bà cũng vô cùng bất ngờ khi nghe tin, tim bà thắt lại. “Tội nghiệp Ran. Tội nghiệp đứa cháu bé bỏng của tôi. Phải làm gì để con có thể hạnh phúc bây giờ?! Có lẽ, chỉ khi được sống trong tình yêu thương của mái ấm gia đình, Ran mới có thể cười vui vẻ được”. Nghĩ vậy, bà liền đứng sang một bên, sụt sịt an ủi cô:

- Vậy…con đi nhé! Nhớ giữ gìn sức khỏe! Hãy vững tin rằng ngày mai trời lại sáng, con sẽ lại ổn thôi…Ngôi nhà này luôn chờ đón con trở về! Hãy quay lại bất cứ khi nào con muốn nhé! Bác và Shinichi sẽ rất mong con đó!

Từng câu, từng lời của bác làm cho Ran đau nhói trong tim, rời khỏi tay của ba, cô quay lại ôm chầm lấy bà lưu luyến:

- Bác Sasuki! Cảm ơn bác…con cảm ơn bác…Giúp cháu chào tạm biệt Shinichi bác nhé?!
Vậy là từ nay không còn được cùng bác nhổ cỏ vườn, đi mua sắm nấu ăn, lau dọn nhà cửa, không được cùng bác học đan khăn, không được nghe bác nói đùa, đấu khẩu với Shinichi. Phải rồi! Còn Shinichi, cậu ấy sẽ ra sao nếu mình bỏ đi không một lời từ biệt, sẽ thế nào đây…Không lẽ, cậu ấy chỉ như một cơn gió thoảng qua trong cuộc đời mình sao? Không lẽ, giữa chúng ta như vậy là đã quá đủ rồi ư??? Tạm biệt chàng thám tử ngộ phá án vậy là từ nay không còn được đi chu du khắp nơi nghe cậu suy luận nữa rồi!!!
Bác Sasuki lên tiếng khiến Ran quay trở về thực tại:
- Được rồi! Bác sẽ chuyển lời cho nó! Con cứ yên tâm! – Một lần nữa, bác lại ôm đầu cô sát vào mình, vỗ về an ủi.
- Vậy…vậy con đi đây…con chào bác….
Lưu luyến không muốn rời, Ran ôm chặt bác, thì thầm chỉ câu đó thôi. Cuối cùng cũng phải chia tay rồi…
- Ran! Chúng ta phải đi thôi! Mẹ con đang chờ…
Ba dịu dàng lên tiếng, đỡ Ran rồi chào bác giúp việc:
- Cám ơn chị đã giúp tôi chăm sóc cháu trong thời gian qua. Chào chị, chúng tôi phải về rồi…
Hai ba con bước lên xe. Cánh cửa đóng lại, Ran vẫn quay đầu lại nhìn về phía bác Sasuki đang vẫy tay với mình, nước mắt chảy dài trên má, trái tim cô thắt lại…
- Meo…Meo…Meo…
Chú mèo trắng Miu Miu cũng từ trogn nhà chạy ra đứng bên cánh cổng kêu meo meo. Dường như nó cũng muốn tiễn chân cô.
Ran lấy tay bịt chặt miệng nếu không tiếng khóc của cô sẽ òa ra mất, hai hàng lệ vẫn không ngừng tuôn rơi:

- Tạm biệt…Tạm biệt…

----------------------------------o0o---------------------------------------

Shinichi vừa trở về, khuôn mặt cậu rạng rỡ, cuối cùng thì cậu cũng chọn được một món quá thật ưng ý dành cho ngày sinh nhật của Ran. Uhm, chắc cô ấy sẽ cảm nhận đến phát khóc mất thôi. Haha, nghĩ đến đây, cậu lại càng phấn trấn, cười một mình.
Bước vào nhà, không khí trong nhà hôm nay sao lạ vậy nhỉ? Yên ắng đến lạ thường, mà mọi người đi đâu hết rồi, cửa cũng chẳng buồn đóng nữa. Haizzz, bác Sasuki đúng là già thật rùi.
Bước vào trong nhà, thấy bác Sasuki đang ngồi ủ rũ bên chiếc bàn ở phòng khách, cậu tính lại gần hù bác một trận để trả thù vụ hồi sáng nhưng bỗng nhiên, cậu nghe đâu đó như có tiếng khóc, rất gần, rất gần…Không lẽ…là bác Sasuki:
- Bác! Bác đang khóc à? – (Hỏi gì mà ngố thế, không biết hay sao mà còn phải hỏi!).
Bà ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã ướt đẫm nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, miệng bà lắp bắp:
- Shinichi!...Ran…Ran nó đi rồi…

- Sao ạ? Ran đi đâu hả bác…?

Cậu lấy làm khó hiểu trước câu nói của bác. Ran đang mất trí nhớ, cô ấy có thể đi đâu được chứ?

- Haha, bác lại đùa cháu rồi! Tài đóng kịch của bác càng ngày càng lên level đấy!

- Shinichi…Bác nói nghiêm túc…không phải đùa đâu…Ran nó…đi thật rồi!

Giọng nói nghiêm nghị của bác Sasuki làm cho Shinichi khó có thể tiếp tục cái ý nghĩ của mình. Mặt cậu co lại, tôi mắt tối hẳn, khóe môi không còn bóng dáng của nụ cười…

- Cậu ấy…đi đâu? Cậu ấy nhớ ra rồi sao?

- Không! Nó chưa nhớ ra gì cả! – Bác nói giọng vẫn còn vẻ buồn lắm.

- Ba con bé đến đón nó về…

- Ba? Ba cậu ấy đến đón sao?

Shinichi càng ngạc nhiên hơn. Tại sao lại nhanh chóng đến vậy…Mà tại sao…tại sao ông ấy lại biết Ran đang ở đây mà đến tìm…?

- Bác Sasuki ông ấy có nói ông ấy tên là gì không? – Hai bàn tay nắm chặt lấy vai bác, mắt nhìn thẳng và giọng gấp rút hỏi.

- Kh…không! Ông ấy không nói và…bác cũng quên không hỏi.

- Vậy còn địa chỉ thì sao? Không phải là cũng không có nốt chứ?

Đôi lông mày nhíu lại, vẻ căng thẳng lộ rõ trên khuôn mặt cậu. Một cảm giác bất an xâm chiếm tâm trí cậu. Ran…Ran đang gặp nguy hiểm… Cậu chạy vội ra phía chiếc xe BMW màu trắng của mình định mở cửa xe thì bác Sasuki gọi cậu trở lại:

- Shinichi cháu đi đâu vậy? – Giọng bà đầy thắc mắc, không biết thằng bé định làm gì đây.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chuông, người đưa thư đứng ngay ngắn trước cổng, tay cầm lá thư, trên mặt còn lấm tấm mồ hôi.

- Cậu Kudo Shinichi ra nhận thư ạ! – Anh ta ngó ngang ngó dọc, đưa dấu tay ra hiệu cho Shinichi đang đứng bên cạnh chiếc xe ở trong sân.

- Thư của tôi sao? Ai gửi vậy?

- Một đứa nhỏ mang nó đến và yêu cầu chuyển gấp cho cậu tại địa chỉ này. Cậu thử đọc thư xem, chắc là…

Người đưa thư chưa nói hết câu, Shinichi đã xé bức thư ra, vội vàng mở nó, mặt cậu một lần nữa hiện lên nét căng thẳng tột độ:

“Chào cậu thám tử tài hoa Shinichi Kudo!
Chắc cậu vẫn chưa quên người quen này chứ?………………..”

----------------------------------o0o--------------------------------------

Chiếc xe Mec màu đen lao nhanh trên đường phố, hai bên đường xe cộ đi lại như mắc cửu, đông vui náo nhiệt vậy mà ngồi trong xe, Ran không hề để ý đến điều đó. Trong đầu cô bây giờ chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là gặp lại mẹ… Khi ngẩng đầu lên thì cảnh vật làm cho cô cảm thấy lạ:

- Ba! Không phải chúng ta đi ga Shinazawa sao? Đây đâu phải đường đến đó.

- Tại sao chúng ta lại phải đi Shinazawa?.

Không còn sự điềm đạm trong câu nói, giọng “ba” hình như có điểm gì đó không bình thường, khác hẳn khi nãy.

- Ba nói chúng ta sẽ đi Kyushu…vậy phải đến Shinizawa để đi tàu mà! Hình như chúng ta đang đi ngược hướng đó…

- Cô bé ngốc quá! Sao lại dễ tin người như vậy? Ở bên tên thám tử đó lâu như vậy mà vẫn ngây thơ đến thế sao?

Vậy là thế nào? Tại sao ba lại nói với mình như vậy? Tại sao lại xưng hô như thế? Tại sao…Hàng loạt câu hỏi “tại sao” hiện lên trong đầu cô lúc này, chợt nhận ra…chẳng lẽ mình đang bị lừa. Hoảng hốt, cô ngẩng mặt lên nhìn người mà mình đã gọi là ba suốt nãy giờ. Khuôn mặt hắn đã không còn trìu mến nhìn cô như một người ba nữa rồi, trông hắn thật đáng sợ, khác hẳn khi nãy:

- Ông….

Chưa kịp nói hết câu thì một chiếc khăn tẩm thuốc mê đã bịt kín miệng cô, đôi mắt nhắm từ từ…cô rơi vào trạng thái vô thức…trong miệng gọi thầm tên Shinichi…

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của shinranisone
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của shinranisone

[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 I_icon_minitimeMon May 09, 2011 2:51 pm

vui vẻ
shinranisone
Aboutshinranisone Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 4:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 326
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 25/10/1991
Tâm trạng Tâm trạng : vui vẻ

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon4[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon5[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon6[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 4:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 326
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 25/10/1991
Tâm trạng Tâm trạng : vui vẻ

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fic dài] Hoa anh đào trong gió.

Chap 8: Hạnh phúc bất chợt.

Part 3 - Giải cứu con tin.


Chiếc xe của Shinichi lao nhanh trong nắng chiều vàng rực rỡ. Đường quốc lộ giờ này vắng vẻ, chiếc BMW màu trắng cô độc giữa không gian mênh mông lộng gió. Mui xe được mở ra, tóc của cậu phấp phới bay ngược về phía sau. Vẫn cái khuôn mặt ưu tư, u uất, trong đầu cậu bây giờ chỉ có hình ảnh của Ran - cô gái ngây thơ trong sáng.

“Nếu không muốn nhìn thấy xác bạn gái của mình thì tốt nhất cậu không nên gọi cho cảnh sát!
Bến cảng Haido – vịnh Tokyo.
Chào mừng sự có mặt của cậu!
_ B.O _”.

