Author: Zun_cssm
Rating: K
Disclaimer: Họ không thuộc về tôi, cốt truyện là của tôi
Category: Death, Sad
Status: On going
Pairings: ShinRan
Warning: Short fic này buồn, và nói chung là có chết chóc. Zun viết trong một ngày hơi bị tưng tửng, nhưng vẫn mong được sự ủng hộ . Fic sẽ chỉ có tầm 5 đến 6 chap là nhiều, có khi ít hơn, và Zun hứa sẽ hoàn thành trước Tết. Nếu sau Tết có chuyện gì vui chắc chắn Zun sẽ đền bù cho cả nhà bằng short fic hoặc one shot khác vui vẻ hơn
Summary:
"Tôi là tội phạm, anh có hiểu không? Anh đừng yêu tôi nữa, chúng ta không thể nào đâu"
"Em đừng bắt anh làm việc mà anh không thể làm được không? Tội phạm thì sao chứ? Chỉ cần được ở bên em, anh là tội phạm cùng em cũng được!"
Chapter 1
Anh là một người hết sức bình thường. Và vì anh là người bình thường nên anh cũng có một cuộc sống bình thường. Anh chỉ là một nhân viên bình thường trong một công ty bình thường. Không phải là sếp của ai, cũng không bị sai vặt quá nhiều. Ngày ngày trôi qua, anh chỉ có ngần ấy công việc: sáng dậy ăn sáng với một miếng bánh mì nướng và một cốc sữa tươi lạnh, xong việc đi làm, bữa trưa đi ăn trưa đúng giờ, vào làm việc cũng đúng giờ, chiều về đúng giờ, tối đi học thêm lớp cao học, học xong về ăn tối, và cứ chắc chắn 10h tối là anh đã có mặt tại nhà, ăn uống, vệ sinh cá nhân và đi ngủ. Ngày nào cũng như ngày nào. Không có gì đặc biệt. Không có gì thay đổi...
- Vì cuộc đời mày thiếu mất một người đàn bà, ngốc ạ - Thằng bạn cao học của nó cười nham nhở - Mày có thể giải thoát cho cái vòng tròn đó bằng một cuộc tình...
-... chóng vánh, dạ vâng, thưa anh, câu này tao cũng phải nghe từ cái ngày tao bước chân vào cao học, Hak à. Làm ơn đừng lặp lại nó nữa
Hak cười khanh khách:
- Đấy, mày thấy đấy, một điều mới trong cuộc sống của mày rồi còn gì. Hôm nay mày đã cãi lại tao, chặn họng tao rồi đấy. Bình thường mày chỉ biết ngủ, ăn, làm việc, ăn, làm việc, đi học, ăn và lại đi ngủ, mà tất cả đều chỉ có một mình mày. Tao thật không hiểu sao mày có thể sống cái kiểu ấy được nhỉ?
Anh gục mặt xuống bàn:
- Sao mà không sống được?
- Sống thiếu vắng đàn bà ư? Mày là đàn ông hay là gay thế? Tao thề rằng...
Anh mặc kệ những lời thằng bạn chí cốt đang lảm nhảm, hoặc có nghe được vài từ từ tai này và cho nó qua tai kia. Hôm nay vẫn như mọi ngày khác. Nhàm chán và tẻ nhạt. Nếu có khác thì chỉ là anh đã phạm một sai lầm ngớ ngẩn, bị mắng như tát nước vào mặt và cảm thấy mệt mỏi không thể tả được. Nhưng anh vẫn không bỏ cái lớp cao học ngày hôm nay. Hình như đó đã là thói quen ăn sâu vào máu anh rồi
- Ê, dậy mau – Hak dùng khuỷu chỏ huých vào người anh – Lại một điều mới nữa trong đời mày này. Giảng viên mới đó
- Thì sao? Cũng chỉ là giảng viên thôi mà
- Đồ điên, dậy mà xem rồi mày có thấy đó chỉ là giảng viên thôi không
Anh chống tay ngồi dậy, dụi dụi con mắt đỏ ngầu. Hình ảnh trong mắt anh đã rõ ràng hơn, và lần đầu tiên anh thấy Hak nói có phần đúng. Cô giảng viên mới này... dường như không chỉ giảng viên. Cô ta là một nàng giảng viên rất đẹp, với mái tóc dài ngang vai ép thẳng, mắt to sáng, da trắng môi hồng. Nhưng có lẽ vậy vẫn chưa đủ. Ở cô ta có một cái gì đó rất lôi cuốn, không chỉ vì sắc đẹp. Đến khi anh nhìn một lượt quanh giảng đường, thì không chỉ đàn ông, mà có một số người phụ nữ cũng phải ngưỡng mộ
- Tao đã bảo mà – Hak nói đắc thắng – Mày nên mang theo cái gương mà nhìn bản mặt của mày lúc này
Anh nhăn mặt:
- Bản mặt tao làm sao?
