(¯`•¸·´¯) Ran Mori Fan Club (¯`·¸•´¯)
Chào mừng mọi người đã đến với Ran Mori FC. Hãy đăng kí ngay bây giờ để có thể trở thành một thành viên của đại gia đình RFC nhé!
[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 631c6cbbea94f8cd94c7ab5a64fdc235_45812660.mouri
(¯`•¸·´¯) Ran Mori Fan Club (¯`·¸•´¯)
Chào mừng mọi người đã đến với Ran Mori FC. Hãy đăng kí ngay bây giờ để có thể trở thành một thành viên của đại gia đình RFC nhé!
[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 631c6cbbea94f8cd94c7ab5a64fdc235_45812660.mouri
[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 2454906408976a05dfaco

Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Mashim10
Đăng ký

Chào mừng đến với diễn đàn
» Nếu đây là lần đầu tiên bạn tham gia diễn đàn, xin mời bạn xem phần hỏi / đáp để biêt cách sử dụng diễn đàn
» Để có thể tham gia thảo luận, bạn phải đăng ký làm thành viên.Bấm vào đây để đăng ký.

Za, hè về rồi, cùng chơi nào mọi người ơi >"<. Hãy vô topic [Hot] 2nd RFC's SUMMER FESTIVAL để bắt đầu một mùa hè thật vui nhé. ^^~

Share|

[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Chuyển đến trang : Previous  1, 2
[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 I_icon_minitimeThu Mar 17, 2011 4:08 pm

Dunno :]]
baby_Rosy
Aboutbaby_Rosy Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Adminitrators:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon4[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon5[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon6[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Adminitrators:.

http://rosyphung18.blogspot.com
Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Bài gửiTiêu đề: [Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở

First topic message reminder :

Title: When Pandoras Box Is Opened
Author: mangaluva
Translator: aptx4869 - conankun.forumotion.com
Rate: T
Genre: Mystery/Romance
Disclaimer: nhân vật không thuộc về tớ cũng như dịch giả (nhưng tớ ước gì được như vậy ^^)
Summary: Sau 2 năm dài đằng đẵng dưới thân phận Conan, thời khắc của trận chiến cuối cùng đã đến, và định mệnh sẽ quyết định sự sống còn của Viên Đạn Bạc sau cuộc chiến, nếu như Shinichi có thể tin tưởng vào một đối thủ đã được định sẵn sẽ là đồng minh của cậu...Và chắc chắn là một happy ending cho couple Shin Ran
Một trong những fic nổi tiếng nhất trên FanFiction và BẮT BUỘC PHẢI ĐỌC với tất cả những ai thích DC. Nếu bạn là fan DC thật sự, không thể bỏ qua tác phẩm tuyệt vời này!

Mở đầu


10 năm trước sự kiện Pandora
Đám đông ồ lên thán phục khi hai chú bồ câu trắng muốt cuối cùng lần lượt chui ra khỏi chiếc mũ của ảo thuật gia Kuroba Toichi, duyên dáng bay tít lên tận trên trần nhà xếp thành một hàng ngay ngắn cùng các bạn khác cùng đàn với chúng. Đôi tai vốn thính nhạy của ông bắt được một tiếng huýt sáo lanh lảnh từ phía cánh gà, rồi ông mỉm cười dịu dàng khi đàn bồ câu xinh đẹp của ông lần lượt từng con bay về hướng phát ra tiếng huýt sáo cao chót vót ấy. Kaito – đứa con trai độc nhất của ông cười khúc khích trước cuộc tấn công bất ngờ của lũ chim. Minami – người vợ xinh xắn của ông khẽ mỉm cười rồi nhanh chóng cùng cậu con trai xua lũ bồ câu trắng muốt vào lồng.

Toichi cho phép mình nở một nụ cười mãn nguyện kín đáo. Dường như vợ ông đã lâu lắm mới có vẻ mặt hạnh phúc đến vậy. Nhưng rồi ông sẽ mang đến cho Minami nhiều niềm vui hơn thế. Đúng, chỉ cần sau đêm nay thôi. Đêm nay sẽ là buổi biểu diễn cuối cùng trong cuộc đời nhà ảo thuật Kuroba Toichi trứ danh. Sau đêm nay tất cả sẽ chấm dứt. Ông sẽ được tự do…

‘Ladies and Gentlemen!’ – Toichi bắt đầu hướng về phía đám đông vẫn chưa ngớt những tiếng xì xào thán phục’Bây giờ sẽ là giây phút tất cả quý vị mong chờ.’ Không đợi ông nhắc lại lần thứ hai, những con người dưới kia lại nổ ra một tràng reo vui ầm ĩ mới, không ai có thể thờ ơ trước màn biểu diễn này, nó đã mang lại danh tiếng lừng lẫy cho con người đang đứng trước mặt họ. Tiếng một cô bé con reo lên lanh lảnh ‘Ba ơi, nhất định ba sẽ coi dược màn biểu diễn lần này của chú ấy!’ cô bé tiếp tục kéo tay người cha ‘Tuyệt lắm ba ơi!’

Liếc mắt nhìn về phía cánh gà, Toichi thấy con trai ông đang vẫy tay rối rít về phía tiếng nói lanh lảnh vừa cất lên. Ông lại bất giác mỉm cười một lần nữa. Ông có để ý thấy cha con nhà Nakamori mấy lần trong lúc biểu diễn. Ginzo và ông bao nhiêu năm nay là bạn thân và là … kẻ thù số một nữa, nhưng cho đến lúc này điều đó vẫn là bí ẩn đối với người bạn cảnh sát của ông. Hai cha con họ ở bên nhau thế này thì tốt quá, Toichi tự nhủ, Ginzo bạn ông không phải là một người cha mẫu mực biết chăm lo cho con gái, nhất là trong cái cảnh gà trống nuôi con như hiện nay.
‘Khi tôi vỗ tay‘ Toichi quay trở lại với công việc (vốn là một thứ công việc cần tập trung cao độ)’trong ánh chớp chói lòa, tôi sẽ biến mất, và sẽ chu du qua khoảng không gian và thời gian …’

‘Hai phút đồng hồ nếu nói về thời gian và vài hành lang bí mật nếu nói về không gian’ bên tai Toichi Kuroba văng vẳng lời bình luận của Kudou Yuusaku. Cái đầu của ông chồng kiêm tiểu thuyết gia trinh thám của Yukiko rõ ràng là nhạy bén quá mức cần thiết, đối lập hoàn toàn với một cô học trò Yuki ngọt ngào dễ thương và đôi khi trẻ con của Toichi. ‘Thế mà cô nàng lấy ai không lấy, lại là vợ của cái kẻ làm mình đau đầu nhất mới chết chứ…’

Mà thôi nhắc cái chuyện đó làm gì. Sau hôm nay tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp. Ông sẽ từ bỏ tất cả, và đập tan cái căn phòng bí mật đó, để Kaito không bao giờ biết được chuyện này. Toichi bắt đầu đếm ngược.

5…4…3… ông ngước lên nhìn hàng ghế cao và xa nhất phía dưới khán đài. Trong tíc tắc, ông nhìn thấy HẮN.

2…1 HẮN đang cười. Ông cũng cười, nhưng nụ cười đã đông cứng lại từ khi nào.

0!

Tiếng động khủng khiếp và ánh sáng chói lòa từ quả bom quang trên sàn sân khấu đủ sức đánh thức cả một quận đông đúc của thành phố. Khi khói tạm tan đi, một Toichi đổ gục trong vũng máu nằm KHÔNG ngay ngắn trên sàn, chính xác là dưới lỗ hồng sâu hoắm trên sàn.

Đám đông một lần nữa ồ lên vì kinh ngạc, nhưng lần này không có lấy một tiếng vỗ tay nào.


Hai năm rưỡi trước sự kiện Pandora
Kaito vẫn mở mắt trừng trừng khi bình mình bắt đầu hé – không phải cậu không nhận ra trời đã sáng- từ phía trong căn phòng bí mật của cha cậu. Cậu đang ngồi trầm tư trên ghế, xoay chầm chậm trên tay cái mũ trắng bạc như ánh trăng.
‘Ba ơi, thật sự ba là …’

Kaito nhìn chằm chằm vào bức chân dung trước mặt, nơi mà cha cậu đang mỉm cười thật nhân hậu với cậu với tư cách nhà ảo thuật Toichi Kuroba, cậu tránh nhìn mặt sau của bức tranh nơi nụ cười nửa miệng kiêu hãnh của siêu trộm KID 1412 ngự trị.
‘Ba lại là một tên trộm sao’

Tối hôm qua (bây giờ Kaito có cảm tưởng như đó là cả triệu năm về trước vậy) bác quản gia Jii đã nói cho cậu tất cả mọi chuyện, chính xác là sau khi ông lão bị cậu vạch trần cái tội mạo dạnh siêu đạo chích KID 1412. May thật đấy, Kaito nghĩ bụng, ba mình đã không uổng công dạy dỗ mình về cái khoản giữ bộ mặt lạnh tanh không cảm xúc, vì thế nên mình mới lừa được bác Jii. Thật ra đó là may hay dở, Kaito cũng không biết nữa.

‘Mình cũng bị ba lừa mà’ cậu thầm nghĩ, ‘tất cả đều bị ba mình qua mặt hết.’ ánh nhìn Kaito ánh lên vẻ giận dữ khi bộ y phục trắng bạc của KID đập vào mắt. Cậu không biết phải làm sao để dug hòa hai con người đó đây: một là người cha kính yêu – một nhà ảo thuật tài năng và đạo đức – với một tên tội phạm quốc tế. Mà cậu cũng không chắc mình làm được điều đó không nữa, đối diện với sự thật sao mà trơ trẽn và tàn nhẫn thế: hai con người đó, chính xác, lại là một.

‘Ba chẳng bao giờ nói với con chuyện này, thế mà cuối cùng con cũng biết, bằng cách này hay cách khác’, Kaito thấy mình hình như đang cười, cậu lúc nào cũng sẵn sàng để cười, có lẽ cậu đã tự kỉ ám thị cho mình về bộ mặt cười cợt nhả quá nhiều.

‘Giờ thì con đã biết được chân tướng của sự thật, nhưng sao mà con ghét cái sự thật đó thế. Con không muốn thừa nhận nó, cái sự thật mà chỉ ra ba con là một tên trộm, nhưng nếu con có quên nó đi, thì ngày mai mặt trời vẫn mọc, có khác gì đâu ba. Ba vẫn là một tên trộm, và cái chết của ba vẫn được coi là một tai nạn nghề nghiệp đơn thuần.’

Kaito không biết điều gì làm cho cậu shock hơn: sự thật về ba hay là về cái chết của ba cậu? cậu thấy mình như đang mơ, hay đúng hơn đang quay mòng mòng như trong mơ, cậu gắng thuyết phục mình đây chỉ là một cú lừa ngoạn mục thôi, hay là một ảo ảnh nào đó cũng được … nhưng vô dụng hết. Cuối cùng thì cậu vẫn phải tỉnh táo trơ mắt nhìn thẳng vào cái sự thật tàn nhẫn đó. Ba cậu có ý định để cho cậu biết không? Có thể lắm, ông ấy đã để lại một cuộn băng ghi âm trong căn phòng này cơ mà. Tám năm về trước … hay là mọi chuyện chỉ là tình cờ? hay là ba cậu không tính đến trường hợp Kaito tự mình tìm ra sự thật trong căn phòng này? Lẽ ra Kaito có thể chất vấn bác quản gia 1 lần nữa, nhưng cậu sợ. Sợ bác ấy vì muốn trả thù cho cái chết bí ẩn của chủ mình mà giấu Kaito cái mà cậu thực sự muốn biết – sự thật. Cậu chỉ muốn biết sự thật thôi. Nhưng lúc ba cậu chết đi, cậu chỉ là một cậu bé con. Nếu phải hỏi một ai đó về chân tướng của ba cậu, cậu nhất định phải tìm ra một người lớn và gần gũi với ba cậu. Mà lại phải trừ bác Jii ra. Cậu phải hỏi ai, ai mới được chứ?

Kaito suýt kêu lên vì kinh ngạc. Hắn không thể tin cũng có lúc não mình lại teo đến thế? Ngước nhìn lên trên trần nhà, hắn nở một nụ cười tinh quái: phòng phía trên của căn phòng hắn đang ngồi chính là phòng riêng của ba mẹ hắn. Mẹ hắn sẽ cho hắn biết sự thật. Mau tới đó chứ còn phải hỏi.

Nghĩ là làm liền, Kaito mặc lên người bộ đồ trứ danh của siêu đạo chích KID. Hắn nhẹ nhàng nâng niu từng tí một, sợ làm hỏng bất cứ thứ gì liên quan đến ba hắn. Chỉnh lại cravat, đội cái mũ trắng lịch thiệp lên. Xong. Bây giờ đến công đoạn sắp xếp lại mấy thứ tung tóe trên sàn nhà (hắn trong lúc kinh ngạc bị lọt vào trong căn phòng này đã vô ý đánh đổ vài thứ) rồi bước qua phòng đọc bằng cách xoay bức chân dung của ba hắn. Hắn dừng lại trước gương mặt trong tranh của ba hắn vài giây. Hắn muốn biết sự thật, đương nhiên rồi, nhưng tìm hiểu qua mẹ hắn … bà ấy có biết điều này không? Giả sử không biết … chắc bà sẽ trợn tròn mắt khi thấy siêu đạo chích KID lừng danh trong ngôi nhà của mình. Giả sử biết … chà, cũng chẳng tốt đẹp gì hơn, đối với Kaito mà nói.

Bước vào phòng đọc, đập vào mắt hắn là cảnh bà mẹ, còn khá trẻ và duyên dáng của hắn, nằm ngủ gục trên ghế sofa. Ánh bình minh hắt trên gương mặt và thân hình mảnh dẻ. Hắn nhìn mẹ hắn chằm chằm một lúc, không biết nên bắt đầu câu chuyện thế nào. Rồi hắn thấy mình tư trả lời ‘Mẹ ơi, mẹ biết đúng không?’ buông người xuống cái ghế bành gần đó, mắt hắn không rời gương mặt bà mẹ. ‘Mẹ biết sự thật về ‘tai nạn’ chết người của ba, mẹ sợ điều tương tự sẽ xảy ra với con, đúng không? Nghĩa là con đây cũng sẽ bị …’

Minami Kuroba dần mở mắt, chớp chớp vài cái cho quen với ánh nắng buổi sớm chiếu vào phòng. Đôi mắt mệt mỏi và chịu đưng, rồi nhanh chóng mở to hết cỡ khi bà nhìn thấy người ngồi trước mặt mình.

‘Kaito!’ bà gần như hét lên, vội ngồi thẳng dậy. Bà nói rất nhanh gần như không ngắt quãng chút nào ‘cám ơn trời Phật, con vẫn bình an. Con biết không Aoko đã đến đây tìm con mẹ không thấy con đâu cả mẹ tìm mãi rồi con bé đi về rồi mẹ nghe thấy tiếng động lạ bên trên căn phòng này …’ đến đây thì Minami ngập ngừng thấy rõ, giọng bà nghẹn ngào ‘nên mẹ nghĩ con đã lọt vào phòng bí mật cuả ba con, và biết được sự thật …’ rồi chuyển sang run rẩy ‘mẹ cứ nghĩ là …’

‘Là con cũng bị giết luôn đúng không?’ Kaito nói bằn một giọng rất nhỏ nhẹ và dịu dàng, trong lúc quàng tay ôm lấy mẹ hắn – nói gì nói hắn được thừa hưởng cái gen lịch thiệp với phụ nữ từ ba hắn là cái chắc.

‘Mẹ xin lỗi con Kaito.’ Mẹ hắn bắt đầu sụt sịt ‘Mẹ xin lỗi vì đã nói dối con. Ba con không muốn con biết chuyện này. Dù vậy ông ấy vẫn lo có ngày con sẽ tự tìm ra. Mẹ chỉ không muốn con gặp chuyện không hay thôi…. ’

‘Không sao đâu mẹ’ Kaito trấn an mẹ hắn ‘Bác Jii nói với con là ba bị giết, nhưng bác ấy không biết là kẻ nào đã ra tay. Con hiểu là mẹ lo cho sự an toàn của con. Con không giận mẹ đâu. Con ở đây là để .. ờ … chỉ là, con phải biết chuyện là như thế nào.’ Kaito nắm lấy vai bà mẹ và nhìn thẳng vào mắt bà, gương mặt tỉnh khô của hắn không lay động dù chỉ là một múi cơ.

Hắn cất tiếng ‘Tại sao? Tại sao ba con lại là một kẻ trộm chuyên nghiệp? Ông ấy bắt đầu từ bao giờ? Ngay từ đầu mẹ đã biết đúng không?’

‘Phải,’ bà Minami thừa nhận ‘Ba nói điều đó với mẹ từ lúc ba mẹ quen nhau. Nghĩ lại lúc đó, ba con rất sợ là mẹ sẽ bỏ ông ấy rồi đi tố cáo với cảnh sát. Đúng ra mẹ hoàn toàn có thể làm thế .. nhưng mẹ tin ba con, mẹ tin rồi ông ấy sẽ tìm cách chấm dứt chuyện đó, và chúng ta lại có 1 cuộc đời bình thường. Nên mẹ mới .. kiên nhẫn chờ đợi cho tới lúc ba con hoàn thành việc riêng của ông ấy. Mẹ làm sao có thể oán trách ba con khi mà ông ấy đã kể tất cả câu chuyện đáng sợ đó cho mẹ…’
‘Câu chuyện đó là gì vậy mẹ?’ giọng sắc lạnh của Kaito.

Bà Minami cắn môi, ánh mắt xa xăm về phía ánh dương mới hé
‘Một tổ chức tội phạm đáng sợ. Mẹ không biết gì nhiều về chúng. Ba con cũng không tiết lộ gì nhiều cho mẹ. Nhưng 18 năm về trước ….’


Hai năm trước sự kiện Pandora
Hắn khéo léo luồn lách qua một đám đông người náo nhiệt, rồi nhanh như cắt rẽ vào một hẻm nhỏ. Nép người gần như bẹp dí vào bức tường, hắn thận trọng ló đầu ra. Giật nảy mình khi hắn nhận ra lão hói được biết đến như giám đốc của công viên giải trí Tropical Land này, cùng với lão ta là 2 gã đàn ông mặc đồ đen khả nghi mà hắn quyết tâm theo dõi cho bằng được từ lúc ngồi trên tàu lượn siêu tốc. Bingo! Trúng rồi, hắn như mở cờ trong bụng.