Những dòng đe dọa trong bức thư vừa nhận được khiến máu cậu dồn hết cả lên não, chỉ mong bọn chúng không làm hại Ran. Khỉ thật, lẽ ra mình nên đề phòng hơn với những tên còn lại trong cái tổ chức chết tiệt đó – Black Organization. Hãy đợi đấy!!!

Tăng tốc chiếc xe lao vun vút vào khoảng không trước mặt, bến cảng Haido đây rồi. Vậy bọn chúng ở đâu? Cậu ngó quanh để tìm một chỉ dẫn tiếp theo đưa mình đụng độ chúng. Bỗng nhiên:

- Reng…reng…reng… - Chuông điện thoại của cua reo vang, nhanh chóng cậu nhấc máy.

- Tốt lắm! Có thấy cái nhà kho bỏ hoang ở cuối cây cầu không? Đi tới đó…tút…tút…tút…

Shinichi chưa kịp phản ứng lại thì tiếng tút dài đã báo hiệu cuộc gọi bị ngắt. Máy biến đổi giọng nói à? Đóng điện thoại, cậu hướng ánh mắt tới cái nơi mà tên đó vừa nói. Đúng là có một nhà kho bỏ hoang gần nơi cậu đứng. Tiến thẳng về phía đó không chút do dự, tim Shinichi đập thình thịch, mắt căng ra dò thám, cảnh giác. Món nợ lần trước cậu còn chưa có cơ hội tính sổ với chúng đàng hoàng, cuối cùng thì cậu cũng đợi được đến ngày này. Tổ chức tội ác đầy quyền lực đã bị cậu phá tan tành, vụ việc xôn xao, trấn động trên khắp các báo đài thế nhưng một điều mà cho đến giờ cậu vẫn chưa thể yên tâm được đó là những mảnh vụn của nó còn chưa được thu gom hết.

Xung quanh yên ắng như tờ, chỉ có tiếng bước chân của cậu đạp trên những mảnh vụn của phế liệu kêu răng rắc. Càng đến gần, cậu càng thấy căng thẳng nhưng càng căng thẳng cậu càng quyết tâm. Cánh cửa nhà kho đã mở ra trước mắt. Ran đang ở trong đó và cậu phải cứu cô ra bằng mọi giá dù có phải hy sinh cả tính mạng này, nhất định phải để cô an toàn.

- Đến rồi sao còn đứng đó? Mày sợ rồi à?



Tiếng nói man rợ từ trong nhà vọng ra đầy khiêu khích. Shinichi đẩy cửa vào.

- Không hổ danh là thám tử đứng đầu Tokyo! Giỏi lắm!

Một tên béo mập bước ra từ bóng tối. Trong ánh sáng lay lắt của ánh đèn chao đảo, Shinichi chỉ nhìn thấy dáng người của hắn nhưng cũng đủ cho cậu nhận ra tên này – Vodka. Đại ca của hắn đã chết trong một vụ đọ súng với cậu tại chính bến cảng Haido này. Có lẽ vì vậy mà hắn định dùng nơi đây để kết liễu cuộc đời cậu.

- Ran đâu?

Giọng cậu lạnh tanh, không chút lo sợ thậm chí nó còn mang tính chất đe dọa nữa.
- Ha! Chỉ vì một con bé mà mày đánh đổi cả tính mạng để đến đây? Thật đáng mặt anh hùng đấy nhỉ?!

Vodka cười khinh miệt, giọng mỉa mai đáp lại câu hỏi của cậu.

- Tôi - hỏi - cậu - ấy - đang - ở - đâu?

Không thể chịu nổi cái cảnh mèo vờn chuột thế này nữa, Shinichi gằn từng tiếng, không thèm để ý đến những lời xỉa xói của hắn. Cũng biết rằng cuộc vui nào cũng có giới hạn và mục đích cuộc gặp mặt hôm nay không phải là để trêu đùa với cậu, hắn trở lại vẻ mặt lạnh lùng, hất hàm về phía tên đàn em đứng bên cạnh. Tên này đi vào sau một cái cột sắt to trống giữa nhà kho, dẫn ra một người bị bịt miệng bằng băng dính, mắt cô nhắm nghiền, có lẽ do tác dụng của thuốc mê nên cô vẫn chưa tỉnh hẳn, hắn đẩy Ran ra một cách thô bạo còn cô thì thất thểu bước đi mà không hay chuyện gì đang xảy ra ở đây hết.

- R…Ran…

Shinichi hét lớn gọi tên cô. Ran từ từ ngẩng đầu rồi đưa mắt về phía tiếng gọi khi nãy. Hình như cô nghe loáng thoáng đâu đó có tiếng của anh chàng ngộ trinh thám. Mắt nheo lại vì chưa quen với ánh sáng, cô dần nhận ra…đúng…đúng là cậu ấy đang ở đây, đúng là cậu ấy rồi. Nhưng tại sao cậu ấy lại ở đây??? Cô nhớ không rõ lắm, hình như cô bị ai đó đánh thuốc mê rồi ngất đi…

- R…Ran …

Shinichi lo lắng trước biểu hiện của Ran lúc này, từ khi nhìn thấy cô trong trạng thái như vậy, trái tim cậu đã để trên đầu mất rồi, không còn vẻ bình tĩnh, tự tin như trước nữa. Có lẽ chỉ khi ở bên cô cậu mới như vậy mà thôi…

- Các người đã làm gì với cô ấy hả?

Cậu lớn tiếng quay sang nhìn Vodka vẻ mặt vô cùng giận dữ.

- Ha ha! Làm gì mà giận giữ vậy! Bọn ta chỉ cho cô bé nếm thử mùi thuốc mê thôi mà! Không chết được đâu mà lo…Một cô bé dễ thương như vậy chết đi thì phí lắm. Ha ha ha.

Hắn cười khả ố, ánh mắt đầy thách thức nhìn Shinichi. Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, từ lúc thấy biểu hiện của cậu khi gặp Ran là hắn đã nhận ra yếu điểm của cậu rồi. Vì thế mà sự tức giận của Shinichi lúc này càng như món gia vị thơm ngon thêm vào món ăn sung sướng của hắn mà thôi.

- Vậy…Các người muốn gì?

Cậu cũng đáp trả bằng một cái nhìn hình tia sét đầy kiên cường.

- Muốn gì? Ha... mày ngu ngốc hay là giả vờ không biết? Mày nghĩ bọn tao cần gì ngoài cái mạng chó của mày…

Tay lăm lăm khẩu súng trong tay, hắn muốn giải quyết cậu lắm rồi.

- Được…Thả cậu ấy ra, tôi sẽ do các người tùy ý xử.

Shinichi thương lượng nhưng vẻ mặt thì đúng là vẫn phong độ như bình thường.

- Ha ha! Được được lắm. Vì con bé này mà mày dám đánh đổi cả mạng sống.

Ngừng lại một lúc ra chiều suy nghĩ, rồi hắn tiếp tục.

- Nhưng ta vừa nảy ra một ý tưởng. Ha…có lẽ để mày chết thì dễ dãi cho mày quá nhưng…nếu bạn gái của mày chết thì sao nhỉ?

Hắn lấy làm hãnh diện trước cái sáng kiến mới nghĩ ra trong đầu. Nhanh chóng hắn chĩa mũi súng về phía Ran đang mơ màng, cô đã bị trói chặt, đầu óc còn chưa nhận thức được gì nhiều, cô vẫn đang mơ màng. Làm sao bây giờ!

- Ông…

Shinichi thất kinh trước cảnh tượng đó, cậu tiến lên một bước thì ngay lập tức khẩu súng lại hướng về phía cậu.

- Đứng lại….nếu không muốn con bé chết trước mặt ngươi.

- Thật là hèn hạ…bắt nạt một người con gái yếu đuối…Ha…các người đáng mặt đàn ông sao?

Shinichi lấy lại bình tĩnh, cậu nhếch mép khinh bỉ. Giờ đây bằng mọi giá cậu phải cứu Ran ra ngoài. Vì lo sợ bọn chúng cho người theo dõi nên cậu đã không gọi cho cảnh sát, bây giờ thì cậu hối hận thật rồi. Chỉ còn cách kéo dài thời gian, chờ phép màu xuất hiện.

- Đủ rồi! Kudo Shinichi…mày tưởng tao sẽ tha cho nó bởi những lời khiêu khích của mày sao? Ngây thơ quá đấy cậu bé ạ.

Hắn cười ra vẻ tội nghiệp Shinichi, mũi súng một lần nữa chĩa vào Ran, ngón tay hắn đang chuẩn bị nhấn cò, hành động chậm dãi khoan thai như muốn làm trái tim cậu nổ tung. Trong vô thức, cậu thấy mình lao người về phía trước. Một tiếng đoàng đanh gọn vang lên, cậu ôm lấy Ran, hai người cùng ngã xuống. Một dòng máu đỏ tươi thấm qua vai áo cậu chảy xuống mặt sàn. Bị âm thanh của tiếng súng đánh thức, Ran chợt bừng tỉnh. Cô nhận ra người đang đè lên mình chính là Shinichi. Vậy là cậu đã đến, cô không hề nằm mơ…Nhưng…sao lại có máu trên vai cậu ấy thế này, chuyện gì đã xảy ra.

Vodka không chịu dừng tay, vẫn tư thế bắn người khi nãy hắn chỉ trực bóp cò. Tuy nhiên, một cú xoay người lộn vòng trên không, một bàn chân “thanh mảnh” giáng lên đầu hắn ngay tức khắc. Khẩu súng văng ra xa, tên Vodka trao đảo, mắt hắn tối sầm lại không thấy gì cả. Không biết chuyện gì vừa xảy ra nữa cứ như trên trần nhà có cái gì đó nặng ngàn cân rơi xuống đầu hắn vậy.

Lúc mở được mắt, hắn thấy Ran đang đứng trước mặt hắn, oai nghiêm và hùng dũng. Không biết hôm nay hắn ra ngoài và bước chân nào ra trước nữa mà sao lại gặp phải chuyện mất mặt như vậy: thua cả một con nhóc liễu yếu đào tơ.

- Đứng yên! Nếu không đừng trách tôi vô tình…

Tay Ran run run nắm lấy khẩu súng. Mặc dù đang bị trói như tay cô vẫn có thể cầm được. Mồ hôi mướt ra, càng cố cầm chặt thì khẩu súng lại như càng muốn ra khỏi tay cô. Trong lúc còn bối rối thì một bóng đen từ phía sau, một cây gậy lao tới đập trúng vào gáy, cô ngã xuống bên cạnh Shinichi nãy giờ vẫn nằm yên bất động.