Hak chỉ cười mà không đáp. Anh chàng còn đang bận ngắm cô giảng viên. Cô đang sửa soạn cái loa cầm tay, dù sao thì chẳng ai có thể nói to đến mức cả 120 con người đang ngồi chật kín cái giảng đường này có thể nghe rõ từng lời một. Cô đang lúi húi chuẩn bị, nên không hề biết anh đang nhìn mình. Mà cho dù có nhìn lên thì cô chắc cũng chẳng để ý. Dù sao thì tất cả những thằng đàn ông nào có mặt ở đây đều nhìn chằm chằm vào cô, không cố tình thì vô tình. Và cô đã quen với việc đó
- Làm ơn trật tự
Giọng cô không quá to, tuy nhiên lại rất trong. Anh ngẩn người ra một lúc lâu rồi mới hoàn hồn, lật đật lấy sách vở ra. Đứng trên bục giảng, cô tiếp:
- Hôm nay giáo sư Wong có việc bận, và thầy có nhờ tôi đứng lớp cho thầy một buổi. Đến buổi sau thì thầy sẽ quay trở lại với lớp...
Anh có thể thấy hầu hết tất cả mọi người đều phản đối, người ầm ĩ người thở dài. Và anh nhận thấy rằng mình nằm trong nhóm thở dài. Chợt cô ngước lên đúng chỗ anh đang ngồi. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt của cô. Năm giây sau, anh phải quay đi chỗ khác.
...
- Mời các bạn nghỉ
Cô cất tiếng, mà chắc chắn là không ai muốn vậy, nhưng cũng không thể bám theo cô được. Mà thật ra cô không có ý định ra về thì phải. Cô vẫn ngồi yên trên ghế, không biết là vô tình hay cố ý, cô lại nhìn anh thêm một lần nữa. Bốn mắt giao nhau, và anh vẫn là người phải quay đi trước
- Mày không về à? - Hak hỏi
- Mày về trước đi
Anh nhìn cô. Ngưỡng mộ? Không hẳn, vì anh đã gặp qua nhiều phụ nữ đẹp. Ham muốn? Càng không phải, vì người anh vẫn bình thường. Chưa bao giờ anh cảm thấy thế này. Anh cũng không rõ đó là cảm giác gì, chỉ biết adrenalin đang chảy trong máu anh, nó đang khiến tim anh đập như điên trong lồng ngực, và chính nó đang thôi thúc anh hãy tìm hiểu thêm về cô
Có thể đây sẽ là một bước ngoặt trong đời anh...
Hak chưa bao giờ thấy anh như vậy. Nhưng anh cũng biết lo lắng cho bạn mình là thừa, vả lại, chẳng mấy khi anh chịu ở lại với gái. Hak vỗ nhẹ vào vai anh:
- Vậy tao đi trước
Cuối cùng, cả giảng đường chỉ còn anh và cô. Anh từ từ đi về phía bục giảng, vừa đúng lúc cô đứng dậy ra về
- Đợi đã – Anh lên tiếng
Cô dừng bước, quay lại nhìn anh vẻ hơi ngạc nhiên. Nhưng cô không nói lấy một lời nào. Cô chỉ im lặng, và chờ đợi. Mười phút sau, dường như đã quá ngưỡng có thể chịu đựng, cô nhẹ nhàng hỏi:
- Anh có chuyện muốn hỏi? Về bài giảng sao?