‘Đây!’ lão giám đốc kêu to ‘Tất cả tiền đều ở đây’ ‘đây của lão chính là cái cặp số ngồn ngộn những cục tiền bạc thếch.

‘Woa!’ Shinichi cố nén một tiếng kêu kinh ngạc khi thấy đống tiền đó ‘Mình cá đám tiền này ít nhất là từ 100 triệu yên trở lên!’

Hắn rút lẹ làng trong túi áo ra một cái camera, bắt đầu cái công việc mà người ta gọi trìu mến là chụp lén. Chứ sao nữa, hắn theo chân 2 tên áo đen đến đây đâu phải để há mồm trợn mắt thán phục tiền của chúng. ‘Một vụ buôn bán vũ khí bất hợp pháp!’ hắn nghĩ bụng. Trong thẻ nhớ có vài tấm hình của hắn và Ran trong công viên giải trí, chỗ trống còn lại chắc cũng đủ để chụp cảnh trao đổi tiền này.
‘Im mồm! So với Tổ chức thì chỗ này chẳng là cái thá gì cả, lão định khoe khoang với ai thế lão già?’ tiếng quát cuả 1 trong 2 tên áo đen làm Shinichi giật mình. Shinichi vừa thấy gã lôi trong cặp số ra một khẩu súng ngắn đen ngòm. Thám tử trugn học bấm máy ảnh của hắn tanh tách, trogn bụng thầm cảm ơn trí tuệ của hắn đã nhắc hắn tắt flash. Ơ mà hình như đám cỏ đằng sau đang kêu sột soạt?
‘Chụp thế này là đủ rồi.’ Shinichi gật gù, trước khi hắn kịp nhận ra hình như có cái bóng cực kì cao to đứng ngay sau lưng hắn.

‘Mày nói đúng đấy thằng nhóc!’ một giây sau, Shinichi thấy toàn thân tê liệt và đầu đau như búa bổ, cả thân mình thì nằm vật ra bãi cỏ. Cái bóng cao to kia quẳng cây gậy dính máu qua một bên, chẳng buồn phủi tay.

‘Kết thúc công việc của thám tử ở đây thôi thằng nhãi’ hắn lơ mơ nghe gã áo đen gằn giọng. Hắn thấy nửa sọ của mình tê liệt, mà trên mặt hắn thì có chất lỏng gì ấm ấm cứ chảy tong tong mãi. Cái óc thám tử của hắn cựa quậy đòi hoạt động, và bắt tai hắn nghe được những câu nói mơ hồ đứt quãng của 2 gã tội phạm:
‘…loại thuốc độc tổ chức đang nghiên cứu…’

Hắn thấy mình bị một bàn tay cứng như thép nguội dựng ngồi dậy, rồi một bàn tay khác nhét một thứ gì vào miệng hắn. Lại là những âm thanh rời rạc đó.
‘… biến mất không còn dấu tích …’

Hắn muốn giãy giụa, muốn phản kháng, muốn nhả cái thứ chết tiệt đó ra, nhưng không thể. Hắn thậm chí còn không thể nuốt cái thứ đó vào bụng, nhưng gã đổ nước vào miệng hắn mất rồi. Có cái gì đó đang tan ra… có cái gì giống như lửa đang bùng lên trong cơ thể hắn. Vẫn là tiếng tên tội phạm.

‘…vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm … chưa từng thử trên con người …’
Hắn ngã vật ra trên đám cỏ dại sau khi bàn tay thép thôi nắm tóc hắn. Cái ngọn lửa kia giờ đã lan ra khắp người hắn, nó như đang đốt hắn thành từng mẩu vụn đen đen. Hắn cố tỉnh táo, cố ngước lên nhìn theo tiếng bước chân xa dần của 2 gã ác ôn một cách tuyệt vọng. Trước lúc chìm vào bóng đêm mơ hồ của cái mà người ta gọi là hôn mê bất tỉnh, hắn thề hắn chụp được vào trong trí nhớ cái gương mặt chết chóc của một tên trong số bọn chúng, gương mặt của một kẻ sát nhân máu lạnh. ‘Vĩnh biệt thám tử lừng danh nhé.’

‘Lẽ ra mình nên nghe lời Ran … Ran ơi…’
Và lần này hắn bất tỉnh nhân sự 100%.


Sáu tháng trước sự kiện Pandora
‘Vụ Iron Tanuki không được đăng trên báo à? Ngạc nhiên chưa?’ Kaito lẩm bẩm, uể oải liếc nhanh qua tờ báo – đọc báo hàng ngày vốn là thói quen của hắn. Luồng suy nghĩ của hắn bị cắt cái rụp không thương tiếc khi cô bạn Aoko với tay đập vào đầu hắn cái bốp. Lí lẽ của cô nàng đây ‘Sensei tới rồi kìa Kaito, thật là… lẹ lên đi’ vừa nói cô vừa đứng thẳng dậy, còn phải hỏi, chào sensei chứ gì nữa.

‘Cậu có cách chào hỏi buổi sáng thân thiện thật đấy Aoko ạ’ Kaito xác nhận trước khi cúi rạp người chào thầy giáo cho giống học sinh một chút. Giọng sensei của hắn oang oang.

‘Hôm nay lớp ta đón chào một học sinh mới, à không, nói chính xác là chào mừng sự trở lại của cậu ấy sau thời gian dài du học ở nước ngoài…’

‘Ôi không’ Kaito khẽ rên bên trong lớp vỏ bọc tỉnh khô của hắn ‘Ông trời ơi người đừng nói với con đó là …’

‘Chào mừng cậu quay trở lại, Hakuba Saguru’ tiếng hoan hỉ của sensei hắn, hướng về phía cửa nơi một cậu học sinh có mái tóc vàng và gương mặt đẹp trai sáng sủa đang lịch sự rạp người cúi chào cả lớp.

‘..chính hắn!’

‘Khóa học ở Anh kết thúc nhanh hơn tớ tưởng’ Hakuba lên tiếng ‘Nên tớ nghĩ đã đến lúc quay về Nhật học lại trung học. Dù gì tớ cũng đã tốt nghiệp rồi, nên ở đây tớ có thể tập trung theo đuổi công việc yêu thích của một thám tử là truy đuổi tội phạm. Đặc biệt là kẻ thù không đội trời chug và là cố nhân của tớ …’ giọng cậu trai quốc tịch Anh hình như dài ra ở câu cuối trong lúc đôi mắt chiếu tướng lên Kuroba Kaito.

‘… Kaito KID’ Hakuba cuối cùng cũng chấm dứt bài phát biểu của mình.

To be continued....

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của baby_Rosy
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của baby_Rosy

[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 I_icon_minitimeSun Mar 20, 2011 10:58 am

_NhoxWen_
About_NhoxWen_ Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 3:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 211
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : B-people
Birthday Birthday : 17/01/1996

Tiện ích
[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon4[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon5[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon6[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 3:.

http://conan.forum-viet.net
Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 211
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : B-people
Birthday Birthday : 17/01/1996

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở

Temmmmm, x2 :onion138:
2 Chap này rất hay, thích nhất chap đầu là ShinxRan. Chap sau thì tội nghiệp anh Kaitou thật, tai nạn rồi băng bó tùm lum :onion261: Mà hình như là người đâm xe là Gin đúng ko, còn 1 xe nữa thì Wen......hok bik :onion:
Vote cho Bống
P/S: Tem của ta, xé + đốt + bỏ vào hũ => chôn
PP/S: Chap bỏ vào spoiler khó đọc wá :onion9: toàn phải tô đen để đọc :leaf8:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của _NhoxWen_
Chữ ký của _NhoxWen_

[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 I_icon_minitimeSun Mar 20, 2011 5:07 pm

Dunno :]]
baby_Rosy
Aboutbaby_Rosy Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Adminitrators:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon4[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon5[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon6[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Adminitrators:.

http://rosyphung18.blogspot.com
Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở

Uhm, thanks Wen, phải nhét vô spoiler là vì bài quá dài, post tràn lan ra thì sẽ bị coi là câu bài nên.... :onion33: :onion33:
Thế đấy!
Thôi không nói dông dài nữa, post tiếp luôn

Chương 22:Bão tố




Spoiler:



Chương 23:Động não và phát giác


Spoiler:


OK, xong nhiệm vụ.Mấy chương này gay cấn quá ha, nếu tối nay mà rảnh [và đã có người xé tem bài viết] thì Bống sẽ up tiếp để các bạn không phải đợi lâu :onion29: :onion29:

p/s: 2 chương+2 tem nóng hổi đang chờ đợi mọi người ^^

pp/s:Vote + cho tất cả pà con nhé ^^ Iu nhắm :onion15: :onion66: :onion29:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của baby_Rosy
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của baby_Rosy

[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 I_icon_minitimeThu Mar 24, 2011 8:54 am

Dunno :]]
baby_Rosy
Aboutbaby_Rosy Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Adminitrators:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon4[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon5[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon6[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Adminitrators:.

http://rosyphung18.blogspot.com
Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở

mãi chẳng thấy ai ủng hộ gì cả, đành lụi cụi post chap tiếp theo

Chương 24:Chạm trán lần 2




Spoiler:


Chương 25:Trở về chốn cũ



Spoiler:


Oài, mấy chap này hơi chán, toàn nói về Kaitou phải ở trong viện thôi, khổ thân mẹ Kaitou quá :onion16: :onion27: Mấy chap sau sẽ là những vụ bắt cóc nghẹt thở,hay tuyệt, bà con chú ý đón xem nha ^^

p/s:2 cái tem từ hôm nọ, 2 cái tem hôm nay, 4 cái nóng hôi hổi mà ko ai giựt, chậc :onion27:


Tài sản cá nhân
Xem tài sản của baby_Rosy
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của baby_Rosy

[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 I_icon_minitimeThu Mar 24, 2011 6:55 pm

_NhoxWen_
About_NhoxWen_ Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Member cấp 3:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 211
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : B-people
Birthday Birthday : 17/01/1996

Tiện ích
[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon4[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon5[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon6[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Member cấp 3:.

http://conan.forum-viet.net
Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 211
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : B-people
Birthday Birthday : 17/01/1996

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở

He he he, hôm nay ta giựt được 4 cái tem quý :onion138:
Thật, 2 chapter này chán quá, toàn nói về Kaitou, ko có hành động gì cả :onion48:
Thôi, vote cho Bống nhá, có công post ^^
p/s: Tem của ta, lấy, bỏ vào bộ sưu tập tem của ta, niêm phong lại, ko cho ai lấy :leaf5:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của _NhoxWen_
Chữ ký của _NhoxWen_

[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 I_icon_minitimeFri Mar 25, 2011 11:56 am

Dunno :]]
baby_Rosy
Aboutbaby_Rosy Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Adminitrators:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon4[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon5[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon6[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Adminitrators:.

http://rosyphung18.blogspot.com
Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở

ừm, nếu mọi người thấy mấy chap kia nhàm quá thì Bống sẽ đẩy nhay tiến độ lên, post luôn các chap...gay cấn hơn.Vậy nên Bống sẽ bắt đầu post tiếp từ chap 39 nhé ^^

Tóm tắt các chap kia:Kaito ra khỏi bệnh viện, cậu quyết tâm ở ẩn một thời gian.Rồi thật kinh khủng, nhóc Conan bị bắt cóc, và..............


Chương 39:Cậu bé đáng thương


Spoiler:


Chương 40: Mất trí nhớ


Spoiler:

Xong rồi nhé, thống nhất thế nhé, nếu chương nào nhạt quá và/hoặc không quan trọng lắm thì Bống sẽ lược bỏ bớt, nhưgn nếu như bạn nào mà muốn đọc lại những chương ấy thì tớ sẽ post lại, ok?

p/s: 2 tem cho bạn nào nhanh chân nhất :onion29: :onion29: :onion29:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của baby_Rosy
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của baby_Rosy

[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 I_icon_minitimeSat Mar 26, 2011 5:15 pm

Dunno :]]
baby_Rosy
Aboutbaby_Rosy Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Adminitrators:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon4[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon5[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon6[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Adminitrators:.

http://rosyphung18.blogspot.com
Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở

Chương 41: Gợi nhớ


Spoiler:





Chương 42:Gợi nhớ (cont)




Spoiler:




Tài sản cá nhân
Xem tài sản của baby_Rosy
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của baby_Rosy

[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 I_icon_minitimeMon Mar 28, 2011 9:02 pm

Vui vẻ yêu đời xời ơi yêu quá xá!!!:x
Hamano_Michiyo
AboutHamano_Michiyo Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Founder:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 1745
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : B-people
Birthday Birthday : 26/10/1994
Tâm trạng Tâm trạng : Vui vẻ yêu đời xời ơi yêu quá xá!!!:x

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon4[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon5[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon6[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Founder:.

http://dieptuvi.wordpress.com
Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 1745
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : B-people
Birthday Birthday : 26/10/1994
Tâm trạng Tâm trạng : Vui vẻ yêu đời xời ơi yêu quá xá!!!:x

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở

Chời đất, post sai box=.=
Move về box fanfic sưu tầm^^
Mà truyện này dìa dữ ha, khẹc, phục thật :leaf4:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Hamano_Michiyo
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của Hamano_Michiyo

[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 I_icon_minitimeTue Mar 29, 2011 10:10 pm

Dunno :]]
baby_Rosy
Aboutbaby_Rosy Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Adminitrators:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon4[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon5[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon6[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Adminitrators:.

http://rosyphung18.blogspot.com
Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở

Hí hí, thanks chị đã ủng hộ em ^^
Fic này còn dài lắm, đến bây giờ em post còn chưa đc 1 nửa :onion16:
Thôi ko nói dông dài nữa, bắt đầu thôi nào:

Chương 43: Lạ lẫm


(Note: nửa đầu chapter này được kể dưới góc nhìn của Saguru Hakuba)




“Tiệm café hôm nay ăn khách nhờ Conan-kun,” Saguru cười thầm. Hắn để ý thấy Akako đã tới đây từ đời nào, hèn chi từ sáng đã vắng mặt ở lớp, cô nàng đang ngồi trầm ngâm cạnh cửa sổ và chau mày dữ dội. Ông thám tử Mori ngồi ở một cái bàn khá rộng bên cạnh một ông cụ lớn tuổi cùng 4 đứa nhóc tiểu học, có lẽ đều là bạn của nhóc Conan. Gần đó còn có 4 sĩ quan cảnh sát, người đàn ông lớn tuổi và bệ vệ nhất đang bàn tán chuyện gì đó với ông Mori, còn lại là 2 anh và một cô cảnh sát trẻ, một tay cô này đan vào tay của một anh trong số đó. Một cô nàng tóc sáng màu đang nói liến thoắng qua điện thoại, có lẽ là với bạn trai, dựa theo cách xưng hô. Một bà to béo đứng tuổi có mái tóc đen và đeo kiếng đang sụt sịt thấm nước mắt bằng khăn mù soa cạnh cái bàn gần cửa sổ nhất và mắt không ngừng liếc ra ngoài phố. Một quý cô khác với mái tóc vàng óng và đeo kiếng đang cố an ủi bà này bằng tiếng Anh, một anh bác sĩ trẻ tuổi (cũng đeo kính nốt) và có vẻ như ở đó để chuẩn bị khám sơ cho Conan.


Hắn ngồi xuống đối diện với Akako, cô nàng hiện đang chiếu ánh nhìn dò xét về phía người phụ nữ tóc đen kia.




“Nhóc Conan nổi tiếng thật ấy chứ,” hắn bình luận và nhìn quanh, vẫy tay chào ông Mori. Một người nữ hầu bàn lo lắng bước tới chỗ hắn.


“Không biết chừng nào Conan mới về …” cô ta bất chợt nói. “Cậu dùng gì? Trà hay café?”


“Vui lòng cho tôi trà,” Saguru lịch sự đáp. “Mọi người tập trung ở đây để đón Conan đó sao chị?”


“Vâng, chúng tôi đều rất lo cho cậu bé,” cô phục vụ nói trong khi ghi lại order của hắn. “Tôi cũng thân với cậu nhóc lắm. Nó luôn lừa lúc Ran đi mất là gọi món café đậm đặc nhất để uống. Có thật là cậu bé không còn nhớ gì nữa không? Ôi, tôi phải đi pha trà cho cậu nữa!” nói là bỏ đi liền.



“Tớ chỉ nghe tin Conan trở về thôi, chứ không biết gì chuyện nó bị mất trí nhớ,” Saguru ngạc nhiên lên tiếng. Akako thận trọng gật đầu.


“Mất toàn bộ kí ức, theo tớ được biết,” cô nói. “Tớ đoán chính vì thế mà mới có nhiều người ở đây thế này đấy, họ phải tự giới thiệu lại bản thân mà. Nhưng mà …” cô lại nhíu mày quan sát người phụ nữ to béo.


“Cậu đang âu yếm lườm ai thế hử?” Saguru hỏi.


“Bà ta nói bà ta tên Edogawa Fumiyo,” Akako nói, “mẹ của Conan. Nhưng sao lại thế được …?” cô lại chìm trong im lặng.


“Trà của cậu đây,” cô gái phục vụ đã quay lại.


“Cám ơn chị,” Saguru lịch sự đáp mà mắt nhìn ra cửa sổ. Ngoài phố, một chiếc xe màu đỏ cỡ nhỏ đang trờ tới, theo sau là một chiếc xe gắn máy với 1 người lái và 1 người ngồi sau.


“Tới rồi!” ông Mori đứng bật dậy khi nhận ra chiếc xe quen thuộc. “Thằng nhóc Hattori đến đây làm gì vậy trời?”


Một trong hai bé gái, cô bé có tóc đen, bỗng dưng nấc lên 1 tiếng và ùa chạy ra cửa, nối gót là 3 người lớn và ông cụ hói đầu và bà Edogwa Fumiyo. Saguru đứng cạnh cửa sổ quan sát một lúc, nhìn cảnh Ran dắt Conan ra khỏi ghế sau của xe hơi, người mẹ to béo của thằng bé lao tới ôm chặt nó khóc nức nở. Cậu nhóc trông có vẻ sợ hãi nhưng khi bà ta giải thích với nó về mình thì nó có bớt tái mặt hơn. Saguru đứng dậy khi thấy cô chủ quán kiêm phục vụ bàn cũng chạy ra ngoài. Bên trong quán giờ chỉ còn lại hắn, Akako và người phụ nữ tóc vàng.