- Ha ha ha…thật là một lũ ngốc!

Tên vừa đánh nén Ran đập đập cây gậy trong tay, miệng cười chửi rủa. Nhưng mặt hắn biến sắc ngay sau khi nghe tiếng còi cảnh sát vang lên nhức óc. Hắn hoảng sợ, luống cuống:

- Cớm đấy! Đại ca…làm sao bây giờ?
- Rút ngay thôi – Tên Vodka dứt khoát ra lệnh.
- Nhưng…còn hai đứa này…
- Đồ ngốc, còn lo bọn chúng làm gì…chạy thôi…

Bọn chúng lục đục kéo nhau ra phía cửa nhưng chưa đầy 2 giây đã phải lùi trở lại. Một hàng cảnh sát đã chặn đứng ở cửa, trên tay mỗi người đều cầm chắc một khẩu súng và hướng thẳng về phía chúng.

- Giơ tay lên! Các người đã bị bắt.

Lời tuyên án dõng dạc vang lên từ miệng cô thiếu úy Sato xinh đẹp, đánh dấu chấm hết cho cuộc đời chúng từ đây. Như kẻ đã bị dồn vào đường cùng, Vodka chạy nhanh về phía Shinichi và Ran đang nằm bất động, định bắt họ làm con tin. Nhưng…kế hoạch của hắn không thành. Ngay khi tay hắn chạm vào khẩu súng rơi bên cạnh Ran khi nãy thì một bàn chân đặt lên tay hắn…

- Mọi chuyện kết thúc rồi! Thưa ông Vodka thân mến…

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của shinranisone
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của shinranisone

[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 I_icon_minitimeMon May 09, 2011 5:53 pm

reli_haliko
Aboutreli_haliko Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Moderator:.

Giới tính : Nam
Bài gửi Bài gửi : 900
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : ...
Birthday Birthday : 06/04/1997

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon4[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon5[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon6[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Moderator:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nam
Bài gửi Bài gửi : 900
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : ...
Birthday Birthday : 06/04/1997

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fic dài] Hoa anh đào trong gió.

hay thật chị viết à dài quá + cho chị nha
à quên xin phép mn dựt tem chạy :onion524:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của reli_haliko
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của reli_haliko

[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 I_icon_minitimeMon May 09, 2011 8:24 pm

mimi_love_angel
Aboutmimi_love_angel Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 1:.

Bài gửi Bài gửi : 48
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls group

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon4[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon5[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon6[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 1:.

Thông Tin Cá Nhân
Bài gửi Bài gửi : 48
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls group

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fic dài] Hoa anh đào trong gió.

mất chậm chân wa1 mất temm rùi thật là...xé tan phong bì vậy! ss viết hay ghê đọc đi đọc lại vẫn thấy hấp dẫn

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của mimi_love_angel
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của mimi_love_angel

[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 I_icon_minitimeMon May 09, 2011 8:37 pm

lúc vui lúc buồn, lúc hận, lúc yêu ko biết đâu mà mò
Ran192910
AboutRan192910 Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 3:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 176
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 19/09/1998
Tâm trạng Tâm trạng : lúc vui lúc buồn, lúc hận, lúc yêu ko biết đâu mà mò

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon4[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon5[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon6[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 3:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 176
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 19/09/1998
Tâm trạng Tâm trạng : lúc vui lúc buồn, lúc hận, lúc yêu ko biết đâu mà mò

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fic dài] Hoa anh đào trong gió.

Ui chap này gay cấn quá. Đọc mà thấy đã.
Mau ra chap mới nha chị! Để em còn giựt tem nữa chứ :onion2:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Ran192910
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Ran192910

[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 I_icon_minitimeTue May 10, 2011 5:27 pm

vui vẻ
shinranisone
Aboutshinranisone Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 4:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 326
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 25/10/1991
Tâm trạng Tâm trạng : vui vẻ

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon4[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon5[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon6[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 4:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 326
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 25/10/1991
Tâm trạng Tâm trạng : vui vẻ

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fic dài] Hoa anh đào trong gió.

Chap 9 – Bí mật được hé mở!

Một buổi sáng mùa xuân với biết bao điều hứng khởi. Trên không, những cánh hoa anh đào bay phấp phới, nhẹ nhàng chao nghiêng theo gió. Sắc hồng nhuộm thắm cả một góc trời bệnh viện. Văng vẳng đâu đây có tiếng hát ngây ngô của một cô bé nào đó: “Sakura…sakura…”.
Shinichi bất giác mỉm cười, thời gian trôi qua thật nhanh. Nhớ lại ngày đầu tiên hai người gặp nhau cũng là trong căn phòng này, cậu cũng ngồi như vậy để chờ Ran tỉnh dậy. Nhưng đó là vào một ngày mùa đông lạnh lẽo, tuyết rơi trắng xóa cả một vùng còn bây giờ, trời đã vào xuân. Cuộc sống thật bất ngờ, có nhiều điều đáng để nuối tiếc vì vậy mà người ta càng phải biết trân trọng những gì ở hiện tại. Ngắm nhìn khuôn mặt Ran khi ngủ thật bình yên, cậu đưa tay vén tóc mái xòa xuống mắt cô, cử chỉ nhẹ nhàng, con ngươi như bị hút hồn vào đó. Cậu cứ nhìn hoài như vậy cho tới khi một động tĩnh nhỏ từ cô ấy khiến cậu giật mình ngay lập tức thu tay lại:
- Cậu…tỉnh rồi à?
Shinichi lúng túng lắp ba lắp bắp, nói không gãy gọn gì cả.
- Tớ tỉnh lâu rồi còn gì!
Miệng cười tươi rói, Ran hất hàm trả lời anh bạn đang đỏ cả mặt, quay đi chỗ khác:
- Thật…thật hả…Vậy…khi nãy…
Chúa ơi, phải làm sao bây giờ, không biết cậu ấy sẽ nghĩ thế nào đây.
- Ha ha! Tớ đùa đấy! Làm gì mà mặt cậu như ngố tàu thế kia? Haha!
Ran sung sướng cười khi lừa phỉnh được cậu, cô đưa tay lên trán cậu hẩy một cái làm cậu ngửa đầu ra đằng sau suýt ngả. Mặt Shinichi ỉu xìu, lườm cô một cái. Làm cậu hết cả hồn, con gái gì mà mạnh tay thế.
- A! Vai cậu sao rồi? Bác sĩ nói thế nào?
Shinichi đưa tay lên chỗ vết thương ở vai:
- Không sao! Viên đạn chỉ sượt qua nên không có vấn đề gì đâu!
- May quá! Không sao là tốt rồi! – Ran gật gù tỏ vẻ an tâm.
- He he! Bạn bè lâu năm rồi mà có bí mật không cho người ta biết nhé!
Shinichi nheo mắt nhìn cô, giọng ghen tị xen chút thần bí, nhìn Ran từ đầu đến chân.
- Hơ! Bí mật gì đâu?
Quái lạ, bí mật gì sao mình không biết nhỉ? Mình bị mất trí nhớ mà, có biết gì đâu mà giấu cậu ta chứ?! Hàng ngàn dấu hỏi hiện lên trên đầu Ran, không biết Shinichi định nói đến chuyện gì!
- Thôi được rồi! Nhìn cái bản mặt ngu ngơ đến là tội nghiệp. Tớ sẽ nói cho cậu biết.
Shinichi bí hiểm rút ra từ sau lưng một hộp nhỏ, có lơ màu xanh lá trông thật đẹp mắt đưa cho Ran.
- Tặng cho tớ à? – Ran đỡ lấy trong khi miệng không khỏi thắc mắc.
- Chúc mừng sinh nhật!
- Sinh nhật ư??? À phải rồi, chắc cậu thấy trên sợi dây chuyền của tớ đúng không?
Ran cười tươi rói, mở hộp quà một cách nâng niu.
- Ôi! Một chiếc điện thoại à? Oa, còn cả cái móc treo này nữa, dễ thương quá. Cảm ơn cậu nhiều lắm!
Sung sướng đến nỗi không biết hành động của mình là gì nữa! Khi kịp nhận ra thì đã thấy mình ôm choàng lấy cổ cậu đến suýt ngạt thở rùi. Hix, mình vừa làm cái quái gì vậy? Mất mặt quá đi thôi. Khuôn mặt cô đỏ bừng, bây giờ mà đem sắt nung ra so độ nóng thì cô cầm chắc giải quán quân trong tay.
- E hèm! Ha ha! Vì hôm nay là sinh nhật cậu nên tớ quyết định tha cho hành động thất lễ khi nãy…
Shinichi nắm tay che lấy miệng, ho vài tiếng khan rồi liếc nhìn cô nàng đang cúi mặt vì ngượng. Bản thân cậu cũng như bị điện giật vậy nhưng…cậu lại thấy thật là xốn xang…Ran vẫn như vậy, chưa dám ngẩng mặt lên nhìn. Cậu quyết định đánh vào tính tò mò của cô ấy:
- À há! Cậu có muốn biết một bí mật nữa không?
- Sao? Còn bí mật nữa kia à?
Đúng như Shinichi dự đoán, ngay khi cậu vừa dứt lời thì Ran bất chợt hào hứng, chẳng còn cái bộ dạng cà chua chín nữa.
- Uhm, không nhớ gì thật à? Haizzz, tên Vodka mập béo đó thật tội nghiệp. Nhưng cũng đáng đời hắn, ai bảo động vào cậu làm gì chứ!
Cậu đưa tay lên cằm, mắt ngước nhìn trần nhà tưởng tượng rồi khẽ rùng mình.
- A! Phải rồi, hình như tớ biết võ thì phải! Lúc hắn định bắn cậu thì trong đầu tớ chẳng có gì cả ngoài mấy chiêu thức võ công không biết từ đâu đến nữa. Mà giờ tớ vẫn nhớ đấy. Để tớ biểu diễn cho cậu xem nha!
Ran hào hứng đề xuất ý kiến:
- Sao? Biểu diễn á? Không phải cậu định dùng tớ làm bao cát đỡ đòn đấy chứ? Dính trưởng karate của cậu không phải nhẹ đâu, cứ nhìn tên đó là biết!
Shinichi toát mồ hôi hột khi nghĩ đến một kết cục chết cho chính mình. Haizzz, không đời nào cậu chịu đâu! Chắc chắn vậy!!!
- Ồ! Vậy ra đó là karate à? Cái tên hay thật! Sao cậu biết? – Ran đi hết từ thắc mắc này đến thắc mắc kia, không ngớt câu hỏi.
- Anh Takagi bảo tên Vodka cằn nhằn lại là như vậy mà.
- Được! Vậy xem ta biểu diễn đây! Kiaaaaa…………
Tiếng hét kéo dài đúng kiểu con nhà võ làm Shinichi giật cả mình, nhảy sang một bên. Ran tung chân đá lia lịa về phía cậu nhưng cậu đều tránh được. Đến khi cô định biểu diễn cú xoay người lộn vòng trên không thì đầu óc choáng voáng, mặt mày xây xẩm, từ trên cao, cô rơi tự do xuống nhưng thật may là Shinichi đã kịp đỡ lấy. Cậu nhảy lên, đưa tay ra vòng qua eo cô, ôm chặt và hai người nhanh chóng tiếp đất an toàn. Tuy nhiên, họ lại đang trong một tư thế rất chi là…tình củm.
Bốn con mắt nhìn nhau không chớp, hai khuôn mặt áp sát và trái tim thì cứ đập thình thịch liên hồi. Cậu vẫn ôm chặt cô như thế và hình như không có ý định bỏ ra. Như không điều khiển được lí trí của mình, Shinichi tiến gần hơn nữa tới đôi môi của cô. Ran cũng nhắm mắt như một hành động trong vô thức. Không gian chìm đắm trong sự tĩnh lặng, chim ngừng hót, mọi vật nín thở. Tiến thêm chút nữa, chút nữa, khi hai đôi môi sắp sửa chạm vào nhau thì…
- Cộc…cộc…Cậu Shinichi…Tôi đưa cậu ấy đến rồi đây…
Tiếng gõ cửa không đúng lúc vang lên thật chói tai. Hai người giật mình buông nhau ra. Cậu lại ho khan một tiếng, rồi đi ra mở cửa, mặt vẫn đỏ bừng giống như Ran bây giờ vậy. Khỉ thật…
Cánh cửa đã mở ra, đứng bên cạnh anh cảnh sát Takagi là một bác sĩ trẻ, đeo kính, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, tay anh vẫn đang cầm một cuốn sổ bệnh án, miệng mỉm cười thân thiện:
- Chào cậu! Tôi là người đã báo cảnh sát! Araide Tomoaki!!!