Giọng cô lúc không được khuếch đại du dương và trong trẻo hơn rất nhiều. Anh mỉm cười:
- Không phải đâu. Chỉ là... Tôi biết hỏi điều này thì sẽ để lại trong cô ấn tượng không tốt lắm về tôi. Có lẽ tôi sẽ thành một kẻ vô duyên nếu hỏi, nhưng cũng không thể không hỏi được
Cô bật cười khúc khích:
- Anh... vẫn luôn nhiều lời vậy à?
- Rất thẳng thắn – Anh đáp – Vậy, tôi có thể hỏi không?
- Nếu anh cảm thấy việc đó là cần thiết – Cô gật đầu
Anh ấp úng một hồi, rồi hỏi nhỏ:
- Sao cô cứ nhìn tôi mãi vậy?
Anh những tưởng cô sẽ cười phá lên lần nữa, nhưng không. Cô trầm ngâm một lúc lâu rồi đáp:
- Mắt anh... Thôi, cũng không có gì. Nếu anh không thích thì tôi sẽ không nhìn nữa. Tạm biệt
Cô định quay đi, nhưng không đi được, vì anh đã nắm chặt lấy tay cô. Anh khẽ hỏi:
- Cô có tin tôi không?
Cô lại nhìn thẳng vào mắt anh một lúc lâu. Lần này anh không né tránh nữa. Anh và cô đứng nhìn nhau, và mãi về sau cô mới nói:
- Tôi không hiểu câu hỏi của anh lắm
- Nếu tôi nói cô đã quyến rũ được tôi thì cô có tin không? Kiểu như tình yêu sét đánh ấy?
- Tôi không lạ gì chuyện đó
- Tức là cô không tin?
- Đại loại là...
Không đợi cô nói nốt, anh đã kéo cô vào sát mình, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng và dịu dàng. Cô rất ngạc nhiên, tay đẩy mạnh anh ra, nhưng cũng chẳng thay đổi được gì. Khi anh vừa buông cô ra, cô đã thẳng tay tặng anh một cái tát đau điếng. Anh cười hỏi:
- Cô không tin tôi sao?
Cô không đáp, nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi ân hận. Má anh in hằn lên dấu năm ngón tay của cô. Anh lại hỏi tiếp:
- Cô không có cảm giác gì sao?
Người cô khẽ run lên. Cô có thể cảm nhận được nơi ngực trái, tim cô đang đập thình thình như thể cô vừa mới chạy hộc tốc một quãng đường dài. Anh mỉm một nụ cười có thể khiến cho những trái tim sắt đá nhất cũng phải xiêu lòng:
- Vậy thì chắc là có?
Bàn tay anh vuốt theo góc cạnh gương mặt cô. Cô bỗng thở gấp. Hơi thở của cô đã thôi thúc anh phải hôn cô thêm một lần nữa, mạnh mẽ hơn. Và lần này, cô cũng đáp trả lại anh, dịu dàng mà mạnh mẽ. Anh bật cười khúc khích:
- Cô sẽ làm cuộc đời tôi thay đổi đấy. Tin tôi đi. Và tôi cũng sẽ làm cuộc đời cô thay đổi
------------------------------
Cơ thể anh đẹp như cơ thể thiên thần. Nói một cách nào đó, thì có lẽ anh là thiên thần của cô. Chỉ của một mình cô mà thôi
Ái ân với anh thật sự rất tuyệt vời, cảm giác lâng lâng bay bổng. Hóa ra quan hệ khi được yêu lại tuyệt đến thế này. Anh đã cho cô cảm giác mà cô chưa từng có
Hình như cô đã yêu anh mất rồi
-----------------------------
Cô nằm trong vòng tay của anh, ấm áp. Nó khiến cho người như cô cũng phải mỉm cười
Chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ yêu ngay lần đầu mới gặp. Chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ yêu một anh chàng nhỏ hơn cô. Và cũng chưa bao giờ cô nghĩ đến chuyện lên giường cùng một người đàn ông như thế. Nhưng biết đâu, đây chỉ là một cuộc tình một đêm?
Mà biết đâu thế lại tốt...
_________________________
Bạn chưa báo cáo topic, bạn hãy vào [You must be registered and logged in to see this link.] để báo cáo topic.
Thân,
Aries.