“Hajimemashite,” Conan chào lũ trẻ. “Xin lỗi nhé, tớ không biết các cậu là ai.”


“Chúng tớ là bạn của cậu!” cô bé tóc đen sụt sịt. “Thôi được rồi, bọn tớ sẽ lại tự giới thiệu bản thân với cậu vậy! Tớ là Yoshida Ayumi!”


“Tớ là Tsuburaya Mitsuhiko,” cậu nhóc mảnh khảnh với chấm tàn nhang nói.


“Tớ là Kojima Genta!” cậu bé mập nhất reo lên có vẻ rất tự hào.


“Haibara Ai,” cô bé có tóc màu trà lặng lẽ nói. Trông cô nhóc có vẻ nhợt nhạt. Conan nhìn quanh bạn bè một lượt.


“Rất vui được gặp các cậu,” thằng bé lên tiếng. Rồi nó trỏ vào huy hiệu trên ngực Genta và hỏi. “Cái đó là gì vậy?”


“Cái này có nghĩa là tớ là một thành viên của đội thám tử nhí!” Genta hào hứng đáp.


“Tất cả tụi mình đều là thám tử nhí!” Ayumi chỉ vào huy hiệu trên người mình rồi trỏ qua Mitsuhiko và Ai.


“Các cậu đều là thám tử à?” Conan hỏi, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.


« Cậu cũng thế mà ! » Ayumi nói. « Cậu cũng là một thám tử ! »


« TỚ là một thám tử sao ? » Conan có vẻ ngạc nhiên nhưng rất vui sướng.


« Và là một cậu thám tử nhí tài năng nữa cơ, » cô cảnh sát mỉm cười thân thiện với Conan. « Chị là cảnh sát, Sato Miwako. Chúng ta thường hay hợp tác với nhau lắm. Đây là thanh tra Megure, anh Wataru Takagi, Shiratori Ninzaburou – 2 anh ấy cũng là cảnh sát. »


« Haijimemashite, » Conan gật đầu chào từng người một.


« Em có theo kịp được mọi người không ? » Ran lo lắng. « Ở đây khá đông người tới để chào em đấy. Nếu em thấy quá sức thì nói cho mọi người biết nhé ! »


« Em ổn mà chị Ran ! » Conan mỉm cười, có vẻ chỉ để an ủi cô chị mà thôi, vì đúng là thằng bé đang hơi choáng ngợp, cũng không có gì là lạ, Saguru nghĩ thầm, một người mất đi toàn bộ kí ức nhưng đột nhiên bị lọt vào một thế giới toàn người lạ lẫm.


« Cô là giáo viên chủ nhiệm của em, » cô gái có mái tóc ngắn và đeo kiếng cúi người xuống để nói chuyện với Conan. « Cứ gọi cô là cô Kobayashi. Chương trình học đã bắt đầu được một thời gian rồi, nhưng chừng nào em còn thấy chưa khỏe thì cứ nghỉ ngơi ở nhà nhé ! Cô và các bạn sẽ ghi tóm tắt nội dung bài học để em kịp nắm bài và bắt kịp các bạn trong lớp, được không nào ? »


« Cám ơn cô ạ, » Conan lịch sự đáp.


« Mọi người vào trong thôi chứ nhỉ ? » ông Mori lầm bầm nhét tay vào túi áo khoác và quay lưng bước về phía tiệm cafe, dần dần ai nấy cũng theo chân ông thám tử vào trong quán. Cô nàng tóc nâu sáng đã thôi gọi điện thoại và hiện giờ đang hỏi chuyện Ran, cùng với cô gái ngồi sau xe gắn máy của Hattori. Conan ngước mắt lên nhìn ông Mori, vẻ tò mò.


« Chú ơi, chú là ai thế ? » nó hỏi.


« Đó là ba của chị, Mori Kogoro, » Ran đáp lời thằng bé trong khi bà Fumiyo cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu con trai để truyền hơi ấm cho nó. « Nhớ không ? Chị kể cho em nghe rồi đó. »


« Oh, chị Ran nói chú là một thám tử lừng danh ! » Conan reo lên vui vẻ. Rồi nó nhíu mày. “Nhưng cô Eri bảo là chú chỉ là một tên đại ngốc khéo léo mà thôi!”


“Đại ngốc á?!” Kogoro gào vào mặt người phụ nữ nãy giờ ngồi ở vị trí tài xế, hiện đang bước ngang mặt ông vào quán café, mặt vênh lên đến tận nóc nhà. Ran hết nhìn người này lại qua người kia và bất giác thở dài với điệu bộ “bó tay”.


“Khéo léo ư?” Kogoro lẩm bẩm
Spoiler:





Chương 44+45 : Tấn công




Spoiler:

Hừ, từ bây giờ mỗi ngày Bống post 2 chương lên vậy, cho theo kịp truyện bên Conan kun bản dịch của chị aptx4869
Phục chị í thật đấy, dịch fic vừa dài, vừa nhanh, lại vừa hay nữa chứ :cuteonion41: :cuteonion41: :cuteonion41:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của baby_Rosy
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của baby_Rosy

[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 I_icon_minitimeSat Apr 02, 2011 10:48 pm

Dunno :]]
baby_Rosy
Aboutbaby_Rosy Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Adminitrators:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon4[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon5[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon6[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Adminitrators:.

http://rosyphung18.blogspot.com
Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở

ầy dà...bỏ bụi cái fic này lâu quá.....bận quá mà....*quét quét bụi*
Không biết bao giờ cái fic dài bất tận này nó mới hết nhỉ *lau mạng nhện*
Chậc, mà fic này có mau hết hay ko là tùy vào ss APTX4869 dịch nhanh hay chậm chớ *hắt xìiiiiiiiì......*
Thôi không cà kê dê ngỗng nữa, bắt đầu luôn nào:
Chương 46:Đường phi tuyến




Spoiler:


Chương 47: Mong mỏi đoàn viên

Spoiler:



Tài sản cá nhân
Xem tài sản của baby_Rosy
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của baby_Rosy

[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 I_icon_minitimeSat Apr 02, 2011 10:57 pm

Dunno :]]
baby_Rosy
Aboutbaby_Rosy Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Adminitrators:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon4[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon5[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon6[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Adminitrators:.

http://rosyphung18.blogspot.com
Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở

Xin phép chị momo, cho em post nhanh các chap tiếp theo của fic này.Em thực sự ko có ý định câu bài, vậy nên đừng hiểu lầm em ạ.Thanks anyway.
Chương 48 : Ngờ vực





Spoiler:



Chương 49: Không hẹn mà gặp

Spoiler:


Tài sản cá nhân
Xem tài sản của baby_Rosy
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của baby_Rosy

[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 I_icon_minitimeSat Apr 02, 2011 11:05 pm

Dunno :]]
baby_Rosy
Aboutbaby_Rosy Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Adminitrators:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon4[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon5[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon6[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Adminitrators:.

http://rosyphung18.blogspot.com
Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở

Chương 50: Vị khách không mời mà đến


Spoiler:




Chương 51:Con rối

Spoiler:


Bật mí chương sau nhé ^^
-Có một "người lạ mặt" sẽ hợp tác cùng chúng ta trong cuộc chiến với tổ chức áo đen.Người ấy có vai trò vô cùng quan trọng trong cuộc chiến này.Ai thế nhỉ?
-Đặc biệt với fan của Kaito-Aoko, trong chương tới sẽ có một phần(khá dài)kể về 2 cô cậu này đấy ^^ (tức là từ khi mới quen bít nhau đến khi thấy có tình cảm....gì gì ấy [Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 862927 [Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 862927 [Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 862927 )
Nói chung chương sau cũng sẽ vô cùng thú vị, các bạn đón đọc nhé ^^

p/s:6 cái tem lận, lần này bóc tem mệt nghỉ ha [Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 487160


Tài sản cá nhân
Xem tài sản của baby_Rosy
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của baby_Rosy

[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 I_icon_minitimeSun Apr 03, 2011 5:06 pm

Dunno :]]
baby_Rosy
Aboutbaby_Rosy Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Adminitrators:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon4[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon5[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon6[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Adminitrators:.

http://rosyphung18.blogspot.com
Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở

Chương 52:: Bịt đầu mối

Spoiler:




Chương 53 : Gợi ý bất ngờ tại Tropical Land

Spoiler:



“Vui thật đấy nhỉ!” Ayumi la lên vui sướng. « Đúng không Conan ? »


« Ơ .. ừ, » Conan mỉm cười đáp lại. Hắn đang chơi ở công viên giải trí với lũ bạn. gọi là chơi bời nhưng hắn chẳng thấy thoải mái chút nào, cứ nóng nóng gáy liên tục, như thể bị ai theo dõi vậy. Hắn nghĩ ngợi nhiều đến độ vô ý đụng phải mấy chiếc thuyền khác xung quanh, khiến Genta, Mitsuhiko và Ayumi cười phá lên, nhưng bác tiến sĩ và Ai nhìn hắn với vẻ lo âu ra mặt. Hôm trước hắn phát hiện ra hắn rất mê bóng đá – và chơi bóng không hề tồi một tí nào.


« Giờ tụi mình chơi trò tàu lượn siêu tốc đi ! » Genta kéo cả bọn tới tàu lượn trang trí như một cái đầu rồng. Mitsuhiko và Genta ngồi ghế đầu tiên, Conan và Ai ngồi sau đó 1 hàng và Ayumi ngồi sau cùng với bác Agasa.


« Cậu đã nhớ ra được gì chưa ? » Ai lặng lẽ hỏi hắn trong lúc tàu lượn đang từ từ rời bến với tốc độ chậm chạp ban đầu. Hắn tròn mắt đáp.


« Không, » hắn nói. « Ý tớ là … tớ có cần thiết phải nhớ ra không ? »


« Nơi này rất quan trọng đối với cậu, » cô bé nói với giọng bí hiểm nhất mà hắn từng biết.


« Có chuyện gì đã xảy ra ở đây à ? » Conan tò mò hỏi.

« Tớ không biết rõ, » Ai bình thản nói. « nhưng cậu thì khác. »


Conan thở dài, không thèm hỏi thêm nữa. Cô bé đó lúc nào cũng làm ra vẻ bí ẩn như thế cả. hắn có cảm giác cô ta biết rất rõ về quá khứ của hắn, nhưng chẳng bao giờ chịu hé răng tiết lộ điều gì cả.


Còn bây giờ thì cô ta đang tái mét mặt mày khi tàu lượn lên tới đỉnh dốc cao nhất. và chuẩn bị lao xuống với tốc độ kinh khủng.


Một quãng rơi rất dài.


Hắn nghe tiếng hét thất thanh của người xung quanh khi tàu lượn rơi tự do. Trừ cô bé ngồi cạnh hắn. Cô ta không la hét – cô ta có vẻ rất cứng rắn. Lúc này cô ta liếc nhìn hắn một cái rất nhanh rồi đột nhiên nắm chặt bàn tay hắn.


« Chắc là bạn ấy sợ quá … » Conan mỉm cười rồi giật mình vì hình như có cái gì đó mới thoáng qua trong óc hắn. Không hiểu là cái gì nhưng đột nhiên hắn đỏ mặt và lại thấy băn khoăn. Trong một vài tíc tắc, người ngồi bên cạnh hắn và nắm chặt tay hắn không phải là Ai Haibara, mà là …


Nhưng hình ảnh đó đến nhanh và đi cũng cực nhanh.


Lúc này tàu lượn đã lao vào đường hầm tối om.


Trong bóng tối, đầu hắn lại tiếp tục nhức như búa bổ, trí nhớ bung ra như môt cuốn sách bị lật từng trang rất nhanh. Hình như có ai đó đang nắm tay hắn rồi sau đó là cảm giác ấm áp và ẩm ướt và rồi khi tàu lượn lao ra ngoài ánh sáng thì hắn thấy …


MÁU máu tung tóe khắp nơi



Hắn vội nhìn về đằng sau. Hắn không biết hắn mong chờ sẽ nhìn thấy ai ngồi ở đó … nhưng chắc chắn trong giây phút này, đó không phải là bác tiến sĩ đang giữ chặt lấy kiếng mắt và Ayumi la lên vì sợ hãi. Mà đó là …


« Cậu có sao không ? »


Conan giật mình nhìn lên. Hắn thấy Ayumi đang chăm chú nhìn hắn vẻ lo lắng. Trò chơi đã kết thúc, ai nấy đều trèo ra khỏi ghế ngồi cả rồi.


« Tớ ổn mà, » hắn vội leo ra khỏi chỗ ngồi trên tàu lượn. « Không có gì đâu … »

« Có chắc không ? » Mitsuhiko hỏi. « Trông cậu tái nhợt đi kìa … »


« Thử ăn uống vào xem, chắc cậu sẽ khá hơn đấy ! » Genta trỏ tay về phía quầy thức ăn.

« Suốt ngày chỉ ăn thôi … » Mitsuhiko lầm bầm. hai cậu con trai lại đấu khẩu kịch liệt như mọi ngày và cả nhóm lại hướng về phía quầy bán đồ ăn. Conan bóp trán một hồi, cơn đau đầu vẫn chưa phai đi chút nào . Bác tiến sĩ và Ai đang chăm chú quan sát hắn.


Hắn bất giác liếc nhìn xung quanh khi cùng với những người còn lại bước vô một con hẻm tối tăm …



Xxxxxxxxxxxxxxx




« Thưa tiểu thư Akako, có cậu Hakuba Saguru tới tìm cô đấy ạ … »


« Thế à ? » Akako ngạc nhiên. « Chỉ cho cậu ta vào đây đi … »


Akako day day trán mệt mỏi hết sức, mắt vẫn không rời chồng sách cũ mới mượn được của mấy phù thủy lớn tuổi hơn. « Toàn là ngôn ngữ cổ … mày mò cả buổi … chết tiệt thật. »


« Chào bạn Koizumi. Dao này cậu thế nào ? »


« Bực bội trong người lắm, » Akako thở dài, không thèm nhìn cậu bạn thám tử lấy một cái. Saguru tò mò nhìn đống sách và từ điển chất chồng trong phòng đọc.
« Việc điều tra của cậu đến đâu rồi ? »


« À, tớ nghĩ tớ sắp đạt được mục đích rồi, » Hakuba đáp. « Nhưng mà còn có một vài thứ khúc mắc lắm, nên tớ đến hỏi ý kiến cậu. Vì chuyện có tính chất … bất bình thường nên tớ nghĩ hỏi cậu là hợp lí hơn cả. »


« Thì nói đi, » Akako miệng lẩm bẩm, tay lật quyển từ điển.


« Cậu có nghe về Pandora bao giờ chưa ? » tên thám tử hỏi.


« Người đàn bà tò mò trong truyền thuyết mà vô tình phóng thích toàn bộ lâu la quỷ quái ấy à ? » Akako thờ ơ đáp.


« Không, ý tớ nói đến viên đá quý có liên quan đến huyền thoại về sự trường sinh ấy, » Hakuba nói. Akako giật mình đánh thót.



Viên đá máu …



« Đương nhiên tớ biết … » cô phù thủy lầm bầm. « Thật là ngốc nghếch ! »


« Cậu nói sao ? » Hakuba không kìm được, phải hỏi ngay.


« Thì từ ngôi sao chổi Pangora đấy, » Akako đáp. « Lucifer có nói về sao chổi bay ngang qua Trái đất … sao chổi Pandora chỉ cắt ngang quỹ đạo của Trái Đất với chu kì 10 ngàn năm 1 lần. Chính vì thế mà không có bất cứ tài liệu ghi chép nào về nó cả ! »


« Tài liệu ghi chép á ? Đừng nói là cậu đã tìm kiếm tư liệu lâu rồi nhé ! » Hakuba nhướn mày.



« Lucifer có nhắc đến một viên đá quý mang màu của máu giúp con người ta đạt được ước nguyện trường sinh bất tử, » Akako xua tay. « Nhưng mà viên đá đó tương truyền rơi xuống Trái Đất 10 ngàn năm trước rồi … Trời ạ, lúc đó thì làm gì đã có tài liệu nào ghi chép lại được ! Ít nhất thì cũng phải 10 thế kỉ sau. Tóm lại đó hoàn toàn là một câu chuyện truyền miệng ! »


« Trường sinh bất tử … có lẽ chính là viên đá đó đấy. Mà nếu đã là truyền miệng thì cũng khó kiểm chứng được nó là hoang đường hay là sự thật, » Hakuba gật gù. « Tam sao thất bản là chuyện khó tránh. »


« Nhưng nếu người ban đầu kể câu chuyện đó vẫn đang tiếp tục kể về nó thì sao, » Akako bóp trán, đôi mắt đã đỏ ngầu vì thức đêm. « Nói gì thì nói, đó vẫn là một truyền thuyết về trường sinh bất lão. Lucifer có nói rằng ông ta không tạo ra sự trường sinh … mà cũng đúng thôi, viên đá rơi xuống Trái Đất 10 ngàn năm trước, nghĩa là trước cả sự tồn tại của Lucifer. »


« Này, cậu có tỉnh táo không đấy ? » Hakuba cao giọng nhắc nhở. “Trường sinh bất lão là –


« Là có thật, Hakuba à, » Akako ngắt lời. « Tớ sẽ tìm cho ra. Có kẻ nào đó đã đạt được ước nguyện trường sinh nhờ có viên đá đó, và cho đến giờ vẫn đang tiếp tục truyền đạt câu chuyện thần thoại này, tóm lại là như thế.”


“Trong Tổ chức đó có 1 thành viên bất tử á?!” Hakuba há hốc miệng nửa kinh ngạc nửa giận dữ.


“Tổ chức nào?” Akako ngước lên nhìn hắn.


“Những kẻ truy sát Kuroba ấy,” Hakuba thở dài, ngồi xuống một chiếc ghế trống. “Tớ biết truyền thuyết về viên đá Pandora vì chú Kudo nghe chuyện đó từ Kuroba Toichi, người này từng bị Tổ chức thuê ăn trộm viên đá cho Chúng …”


“Có lí đấy,” Akako gật gù. “Lucifer nói rằng một người bất tử đã bắt đi cậu nhóc … nghĩa là cậu ta thực sự có liên hệ với Kuroba … hai người này cùng chia sẻ một số phận chung.”