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của shinranisone
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của shinranisone

[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 I_icon_minitimeTue May 10, 2011 6:58 pm

lúc vui lúc buồn, lúc hận, lúc yêu ko biết đâu mà mò
Ran192910
AboutRan192910 Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 3:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 176
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 19/09/1998
Tâm trạng Tâm trạng : lúc vui lúc buồn, lúc hận, lúc yêu ko biết đâu mà mò

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon4[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon5[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon6[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 3:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 176
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 19/09/1998
Tâm trạng Tâm trạng : lúc vui lúc buồn, lúc hận, lúc yêu ko biết đâu mà mò

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fic dài] Hoa anh đào trong gió.

Tem!!!!!!!!!!!!!
Ô là la! Chap này Shin với Ran tình củm quá! Không biết chap sau sẽ ra sao đây.
Hồi hộp quá!!! Mau ra chap mới nghe chị Shinranisone. :onion35:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Ran192910
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Ran192910

[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 I_icon_minitimeTue May 10, 2011 8:20 pm

Vui vẻ yêu đời xời ơi yêu quá xá!!!:x
Hamano_Michiyo
AboutHamano_Michiyo Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Founder:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 1745
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : B-people
Birthday Birthday : 26/10/1994
Tâm trạng Tâm trạng : Vui vẻ yêu đời xời ơi yêu quá xá!!!:x

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon4[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon5[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon6[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Founder:.

http://dieptuvi.wordpress.com
Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 1745
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : B-people
Birthday Birthday : 26/10/1994
Tâm trạng Tâm trạng : Vui vẻ yêu đời xời ơi yêu quá xá!!!:x

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fic dài] Hoa anh đào trong gió.

Chà, đã chap 9 rồi cơ ạh^^, chẹp, mất tem=.=
Chị mau viết chap mới nha, hehe, thi xong rùi , bi giờ tự nhiên rảnh đọc fic lắm ạh^^

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Hamano_Michiyo
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Hamano_Michiyo

[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 I_icon_minitimeWed May 11, 2011 9:44 am

shinran
Aboutshinran Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 1:.

Bài gửi Bài gửi : 62
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls

Tiện ích
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon4[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon5[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon6[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 1:.

Thông Tin Cá Nhân
Bài gửi Bài gửi : 62
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fic dài] Hoa anh đào trong gió.

Ui ss post lun chap kia để e còn hóng chap mới ra lò chứ :onion2:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của shinran
Chữ ký của shinran

[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 I_icon_minitimeWed May 11, 2011 5:58 pm

vui vẻ
shinranisone
Aboutshinranisone Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 4:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 326
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 25/10/1991
Tâm trạng Tâm trạng : vui vẻ

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon4[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon5[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon6[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 4:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 326
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 25/10/1991
Tâm trạng Tâm trạng : vui vẻ

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fic dài] Hoa anh đào trong gió.

Chap 10: Hoa anh đào trong gió.

Cầm trên tay tập hồ sơ màu vàng sẫm bác sĩ Araide vừa đưa cho, cả Shinichi và Ran đều có chung một cảm xúc như nhau: sững sờ, kinh ngạc.
- Ran Mori…?
Cô nghiêng đầu, mắt vẫn chăm chú nhìn vào nó, miệng khẽ thốt lên.
- Phải! Họ của em là Mori!
Anh chàng đeo kính điềm tĩnh trả lời trong khi vẫn để ý biểu hiện của cô. Dù biết rằng, như thế này là hơi đường đột, sau vụ bắt cóc vừa rồi thì cô ấy khó mà chấp nhận được một thân phận “mới”, chắc chắn cô không khỏi nghi ngờ nhưng đó là sự thật và anh có trách nhiệm phải thong báo về nó.
- Mori à? Cái họ này hình như em đã nghe ở đâu rồi! Quen lắm…
Trong đầu Shinichi lướt nhanh một thông tin nào đó mơ hồ, nó gợi cho cậu nhớ tới một vụ án hay đại loại là như thế.
- Em thấy quen cũng đúng thôi. Vụ kiện ăn hối lộ của thị trưởng thành phố Kyoto, ngài Mori Kogoro đình đám như vậy kia mà!
Araide lôi trong vali của mình ra một tấm ảnh đưa cho hai người xem. Đó là hình một người đàn ông cao gầy, để râu kẽm, trông rất…phong độ.
- Đây là bố của em, chú Mori.
Anh chỉ vào bức hình và nói.
- Ồ! Phải rồi! Đúng là chú ấy…Nửa năm trước, ở Kyoto đã xảy ra vụ kiện chú ấy nhận hối lộ trong một vụ án tu sửa cây cầu… - Shinichi cố gắng nhớ lại.
- Là cầu Togetsu bắc qua sông Katsura. Vụ kiện đình đám này không chỉ ở số tiền bị cho là tham nhũng mà còn liên quan đến cả vợ của ngài thị trưởng nữa.
Giọng Airaide vẫn đều đều, anh hồi tưởng về quãng thời gian qua, chạy đôn chạy đáo để thu thập chứng cứ, làm hồ sơ,…mệt mỏi và căng thẳng như thế nào.
- Luật sư Kisaki? Hình như cô ấy nhất quyết không chịu đứng ra bào chữa cho chồng mình mặc dù họ mới chỉ li hôn trước đó không lâu?
Giờ thì Shinichi đã có thể nhớ lại những bài báo, bản tin đăng về vụ kiện này. Vợ cũ của ngài thị trưởng, khi đó là một luật sư nổi tiếng tuy nhiên lại nhất quyết không chịu đứng ra bảo vệ chồng.
Câu hỏi vừa dứt, hai cậu liền quay lại phía Ran bởi tiếng nói thì thào, nghẹn ngào trong cổ họng của cô:
- Bố…Bố ơi!
Hai hang nước mắt chảy dài không ngừng tuôn rơi. Cô cũng không rõ vì sao mình lại khóc chỉ thấy rằng trong tim bỗng dâng lên một cảm xúc đặc biệt giống như được nhìn thấy quê hương sau bao nhiêu năm ròng xa cách vậy. Ôm chặt bức hình trong tay, cô cứ thế nức nở khóc mặc cho Shinichi lay thế nào cũng không chịu thôi. Araide chứng kiến cảnh đó cũng thấy ngậm ngùi thay cho cô. Một cô gái sống thiếu sự chăm nom của mẹ vào đúng cái giai đoạn cô cần mẹ nhất, người bố mặc dù yêu thương con gái nhưng vì công việc cũng đành bỏ cô đi biền biệt. Một mình bơ vơ trong ngôi nhà rộng lớn trống trải, thiếu vắng tình thân, cô gái ấy đã cô đơn thế nào nếu không có anh làm bạn. Từ nhỏ lớn lên bên nhau, anh còn lạ gì tính cô ấy nữa: bề ngoài thì tỏ ra kiên cường, mạnh mẽ, vui vẻ nhưng ẩn chứa bên trong lại là một tâm hồn dễ bị tổn thương, khao khát một mái ấm gia đình.
Ran vẫn ngồi đó, vẫn khóc, vẫn ôm chặt tấm hình, miệng vẫn thì thào gọi bố.
- Ran…Ran..Em sao vậy? Đừng khóc nữa! Em có thấy khó chịu ở đâu không?
Araide lo lắng gọi cô nhưng vẫn chẳng thay đổi được gì..
Một phút trôi qua, hai phút, ba phút và cho đến bây giờ thì Ran đã ngồi như vậy được một tiếng đồng hồ. Bác sĩ Araide có việc phải đi gấp và nói sẽ quay lại sau. Chỉ còn Shinichi ở lại. Cậu không nói gì, chỉ ngồi nhìn cô khóc, đôi mắt đã sưng đỏ và nước mắt đã cạn rồi.
- Ran! Cậu có muốn ngủ một chút không? Khi tỉnh dậy chắc sẽ tốt hơn đấy!
Khi thấy Ran đã ngừng khóc, dáng vẻ trông không còn sức sống, Shinichi đi tới ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng đẩy đầu cô lên vai mình, tay cậu quàng qua ôm lấy đôi vai gầy an ủi:
- Cậu mệt rồi! Ngủ một lát đi! Tớ sẽ cho cậu mượn vai nhé!
Dường như nghe được lời nói của Shinichi, Ran cũng quàng tay ôm lấy cậu, càng ôm chặt hơn nữa. Hai người ngồi như vậy cho tới khi hoàng hôn đã buông xuống, bầu trời đã nhuốm một màu đỏ vàng phía đằng xa. Một cơn gió nhẹ thoảng qua cuốn theo vài cánh hoa anh đào bay ngang cửa sổ. Đôi mắt Ran hướng theo chúng một cách mông lung, vô hồn. Tựa vào bờ vai ấm áp của cậu, cô lim dim rồi chìm sâu vào giấc ngủ từ lúc nào không biết. Thấy Ran lúc này, trong lòng Shinichi cũng vợi bớt nỗi lo âu. Cậu hôn nhẹ lên mái tóc mượt mà còn mùi thơm cỏ cây của cô.
Cánh cửa phòng bệnh hé mở, một đôi mắt buồn ẩn sau cặp kính tri thức đang nhìn họ. Rồi cánh cửa khép lại cũng yên tĩnh như khi nó được mở ra.
Bước trên con đường với hai hang bạch dương đang mùa thay lá (t/g đang chém), tay đút túi quần, đôi mắt anh xa xăm nhìn về một hướng- thành phố Kyoto của 10 năm về trước…
- Anh Araide! Nhanh lên nào! Woa, đẹp quá anh ơi!
Một cô bé con chừng 8 tuổi với mái tóc ngang vai cùng cái chỏm hình tam giác trên đầu, miệng cười toe toét, thích thú vẫy tay gọi.
- Em còn tâm trí ngắm hoa sao? Chúng ta sẽ muộn đấy!
Anh bạn nhỏ, hơn cô bé khoảng 6 tuổi, dáng dấp rất khôi ngô, thanh lịch với cặp kính thư sinh giục giã.
- Nhưng…hôm nay là ngày cuối cùng của mùa hoa anh đào này rồi! Nếu không ngắm thì phải đợi tới sang năm mất!
Cô bé nũng nịu, vẫn lưu luyến không muốn rời. Đôi mắt to đen láy cứ hấp háy nhìn những cánh hoa rơi. Hai bàn tay nhỏ xíu khẽ giơ lên, rồi cô bé cũng chạy theo chúng đuổi bắt. Mái tóc nhẹ nhàng bay trong gió, phấp phới hồn nhiên. Anh bạn nhỏ kia cũng chỉ biết đứng nhìn, lắc đầu cười. Mải chạy theo những cánh hoa kia, cô bé không biết rằng mình đang tiến tới một triền đê dốc, cỏ mọc xanh um tùm.
- R..RAN..Cẩn thận!
Tiếng hét thất thanh của cậu bé đeo kính khiến cô nhóc giật mình, khi quay nhìn lại thì đã thấy bên dưới là một vực sâu. Rồi như có ai đó nhảy tới ôm lấy mình, cả hai cùng lăn xuống với tốc độ chóng mặt….
- Anh Araide! Anh Araide! Tỉnh dậy đi anh ơi! Em sợ lắm, mở mắt ra anh ơi!...
Dòng hồi ức đã khép lại, dáng người nhỏ bé đứng giữa không gian rộng lớn trông thật cô độc. Một chiếc lá nhẹ rơi, anh giơ tay hứng lấy nâng niu trân trọng như với một kỉ niệm đẹp đã qua….