“Nghĩa là bây giờ chúng ta có thể tóm tắt câu chuyện như thế này: viên đá quý là có thật, vào 10 ngàn năm trước, nó đã biến một số người thành bất tử, và bây giờ họ đang là thành viên chủ chốt của một tổ chức tội phạm khét tiếng đang có ý đồ làm bá chủ thế giới, đã ra tay bắt cóc Conan và lợi dụng Kuroba để tìm ra viên ngọc?” Hakuba kết luận.


“Đại loại là như vậy,” Akako lầm bầm. “Cậu nhóc và Kuroba đều đang trong vòng lâm nguy … cả hai đều là kẻ thù nguy hiểm của Tổ chức đó, và cả hai đều đóng vai trò quan trọng để …”


“Cậu đang –“ Hakuba há miệng tính nói tiếp nhưng Akako gạt đi và nói tiếp câu chuyện của mình.


“Cho đến bây giờ thì tớ chưa dám nói chắc chắn, nhưng nếu muốn hủy diệt Tổ chức này, thì nhất định cần có Kuroba và Kudo. Chính vì thế chúng ta cần phải lấy lại trí nhớ cho cậu nhóc.”


“Cậu lảm nhảm gì thế? Kí ức của Conan thì có liên quan gì đến Kudo Shinichi?” Hakuba bực quá, phải la lên.


“Ôi trời đất ơi, thế mà cậu cũng dám tự vỗ ngực xưng là thám tử lừng danh cơ đấy,” Akako thở dài đánh sượt. “Chẳng lẽ cho đến giờ mà cậu vẫn chưa nhận ra Edogawa Conan thật ra chính là …” bỗng dưng Akako nhìn chằm chằm vào một công thức chế biến thuốc từ thảo dược trong cuốn sách cổ.


“Dung dịch tẩy não,” Akako thở hắt ra. “Ôi trời, sao mình không nghĩ ra sớm nhỉ. Chính là nó. Công thức chế dung dịch tẩy não đã thất lạc hàng chục thế kỉ nay rồi …”


“Hử?” Hakuba chỉ còn biết nhướn mày.


“Những loại thuốc hiện nay giống như midazolam hay là flunitrapezam chính là những nỗ lực của khoa học hiện đại nhằm tái chế và bắt chước dung dịch tẩy não Amnesial,” Akako giải thích. “Chất lỏng này xóa đi kí ức, giống như hiệu ứng sau khi gặp phải nhiều cú shock tâm lí quá nặng … nhưng Amnesial gây mất trí nhớ tuyệt đối. Xóa đi toàn bộ kí ức, không để lại bất cứ tổn thương nào về não bộ … và không có thuốc giải.”



“Nhưng tớ nghe nói nhóc Conan bắt đầu nhớ lại một số chuyện rồi đấy,” Hakuba nhắc nhở. “Chú Kudo kể lại là cậu nhóc thỉnh thoảng thoáng nhớ ra vài thứ …”


“Ôi,” Akako thì thầm. “Nếu đúng là trí lực của cậu ta thực sự đủ khả năng chống chọi lại với Amnesial thì … quả thực đó là một con người cực kì mạnh mẽ … không thể tưởng tượng nổi.”



Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx




Conan bước dần vào hẻm tối.



“Cậu về trước đi, Ran!”
“Khoan đã, Shinichi!”





Đầu hắn càng lúc càng nhức nhối hơn, như là có ai đó đang bóp chặt gáy hắn vậy.



… để thằng nhóc này bám đuôi mày …”
“ … khử nó đi đại ca …”
“ … thuốc độc mới của Tổ chức …”



“Conan!”


“Suỵt, im nào. Nó đang dần nhớ ra đấy …”


“ … chưa từng thử nhiệm trên cơ thể con người …. Biến mất không dấu vết … án mạng kì bí …


Bỗng dưng Conan thấy cơ thể rã rời và đau nhói, mỗi đốt xương như đang tan chảy ra …



“Vĩnh biệt nhé, thám tử lừng danh …”
Đôi mắt xanh lạnh lẽo chết chóc, nụ cười thiếu hơi người …

Và hắn …
Hắn là …
“Shinichi! »





Conan té sụp xuống nền bê tông, vết trầy trên đầu gối do đá banh hôm trước bị kéo rách ra, rỉ máu lách tách, nhưng hắn không để tâm đến nó. Hắn đang run rẩy, từng mảnh kí ức không thể nhầm lẫn được còn đọng lại trong đầu hắn, trong và rõ rệt như màu thủy tinh …


« Bác tiến sĩ ơi, » hắn rên lên tuyệt vọng. « Chuyện gì đang xảy ra với cháu vậy ? Có chuyện gì vậy bác ? Sao lại thế ? Tại sao vậy … »


« Conan, cậu bị làm sao vây ? » Ayumi quỳ gối xuống cạnh cậu bạn, tay chìa ra phong kẹo socola.


Conan giật mình nhìn cô bạn cùng lớp, trong một giây, hắn giấu ngay được vẻ mặt bàng hoàng và đau đớn đi để nặn ra một nụ cười.


« Tớ không sao, chỉ hơi nhức đầu thôi, » hắn nói dối trơn tru. « Chắc là do đi tàu lượn đó … »


« Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy ? » Conan băn khoăn. « Mình không biết nhưng … » hắn liếc bác Agasa và Ai Haibara …


« Nhưng họ thì biết … »



Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx




« Lạ thật, » Jodie nghĩ thầm. « Vậy là tàu lượn siêu tốc đã gợi ý cho Conan về chuyện gì đó trước đây … thế còn con hẻm đó ? Mình phải check lại mới được. »


Jodie cúi mặt và quay người đi hướng khác để tránh tầm nhìn của ông tiến sĩ và tụi nhóc, khi xong xuôi, cô bắt đầu search trên mạng những bài báo nói về sự kiện đặc biệt diễn ra ở công viên Tropical Land. Bài đầu tiên cô tìm thấy viết về môt vụ án mạng khoảng 2 năm về trước trên tàu lượn siêu tốc đầu rồng. Một người đàn ông bị bạn gái cũ cắt cụt đầu. Và người có công phá án là …


« Ô kìa, chào anh bạn, lại gặp anh ở đây, » Jodie cười thầm nhìn bức hình chụp Kudo Shinichi, đang giải thích mọi chuyện với những người đứng đó với nét mặt bình tĩnh và quyết đoán, và Mori Ran đứng nép sau cậu ta, tránh không nhìn vào cái xác máu me bê bết. Jodie đọc kĩ hơn về bài báo thế rồi tim cô như ngừng đập trong 1 giây khi chợt nhận ra điều gì trong bức hình đăng kèm. Ở sát mép của tấm ảnh, tuy khó nhìn nhưng không thể lẫn vào đâu được, một người đàn ông cao to mặc đồ đen và đeo kính râm, bên cạnh gã chỉ thập thò một cánh tay áo cũng màu đen nốt. Jodie chẳng cần nhìn nửa còn lại của nhân vật đó cũng có thể đoán ra là ai.


« Gin và Vodka, » Jodie nghĩ thầm. “Xuất hiện tại vụ án chính thức cuối cùng của Kudo Shinichi …” Jodie quyết định điều tra thêm.


“Các anh vui lòng kể cho tôi nghe về ngày hôm đó được không, liệu có chi tiết nào kì lạ không?” Jodie bắt đầu hỏi một nhân viên an ninh, tất nhiên sau khi đã trình thẻ FBI của mình.


“Ngoài vụ án mạng đó ra thì cũng chẳng có gì đăc biệt …” người đàn ông gãi đầu, đáp.


“Nhưng có một cậu nhóc kì cục lắm,” một người khác bỗng chen vào.


“Ừ nhỉ, đúng rồi đấy!” người kia la lên. “Cho đến giờ chúng tôi cũng chưa tìm ra tông tích của nó.”


“Cậu bé kì lạ à?” Jodie sốt ruột hỏi. « Nó nhỏ tuổi lắm đúng không ? »


« Vâng, đúng thế, » nhân viên an ninh xác nhận. « Chừng 6,7 tuổi gì đó. Chắc là tiểu học. Lúc chúng tôi tìm thấy nó thì nó nằm ngất xỉu với cái đầu bị thương ở gần đu quay ấy, trên người thì mặc bộ đồ to quá cỡ … thằng nhóc ba hoa về chuyện có kẻ tống tiền và buôn bán vũ khí bất hợp pháp, tức cười lắm … chúng tôi kết luận là nó trốn nhà bỏ đi. Lúc chúng tôi không để ý, nó trèo qua cửa sổ và chạy thục mạng. Có đuổi theo nhưng nó lẹ chân quá, thế là tụi tôi tìm không ra luôn. Có khi nó về nhà rồi … thằng nhóc đó kì cục thật đấy. »



« Cám ơn các anh nhiều lắm, » Jodie lịch sự chào mấy người kia rồi rảo bước về phía con hẻm bí ẩn kia. Dúng như cô dự đoán, con hẻm dẫn tới một vị trí khá trống trải ngay bên dưới cái đu quay khổng lồ. Cô tìm kiếm một hồi lâu, dẫu biết sau hai năm trời thì cũng chẳng còn lại chứng cớ gì đáng tin cậy được.



« Kudo Shinichi phá một vụ án mạng mà Gin, Vodka cũng tình cờ có mặt, » Jodie tóm tắt lại vụ việc, « vài giờ sau đó, người ta tìm thấy một cậu bé, mà mình biết chắc là Edogawa Conan, trong bộ quần áo rộng thùng thình, với một cái đầu bị thương và một câu chuyện hoang đường … hai người đó có mối liên hệ như thế nào đây ? Hakuba nói rằng cả hai người này đều nhìn thấy những thứ không nên nhìn … không lẽ là vụ buôn bán vũ khí ? Gin, Vodka đã ở đây uy hiếp tống tiền người nào đó, và hai cậu bé đó đều chứng kiến à ? Nhưng sau đó Kudo mất tích, còn Conan thì bị bỏ lại với cái đầu bị đánh trọng thương … phải chăng Kudo dụ bọn kia đi hướng khác và hiện đang mai danh ẩn tích vì đã bị lộ mặt ? Thế thì tại sao Conan bị thương ? Là Kudo đánh thằng bé để ngăn nó tiếp tục theo dõi ư ? »


Jodie nhíu mày. « Khoan. Tại sao Conan lại nhớ ra vụ án mạng trên tàu lượn chứ ? Nó đâu có mặt ở hiện trường vụ án ? Chỉ có Kudo và Ran ở đó thôi mà. Conan có vẻ nhớ ra điều gì đó trên tàu lượn chứ không phải là khi cái xác đã được đưa xuống mặt đất và tất cả mọi người đều trông thấy … »



Jodie vô thức siết chặt nắm tay khi tưởng tượng ra cảnh Gin chĩa súng vào Conan.

« Rốt cuộc chuyện này nên hiểu như thế nào đây ? »





Tài sản cá nhân
Xem tài sản của baby_Rosy
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của baby_Rosy

[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 I_icon_minitimeSun Apr 03, 2011 5:09 pm

Dunno :]]
baby_Rosy
Aboutbaby_Rosy Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Adminitrators:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon4[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon5[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon6[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Adminitrators:.

http://rosyphung18.blogspot.com
Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở

Chương 54 : Lật mặt nạ Edogawa Fumiyo
Spoiler:





Chương 55 : Sự thật chưa được hé mở





« Giời ạ, » Heiji nhấc bịch đồ lên, cằn nhằn thành tiếng, « không thể tin nổi mẹ tớ lại đãng trí đến độ bỏ quên đống thực phẩm cho bữa tối ở cửa hàng những nửa tiếng đồng hồ mà vẫn ngồi ở nhà rung đùi được … »


« Ừ, nhưng mà cậu con trai tốt bụng của cô ấy đã xung phong tình nguyện đi lấy chúng về rồi đây thôi, » Kazuha cười to, một tay vung vẩy bịch đồ nhẹ hơn.


« Phải, phải, tình nguyện cái con khỉ khô … » Heiji lầm bầm chỉ khiến Kazuha cười to hơn.


Nhưng rồi cô nhíu mày. « Heiji, có chuyện gì vậy ? »


« Hả ? » Heiji đang liếc nhìn phía sau, nghe tiếng Kazuha vội quay lại nhìn vào mặt cô bạn. « Gì cơ ? »


« Hôm nay trông cậu căng thẳng quá, » Kazuha nói. « Cứ nhìn quanh quất miết … »
« Không có gì, » Heiji lại ngó nghiêng xung quanh rồi thở dài. « Tớ chỉ là thấy hơi kì kì … giống như là … »


« Như là gì ? » Kazuha gợi ý khi thấy Heiji ngừng lời.


« Chả là gì cả, » Heiji đáp. « Không có gì đâu, thật mà. Chẳng qua tớ đang mải nghĩ đến thằng nhóc. Có lẽ mấy hôm nữa tớ lên Tokyo thăm nó. »


« Cho tớ đi cùng nhé ! » Kazuha vội nói. « Tớ cũng nhớ Ran lắm. Gần đây bạn ấy lo lắng cho cậu nhóc nhiều lắm, mà Kudo cũng có vẻ không đoái hoài gì tới người yêu cả … Thì ý tớ là, bây giờ đã chính thức yêu nhau rồi, hắn ta cũng nên gọi điện thường xuyên hơn chứ đúng không? Mà mấy hôm nay sắp có bão, nên nếu muốn bay là phải theo dõi lịch bay sát sao lắm nha …”


“Ừ ừ …” Heiji lẩm bẩm, nhưng hình như không mấy để ý đến câu chuyện của cô bạn. Kazuha như có linh tính chẳng lành, cũng thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh, dè dặt.


Sao bỗng dưng cậu ấy căng như dây đàn thế,” cô thầm nghĩ. “Như thể là đang bị theo dõi ấy … liệu có liên quan tới vụ án mà cậu ấy đang theo đuổi không?” Kazuha bất giác đưa mắt nhìn Heiji, hắn đang mải để ý chung quanh với gương mặt lo âu như thể sắp có con mãnh thú nào rình rập nhảy xổ ra từ bóng tối vậy.


Heiji, có phải cậu lại lao vào chỗ nguy hiểm rồi không?

Cô gái rùng mình, tay siết chặt lá bùa lấp ló sau lớp áo khoác, và thầm cầu trời sao cho Heiji cũng đang đeo nó giống như cô.




Xxxxxxxxxxxxxxx





“Quả thực là một câu chuyện rất dài,” Eri sau khi hớp xong ngụm trà cũng thở dài một tiếng và bình luận như vậy. “Nhưng cũng giải thích được mọi nghi hoặc của tớ. Tớ biết chắc chắn có cái gì đó về nhóc Conan rất quen thuộc, ngay từ lần đầu gặp mặt thằng bé … có lẽ là do lâu quá rồi tớ không gặp Shinichi …”


“Tớ xin lỗi vì đã lừa dối cậu và Ran,” Yukiko thở dài. “Chỉ là tớ … tớ lo cho con tớ quá nên muốn đảm bảo là nó ổn …”


“Không, tớ mới là người phải xin lỗi chứ, tớ suýt nữa đâm chết cậu rồi còn gì,” Eri bật cười. “Thôi được rồi, giờ nói chuyện khác … tớ nghe nói kẻ bắt cóc Conan, à, Shinichi … là một nghệ sĩ hóa trang tài tình ngang tầm với KID hả …”


“Ừ, đúng là như vậy,” Yukiko thở dài buồn bã. “Vì bọn tớ cùng học một thầy mà …”


“Đó cũng là một câu chuyện khác rất dài,” Yuusaku lên tiếng đáp lại cái nhìn dò hỏi của Eri, “mà hôm nay thì tôi nghĩ là không kịp để kể hết đâu.” Ông nhà văn nhìn đăm đăm và hơi mỉm cười với Ai, cô bé này đã ngủ thiếp đi trong lòng Ran ngay sau khi kể xong câu chuyện kia, có lẽ do quá sức chịu đựng. Ran âu yếm vuốt nhẹ mái tóc màu trà của cô bé.


“Em gái tội nghiệp,” Ran thở dài. “Chắc là em phải sợ hãi và cô đơn lắm đúng không … trong suốt thời gian qua.”


“Để bác bế con bé lên giường ngủ,” ông Agasa khẽ bật cười và dang tay ra đón Ai từ tay Ran. “Nó chẳng chịu giữ gìn sức khỏe đâu … thức trắng mấy đêm liền, thường xuyên như vậy. Bác đã nói bao nhiêu lần rồi nhưng nó vẫn uống café thay nước liên tục …”


“Ôi trời, đã muộn thế này rồi cơ à!” Ran giật mình la lên kinh ngạc. “Mẹ ơi, chúng ta về nhà thôi … quá giờ ăn tối rồi, không biết ba có biết ý mà dẫn nhóc Conan đi ăn mì không nữa.”



“Bé Ran à, cháu … giờ cháu tính thế nào?” Yukiko dè dặt hỏi. Ran im lặng mất 1 phút, chỉ chú ý đến việc cột dây giày.


“Cháu cũng chưa biết nữa,” Ran thành thật nói. “Ý cháu là … bây giờ thì cháu đã biết chắc chắn mọi việc, nhưng cậu ấy thì không nhớ gì cả. Cháu chỉ muốn nói chuyện với cậu ấy để cậu ấy nhớ ra nhưng … cháu cũng không biết nữa. Có thể bây giờ mà nói ra thì cậu ấy sẽ chịu không nổi …”


“Bây giờ chuyện phụ thuộc hoàn toàn vào cháu đó Ran à,” Yukiko dịu dàng nói. “Ngay cả khi sự thật làm thằng bé hoảng sợ, tổn thương … cũng vậy, nếu như có người nào đó chữa lành mọi vết thương cho Shin-chan thì người đó sẽ là cháu.” Yukiko mỉm cười, tuy đôi mắt có rưng rưng. “Ran ơi, cháu hãy chăm sóc nó nhé. Nó thực sự rất cần có cháu.”