Tài sản cá nhân
Xem tài sản của shinranisone
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của shinranisone

[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 I_icon_minitimeWed May 11, 2011 6:09 pm

vui vẻ
shinranisone
Aboutshinranisone Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 4:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 326
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 25/10/1991
Tâm trạng Tâm trạng : vui vẻ

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon4[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon5[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon6[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 4:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 326
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 25/10/1991
Tâm trạng Tâm trạng : vui vẻ

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fic dài] Hoa anh đào trong gió.

Chap 11: Người mang tin vui?!


Đông qua xuân đến đó là quy luật thường tình của tự nhiên. Cuộc đời con người cũng có lúc thăng trầm khổ ải. Nhớ và quên cũng chỉ là một trạng thái mà thôi. Những tháng ngày đã qua không thể lấy lại được và nếu như vẫn cứ mãi níu giữ quá khứ thì sau này khi nghĩ đến ta sẽ ân hận vì đã vô tình đánh mất một tương lai…

Thức dậy sau một giấc ngủ dài, Ran đã thấy tâm trạng của mình khá hơn trước. Đầu không còn đau nhức và chân tay không còn rệu rã[1]. Đứng trước cửa sổ, cô ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Mọi thứ vẫn vậy, vẫn đẹp và náo nhiệt như bình thường. Phải chăng thời gian đã ngừng lại khi cô không muốn bước đi? Không! Thời gian vẫn không ngừng trôi mãi và trước mặt cô vẫn là những nẻo đường dài típ tắp, cô cần tiến lên để vượt qua chúng và quan trọng hơn là vượt qua chính bản thân mình.

Cánh cửa bật mở, Shinichi bước vào, trên tay cậu là một cặp lồng đựng trong chiếc giỏ nan. Nở một nụ cười tỏa nắng, cậu bước đến bên cô:

- Cậu dậy rồi à? Bác Sasuki bảo tớ mang cháo cho cậu này!

Vừa nói, cậu vừa đặt bát cháo lên bàn cạnh chiếc giường. Thấy Ran chỉ đứng nhìn mình, không nói gì cũng chẳng ăn, tự nhiên cậu thấy lạ lạ. Bộ mặt mình dính mực hay sao? Shinichi bối rối:

- Cậu…cậu định ăn hay để tớ xúc cho vậy?

Giọng điệu khích bác. Ran giật mình, cũng ngại ngùng không kém:

- Cảm…cảm ơn cậu. Bác Sasuki không ở lại à?
- Bác ấy nói còn phải về đi chợ rồi chuẩn bị bữa trưa nữa nên không ở lại được. Bác ấy bảo hôm nay nhà có khách và cậu cũng xuất viện nữa.
- Khách à? Ai vậy nhỉ?

Ran tò mò. Còn Shinichi thì làu bàu với cái giọng chẳng vui sướng gì khi nhớ đến cái vẻ mặt bí ẩn của bác. Haizzz!

- Mà cậu ăn đi kẻo nguội.

Cậu giục giã khi thấy Ran ngồi thừ ra.

- À…ừ! Tớ ăn ngay đây!

Cô xúc từng thìa cháo nóng, thổi thổi rồi cho vào miệng nhưng chẳng biết có phải cô đang ăn không nữa, mắt cứ thẫn thờ rồi đột nhiên ngập ngừng:

- Shin…Shinichi này! Tớ…

Câu nói bị bỏ lửng.

- Sao? Cậu đau ở đâu à?

Anh chàng nhấp nhổm định đi gọi bác sĩ nhưng cô đã kịp ngăn lại.

- Tớ không sao? Shin…Shinichi! Cậu đưa tớ đi Kyoto được không?
- Kyoto ư? Cậu còn chưa khỏe hẳn mà đã định tới đó sao?

Ngạc nhiên vô cùng trước quyết định bất ngờ của cô bạn, Shinichi há hốc miệng nhưng rồi nhanh chóng, cậu hiểu ra vấn đề:

- Cậu vẫn chưa đi được đâu! Mặc dù có thể xuất viện nhưng bác sĩ nói cậu cần phải được theo dõi thêm. Cú đánh đó…
- Tớ muốn về nhà…muốn tìm lại quá khứ của mình…

Ánh mắt van xin đến tội nghiệp của cô làm Shinichi dịu giọng, cậu nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai run run vì xúc động của cô an ủi:

- Tớ biết điều đó. Nhưng…đợi khi cậu khỏe hơn đã, rồi chúng ta sẽ cùng đi Kyoto được không?

Cậu làm ra điệu chắc chắn, hứa danh dự với cô. Một cái gật đầu nhẹ làm cậu thấy yên lòng.

- Cộc…cộc…cộc… - Tiếng gõ cửa khô khốc vang lên.
- Để tớ ra mở cửa

Shinichi đứng dậy tiến ra phía ngoài.

- Chào anh Araide! Anh đến thăm Ran à?

Tiếng cậu vọng từ ngoài hành lang.

- Ừ! Anh đến xem Ran thế nào và nhân thể có chuyện muốn nói…

Vẫn nụ cười thân thiện và dáng vẻ thư sinh, anh theo Shinichi đi vào trong phòng bệnh.

- Em đã đỡ chưa?

Đến bên chiếc ghế Ran đang ngồi, anh ân cần thăm hỏi.

- Cảm ơn anh! Em đỡ nhiều rồi.

Ran trả lời. Cô thực sự vẫn chưa nhớ ra anh là ai, mà cũng chưa thấy anh nói gì về mối quan hệ giữa hai người, cô chưa tiện hỏi.

- Cô ấy còn đang định đi Kyoto nữa kìa!

Shinichi liếc xéo Ran một cái và cũng nhận được một ánh nhìn trả đũa từ phía cô.

- Em nhớ ra chuyện gì rồi sao?

Araide ngạc nhiên hỏi.

- À…chưa. Nhưng em nghĩ trở về quê hương sẽ giúp em tìm lại một hồi ức nào đó và biết đâu…

Giọng cô nhỏ dần, đôi mắt lại đượm buồn. Cho đến thời điểm này, Kyoto là nơi nào cô còn chưa biết, nhà mình ở đâu cô cũng chưa hay. Vậy thì còn nói gì đến chuyện tìm lại quá khứ chứ.

- Vậy à! Không sao đâu! Em không cần vội vàng. Hôm nay, anh đến đây để mang lại tin vui cho em đấy!

Araide hào hứng tuyên bố làm cả Shinichi và Ran đều thấy rạo rực trong lòng. Không biết đó là tin vui gì? Họ muốn đoán nhưng nỗi tò mò cùng sự nôn nóng đã vượt quá sức tưởng tượng, hai người đồng thanh hỏi:

- Là chuyện gì vậy anh?

Làm ra vẻ kì bí, Araide rút điện thoại trong chiếc túi áo blouse trắng ra vừa nhấn, vừa bảo:

- Chờ anh một lát! Tin vui sẽ đến ngay đây…
- Tút…tút…tút…

Tiếng chuông ngân dài và sự hồi hộp của hai người cũng như đang trải qua một đợt thử thách khó khăn vô cùng.

Đầu dây bên kia đã có tín hiệu trả lời:

- Alo! Em đang trên đường đến đây! Vừa ở đó chạy về…! Yên tâm đi mà…

Giọng một cô gái trẻ phát ra từ điện thoại. Araide chưa kịp phản ứng gì thì tút…tút…tút…đã vang lên. Nhét điện thoại trở lại chiếc túi, ngẩng đầu lên thì anh thoáng chút bối rối vì bốn con mắt đang nhìn mình trân trân:

- À…Bạn anh ấy mà. Cô ấy cũng là người Nhật, bọn anh quên nhau hồi anh du học bên Mỹ. Chính cô ấy là người sẽ đem tin vui đến đấy. Chờ nhé…!