“Cô đừng lo lắng quá,” Ran ôm lấy người phụ nữ xinh đẹp kia, “ngày mai cháu sẽ dẫn cậu ấy đến đây gặp cô. Vậy nha cô.”


“Ừ, hẹn gặp lại cháu,” Yukiko gọi với theo, rồi cùng Yuusaku quay gót bước vào nhà. Về phần Ran và Eri, hai mẹ con thong thả bước dọc những con phố thiếu ánh điện để về văn phòng thám tử.


“Cũng phải thôi con ạ,” Eri bỗng bật cười nho nhỏ. “Con có để ý từ lúc thằng nhóc trở về, ngay cả khi nó không còn nhớ ra ai cả, nó vẫn luôn muốn ở bên cạnh con. Con có biết không? Trông cậu bé rất hạnh phúc mỗi khi ở cùng con, khi không có con ở cạnh, nó rất hoang mang …”



“Vâng, con cũng cảm thấy thế,” Ran nói. “Giờ con chỉ có thể hi vọng … rằng cậu ấy sớm lấy lại kí ức. Bây giờ chắc cậu ấy phải hoảng sợ lắm, vì dần dần nhớ ra những kí ức thuộc về Shinichi … cậu ấy rất thông minh nên sẽ bối rối khi nhận ra Edogawa Conan không thể nào có những kỉ niệm như vậy …” đang nói bỗng dưng Ran ngừng lại khi chợt thấy chiếc xe hơi màu trắng đậu trước căn hộ nhà mình. “Xe kia hình như là của bác sĩ Araide đấy.”


“Không lẽ có chuyện gì xảy ra rồi ư?” Eri lo lắng hỏi.


SHINICHI ơi!” Ran chạy vôi lên lầu, suýt nữa thì đụng phải bác sĩ Araide đúng lúc anh này đang mở cửa ra vào.


“Ôi, anh xin lỗi nhé,” anh chàng bác sĩ tóc nâu ngạc nhiên nói.


“Vâng không sao,” Ran nói nhanh. “Có chuyện gì với Shin … à, Conan đúng không anh?”


“Cậu bé bị xỉu,” bác sĩ giải thích. “Ba em kể lại là cậu nhóc đột nhiên hét lên kinh hãi, đến lúc ba em tìm thấy nó thì nó đang hoảng loạn trong bếp, rồi sau đó ngất đi luôn.”


“Ôi trời ơi,” Eri che miệng vì quá sợ hãi. Còn Ran thì cảm thấy tim cô ngừng đập mất một lúc.


“Thế, Conan có làm sao không?” đột nhiên Ran thấy cổ họng mình khô khốc.


“Tới giờ thì vẫn chưa tỉnh lại,” Araide đáp, mắt liếc cánh cửa phòng ngủ. “Anh đoán là cậu bé bất chợt nhớ ra chuyện gì đó … có thể dồn dập quá nên kham không nổi, cũng có thể là …” anh bác sĩ cúi xuống, vẻ mặt đầy lo âu. “Cậu bé nhớ ra 1 sự kiện gì đó rất khủng khiếp. Biết đâu lại liên quan đến vụ bắt cóc …”


Ran chỉ nghe tới đó thôi. Cô ngay lập tức lao vào phòng ngủ, bỏ lại sau lưng tràng chuyện trò lâm râm của mẹ cô và anh bác sĩ. Cô đứng sững ở bậc cửa mất một lúc, mắt nhìn chằm chằm thân hình nhỏ bé đang nằm trên nệm.


Ba cô đã tháo cặp kiếng mắt của cậu ấy ra, khiến khuôn mặt say ngủ của Conan trông thật thanh thản và yên bình, và đặc biệt không còn giấu đi đâu được những nét giống Shinichi như tạc nữa. Ran ngồi xuống cạnh cậu ta, dịu dàng gạt mớ tóc đen nhánh lòa xòa trên mặt sang 1 bên.


Shinichi … vậy là Shinichi luôn ở bên cạnh em …” Ran rưng rưng nước mắt nghĩ thầm. “Shinichi chưa từng bỏ em lại một mình …”


Đúng thế … khi cô buồn bã và cô đơn nhất, Conan luôn tìm cách khiến cô vui vẻ lên … Shinichi thì luôn gọi điện cho cô những lúc cô cần đến anh nhất. Bởi vì anh luôn ở bên cạnh cô, biết cô đang chờ đợi và lo lắng khôn nguôi, anh cố gắng làm tất cả mọi việc để cô không phải lo âu vì anh, anh cố gắng chịu đựng tất cả để bảo vệ cô khỏi …


Ran chợt nhíu mày khi nhớ ra điều gì, cô vội đứng dậy đi vào nhà bếp. Lúc này mẹ cô đang dọn dẹp trong bếp, còn ba cô thì mải nói chuyện với anh Araide ở nhà dưới. Cô tiến thẳng một mạch tới tủ kính, trong đó vứt lay lóc mấy chai rượu rỗng của ông ba.


“Sao thế, con?” Eri quay sang hỏi, khi thấy Ran lôi ra một vỏ chai rượu.


“Là Gin,” Ran đưa cho mẹ cô xem chai rượu không. “Bé Ai … bé Shiho nói rằng đó là tên của gã sát thủ đã hãm hại Shinichi. Mật danh của gã là Gin. Có lẽ hôm nay Shinichi tình cờ nhìn thấy nhãn chai rượu này nên mới đột ngột xỉu đi …” “và thét lên vì sợ nữa …”


“Được rồi, chừng nào cậu bé tỉnh dậy thì chúng ta tính tiếp,” Eri quay lại với công việc lau dọn nhà bếp. “Mẹ đang lo chuyện khác kìa. Giờ làm sao mà giải thích với ba con về chuyện Kogoro gật gù đây …”


“Ôi trời trông mẹ kìa …” Ran bật cười khúc khích vẻ tinh quái khiến Eri đỏ mặt.


“Thế nghĩa là sao?” bà luật sư vội nói.


“Cái gì nghĩa là sao?” Kogoro cằn nhằn bước vào bếp. « Cậu bác sĩ đó dặn là có việc gì thì cứ phone ngay cho cậu ta … cô làm sao mà mặt mày đỏ tưng bừng thế hử ? »


« Chẳng sao cả ! » Eri thậm chí còn đỏ mặt hơn, vôi quay mặt về phía bồn rửa chén.


« Cứ làm như tôi không biết ấy, cô mà ngượng ngùng như thế thì chắc chắn là phải có chuyện ! » Kogoro bướng bỉnh cãi. Ran chỉ còn biết trợn mắt và quay lưng bước đi, về phòng mà Shinichi đang ngủ.


« Bây giờ biết rõ cậu ấy là Shinichi rồi, mình lại thấy kì kì, » Ran mỉm cười kín đáo. « Nhưng mà cứ hi vọng là cậu ấy sẽ nhớ ra mọi chuyện khi tỉnh dậy, có phải là quá tham lam hay không ? »


« Mmmm … » Shinichi rên khe khẽ, lông mày khẽ nhướn lên và nhăn nhó vì sắp tỉnh lại. Ran âu yếm đặt một bàn tay lên trán cậu ta, vuốt nhẹ cho phẳng những vết nhăn li ti. Gương mặt của Shinichi ngay lập tức thanh thản trở lại rồi hắn dần dần mở mắt ra.


« Ran … chị Ran đấy à ? » hắn bật lên thành tiếng, nhưng hình như hơi lưỡng lự. Ran không trả lời vội, cô nhìn thẳng vào đôi mắt Shinichi một lúc. Trái tim cô như thắt lại. Trông Shinichi mỏng manh và hoảng sợ quá … cô không muốn nhìn thấy ánh mắt đó chút nào.


« Em thấy trong người thế nào rồi hả … Conan ? » Ran cũng dè dặt mãi mới thốt lên được một câu, vì không biết Shinichi muốn được gọi bằng tên nào.


“Em …” Conan dụi dụi mắt. “Kì lạ lắm, chị Ran ạ.”


“Cái gì lạ hả em?” Ran dịu dàng hỏi.


“Em bắt đầu nhớ ra nhiều thứ …” Conan thì thầm khe khẽ. “Chúng kì cục lắm … em nhớ ra những chuyện mà em biết em không thể nào biết được … và những thứ đáng sợ lắm …”


“Ý em là sao?” Ran gợi ý. Trông Shinichi tái nhợt và hoảng sợ, nhưng vẫn cố tìm cách giải thích cho cô nghe.


« Em nhớ ra chị, chị Ran à, » giọng cậu nhóc lặng lẽ khác thường, « nhưng chị còn rất nhỏ trong kí ức của em … trong khi chị lớn hơn em 10 tuổi, em làm sao mà quen biết chị khi chị nhỏ tuổi như thế được, nhưng … em còn nhớ ra một kẻ giết người, một cô gái trẻ bị bắn chết … và còn … »


« Là những kí ức mà em cho rằng không thuộc về em hả, » Ran nhẹ nhàng nói nốt. Conan gật đầu lia lịa.


« Chuyện này là sao hả chị Ran ? » cậu nhóc thì thầm.


« Đó là … » Ran chưa sẵn sàng để kể cho Shinichi nghe mọi chuyện vào lúc này, cô không có ý định đó, nhưng mà … bây giờ trông cậu ấy hoảng loạn quá, cô biết nếu cô kiếm cớ để bắt cậu ấy quên đi thì cũng không được, Shinichi rất thông minh và cứng cỏi. Shinichi đủ tinh tường để biết chuyện gì là đúng, và chuyện gì là không hợp lí. Ran hít một hơi dài rồi nói với cậu nhóc. « Đó đúng là kí ức của em đấy. »


« Nhưng mà … » Shinichi lẩm nhẩm trong miệng vẻ băn khoăn. Ran giơ một ngón tay làm hiệu im lặng rồi nói tiếp.


« Em nghe này, Conan … » Ran cố lấy giọng bình tĩnh nhất có thể. « Chuyện này rất … khó giải thích, nhưng những kí ức đó thật sự là của em đó. Đó không phải là quá khứ của Edogawa Conan bởi vì … vì em không phải là Edogawa Conan. »


« Ý chị là sao ? » Shinichi ngẩng lên nhìn cô và nhíu mày.


« Chị cũng mới biết cách đây không lâu, » Ran nắm lấy một bàn tay của Shinichi để yên ủi cậu bé, « Edogawa Conan là tên giả của em. Gã sát thủ mà em nhắc tới vừa rồi đó … có phải là em nhớ ra gã khi em nhìn thấy nhãn hiệu chai rượu của ba chị không ? » vẻ hoảng hốt trên mặt Shinichi khi Ran nhắc tới chữ « Gin » đã trả lời thay cho cậu nhóc. « Hai năm trước chính gã đã tìm cách giết chết em. Em trốn thoát nhưng em buộc phải mai danh ẩn tích. Em bịa ra một cái tên giả và tới sống ở đây. »


« Ra là thế … » Shinichi lẩm bẩm. « Hèn chi em thấy rất kì … thế thực ra em là ai ? »


« Tên thật của em là … » Ran nhắm mắt lại, cố trấn tĩnh rồi nói thật chậm. « Tên của em là Kudo Shinichi. »


Shinichi chớp mắt rồi nhìn cô chằm chằm. « Em tưởng đâu anh Shinichi bằng tuổi chị cơ mà. »


« Đúng là thế, ý là, Shinichi, anh bằng tuổi em, » Ran nói nhanh. « Nhưng tên mafia đó đầu độc anh và … anh không chết. Anh… teo nhỏ lại. »


« Cái gì cơ ?! » Shinichi giật thót. « Vô lí ! »


« Em cũng từng nghĩ như vậy, nhưng mà … » Ran thì tham. « Nhưng mà em vẫn biết anh là Shinichi. »


« Không, không phải thế ! Tôi không tin ! » Shinichi la lên và đứng bật dậy, trông còn hoảng hốt và kinh sơ hơn trước. « Cái gì ? Tôi là một người lớn bị thuốc độc làm teo nhỏ và bị mafia truy sát ư ? Cái gì vậy ? Tôi đang sống trong tiểu thuyết giả tưởng chắc ?! »


« Shinichi à, anh phải bình tĩnh lại, em biết là chuyện rất khó tin và khủng khiếp nhưng anh phải … » Ran cố gắng nài nỉ nhưng nghe cách xưng hô và cái tên Shinichi được thốt ra từ miệng Ran chỉ khiến Shinichi thêm hoảng sợ. Khi Ran kịp trấn tĩnh lại và ý thức được chuyên gì đang diễn ra thì Shinichi đã chạy ra đến cửa. Ran ngồi thừ ra đó nhìn cánh cửa một lúc rồi vội túm lấy áo khoác và giày của Shinichi rồi lao theo hướng chạy của cậu ta, không chần chừ thêm một giây nào nữa.




Xxxxxxxxxxxxxx





« Không ! Vô lí ! Tôi không tin ! Tôi không tin!



Conan vẫn chạy như ma đuổi dù đôi bàn chân đã tê cứng dưới tiết trời đông. Đầu hắn quay mòng mòng như điên, tái hiện lại dần dần những kí ức ghê sợ, khủng khiếp, tăm tối và giờ đây có cả …


Hắn suýt vấp té khi nhận ra con đường nhỏ rẽ vào công viên Beika, trước mắt hắn hiện ra hình ảnh Ran đang đứng trước mặt hắn, hai má đỏ bừng, còn kia là hắn, một tay hắn đặt trên cằm cô gái và xoay mặt cô ấy về phía hắn, thế rồi đôi mắt cô ấy ánh lên một tia quyết tâm rồi cô ấy nhón chân lên và …


Không! Trời ơi … có lẽ nào lại là như thế?!



Hắn lại vấp té thêm một lần nữa, bất chợt hắn rùng mình. Hắn đã bỏ chạy như mất trí, và quên mang theo áo khoác thậm chí không xỏ giày – có đúng hắn là một tên ngốc không? Trời lạnh quá …


“Người ta hay đùa nhau là thông minh đột xuất ngu liên tục, còn trường hợp của cậu là ngược lại đấy nhóc!”


Conan giật mình kinh ngạc khi có ai đó bất chợt nhấc bổng hắn lên và quấn nhanh một cái áo khoác rộng thùng thình của người lớn quanh người hắn rồi đặt hắn ngồi ngay ngắn trên băng ghế công viên. Rồi kẻ nào đó, ai mà biết được, cũng ngồi xuống bên cạnh hắn. Hắn không tài nào nhìn rõ mặt tên đó bởi vì anh ta đang mặc áo mũ trùm hết mái tóc, chưa kể còn đội mũ lưỡi trai màu tối thui nữa. Chỉ có cảm giác là anh chàng này trẻ măng. Và quan trọng là … trông quen quen.



“Chắc không nhớ tôi là ai đâu nhỉ?” người kia buông 1 câu bình luận bâng quơ. Conan lắc đầu.


“Trông anh quen lắm …” hắn ngập ngừng, rồi thở dài não nề. “Nhưng hiện tại thì tôi không biết anh là ai.”


“Cầm lấy đi,” Conan vươn tay ra cầm lấy lá bài, nhưng khi hắn kéo cây bài về phía mình thì bất chợt 1 đống bông giấy cũng bay ra theo. “Ôi chết tiệt thật … xin lỗi nhé, bệnh nghề nghiệp ấy mà. Đây nè.” Người thanh niên nói dứt lời là chùm hoa giấy cũng biến mất luôn. Conan nhìn chằm chằm vào lá bài. Trông thì giống hệt lá bài tây, nhưng không phải, giữa cây bài nằm chình ình một gương mặt vẽ kiểu biếm họa, trông rất kì cục, một bộ mặt cười đeo mũ và kính một mắt, điệu cười đó trông mới ngứa gan làm sao chứ … ở góc cây bài không phải là số như bình thường, mà là 1412. Con số đó và bức hình đó bất chợt lóe lên trong óc Conan về 1 mảnh kí ức.


“Tội phạm cấp quốc tế mã số 1412 …” hắn bật ra thành tiếng. “Kaitou KID à?”


“Ừ, siêu đạo chích vô tiền khoáng hậu, tưởng là 1 mà không phải là duy nhất,” cậu con trai kia đáp thờ ơ, 1 chú chim bồ câu trắng muốt chui ra từ ống tay áo của anh ta, giờ đang đậu trên bàn tay cậu chủ. “Đôi lúc chính tôi cũng không biết mình thực sự là ai, giống như tâm trạng hỗn độn của cậu bây giờ ấy. Có muốn tâm sự 1 chút không nhóc?”


“ … tôi phải nói chuyện với Ran … à, chị Ran,” Conan dè dặt nói. “Nhưng tôi cũng không hiểu tại sao nữa … tức cười lắm, nhưng tôi thì nghĩ rằng mặc dù trên quả đất này chẳng có ma nào biết đến Kaitou KID, thì ít nhất anh cũng phải biết anh là người như thế nào …”


“Cứ gọi tôi là Kaito đi,” KID vuốt ve chú chim câu xinh đẹp. “Nhớ phát âm cho đúng đấy nhóc.”

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của baby_Rosy
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của baby_Rosy

[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 I_icon_minitimeSun Apr 03, 2011 5:17 pm

Dunno :]]
baby_Rosy
Aboutbaby_Rosy Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Adminitrators:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon4[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon5[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon6[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Adminitrators:.

http://rosyphung18.blogspot.com
Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở

Chương 56: Trò chơi với cái tên
Spoiler:




Chương 57: Liều thuốc độc


Spoiler:



Góc thử tài:
Hãy đóan xem chuyện gì sẽ xảy ra ở chap sau?Mấy tên áo đen mà Heiji cùng Kazuha tình cờ chạm mặt là.....
Chuyện gì sẽ xảy ra với Hei-Kaz?Tất cả sẽ được hé lộ tại CHƯƠNG 58


Đều đặn như...vắt chanh, chương 58 sẽ gặp các bạn vào ngày mai


Tài sản cá nhân
Xem tài sản của baby_Rosy
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của baby_Rosy

[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 I_icon_minitimeMon Apr 04, 2011 7:49 am

Dunno :]]
baby_Rosy
Aboutbaby_Rosy Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Adminitrators:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon4[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon5[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon6[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Adminitrators:.

http://rosyphung18.blogspot.com
Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở

Chương 58 : Cả nghĩ
Spoiler:








Chương 59: Dung dịch tẩy não Amnesial





Spoiler:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của baby_Rosy
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của baby_Rosy

[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 I_icon_minitimeMon Apr 04, 2011 7:53 am

Dunno :]]
baby_Rosy
Aboutbaby_Rosy Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Adminitrators:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon4[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon5[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon6[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Adminitrators:.

http://rosyphung18.blogspot.com
Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở

Chuyện gì đã, và ĐANG xảy ra với Heiji???