Anh nháy mắt với hai cô cậu đang tò mò cao độ…Rút cuộc là chuyện gì vậy nhỉ?...



Cái từ “giệu giã” mình dùng không biết đã đúng chính tả không nữa. Từ bé đến giờ nói rất nhiều nhưng đây là lần đầu tiên viết từ đó nên nếu sai thì các bạn cũng thông cảm nhé!

Hẹn các bạn ngày mai nếu không có gì thay đổi thì chap 12 sẽ được up! (Lâu lắm rùi mình không viết nên chắc văn phong không được mượt lắm mong các bạn thông cảm!)

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của shinranisone
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của shinranisone



Được sửa bởi shinranisone ngày Thu May 12, 2011 12:35 pm; sửa lần 1.
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 I_icon_minitimeThu May 12, 2011 12:04 pm

vui vẻ
shinranisone
Aboutshinranisone Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 4:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 326
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 25/10/1991
Tâm trạng Tâm trạng : vui vẻ

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon4[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon5[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon6[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 4:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 326
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 25/10/1991
Tâm trạng Tâm trạng : vui vẻ

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fic dài] Hoa anh đào trong gió.

Chap 12: Tin vui từ người mới đến!!!

Cuộc đời thật là lắm điều bất ngờ. Ánh nắng mặt trời vẫn nhẹ nhàng xuyên qua tấm rèm cửa sổ, len lỏi vào bên trong phòng nhưng sao Shinichi bỗng nhiên thấy đầu óc choáng voáng thế này. Cậu mở to khẩu hình miệng nhất khả năng có thể, cổ vẫn bất động về phía vừa phát ra tiếng nói:
- SERA…!!!!!!!!!!!!!!!
- Làm gì mà ngạc nhiên thế hả anh họ! – Sera cười khoái trí trước biểu hiện chưa từng thấy ở Shinichi. Ông anh họ tự tin đầy mình, giờ đây nhìn cô như một sinh vật lạ đến từ sao hỏa, nét mặt trông thật thú vị.
- Tại …Tại sao em lại ở đây? – Shinichi như vẫn chưa tin vào mắt mình, miệng cậu lắp bắp không thành câu.
- Haha, còn phải hỏi sao? Em về đây là để thông báo một tin quan trọng đấy!
Sera nháy mắt với anh chàng Araide đang ngồi cười mỉm. Nói rồi, Sera tiến lại gần chỗ Ran, nâng tay cô lên và đặt lên đó một nụ hôn chào hỏi:
- Rất vui được gặp quý cô nương! Hân hạnh được làm quen! Tôi là Sera – em họ của anh Shinichi đây.
Giọng Sera lịch thiệp, cố ý đóng vai một chàng hoàng tử xuất hiện trước cô công chúa xinh đẹp. Bây giờ, Ran mới có cơ hội nhìn kỹ cô gái này. Trông cô ấy thật đặc biệt, nói cho cụ thể thì dùng một từ “handsome” để chỉ cô ấy có lẽ là chính xác. Sera có mái tóc ngắn, lởm chởm tự nhiên như không được chải chuốt; đôi mắt sáng long lanh và đặc biệt một điểm ngay từ đầu đã khiến Ran thích thú đó là cái miệng lúc nào cũng thường trực một nụ cười tươi rói tỏa nắng. Đúng là em họ Shinichi có khác, họ có một điểm rất giống nhau đó chính là cái nụ cười nửa miệng khó ưa ấy.
- Chào cậu! Tớ cũng rất vui. Tên tớ là Ran Mori! – Còn chưa quen với kiểu chào hỏi “quý phái” này, giọng Ran có chút gượng gạo.
- Hahaa! Tớ biết rồi, chị dâu trông xinh thật đấy. Bác Sasuki nói quả không sai.
Vừa nói, Sera vừa đánh mắt qua anh chàng đang ngồi ở ghế bên cạnh. Không nằm ngoài dự đoán, một quyển sách bay thẳng vào mặt cô nhưng do đã dự liệu trước nên cô tránh nó một cách dễ dàng.
- Haha, làm gì mà mặt hai người như quả ớt thế kia!
Thích thú trước điệu bộ của Shinichi và Ran, Sera ôm bụng cười nắc nẻ:
- Thôi được rồi, Sera! Mọi chuyện ổn cả chứ! – Araide lên tiếng kéo cô quay trở về trái đất từ chiếc phi thuyền mang tên “funny” lạc lõng trong vũ trụ. Mọi người cũng nghiêm túc trước đề nghị của anh.
- Uhm, phiên tòa vừa kết thúc… – Dừng một lúc, Sera làm vẻ bí hiểm, câu giờ.
- Rồi sao nữa? – Araide sốt ruột hỏi.
- Uhm, đúng như kế hoạch, chú Mori được xử trắng án…
- Thật sao? – Anh chàng bác sĩ vui sướng đứng bật dậy, nắm chặt hai vai Sera lắc lắc.
- Thật mà… - Sera cũng vỗ vỗ vai anh thể hiện độ tin cậy tuyệt đối trong câu nói của mình.
Shinichi và Ran đã sốt ruột lắm rồi trước cái kiểu úp úp mở mở của hai người kia. Cậu lên tiếng:
- Hai người đang nói gì vậy? Chú Mori? Trắng án? Mọi chuyện là như thế nào?
Thay vì câu trả lời dành cho Shinichi, Sera quay về phía Ran đang ngơ ngác như con nai vàng đứng giữa lòng thành phố Tokyo. Cô nắm tay Ran, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo không chút gợn, nói:
- Bố của cậu! Chú Mori không hề nhận hối lộ như những gì đài báo đưa tin trong thời gian qua.
Ran lắp bắp nhưng không nói nổi từ nào, Sera lại tiếp tục:
- Trong thời gian qua, tớ, anh Araide và mẹ của cậu – luật sư Kisaki đã âm thầm điều tra và tìm ra bằng chứng vạch tội kẻ đã vu cáo cho chú ấy. Và bây giờ…kể từ giờ phút này, chú Mori được…tự do, được phục hồi danh dự cũng như chức vụ…
- Thật không?
Giọng nói nhẹ nhàng như dòng suối nhỏ của Ran vang lên trong không gian phòng bệnh tĩnh lặng. Cuối cùng thì bố cô cũng được giải oan. Đêm hôm trước, cô nằm mơ thấy một vài hình ảnh trong quá khứ của mình:
[- Ran!!!
Tiếng một người đàn ông khoảng 30 tuổi gọi cô bé từ ngoài cổng của ngôi nhà theo lối kiến trúc điển hình của thành phố Kyoto. Bên hang rào cây xanh được tỉa tót cẩn thận, bố đứng đó, một tay xách vali, nhưng cả hai tay đều dang ra trước mặt.
- A! Bố, bố đã về…Bố có mua quà cho con không?
Cô bé có mái tóc ngắn xõa ngang vai, chỏm hình tam giác ngộ nghĩnh đáng yêu chạy lại ôm chầm lấy bố, sà vào vòng tay bố như chú chim nhỏ, tíu tít hỏi bố có mệt không, có nhớ con khi bố đi công tác không. Âm thanh nhỏ dần rồi lại chìm vào màn đêm lạnh lẽo, hoang vu…Và cô thức giấc].
- Tất nhiên là thật rồi! Còn một chuyện nữa… - Sera im lặng nhìn về nơi anh chàng bác sĩ đang đứng, ra hiệu: “Anh nói đi!”
Ran căng thẳng chờ đợi một điều mà cô cho rằng thật kinh khủng sắp xảy đến với mình.
- Được rồi! Không cần căng thẳng vậy đâu em! Đây là chuyện vui mà! – Araide giữ đôi vai gầy đang run run của Ran nháy mắt trấn an cô.
Không hiểu sao lúc này, trong lòng Shinichi dâng lên một cảm giác thật khó chịu. Cậu nghĩ bụng: “Nói thì nói việc gì mà phải nháy mắt rồi nắm chân nắm tay thế kia chứ!”. Cậu ho khan một tiếng như muốn nhắc nhở người đang nói thì nói ngay đi, đừng làm mất thời gian nữa. Araide buông Ran ra và bảo mọi người ngồi xuống ghế nghe anh kể. Anh rút ra từ trong túi tập tài liệu mà Sera vừa đưa cho. Lại là một tấm ảnh, đó là một người phụ nữ, tuổi trung niên, mái tóc uốn xoăn được búi lên gọn gang; khuôn mặt nhỏ nhắn với cặp kính không màu trông rất tri thức. Ran bất giác gọi:
- Mẹ…
Mọi người bất ngờ trước âm thanh nhỏ bé, yếu ớt ấy, hết thảy đều quay về phía cô. Araide hỏi như một phản xạ tự nhiên:
- Ran! Em nhớ được mẹ sao?
Ánh mắt anh trông chờ một câu trả lời từ cô. Và không làm anh thất vọng, cô khẽ gật đầu, mắt vẫn chăm chú nhìn vào bức ảnh trong tay mình.
- Đêm qua…em đã nhớ được một số chuyện. Mặc dù tất cả chỉ là những mảnh ghép nhỏ vụn vỡ nhưng em cũng đã nhận ra…bố mẹ. Và cả…
Một lần nữa câu nói lại được nuốt ngược trở lại, cô không nói gì thêm nữa. Một giọt nước mắt nhỏ rơi xuống, thấm vào bức ảnh.
- Mẹ…mẹ chịu giúp bố sao anh?
Giọng cô run run, lần này thì đến lượt cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, chờ đợi câu trả lời. Thế nhưng, đáp lại cô không phải là cái gật đầu mong đợi. Anh ngẩng lên nhìn vào cô, khẽ mỉm cười và nói:
- Thực ra…mẹ em…không phản bội chồng mình. Tình cảm của họ cũng không hề bị rạn nứt. Tất cả…chỉ là một vở kịch…



Tài sản cá nhân
Xem tài sản của shinranisone
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của shinranisone

[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 I_icon_minitimeThu May 12, 2011 12:42 pm

lúc vui lúc buồn, lúc hận, lúc yêu ko biết đâu mà mò
Ran192910
AboutRan192910 Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 3:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 176
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 19/09/1998
Tâm trạng Tâm trạng : lúc vui lúc buồn, lúc hận, lúc yêu ko biết đâu mà mò

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon4[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon5[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon6[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 3:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 176
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 19/09/1998
Tâm trạng Tâm trạng : lúc vui lúc buồn, lúc hận, lúc yêu ko biết đâu mà mò

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fic dài] Hoa anh đào trong gió.