Chương 60: Chào nhé, bạn đồng cảnh ngộ!

Spoiler:





Chương 61: Mất mát


Spoiler:







Tài sản cá nhân
Xem tài sản của baby_Rosy
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của baby_Rosy

[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 I_icon_minitimeMon Apr 04, 2011 8:00 am

Dunno :]]
baby_Rosy
Aboutbaby_Rosy Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Adminitrators:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon4[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon5[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon6[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Adminitrators:.

http://rosyphung18.blogspot.com
Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở

Chương 62: Sát khí
Spoiler:




Chương 63: Gặp gỡ

Spoiler:



Gợi ý chap tiếp theo:

Huyền thoại về viên đá pandora là gì, và viên đá có vai trò gì với tổ chức áo đen?

Hai đứa trẻ Toichi trông thấy là ai, và chúng quan trọng với thế giới này như thế nào?

Tất cả sẽ được hé lộ ở CHƯƠNG 64



Tài sản cá nhân
Xem tài sản của baby_Rosy
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của baby_Rosy

[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 I_icon_minitimeMon Apr 04, 2011 8:06 am

Dunno :]]
baby_Rosy
Aboutbaby_Rosy Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Adminitrators:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon4[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon5[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon6[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Adminitrators:.

http://rosyphung18.blogspot.com
Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở

chap 64 có mặt chỉ sau khi gợi ý được đưa ra....vài phút ^^
Bật mí tí tẹo nữa trước khi đọc nhé:ở chương này, Ver sẽ bị thủ tiêu đấy[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 941262Fan Ver sẽ hơi thất vọng(một chút), nhưng yên tâm,bạn sẽ không phải buồn chán lâu đâu ^^


Chương 64: Thời khắc u ám nhất



Spoiler:




Chương 65: Tái hợp


Spoiler:




Chương 66-67 sẽ có mặt trong...vài phút nữa ^^

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của baby_Rosy
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của baby_Rosy

[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 I_icon_minitimeMon Apr 04, 2011 8:15 am

Dunno :]]
baby_Rosy
Aboutbaby_Rosy Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Adminitrators:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon4[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon5[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon6[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Adminitrators:.

http://rosyphung18.blogspot.com
Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở

Như đã hứa nhé, chương 66-67 đã có mặt ^^



Chương 66: Căng thẳng đến phút chót


Spoiler:

Chương này hơi nặng nề nhỉ, nhưng các bạn không cần quá lo lắng cho Kid&Aoko đâu, họ sẽ làm lành ngay í mà ^^

còn bây giờ, ladies and gentlement, hãy cùng đón nhận món quà ngọt ngào nhất-đặc biệt dành tặng fan của cặp Kato-Aoko



Chương 67: Ảo thuật


Spoiler:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của baby_Rosy
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của baby_Rosy

[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 I_icon_minitimeTue Apr 05, 2011 8:00 pm

Dunno :]]
baby_Rosy
Aboutbaby_Rosy Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Adminitrators:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon4[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon5[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon6[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Adminitrators:.

http://rosyphung18.blogspot.com
Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở

Hì hì, fic mới nóng hôi hổi đã ra mắt pà con rùi đây ^^

Chương 68: Vong linh hiện về



Shinichi vẫn nhắm tịt mắt dẫu đã lơ mơ tỉnh dậy được một lúc lâu. Dầu hắn đang nhức như búa bổ, và cái thứ ánh sáng quái quỷ đang nhảy nhót trên mí mắt hắn chỉ làm cơn đau nặng nề thêm, bởi vậy hắn không có ý định khiến mọi chuyện tồi tệ hơn với cái cơ thể trẻ con này của hắn.



« Sao mình lại ở đây ? Hình như có 1 trận đấu súng, » hắn dần nhớ lại chuyện vừa diễn ra, « rồi có cái chết tiệt gì đó rơi bụp xuống đầu mình … »


« Cậu bé đang nằm trong này … »


« Ôi trời ơi … cậu ấy có làm sao không hả anh cảnh sát ? »


« Ran à ? » Shinichi ngay lập tức nhận ra giọng nói quen thuộc. « Ừ đúng rồi, nếu mình bị thương thì chắc chắn người ta sẽ báo tin cho cô ấy … mình chán ngấy cái kiểu tỉnh dậy thế này lắm rồi. »



« Cảnh sát, FBI và tội phạm có đấu súng với nhau 1 lúc … »


« Ôi … »


« Không sao đâu, cậu nhóc không bị bắn trúng phát nào hết, nhưng mà có kẻ bắn vỡ 1 bức tượng nhỏ ở ngay phía trên đầu cậu ta cho nên cậu ta bị ngất xỉu vì bị giáng trúng đầu … theo như thanh tra Nakamori nói thì KID đã lôi cậu bé tránh luồng đạn bằng cách giấu cậu ta vào trong góc kín. »


« Vậy cậu ấy có bị chấn thương nặng không ? »


« Tôi chưa thấy cậu ta tỉnh lại, nhưng bác sĩ có chụp não rồi, và không có tổn thương gì nghiêm trọng cả. »


« Họ nói đúng đấy Ran, » Shinichi nghĩ đã đến lúc hắn phải lên tiếng, nói là lầm bầm thì đúng hơn, hắn thấy khó chịu vì Ran lại phải lo lắng và phiền muộn. « Có chuyện gì đã xảy ra rồi à ? »


« Em không biết, vừa mới tới đây xong, » Ran đáp. « Đầu anh có đau lắm không ? »


« Cũng hơi nhức nhức, nhưng không sao … » Shinichi thận trọng nắn nắn quanh sọ. « Anh nhớ mang máng cái lúc b- à không, chú Yuusaku gọi điện tới, » hắn vội nói chữa lại khi thấy cảnh sát lượn lờ qua lại, cẩn thận vẫn hơn mà. « Ổng nói ổng phát hiện ra cảnh sát chết la liệt dưới sông Teimuzu, bị lột sạch đồng phục … cho nên anh đoán Tổ chức đã làm giả thẻ ID của họ để trà trộn vào bảo tàng … »



« Bọn khốn kiếp, chúng đã qua mặt được ta, » Nakamori gầm lên ở cửa ra vào. Cánh tay phải của ông ta đang treo lủng lẳng trước ngực nhưng trông khí thế thì vẫn ngút trời như mọi khi – Shinichi hoàn toàn không mảy may ngạc nhiên chút nào về điều đó hết. « Thế là bọn khốn đã giết mất 20 người của ta rồi, chết tiệt thế đấy, thêm 6 người bị thương, đấy là chưa tính tôi và Hakuba … chẳng hiểu cái thằng nhóc đó biến đi đâu mất rồi ? Chắc là đi kiếm Aoko. »



« Sao lại phải tìm ? » Shinichi nhíu mày. « Chị ấy đi đâu à ? »


« Cái thằng khốn có ria đã đẩy con bé ra ngoài cửa sổ và rơi xuống, » Nakamori dằn từng tiếng dữ tợn. « Thằng cha không chịu nhả viên kim cương ra … đúng là ngu xuẩn, có biết đâu nó cũng là hàng zởm thôi mà, thật không hiểu KID nẫng tay trên viên đá xịn từ lúc nào nữa cơ. »


« Bạn ấy bị rơi xuống à ? » Ran há hốc miệng hỏi.


« Chắc là không bị làm sao đâu, » Nakamori thở dài. « Đám đông đứng ở ngoài có nhìn thấy KID chụp kịp con bé và bay đi mất rồi … còn tên khốn kia thì rơi xuống đất thật. 30 tầng lầu đấy nhá, không đùa đâu. Bọn chú phải dùng xẻng hốt gã ra khỏi vỉa hè đấy chứ. »



« Vậy là KID cứu Aoko rồi hả ? » Ran trông tươi tỉnh hẳn lên.


« Ừ, cho đến giờ vẫn chưa thấy con bé quay về đây, nhưng chú đoán là ổn thôi, » Nakamori đáp. « Cũng may mà KID kịp ra tay cứu con bé. Chú tin thằng nhóc đó sẽ biết cách bảo vệ nó. »


« Thế còn những thành viên của Tổ chức thì sao ? » Shinichi chuyển chủ đề.


« Ừ, chúng có 12 người tổng cộng, » Nakamori nói. « Có vẻ như tên cầm đầu chết rồi. còn lại thì đang bị thẩm vấn – nằm trên giường bệnh với tay chân bị còng – còn 3 tên thì chết ngóm trong lúc đấu súng với cảnh sát và FBI … nhưng chú đảm bảo 2 trong số 3 tên đó bị xử lí bởi 1 tay sniper nào đó. »


« Sniper á ? » Shinichi ngạc nhiên hỏi. « Của cảnh sát à ? Hay của FBI ? »


« Không, cả hai lực lượng đều không điều động sniper, thế mới lạ chứ, » Nakamori nhíu mày, « quái lạ ở chỗ, rõ ràng ngoài 3 kẻ cố tình lẻn vào khu vực lân cận viện bảo tàng bị bắt giữ tối nay, chẳng còn ai khác xâm phạm vào ranh giới an toàn 650 thước cả. Có nghĩa là người nào đó đã bắn tỉa từ khoảng cách còn xa hơn thế, nhưng chuyện này thật quá sức tưởng tượng ..."



« Thế thì người đó chắc chắn phải là 1 tay súng cừ khôi rồi, Shinichi ngạc nhiên nói. "Không cần biết đó là ai, nhưng ít nhất người ta cũng thuộc phe mình, đúng không?"


"Tôi cũng nghĩ vậy," Nakamori đáp, "nhưng vẫn thấy lo quá. Dù gì 8 kẻ bị bất giữ vẫn chưa tên nào khai ra 1 chữ ... cho đến bây giờ chúng tôi vẫn đang tiến hành hỏi cung ..."



"Không hẳn thế, cũng có kẻ chịu mở mồm rồi đấy," Jodie lướt vào phòng. "Chúng không biết nhiều lắm đâu. Nhưng 1 trong số đó đã từng theo đuổi KID 15 năm nay, gã sẽ có ích cho chúng ta."



"Cô làm thế nào mà bắt chúng khai ra thế?" Nakamori ngạc nhiên hỏi. Jodie chỉ nhún vai thờ ơ. "Tôi chỉ bảo rằng nếu chúng không muốn nói chuyện phải quấy với cảnh sát Nhật," cô ta giải thích, "thì FBI chúng tôi sẽ nhúng tay vào và đảm bảo là quy trình thẩm vấn sẽ y như ở bên Hoa Kỳ."



Trong vài phút tất cả ai nấy đều im lặng sững sờ, cố gắng nghĩ ra một lời biên minh hợp lí hơn cả, sau đó Shinichi quyết định lên tiếng hỏi ướm : "Thế ... ơ ... FBI ở Hoa Kỳ hỏi cung tội phạm bằng cách nào?"

Jodie lại nhún vai một lần nữa.

"Bằng tiếng Anh."







"Chú làm thế nào mà gọi được ông bác sĩ đó chữa cho cháu thế?" Kaito lim dim mắt hưởng thụ cuộc doi trên cái giường dành cho khách trong biệt thự nhà Kudo. Phải nói là sau gần 1 tháng trời đằng đẵng ngủ gà gật trên xe gắn máy và chập chờn chợp mắt trên giường nhăn nhúm ám mùi thuốc lá của nhà trọ rẻ tiền, thì hắn lúc này đang ở trên thiên đường.



"Cô và chú nói với anh ta rằng cháu là Shinichi," Yuusaku nhún vai giải thích. "Cậu ta là bạn của cô Jodie, cháu yên tâm đi, cậu ta sẽ đưa Aoko về nhà và giữ im lặng tuyệt đối. Cậu ta từng có trải nghiệm không vui trong đời với Vermouth rồi mà."


"Ah, ra thế ..." bác sĩ Araide đã băng bó và nẹp cẩn thận chỗ xương sườn bầm dập của Kaito. Phúc tổ ba đời cho Kaito là dù vết thương gây đau đớn thấy ông nội nhưng thật ra vết rạn không nghiêm trọng quá - chính xác là chỉ có 2 cái xương bị nứt thôi. "Em bị nhiều sẹo thật đấy, Kudo ạ," đấy, anh bác sĩ đó nói với hắn như vậy, có buồn cười không. Đại loại là nếu hắn chịu tĩnh dưỡng trong vòng vài tuần lễ là mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy như chưa có gì. Kaito tự nhủ hắn vốn có khả năng liền vết thương cực nhanh, với lại hắn cũng phải bình phục nhanh để check lại hàng - ở đây là viên kim cương mới chôm được đấy ạ - rồi còn chăm sóc cái chân cho Aoko. Cô nàng này dùng dằng mãi mới chịu về, với điều kiện là sáng hôm sau lại đến thăm nom hắn. Kaito đồng ý ngay, 1 phần vì trông cô bé kiệt sức sau 1 đêm dài thức trắng, và 1 phần vì hắn thực sự đang rất cần nói chuyện với Kudo Yuusaku.





"Chú phải xin lỗi cháu trước, Kaito ạ," ông nhà văn bắt đầu nói, và Kaito cũng bắt đầu nhướn mày, nửa ngạc nhiên nửa nghi hoặc. "Nói thẳng vào vấn đề nhé, chú biết thừa cháu là Kaitou KID từ đầu. Chú nhận ra từ lâu cháu đã quyết định thế vào vị trí của Toichi cha cháu ... giá mà chú tìm gặp cháu sớm hơn để nói cho cháu biết về Tổ chức thì có lẽ cháu đã không phải mạo hiểm đưa mình ra làm mồi nhử như thế này ... và không bị thương tích nhiều như bây giờ. Nhưng vì chú thấy cháu không dính líu tới Chúng, nên chú không nói gì cả, chú tưởng rằng cháu k biết cũng có nghĩa là cháu sẽ được an toàn ..."



"Khoan đã," Kaito ngắt lời. "Chú biết à? trong suốt thời gian qua, chú đều biết cả à? Không những biết về cháu, mà còn biết cả Tổ chức? Chú ... chú đã biết chuyện từ khi nào?"



"Khoảng hơn 15 năm rồi," Yuusaku nhẹ nhàng đáp. "Cũng trong chừng ấy năm chú và cha Toichi của cháu cùng nhau đấu tranh chống lại Tổ chức."



"Cái gì cơ? 15 năm rồi ư?" Kaito lắp bắp, không biết nên nói gì tiếp theo. Yuusaku chỉ giơ tay ra hiệu bình tĩnh để ông nói hết câu chuyện, rồi ông đặt 1 chiếc cassette player cạnh giường ngủ. "Có lẽ cháu nên nghe chính Toichi giải thích thì hơn," Yuusaku lặng lẽ nói. "Cháu có nghe hết từ đầu đến cuối cuộn băng chưa?"



"Không ạ," Kaito thành thật đáp. "Vì nó rè và khó nghe quá, cháu chỉ nghe đoạn đầu thôi."



"Cuộn băng đó không bị lửa thiêu rụi," Yuusaku nói, "vì nó được bọc trong cái cassette player này. Nói chung là chú đã tìm cách phục hồi nó ...chú nghĩ đã đến lúc cháu phải nghe rồi." Yuusaku nói đến đó là đứng dậy. "Một tiếng nữa chú sẽ quay lại, chắc nhiêu đó thời gian đủ cho cháu rồi ... chú nghĩ cháu nên nghe một mình, mặc dù hầu hết chú cũng đều biết cả. Dù sao thì ... thôi, hai cha con cháu cứ tự nhiên nhé." Ông bỏ đi, còn Kaito thì lặng lẽ ngó trân trân cái player một hồi. Thế rồi hắn từ từ bấm play.




"Chào Kaito, là ba đây. Nếu con đang nghe cuộn băng này, cũng có nghĩa là đang lắng nghe một bí mật mà nếu còn sống ba sẽ không thể nói được. Nói trắng ra, ba là Kaitou KID. Con có thể tìm thấy vô số bằng chứng trong căn phòng này. Chắc là ba nên giải thích lí do vì sao nhỉ. Vì ba nợ con và những người khác nữa, sự thật, bao gồm một sự thật khủng khiếp mà ba chưa từng nói cho ai còn sống trên đời này biết. Chuyện xảy ra vào khoảng vài năm trước khi con được sinh ra, trước khi ba gặp Minami mẹ con. Ba lúc đó đang ở Paris và tình cờ gặp lại một người bạn cũ, là bạn đồng môn hồi còn ở đại học, Sharon Vineyard.



Bà ấy và ba từng sinh hoạt chung trong câu lạc bộ kịch nghệ, và ba đã dạy cho bà ấy nghệ thuật hóa trang ba được truyền dạy từ ông nội con. Trong thời gian đó bà ta trở thành một nữ diễn viên nổi tiếng ngay từ vai diễn đầu tay. Bà ta công khai cảm tạ ba vì đã dạy dỗ nghệ thuật diễn xuất và hóa trang, chắc cũng nhờ thế mà ba càng ngày càng lừng danh với nghiệp ảo thuật gia.



Ba và bà ta cũng hay đi uống rượu cùng nhau, cũng có thể là hơi nhiều, rồi có lần ba hơi chuếnh choáng và buột miệng nói với bà ta về cái chuyện hệ thống bảo mật và an toàn ở viện bảo tàng Louvre lỏng lẻo và chán ngắt đến như thế nào, cái hồi mà ba còn ở đó. Ba kể với bà ta rằng một du khách bị giật mất bóp, và nếu không có ba giúp 1 tay thì chắc tên trộm đã cao chạy xa bay ngon ơ rồi.


Đấy, tóm lại là sau đó Sharon nói bóng gió với ba cái gì đó giống như là một kẻ bất tài du thủ dư thực bất kì cũng có thể lượn lờ vào trong bảo tàng và cuỗm đi bức Mona Lisa như chơi, cho đến lúc ba hơi tỉnh táo lại thì mới nhận ra đó là cuộc cá độ - bà ta thách ba lấy trộm được bức tranh đó.