Temmmmmmmmm!
Wao! Ran đã dần dần nhớ ra rùi đó. Hồi hộp quá!
Mong chap mới của chị. :onion35:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Ran192910
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Ran192910

[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 I_icon_minitimeSat May 14, 2011 9:34 pm

vui vẻ
shinranisone
Aboutshinranisone Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 4:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 326
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 25/10/1991
Tâm trạng Tâm trạng : vui vẻ

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon4[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon5[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon6[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 4:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 326
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 25/10/1991
Tâm trạng Tâm trạng : vui vẻ

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fic dài] Hoa anh đào trong gió.

Chap 13: Lại là một vụ bắt cóc!



Trí tuệ của bạn sẽ đưa bạn đi xa, còn lại là ở tấm lòng.
Bạn sẽ nhận ra rằng, chính bạn tạo nên số phận của mình.
Mỗi cậu trai, bé gái
khi đến với cuộc đời này,
đều mang theo món quà của hy vọng và sáng tạo
Cảm nhận ngọn lửa bất diệt
là bài học đưa chúng ta gần hơn với sức mạnh của ước mơ.


Part 1: Lại một vụ bắt cóc.


Tiếng chân dồn dập, gấp gáp ngoài hành lang khiến cho Araide dừng lời. Trước cửa phòng bệnh, một vị bác sĩ khoảng hơn ba mươi tuổi trong bộ dạng hớt hơ hớt hải. Mặt ông tái xanh, trên trán còn lấm tấm mồ hôi thể hiện sự lo lắng tột độ. Vừa nhìn thấy anh bạn đồng nghiệp khóa dưới, ông liền khẩn trương hỏi:
- Araide…
Hơi thở khó nhọc làm câu nói của ông đứt quãng.
- Giúp…giúp tôi….Hắn…
Thấy vậy, Araide liền chạy ngay lại đỡ ông:
- Chú Matsudai! Bình tĩnh lại nào. Chú muốn cháu giúp chuyện gì?
- Con trai tôi…bị bắt cóc rồi! – Đôi mắt long lanh, ngập tràn lo sợ như van xin người đối diện hãy giúp ông tìm lại đứa con bé nhỏ của mình.
Cả bốn người đồng loạt kêu lên:
- Sao cơ? Bắt cóc ư?
Shinichi bước lại gần, đặt tay lên bờ vai gần như sắp sụp đổ của vị bác sĩ kia. Cậu tỏ ra là một người bình tĩnh vô cùng khiến người khác có cảm giác an tâm, tin tưởng. Cậu nhấn mạnh từng từ một cách rành rọt:
- Được rồi! Chúng cháu sẽ giúp chú tìm lại con trai. Nhưng bây giờ, chú hãy bình tĩnh tả lại đặc điểm nhận dạng cậu bé để công việc được tiến hành thuận lợi hơn. Và nếu biết thì chú hãy cung cấp cả thêm về kẻ bắt cóc nữa.
Vị bác sĩ đã trấn an được tinh thần, ông nhìn cậu thanh niên đứng trước mặt với một sự cảm kích tận đáy lòng. Bây giờ, ông chỉ biết trông cậy vào những người trẻ tuổi này. Ông bắt đầu mô tả:
- Con trai tôi khoảng 4 tuổi, tên là Naruo. Nó mặc một áo sơ mi màu trắng, quần bò cộc có dây vắt ngang vai. Và…
Bác sĩ nhất thời lại xúc động khi nhắc đến đứa nhỏ. Ran đến gần an ủi ông:
- Và sao nữa? Chú cứ bình tĩnh kể, đừng sốt ruột. Cậu bé có lẽ vẫn được an toàn.
- Vâng! Cảm ơn. Phải rồi, tóc nó màu đen, mái bằng, kiểu đầu giống cậu bé Đầu To trong phim hoạt hình.
Sera lên tiếng:
- Những gì chú tả vẫn chung chung quá. Có đặc điểm nào đặc biệt ở cậu bé không? Chẳng hạn như nốt ruồi hay…
- Nốt ruồi! Phải rồi, nó có một nốt ruồi đỏ ở khuỷu tay trái, nhìn có thể nhận ra ngay.
Vị bác sĩ reo lên sung sướng như vừa tìm ra một châu lục mới. Tình hình nguy cấp, từ lúc phát hiện bức thư đe dọa của kẻ bắt cóc đến nay đã là nửa tiếng đồng hồ. Liệu cậu bé có gặp nguy hiểm gì không? Bốn người nhìn nhau rồi gật đầu như đã bàn bạc từ trước. Họ chia nhau mỗi người một ngả, tỏa đi tìm khắp các khu trong bệnh viện.
Trời đã xế trưa, ánh nắng chói chang gây mỏi mắt. Mới đầu mùa xuân mà thời tiết đã oi bức đến vậy càng làm cho nỗi lo của mỗi người trở nên mãnh liệt hơn. Rốt cuộc, trong cái bệnh viện mênh mông này, họ có thể tìm được cậu bé ở đâu?
Ran đã chạy rất lâu, rất lâu, hỏi rất nhiều người nhưng họ đều lắc đầu nói không biết. Không thể bỏ cuộc được, một sức mạnh nội lực nào đó càng thúc đẩy cô tìm kiếm hăng say hơn. Đứa trẻ đang nằm trong tay kẻ bắt cóc, chắc nó phải sợ hãi lắm. Bỗng nhiên một hình ảnh đáng sợ từ đâu đó vọng về.
[
- Đoàng…
Tiếng súng vang lên đanh gọn. Gió ngừng thổi, lá cây ngừng rơi và một người đàn ông mang bộ râu kẽm ngã xuống, tay vẫn ôm chặt cô con gái bé nhỏ đang khóc thảm thiết gọi bố với một nỗi sợ hãi, kinh hoàng.
Tiếng xe cấp cứu, tiếng xe cảnh sát, tiếng la hét vang lên nhức óc. Tất cả âm thanh ấy hỗn độn làm một. Mọi thứ mờ dần, mờ dần.
]
- Ran! Cậu làm sao vậy?
Ran bừng tỉnh, ngẩng lên thì thấy Shinichi. Cậu nhìn cô đầy lo lắng. Trông cậu cũng mệt mỏi lắm rồi, mồ hôi vã ra từng giọt rơi xuống cằm. Cậu hỏi:
- Cậu khóc à?
Thì ra mắt Ran đã ướt nhòa nước. Nhanh tay gạt bỏ chúng, cô cười gượng:
- Không! Chắc là bụi bay vào mắt thôi! Cậu tìm thấy đứa nhỏ chưa?
- Chưa! Bây giờ, chúng ta quay lại chỗ bác sĩ xem tên bắt cóc có liên lạc gì không.
- Ừ.


P/S: Bản nhạc này do Shinran tư vấn nhưng nhóc ấy chưa đọc fic nên cũng không biết là nó có lạc lõng quá so với chủ đề không, mọi người thông cảm, có gì thì cứ trách kẻ mù âm nhạc mà muốn học đòi (shinranisone này) nhé! Part này hơi ngắn nhưng part sau sẽ dài hơn!

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của shinranisone
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của shinranisone

[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 I_icon_minitimeSun May 15, 2011 1:19 pm

lúc vui lúc buồn, lúc hận, lúc yêu ko biết đâu mà mò
Ran192910
AboutRan192910 Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 3:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 176
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 19/09/1998
Tâm trạng Tâm trạng : lúc vui lúc buồn, lúc hận, lúc yêu ko biết đâu mà mò

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon4[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon5[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon6[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 3:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 176
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Girls
Birthday Birthday : 19/09/1998
Tâm trạng Tâm trạng : lúc vui lúc buồn, lúc hận, lúc yêu ko biết đâu mà mò

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fic dài] Hoa anh đào trong gió.

A hay quá có chap mới rùi. Mà hình như Ran đã nhớ ra thêm được về kí ức của mình rùi thì phải.
Chap này chưa có gì là cao trào cả. Mong chap mới của chị.

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Ran192910
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Ran192910

[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 I_icon_minitimeSun May 15, 2011 6:21 pm

vui vẻ
shinranisone
Aboutshinranisone Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 4:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 326
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 25/10/1991
Tâm trạng Tâm trạng : vui vẻ

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon4[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon5[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon6[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 4:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 326
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Detective
Birthday Birthday : 25/10/1991
Tâm trạng Tâm trạng : vui vẻ

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fic dài] Hoa anh đào trong gió.

Chap 13: Lại một vụ bắt cóc!

Part 2: CAO THỦ!!!

Hai người chạy nhanh dọc theo dãy hành lang đông đúc về phía phòng bệnh khi nãy, Shinichi khẽ liếc nhìn Ran, trong đầu cậu là một nỗi băn khoăn: “Đúng là cậu ấy vừa khóc”. Araide và Sera đã ở đó, vẻ mặt căng thẳng vô cùng. Shinichi nghi ngờ hỏi:
- Sao? Có tin tức gì không?
Chưa ai kịp trả lời thì tiếng chuông điện thoại reo lên, bác sĩ giật mình nhấc máy. Shinichi đưa tay ra hiệu bảo ông bình tĩnh, cậu viết vào tờ giấy nói ông cố gắng kéo dài thời gian cuộc gọi. Cậu nhẹ nhàng, thận trọng ghé sát tai nghe ngóng.
- Lo lắng lắm hả? Haha…Cuộc chơi mới chỉ bắt đầu thôi mà bác sĩ Matsudai đáng kính.
- Ông! Ông là ai? Con trai tôi sao rồi?
Giọng bác sĩ có vẻ run run nhưng cũng đầy kích động.
- Ha!
Tiếng cười ngắn gọn, khinh khỉnh.
- Mày cũng mau quên ghớm. Xem ra cái chết của con trai tao cũng chẳng để lại ấn tượng gì sâu sắc trong mày. Nhưng…
Ngừng một lúc hắn nói tiếp.
- Nhưng nếu người phải chết là con trai mày thì sao nhỉ?
- Ông định làm gì với nó? Xin ông tha cho nó…đứa trẻ vô tội mà!
Bác sĩ khẩn thiết van xin, cổ họng ông nghẹn ứ, từng đường gân xanh nổi rõ trên đôi bàn tay nắm chặt lấy ống nghe.
- Đứa trẻ vô tội? Vậy con trai tao thì có tội hả? Nitrio – Đứa con trai duy nhất của tao thì đáng phải chết sao?
Giọng hắn như quát lên trong điện thoại, xem ra việc giữ bình tĩnh đối với hắn bây giờ là một nhiệm vụ khó khăn.
- Nitrio?...Tôi…tôi nhớ rồi. Nhưng…bệnh cậu bé quá nặng, lại không được cứu chữa kịp thời. Một đứa nhỏ 4 tuổi ngâm mình trong nước lạnh của mùa đông gần 5 tiếng đồng hồ, ông bảo tôi làm sao chữa nổi? Tôi…
Bác sĩ Matsudai hồi tưởng về một cậu nhỏ được đưa vào bệnh viện trong tình trạng cơ thể đã cứng đờ, môi tím tái vì lạnh. Ca phẫu thuật thực tế không cần thiết phải tiến hành và cuối cùng đúng như dự đoán, nó đã thất bại.
- Im ngay! Tất cả là do mày. Thằng bác sĩ bất tài, vô dụng. Mày đã không cố gắng hết sức để cứu con tao. Vì vậy mà con tao phải chết….Tút…tút…tút…
Tiếng dập máy khô khốc như lưỡi dao đâm thẳng vào tim của người cha sắp phải chịu cảnh mất con.
Shinichi nãy giờ đã nghe rất rõ cuộc đối thoại. Cậu trống cằm, mắt đăm chiêu, miệng lẩm bẩm:
- Tiếng phát thanh viên…Bác sĩ?
Cậu đột nhiên gọi:
- Khu chụp chiếu tim mạch nằm ở đâu?
- Từ đây đi dọc hành lang, rẽ trái sang khu nhà A, khu chụp chiếu nằm ở phía đối diện.
Araide nhanh chóng trả lời.
- Em nghe trong điện thoại có tiếng gọi bệnh nhân vào chụp tim. Nhất định tên bắt cóc đang ở đó. Chúng ta mau đi thôi.



Không nói nhiều, cả bọn chạy nhanh theo hướng Araide vừa chỉ. Dãy hành lang ngắn ngủi mà lúc này tưởng chừng như dài vô tận. Ai cũng mang trong mình một sự căng thẳng không thể diễn tả bằng lời. Tên hung thủ đang trong trạng thái phẫn nộ, câu nói sau cùng báo hiệu hắn có thể làm bất cứ điều gì nguy hại cho đứa trẻ. Phải nhanh lên, nhanh nữa lên thì mới kịp!
Khu nhà A rộng lớn đã hiện ra trước mắt. Màu trắng của tường nhà hòa lẫn màu nắng chói chang. Đưa mắt nhìn quanh vẫn chưa thấy gì cả, hang người chờ khám xếp dài dằng dặc nhưng bóng dáng tên bắt cóc vẫn bặt vô âm tín. Trong không khí căng thẳng, một giọng trẻ thơ quen thuộc làm bác sĩ Matsudai giật mình:
- Chú ơi! Khi nào bố đến đón cháu?
Bất giác quay lại, quả nhiên là đứa con trai bé bỏng của ông. Tuy nhiên, bên cạnh nó bây giờ chính là bố của đứa trẻ bị chết đuối trong hồ nước tháng trước. Lửa hận thù hằn học trong đôi mắt, hắn nhìn Naruo từ phía sau. Cậu bé có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Bốn người thanh niên tản ra hòa vào dòng người đi khám bệnh, bác sĩ Matsudai lặng lẽ tiến lại gần tên bắt cóc như vừa thỏa thuận:
- Anh Ichiwa!
Hắn giật mình quay lại, ngay lập tức ghì chặt đứa trẻ trong tay, tay kia cầm khẩu sung. Đám đông bắt đầu hỗn loạn, hoảng hốt chạy khỏi nơi đang đứng.
- Mày đến để nộp mạng?
Giọng điệu khinh bỉ, hắn hỏi.
- Xin anh hãy thả con trai tôi ra. Nếu có thể tôi tình nguyện đổi cái mạng này.
- Ha! Rất tiếc, tao không cần cái mạng thối của mày. Cái tao muốn là việc mày chính mắt nhìn thấy con trai mình từ giã cõi đời này để mày thấy được rằng tao đã đau khổ tới mức nào.
Hắn gằn từng tiếng, sự phẫn nộ làm khuôn mặt hắn trở nên đỏ bừng tới mức đáng sợ. Tiếng cậu bé lại vui mừng thốt lên:
- A! Bố! Chú ơi, bố cháu đến rồi.
Theo quán tính, Naruo muốn chạy đến ôm lấy bố của mình nhưng lại bị tên kia giữ lại. Cậu bé ngây thơ, mở to đôi mắt đen láy nhìn vào hắn:
- Chú ơi! Bố cháu đến rồi mà! Ngày mai cháu lại đến chơi với chú nhé! Đồ chơi này cháu rất thích!
Vừa nói, cậu bé vừa lúc lắc con lật đật trong tay.
- Nó còn biết hát nữa. Hay quá chú ạ!
Thoáng trong đôi mắt Ichiwa là sự dịu dàng, xúc động của một người bố dành cho con trai mình. Đứa trẻ này thật đáng yêu. Vòng tay ghì chặt nãy giờ đã lỏng dần. Thấy bác sĩ tiến lại gần, hắn lại trở về vẻ mặt cũ. Khẩu sung giơ lên, nhằm thẳng thái dương đứa nhỏ. Đôi mắt căm hận, hằn lên từng tia máu đỏ nhìn bác sĩ chằm chằm. Cậu bé vẫn ngây thơ không biết gì đến hiểm nguy, chỉ tỏ ra bất ngờ một chút với khẩu sung đen ngòm. Tên sát nhân nhoẻn miệng cười trước ánh mắt van nài của người cha tội nghiệp.
- Vút…
Một tiếng xé gió kinh hoàng từ phía đằng sau vọng lại. Quả bóng bay nhanh với vận tốc khủng khiếp lao thẳng vào lưng hắn. Khẩu súng văng ra xa nhưng vẫn trong tầm với, hắn nhanh chân lồm cồm bò dậy nhặt nó trở lại. Lại một tiếng vút nhanh gọn, trưởng karate giáng thẳng xuống vai. Chưa chịu bỏ cuộc, hắn vẫn tiếp tục chĩa súng về phía cậu nhóc. Tiếng súng lại bất chợt vang lên trong tâm trí Ran, những hình ảnh đáng sợ khiến cô phút chốc cứng đờ. Lợi dụng thời cơ đó, tên bắt cóc nhanh tay ghim chặt cổ Ran, lúc này cô mới định thần lại. Cô nhìn sang phía Sera thì thấy cô ấy đang nháy mắt với mình. Với suy nghĩ của những người cùng học võ, Ran hiểu ý. Hai người gật đầu rồi bất ngờ Ran nhảy lên lộn một vòng và thoát khỏi sự uy hiếp. Sera xoay người, gạt chân ngáng khiến tên kia ngã rầm một cái – Cục diện đã rõ. Tên bắt cóc nằm ngay đơ trên sàn, miệng há hốc.
Sẽ không còn gì để nói nếu tên bắt cóc không bất ngờ rút từ trong chiếc giày ra một lưỡi dao sắc nhọn định hướng thẳng về phía Sera. Một cú đá của Araide khiến con dao bay tít nơi nào. Ichiwa nhanh chóng đứng dậy chạy về phía con đường dẫn ra cổng viện.
Hai cô gái không chút do dự, mỗi người một hàng rào bên đường, chạy nhanh như bay trên đó. Một mái tóc dài mộng mơ, một mái tóc ngắn phóng khoáng bay trong gió chiều phấp phới. Bóng tối đã dần choáng ngợp không gian. Hai cô gái thân thủ phi phàm lướt nhẹ, cùng nhau tung đòn. Tựa lưng vào nhau, tay vẫn thế thủ, ánh mắt chăm chăm nhìn kẻ định chạy trốn, miệng họ nở một nụ cười chiến thắng.
- Kiaaaaaaaaaaaa!
Tiếng hô kéo dài đủ làm chim chóc sợ hãi mà giật mình bay mất. Tên bắt cóc lùi lại mấy bước, hắn cười trừ với hai cô gái xinh đẹp trước mặt, giơ tay giả đầu hàng.
Hai chàng trai đứng yên một chỗ như những giám định viên đang muốn kiểm tra trình độ của đệ tử. Họ khoanh tay, nheo mắt, khóe miệng thoáng thấy một nụ cười hãnh diện. Tên bắt cóc đã bị bắt gọn bởi hai cô gái “liễu yếu đào tơ”. Haizzz!!!
Một tràng pháo tay giòn giã vang lên tán thưởng, hai cậu thanh niên tiến lại gần phủi bụi trên quần áo hai cô gái rồi lại nhìn đến tên bắt cóc đáng thương. Cả hai cùng thốt lên:
- Ác quá!
- CÁI GÌ?
Một trận rượt đuổi lại diễn ra trong gió chiều thênh thang chỉ khác là không phải cảnh sát đuổi tội phạm nữa mà là hai cô gái đuổi hai anh chàng tội nghiệp…Một ngày nữa lại trôi qua rồi ngày mai lại sắp đến.

Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo,sự thật về bố mẹ của Ran là thế nào? Làm sao bác sĩ Araide biết được Ran bị bắt cóc để mà đến cứu? Tại sao anh biết cô ở nhà của Shinichi mà không đến đón cô sớm hơn? Tất cả những thắc mắc của các bạn sẽ được giải đáp trong chap sau – Chap 14. (Mặc dù mình chưa viết nhưng…cứ hứa hẹn trước vậy! Hì!!!)


Tài sản cá nhân
Xem tài sản của shinranisone
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của shinranisone

[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 I_icon_minitimeSun May 15, 2011 6:59 pm

Vui
AboutAngel_Eloda Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 0:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 12
Birthday Birthday : 28/01/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Vui

Tiện ích
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon4[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon5[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon6[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 0:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 12
Birthday Birthday : 28/01/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Vui

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fic dài] Hoa anh đào trong gió.

Bóc temmm! fic này rất hay chị nhớ ra chap mới sớm nha

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Angel_Eloda
Chữ ký của Angel_Eloda

[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 I_icon_minitime

AboutSponsored content Người này hiện đang:
Chức vụ:

Tiện ích
[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon4[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon5[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon6[Fic dài] Hoa anh đào trong gió. - Page 2 Icon7

Cấp bậc

Thông Tin Cá Nhân

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fic dài] Hoa anh đào trong gió.


Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Sponsored content
Chữ ký của Sponsored content

[Fic dài] Hoa anh đào trong gió.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 2 trong tổng số 3 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3  Next
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
(¯`•¸·´¯) Ran Mori Fan Club (¯`·¸•´¯) :: ♥Thư viện thành phố♥ :: Biệt thự nhà Sonoko :: DC Fanfiction :: :.:Tự viết:.:-
Đăng Nhập NhanhThanks for viewing Teen Bình Dương ^_^!
.:Đăng kí:. | .: Quên mật khẩu :.