Ba chỉ định lấy nó đi rồi nhất định sẽ trả lại, ba nghĩ làm cách đó biết đâu lại cảnh tỉnh người ta nâng cấp hệ thống an ninh cho tốt hơn thì sao. Và Kaitou KID ra đời như thế đấy.


Con biết rồi đó, mọi chuyện đối với ba dễ như trở bàn tay. Ba lấy được bức tranh, ba trả lại nó, ba trêu chọc cho cảnh sát tức điên ... rất vui, chẳng hại ai cả. Chỉ trừ cái lúc chạm trán Sharon. Vì ba thắng cược, nên bà ta trả tiền cho ba, nhưng rồi nói những thứ rất quái gở ... có vẻ như muốn biến ba thành tên trộm thực thụ - ba nghĩ bà ta đang giao du với tội phạm thật sự, và nhiệm vụ của bà ta là đi tìm kiếm tài năng để phục vụ cho chúng. Một điều quan trọng nữa là cái khả năng diễn xuất và hóa trang tài tình mà ba truyền đạt cho bà ta được đám người đó đánh giá rất cao.


Tất nhiên là ba đã từ chối lời đề nghị đó, ba khăng khăng muốn trả lại bức tranh. Sharon bỏ đi ngay rồi nói chuyện với ai đó, nói cái gì về việc đột nhập bảo tàng ở Praha. Ba cảm thấy tệ kinh khủng - thế là ba đã chung tay giúp đỡ tội phạm - và chúng lại còn muốn ba gia nhập vào băng đảng đó nữa chứ. Nói gì thì nói vụ trộm do ba tiến hành đã có ảnh hưởng không nhỏ đến công cuộc làm ăn của chúng: theo như lời gã đàn ông đi cùng Sharon thì người ta đã tăng cường an ninh,vì vậy người của chúng không tài nào trộm cắp thêm được gì từ đó nữa.



Ba không thể để bọn bất lương này - mà nếu cảm giác của ba là đúng, thì chúng còn đáng ngại hơn thế nữa cơ, tiếp tục lộng hành. Cho nên ba quyết định lại ra mặt một lần nữa. Lần này ba gắn thêm động cơ - đôi cánh bạc - để tiện chạy thoát khỏi tòa nhà cao tầng - ba thích nó quá nên từ đó cứ giữ lại. Như con biết đấy, ba đột nhập thành công và hoàn trả đồ lấy đi - khiến cho kế hoạch của chúng bị cản trở.



Ba cứ tiếp tục ngáng chân bọn chúng như thế, rồi ba gặp gỡ và đem lòng yêu mẹ con, đó là người đầu tiên ngoài Jii biết bí mật về KID. Jii ở bên cạnh ba và biết mọi chuyện từ đầu, ba và bác ấy là bạn thân từ xưa, nhờ có biệt tài trong lĩnh vực hóa học mà bác ấy đã giúp ba lên kế hoạch cho mỗi



Ba đã rất hoảng, ba thừa nhận điều này, ba sợ mẹ con sẽ ghét ba vì điều ba đang làm thật giống tội phạm, nhưng rồi con biết đấy, mẹ con đã hiểu ba và chỉ lo lắng 1 ngày ba sẽ gặp nguy hiểm. Thế rồi chúng ta có con, Kaito à, con được sinh ra ở Roma, nhưng ba mẹ đã đăng kí trong giấy khai sinh cho con là công dân Nhật Bản, vì ba mẹ chỉ đến đó với mục đích du ngoạn giải trí thôi. từ khi có con, ba cũng hạn chế xuất hiện như KID, ba từng nghĩ đến việc từ bỏ hoàn toàn, nhưng rồi 1 lần tình cờ gặp gỡ với Sharon cũng trong 1 vụ trộm, đã làm ba phải đổi ý. Ba không trực tiếp gặp bà ấy, bà ta không nhìn thấy ba - vi đang mải nói chuyện với Snake. Gã đang hỏi bà ta về một mục tiêu cần loại trừ.



Chuyện mà ba nghe được là thế này: Chúng (Tổ chức) đã gặp một giấc mơ ki lạ nào đó - kiểu như 1 lời tiên tri - về 1 đứa bé sau này sẽ trở thành mối nguy hiểm cho Tổ chức. Snake nói rằng thằng bé đó sẽ bị xử tử ngay khi phát hiện ra nó đang ở đâu, và yêu cầu Sharon miêu tả chân tướng nó. Sharon nói là bà ta không biết, nhưng ba nhớ lại ngày trước khi cùng học đại học, bà ta từng vẽ 1 bức tranh và cho ba xem. Bức vẽ đó là về 1 cô bé gái và 1 cậu con trai mà bà ta từng nghe kể trong một câu chuyện cổ. Ba ngay lập tức nhớ ra gương mặt của hai đứa bé ấy.




Và ba nhận ra ngay vấn đề. Cái cậu bé mà ba nhìn thấy trong bức vẽ 5 năm về trước, cậu bé mà chúng muốn giết chết - chính là con."









Yuusaku ngồi trầm ngâm trong thư viện trong lúc Kaito nghe tâm sự của Toichi trên lầu. Ông vẫn còn nhớ cái ngày hôm đó vào 15 năm trước, khi Toichi kể cho ông nghe câu chuyện kì lạ đó với một giọng nói khẩn trương và u tối. Toichi nói rằng ông ta đã vô tình nhìn thấy mặt con trai mình trước khi cậu bé được sinh ra những 5 năm trời. Rằng con trai ông ta, chính là "Silver bulllet" mà Sharon nhắc tới - cậu bé mà sau này sẽ trở thành mối đe dọa số 1 cho Tổ chức, cậu bé mà được trao cho sứ mệnh hủy diệt Tổ chức và Pandora. Yuusaku vốn không tin vào số phận, và đương nhiên cả câu chuyện bất tử kia. Nhưng cái chi tiết mà Sharon vẽ được gương mặt Kaito trước khi cậu nhóc được sinh ra trên đời thì quả là quái lạ.



Và quan trọng hơn đối với Yuusaku là, cậu ta và Shinichi con trai ông, dù không có quan hệ máu mủ ruột rà gì với nhau, lại giống hệt nhau y như anh em sinh đôi.
Bởi thế mà Toichi đành phải liều mạng: anh ta phải cố tìm ra Pandora và hủy nó trước khi Kaito bị kéo vào nguy hiểm. Anh ta quá thương con và lo cho con - nhưng rồi phát hiện ra con trai mình không phải là cậu bé duy nhất chịu án tử hình từ Tổ chức.


Kaito và Shinichi thực sự quá giống nhau - đến mức không giải thích được. Hai đứa từng gặp nhau một lần vào năm lên 3 và rồi Toichi và Yuusaku quyết định rằng hai cậu bé tốt hơn hết là không nên lớn lên cùng nhau. Lạ lùng là ở chỗ, hai đứa trẻ thậm chí còn hiểu ý nhau và biết cách nói nốt câu của người kia, đôi khi còn đồng thanh lên tiếng.


Tóm lại là chúng quá giống nhau. Có nghĩa là Yuusaku và Toichi chịu thua, không tài nào xác định được đâu mới là "Silver Bullet" - đứa trẻ được định mệnh phải kết liễu một tổ chức tội phạm hùng mạnh và nguy hiểm nhất nhì thế giới trong lịch sử nhân loại. Đến lúc Toichi nói xong câu chuyện, Yuusaku liếc nhìn cậu con trai còn nhỏ xíu của mình và ngay lập tức đồng cảm với những gì Toichi đang cố làm.
Vì ông hiểu cái nỗi sợ hãi đó. Không cần biết là có số phận an bài hay không, ông nhất định phải bảo vệ con ruột của mình tránh xa mọi nguy hiểm trên đời này ...



Và thế là tình bạn kì cục của hai người nảy sinh - một thứ tình bằng hữu giữa một thám tử và một tên trộm chuyên nghiệp, cùng chugn một mục đích bảo vệ con trai của mình. Cả hai đã cùng nhau soạn thảo kế hoạch trộm ngọc, Yuusaku lo phần cảnh sát và tranh thủ tầm ảnh hưởng của mình để tìm kiếm thông tin về Tổ chức và Pandora. Nhưng mất bao nhiêu công sức mà cả hai vẫn chưa thể tìm ra viên đá quý. Toichi đã từ chối Snake - và từ đó xuất hiện những tay sniper song song với mỗi lần KID xuất hiện. Và cuối cùng mọi chuyện thành ra ...



"Có vẻ như ông Trời này không muốn chúng ta nhúng tay vào trò chơi của ông ta, đúng không?" Yuusaku buồn bã nghĩ thầm. "Liệu có đúng là sự trùng hợp không khi Jii quyết định cải trang thành KID để dụ sát thủ năm xưa lộ mặt trong khi KAito đã đủ lớn để nắm bắt vấn đề?



Giống như Shinichi vậy, thằng bé đụng độ với án mạng quá nhiều, cái đó đâu thể coi là ngẫu nhiên được. Tôi và anh đều cố gắng ra tay bảo vệ che chở cho hai đứa nhóc, nhưng rồi nguy hiểm và cái chết cứ tự dưng hút lại gần chúng như thể nam châm vậy. Bởi vì hai đứa nó thực sự có thể làm được mà. Chúng có thể thực thi công lí. Ngay cả khi Sharon cố tình khiến Shinichi quên đi bản thân mình, quên đi số phận của mình, nhưng cũng có thành công được đâu. Và vấn đề là ở chỗ, hai đứa trẻ của tôi và anh, chúng vẫn đang tiếp tục đấu tranh. Dù là cô độc trên con đường của mình, chúng cũng không gục ngã. Hơn nữa, còn kéo theo được bao nhiêu con người dũng cảm cùng đấu tranh với chúng. Hai đứa nó là cốt lõi, là chủ chốt, là nòng cốt của viên đạn bạc mà chính Tổ chức tạo ra chỉ để hủy diệt chính Tổ chức. Đến giờ phút quyết định, có lẽ cũng không cần thiết phải làm gì to tát cả ... những gì đã bắt đầu thì không thể dễ dàng kết thúc được. Ít nhất là trong lúc này.



"Tôi và anh đã từng lo sợ rằng người hi sinh sẽ là một trong hai đứa trẻ, Toichi ạ, nhưng bây giờ tôi thấy, có lẽ là ... cả hai đó anh."


Hay hem?Mọi người ủng hộ nhé, chắc cái fic này còâu mới hết, thấy trên mạng tận 91 chương cơ mà :leaf10:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của baby_Rosy
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của baby_Rosy

[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 I_icon_minitimeTue Apr 05, 2011 9:39 pm

reli_haliko
Aboutreli_haliko Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Moderator:.

Giới tính : Nam
Bài gửi Bài gửi : 900
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : ...
Birthday Birthday : 06/04/1997

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon4[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon5[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon6[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Moderator:.

Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nam
Bài gửi Bài gửi : 900
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : ...
Birthday Birthday : 06/04/1997

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở

dài quá chị Rosalie ơi :leaf10:

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của reli_haliko
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của reli_haliko

[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 9:37 pm

Dunno :]]
baby_Rosy
Aboutbaby_Rosy Người này hiện đang:
Chức vụ: .:Adminitrators:.

Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Tài sản
Tài sản:

Tiện ích
[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon4[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon5[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon6[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon7

Cấp bậc.:Adminitrators:.

http://rosyphung18.blogspot.com
Thông Tin Cá Nhân
Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 619
Câu lạc bộ Câu lạc bộ : Karate
Birthday Birthday : 18/05/1998
Tâm trạng Tâm trạng : Dunno :]]

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở

Teng teng!!!!!! Chương 69 ra mắt bà con ^^


Chương 69: Giờ của Quỷ


Kaito nằm dài ra giường, mắt mở trừng trừng chiếu tướng cái trần nhà ít nhất là hai tiếng đồng hồ rồi, hắn cứ nằm như thế mãi, suy nghĩ miên man về mọi chuyện sau khi giọng nói của ba hắn đã mờ dần rồi chìm hẳn vào im lặng.



Có nghĩa là nếu như KID chưa từng tồn tại trên đời này, giả sử Toichi ba hắn vẫn đang còn sống sờ sờ ra đấy, thì cuộc đời hắn, tính mạng hắn vẫn như chỉ mành treo chuông, hắn vẫn sẽ là cái gai cần nhổ đi trong mắt Tổ chức. Hắn đã gắn liền với cái số mệnh oái oăm đó ngay từ cái ngày Chúng nhìn thấy mặt hắn.



Kudo Shinichi cũng vậy. Hai đứa hắn không hiểu bị ông Trời trêu đùa thế nào mà lại có vẻ ngoài giống nhau y như đúc dù không máu mủ ruột rà, và cùng bị chịu một án tử hình vắng mặt từ Tổ chức. Không kẻ nào có thể có thể tồn tại nếu như kẻ còn lại sống sót. Mọi việc vốn đã điên rồ khó tưởng tượng nổi, giả thử bây giờ số phận có trêu ngươi sắp xếp cho Gin thành họ hàng với hai đứa hắn thì cũng chỉ shock đến thế mà thôi.



Từ sau khi gặp gỡ Akako, Kaito đã phải xem xét lại ý kiến về sự tồn tại của ma thuật, nhưng đối với chuyện số phận và định mệnh thì không : hắn không tin vào những thứ khái niệm mơ hồ đó, thậm chí còn thấy bực mình khi phải nghĩ tới chúng. Cứ như thể hắn buộc phải chấp nhận một cái cớ để ngụy biện vậy, hắn vẫn luôn nghĩ những cái đó sinh ra là do con người quá nhút nhát sợ hãi không dám đứng ra chịu toàn bộ trách nhiệm cho cuộc đời mình và những lỗi lầm mình vấp phải thôi. Nếu giả sử hắn gặp vận đen, hắn ngay lập tức đổ lỗi cho chính mình chứ không ai khác, và thay vì nhăn nhó cằn nhằn than trách Số phận an bài thì hắn thà nghĩ ra cách nào đó sữa chữa cứu vãn tình hình còn hơn – con người của hắn là như vậy đó. Cái chết của Snake đối với hắn không phải là một định mệnh, mà đó là hậu quả tất yếu – hắn đã không ngừng đấu tranh, và gã khốn kiếp phải đền tội cho những gì gã gây ra.





Định mệnh là do con người tạo ra. Hắn trở thành KID không phải do Định mệnh bắt hắn phải làm KID. Đó là lựa chọn của ba hắn, và của hắn, và ngay cả khi hắn đã mường tượng được những nguy hiểm chết người và hệ lụy không dễ chịu gì mà lựa chọn đó mang lại, hắn vẫn quyết định lựa chọn nó, không thay đổi. Hắn không hề có ý định dẫu là 1 lần trong đời, trách móc số phận đã khiến hắn phải sứt sẹo đầy người, hay là đen đủi khi động cơ hỏng giữa chừng.




Hắn cũng không nghĩ rằng đó là định mệnh khi hắn phải đối mặt với Kudo Shinichi, cũng như Hakuba Saguru. Hai tên thám tử đó quả là xuất sắc, chết tiệt thế chứ, cho nên sớm hay muộn, chúng hắn cũng sẽ phải đụng độ nhau chẳng hôm nay thì ngày mai. Nếu đã gặp mặt 1 lần, khi KID đã chạy thoát thì vẫn cứ gặp nhau được, có sao đâu ? Hắn cho rằng thợ săn với con mồi chẳng có lí do gì mà không hấp dẫn nhau được cả.





Thế thì nếu có con mụ dở hơi nào đó từng nằm mộng thấy cái mặt hắn đồng thời là mặt Kudo, thì đã sao nào ? Hắn cực kì giống ba hắn, và Kudo thì giống ông Yuusaku như đúc. Biết đâu bọn Quạ đó lại nhắm tới hai ông ba của bọn hắn thì sao ? Đấy, nói tóm lại chẳng phải vì số phận mà hắn và Kudo cùng kề vai sát cánh muốn hủy diệt Tổ chức. Chính là niềm tin của con người vào định mệnh và lựa chọn của chính hắn cùng Kudo, không cần biết là một cách vô thức hay ý thức đầy đủ, đã dẫn tới cái ngày hôm nay.




Mà hắn cũng không truy lùng bọn Áo đen vì hắn tin số phận của hắn là như thế. Hắn phải làm như thế bởi vì bọn khốn đó đã giết hại người cha đáng kính của hắn, đơn giản thế thôi. Báo thù, phải, hắn chẳng là người hùng gì sất.




Chính vì nỗi lo sợ về Silver Bullet mà Tổ chức đã tự tạo ra cho chúng 2 Silver Bullet cực kì đáng nể. Một cách ngăn ngừa lời tiên tri thành sự thật bằng cách thúc đẩy nó diễn ra nhanh hơn.




Đúng là một lũ người yếu đuối và ngu xuẩn.




Kaito còn hiểu thêm được một điều nữa từ cuộn băng của ba hắn. Ông ấy đã cố tình đóng vai KID … cố gắng ngăn cản tội ác của Tổ chức từ trước khi hắn có mặt trên cõi đời. Ban đầu chỉ là để sửa chữa sai lầm khi đã dạy dỗ một tên tội phạm những kĩ năng hoàn hảo nhất … và sau đó là để … bảo vệ hắn.




Ba của hắn phải chết là do …




« Kaito, cháu thế nào rôi ? » ông Yuusaku bước vào trong phòng. « Có điều gì quá ngạc nhiên đối với cháu không ? »



« Gần như là không chú ạ, » Kaito nhẹ nhàng đáp. « Nói thật là cháu không tin vào số mệnh với mấy thứ tương tự như thế. Lí do duy nhất khiến chúng ta gặp nguy hiểm là vì Tổ chức vẫn còn đó. Cháu chỉ hơi bất ngờ, bây giờ cháu mới biết là trong suốt thời gian dài như thế, ba cháu đã làm tất cả mọi việc là để … »




« Ba cháu muốn che chở cho cháu, » Yuusaku nói. « Khi ba cháu nhận ra cháu gặp nguy hiểm, cũng là lúc ông ấy biết được tầm ảnh hưởng to lớn của Tổ chức trên toàn cầu … và chúng cực kì tin vào cái lời tiên tri mà gây hại cho cháu và Shinichi nhà chú. Ba cháu không thể làm ngơ coi như không biết. Cho nên ba cháu đã cố tình gây cản trở cho Tổ chức, cố tình để chúng nhìn thấy mặt thật của mình để chúng nghĩ rằng chính ba cháu là mục tiêu cần thanh toán. Chính chú đây cũng làm tương tự như vậy … »





« Cái gì cơ ?! Ba cháu cố tình để lộ mặt với Chúng à ? » Kaito há hốc miệng kinh ngạc. « Ngay từ đầu Chúng đã biết ba cháu là ai rồi à ? »




« Chúng vốn vẫn biết mặt ba cháu, chẳng qua không biết ông ấy là Kuroba Toichi thôi, » Yuusaku nhắc nhở Kaito. « Cháu biết rồi đấy, sát thủ chuyên nghiệp mấy khi tới lui show diễn ảo thuật đâu nào. Chúng cũng biết thân phận của chú, chẳng qua Chúng không ngờ chú cũng biết câu chuyện, và không ngờ chú cũng đang cố tình gây trở ngại cho Chúng. Kết quả cuối cùng là, Chúng kết luận đã tìm thấy Silver Bullet cần loại trừ - là Toichi và la Kaitou KID. Chúng bỏ ra nhiều thời gian và công sức để tìm giết KID, cho nên đã hoàn toàn xao nhãng hai cậu bé vô tội còn chưa đủ sức tự vệ. Chính chú cũng không tin vào số phận, chẳng qua chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Chú và ba cháu phán đoán rằng nếu như Chúng quá mê muội tin tưởng vào lời tiên tri đến như thế, thì chắc hẳn cũng phải tồn tại một nhân vật kiệt xuất nào đó có thể đánh đổ Chúng, nghĩa là cũng có một người nào đó đối chọi với Tổ chức mà Chúng chưa trừ khử được. »




« Nhưng ai đã đưa ra lời tiên tri đó chứ ? » Kaito hỏi. « Toàn là vớ vẩn. »




« Có vẻ như Tổ chức nghe được lời tiên tri từ môt nguồn cực đáng tin cậy đối với Chúng, » Yuusaku nói. « Và nếu ông trùm đã tin thì tay chân làm sao dám cãi. Tóm lại Chúng thực sự tin rằng cháu và Shinichi là Silver Bullet có thể hủy diệt Tổ chức. »



« Và điều đó chỉ khiến cho chúng cháu thực sự thành mối nguy cho Chúng hơn mà thôi, » Kaito khịt mũi. « Đúng là bọn ngu ngốc, tự lấy mảnh sành cắm vào mông. »




« Cháu đừng căng thẳng quá làm gì, » Yuusaku nói. « Chỉ là chú thấy cháu xứng đáng được biết nguyên nhân tại sao cháu phải đối mặt với tình huống này. »



« Cháu hiểu … » Kaito nói. Yuusaku đứng dậy, định bước ra ngoài. « Nhưng mà … ba cháu chết là vì … »




Yuusaku ngoảnh đầu lại, và hiểu ngay ý Kaito. Ông nói, « ba cháu chết đi không phải do lỗi của cháu đâu, Kaito ạ, cháu đừng nên ăn năn điều đó. Nếu như cháu cứ nghĩ như vậy thì cũng có nghĩa là cháu tin vào số phận và định mệnh rồi, và rằng cháu không thể làm gì để thay đổi nó. Ba cháu chết vì bị Tổ chức giết. Nếu cháu muốn nghĩ theo hướng đó thì … ừ, không sai, ông ấy đã hi sinh vì cháu … và ở cương vị một người cha, chú cũng thấy rằng nếu phải hi sinh sự sống vì con trai mình thì chú cũng sẵn lòng mỉm cười mà chết. Kaito, cháu đừng buồn bã và tuyệt vọng như vậy. Chúng ta vẫn còn có thể xoay chuyển tình thế. Chẳng có gì là không thể nếu vào tay của Kaitou KID, đúng không cháu. Luôn luôn tự chủ, luôn luôn tràn đầy sinh lực và hết bất ngờ này tới bất ngờ khác … chẳng phải là châm ngôn của KID đấy là gì ? »




« Chính xác, » Kaito nở một nụ cười nửa miệng. « Cháu không khoái đổ lỗi cho số phận đâu. Nếu muốn làm tốt một cái gì đó, thì tự bắt tay vào mà làm. »




« Chà, Toichi đã sống lại rồi đây, » Yuusaku bật cười. « Cháu hãy nhớ nhé … ba cháu rất thương yêu cháu. Nếu cháu muốn đáp lại tình thương đó thì bây giờ phải sống thật mạnh mẽ. Nhất là không được liều mạng một lần nào nữa đâu đấy. Mọi chuyện đang trở nên nghiêm trọng hơn từng ngày. Ông ấy chắc chắn không mong gặp lại cháu sớm thế này đâu. »





« Vâng, làm thế thì bao nhiêu công sức của ba cháu thành công cốc mất, » Kaito cười lớn. « À phải đó, viên kim cương, nó … »




« Đúng đấy, chú vẫn chưa hiểu cháu tráo viên ngọc thật từ lúc nào, » Yuusaku nhướn một bên lông mày, giống hệt cử chỉ của Kudo-con.



« Thì nhanh tay nhanh mắt 1 tí trong cái lúc dạo chơi đây đó trong lốt Kudo Shinichi thôi ạ, » Kaito thản nhiên nhún vai.



« Lần này style cổ điển nhỉ, không bom khói, không trưng diện, chà. »




« Cháu cất nó ở trong 1 ngăn gửi đồ ở Tropical Land ấy, » Kaito nói. « Bác Jii giữ chìa khóa. Nghe bấp bênh và cũ xì, nhỉ ? »




« Ừ, ngày mai chú sẽ tới gặp ông ta, » Yuusaku gật đầu. « Shinichi cũng dự định uống thuốc giải tạm thời trong 1 ngày, thử ở trong cơ thể thật sự của nó xem sao. Chú sẽ phải trông chừng thằng bé … nó và cô bé Ran sẽ cùng tới vài địa điểm quen thuộc để kích thích trí nhớ của nó. »





« Vâng vâng, kích thích trí nhớ của hắn ạ, » Kaito rú lên cười. Yuusaku chỉ còn biết đảo mắt và lắc đầu.





Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx




Saguru cố nén một tiếng ngáp dài : hắn đang thức đêm để nghiên cứu tìm hiểu thêm về cái người có tên Kudo Shinichi. Có lẽ đó là cách « lấp đầy khoảng trống » mà Aoko từng đề cập tới trong trường hợp Kuroba, hắn đang rất cần tập trung đầu óc vào một cái gì đó khác bên cạnh những sự kiện dồn dập xảy tới gần đây : nào là ám sát không thành và vụ bắt KID-biến-thành-thảm-sát, và cả bình luận ầm ĩ của báo chí về cái chết đột ngột của ba hắn nữa chứ. Mẹ của hắn chắc lại lang thang ở đâu đó nữa rồi, nhưng theo kinh nghiệm của Saguru, hắn đoán bà ta sẽ không quay lại cái nhà này chừng nào chưa sắm được thêm một bộ áo đầm mới hay là lớp phấn trang điểm chưa phai. Hắn nhìn thấy bà ta lâu nhất vào đúng cái hôm tang lễ ba hắn, và nói thẳng ra hắn ở bên cạnh ông Hattori Heizo nhiều hơn cả.




Có thể là cho đến bây giờ hắn mới có thời gian nuốt trôi đi cái câu chuyện hoang đường về người lớn trẻ lại cả chục tuổi thành con nít. Nhưng nói gì thì nói, Edogawa Conan là Kudo Shinichi, cũng phải thôi. Thằng nhóc đó khác xa bọn trẻ con cùng lứa, Saguru biết rõ điều này ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Nhớ lại vụ đầu tiên đụng độ thằng bé – lúc gã đàn ông to béo rú lên và ngã gục xuống bàn ăn, nó thậm chí còn không chớp mắt hay nhướn một cái lông mày. Thằng nhóc còn lẽo đẽo đi theo một ông thám tử vốn nổi tiếng như một Thần Chết di động – Mori Kogoro, hay còn gọi là lão nặng vía. Lại còn cái cách thằng bé vạch mặt bà già và cái trò tung đồng xu hòng kiếm đường thoát thân của bà ta, và cái lúc bà ta thực sự thoát thân trên trực thăng. Saguru đã nhìn thấy thằng bé trong tư thế sẵn sàng bắn mũi kim tẩm thuốc mê và nhắm thẳng vào ông Mori Kogoro, chỉ trước lúc bà già kia nhảy xuống vài giây. Nghĩa là nó đã biết thừa KID cải trang thành ông thám tử, và dự tính hạ gục KID bằng cách êm ái nhất ngay khi đặt chân xuống mặt đất.





Đấy, lại nhắc tới cái đồng hồ có kim tẩm thuốc mê – rõ ràng mấy thiết bị kèm theo của thằng bé chẳng phải đồ chơi thường tí nào. Và nó đã chứng minh điều đó bằng hành động cụ thể.




Tóm lại, Edogawa Conan cực kì lanh lợi và thông thái. Nó bình thản và kiên định, dù tình hình căng thẳng đến đâu, dù xác chết rụng la liệt trước mặt. Nhớ lại vụ Koshien, Saguru lại càng tin chắc rằng thằng bé đó đã chứng minh một cách hùng hồn nhất, nó là một thám tử cực kì xuất sắc gấp 3 lần độ tuổi thật của nó. Mà, sau này thì Saguru cũng được biết, đó vẫn chưa phải là tuổi thật của nó.




Và bây giờ cái tai họa tương tự lại đổ lên đầu Hattori Heiji. Saguru tự nhắc mình phải nhớ tới biệt thự nhà Kudo sớm sớm. Hắn sẽ được cười thỏa thuê – lâu quá rồi hắn chưa có dịp cười thoải mái, và hắn đã quyết định rằng cái hình dạng 1 mẩu của Hattori-con sẽ là một đoạn phim hài cực kì có giá trị.





Mà thật ra Kudo đã đối đầu với KID trước cả lúc bị thu nhỏ thành Edogawa ấy chứ. Suýt chút nữa là Kudo bắt được tên trộm rồi, nhưng lại để hắn chạy thoát. Chính là cái vụ vây bắt ở tháp đồng hồ. Cái tháp đó vẫn nguyên lành cho đến bây giờ, có điều cảnh sát vẫn chưa giải mã được KID nhắn nhủ cái gì.





Hắn có nhớ, khi cảnh sát hỏi Kudo mật mã của KID nghĩa là gì, hắn ta chỉ cười và nói « Có lẽ tên trộm đó cũng không phải là người xấu lắm đâu. »




« Nói thế là bởi vì … » Saguru nhìn chằm chằm bức hình chụp lại mật mã đó, rồi hắn cũng bật cười vui vẻ.




« Chà, ngay cả khi là KID thì hắn ta vẫn có cách bảo vệ cô gái đó nhỉ ? » Saguru cười nhẹ khi nhớ lại vẻ buồn bã của Aoko khi người ta thông báo sẽ phá hủy ngọn tháp. Hắn cũng nhớ lại cái lúc Aoko vùng chạy khỏi hắn, hấp tấp đi tìm Kaito.




« Mình phải hỏi xem họ đã gặp được nhau chưa … có lẽ cũng đến lượt ai đó đứng ra bảo vệ cho hắn rồi đấy. »



xxxxxxxxxxxxxxxxxxxx





« Thật sự là không có gì sao ? »




Akako day mạnh hai bên thái dương. Không có phù thủy nào biết gì về truyền thuyết Pandora cả - có nghĩa là bây giờ việc hủy diệt nó lại càng khó khăn gấp bội. Biết phải hỏi ai bây giờ ? chỉ có thể là cái người bất tử đó – chủ sở hữu viên đá, nhưng liệu người đó có sẵn lòng nhìn vật báu của mình bị hủy hay không ?




Lại nói về chuyện hủy viên đá …



Cô đã từng chất vấn Lucifer, và có cảm giác như ông ta cố tình trừng phạt cô vì cái tội dám đổ xô nước lạnh lên đầu ông ta bằng cách trả lời mập mờ khiến cô phải điên tiết.




Ta không biết … nhưng cô biết.




Ban đầu Akako còn hoài nghi rằng Lucifer nói láo để cảnh cáo cô nhưng sau đó ngẫm lại thì rất có thể có khả năng đó. Ma quỷ và linh hồn chẳng bao giờ nói dối – chúng thường sẽ từ chối trả lời và ngậm miệng đố cạy ra được, hoặc là nói vòng vo Tam quốc khiến bạn điên đầu lên được, nhưng chúng không nói dối, trời ạ. Nói đúng ra là có muốn cũng không được ấy chứ. Akako cũng thắc mắc vài lần lí do. Có lẽ là chúng giao du với người chết nhiều hơn là người sống, mà người chết đâu có nhiều cớ để nói láo, hả ?





Cũng có nghĩa là chìa khóa mấu chốt để hủy diệt Pandora và giáng 1 cú quyết định kết liễu đời Tổ chức, để bảo vệ bạn bè của cô và hàng loạt sinh mệnh khác … tất cả đều phụ thuộc vào trí nhớ mất đi của cô.




Kí ức mà chỉ cách cô chiều dài của đúng 1 giọt nước mắt.

Dễ dàng quá mà, đúng không ? Một giọt nước mắt thôi – hi vọng cô kịp thét lên cho những người cô muốn bảo vệ thông tin cần thiết trước khi rơi vào lửa địa ngục.




Bởi vì cô biết thừa cái giá của việc cô đang muốn thực hiện. Vì cô đã từng chứng kiến cảnh tượng đó một lần. Cô không biết trong quá khứ của người đàn bà đó có những thứ khủng khiếp gì, nhưng đảm bảo là cứa vào da thịt xương tủy bà ta là cái chắc. Bà ta co gập người lại, gào thét và gào thét không thôi trong lúc con yêu quái từng một thời cúc cung tận tụy thì thào vào tai bà ta gợi lại nào là niềm đau, nào là hối tiếc …





Lửa địa ngục đốt cháy lí trí. Lửa thiêu đốt tâm can. Sẽ là một bể khổ đọa đầy, không thể có lối thoát. Không bao giờ có lối thoát nữa.




Thế cho nên Akako chưa bao giờ tò mò về quá khứ của chính mình. Cô ghê sợ nó. Không cần biết nó tròn méo ra sao, cay đắng mặn ngọt thế nào, nhưng nó đã khiến cô phải cắt nát cổ tay và bán linh hồn cho Lucifer. Chắc hẳn quá khứ của cô phải đau đớn lắm. Cô đã rũ bỏ nó để đổi lấy cuộc đời khác. Nếu như cô đã lựa chọn thì làm gì có cách nào lấy lại được nữa chứ ?






« Nhưng đó là khi mình còn cô độc, » Akako thì thầm. « Lúc mình không có ai bên cạnh. Không có bạn bè, không người giúp đỡ. Khi những gì mình biết chưa có giá trị với người khác. Nhưng còn bây giờ thì … »



« Đúng rồi, » Akako thì thào, « nếu mình không lẻ loi … nếu như có ai đó nói với mình rằng sẽ không sao cả … rằng mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi … có lẽ sẽ không đến nỗi đau lớn lắm đâu nhỉ ? »




« Nếu tôi không nhầm thì Kuroko cũng từng nói y hệt như vậy đấy, » con yêu quái của Akako nhắc nhở.




« Biến đi, » Akako quát lên 1 tiếng. Nhưng tên yêu quái đó nói đúng : cô đã thử nói chuyện với Kuroko nhưng rốt cuộc lại chẳng biết nói gì. Cô liệu có thể làm được gì khác ? Cuối cùng cô chỉ còn biết kinh hãi nhìn cảnh bạn mình tan biến dần vào bóng đêm và không bao giờ quay trở lại được nữa.







30 năm về trước



Hết rồi, tất cả đã chấm dứt.




Người phụ nữ đứng nhìn tòa nhà bốc cháy rần rật. Cô con gái nhỏ của Hanako đang bị nhốt trong đó, người ta giam nó ngay sau vụ nổi loạn, rồi không hiểu bằng cách nào mà nó cắt nát được cổ tay ra.




Bà không tài nào nhấc chân đi được. Bà đã là người của Tổ chức từ khi sinh ra. Không thể trốn thoát được. Bà sẽ không bị xử tử. Nhưng bà đã chứng tỏ là không muốn sống nữa rồi cơ mà.



Red Rum thật quá tàn nhẫn khi giao cho bà nhiệm vụ này.




Và rồi trong đêm hôm đó … camera của bệnh xá bỗng dưng đồng loạt cháy xèo xèo. Và cả tòa nhà đột nhiên phát nổ và cháy dữ dội.




Nhưng sau đám cháy, có duy nhất một thi thể vẫn chưa được tìm thấy. Cho đến tận bây giờ.




Hầy hầy...tình hình là tớ chỉ có vài phút rảnh rỗi onl tối nay (cướp máy của bà chị yêu quái đấy ^^) nên chỉ post được chap này thôi :onion33:
Còn cái fic Phải chăng....ta đã yêu nhau thì để sau, ok? Bống đang vắt óc ra suy nghĩ tình tiết sao cho hay, không bị nhạt và bị chê là...vô duyên :onion27:
Vậy thôi nha, bye bye mọi người ^^

Tài sản cá nhân
Xem tài sản của baby_Rosy
Tài sản
Tài sản:
Chữ ký của baby_Rosy

[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 I_icon_minitime

AboutSponsored content Người này hiện đang:
Chức vụ:

Tiện ích
[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon4[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon5[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon6[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 2 Icon7

Cấp bậc

Thông Tin Cá Nhân

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở


Tài sản cá nhân
Xem tài sản của Sponsored content
Chữ ký của Sponsored content

[Long fic]Khi chiếc hộp Pandora hé mở

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 2 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
(¯`•¸·´¯) Ran Mori Fan Club (¯`·¸•´¯) :: ♥Thư viện thành phố♥ :: Biệt thự nhà Sonoko :: DC Fanfiction :: :.:Sưu tầm:.:-
Đăng Nhập NhanhThanks for viewing Teen Bình Dương ^_^!
.:Đăng kí:. | .: Quên mật khẩu :.